Đêm Vô Minh

Chương 7




Linh Tịnh nhìn thấy chị gái dẫn một thanh niên xa lạ tới liền lắp bắp kinh hãi.

Bạch Khôn Nguyên ở trên đường mua một bó hoa, gọi y tá đi cắm vào bình. Phòng bệnh có thêm sắc thái tiên diễm, không khí lập tức trở nên sinh động.

Linh Tố giới thiệu: “Đây là Bạch Khôn Nguyên tiên sinh, đây là Linh Tịnh, em gái của tôi.”

Cô đi nói chuyện với bác sỹ, bỏ Bạch Khôn Nguyên ở lại trong phòng bệnh.

Thiếu nữ gầy tong teo này có ánh mắt lợi hại không thua chị gái cô, chỉ trong thời gian ngắn đã đánh giá Bạch Khôn Nguyên thấu triệt. Mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút địch ý.

Bạch Khôn Nguyên ho nhẹ một cái. Hắn kỳ thật không am hiểu việc giao tiếp với các cô gái trẻ.

Linh Tịnh bỗng nhiên lắc đầu, tự nhủ nói: “Quả thật là anh.”

Chị em Thẩm gia đều kỳ lạ như thế, Bạch Khôn Nguyên tò mò, hỏi: “Tôi như thế nào?”

Linh Tịnh lạnh lùng nói: “Xuất thân tốt, có dã tâm, anh không thích hợp với chị gái của tôi.”

Bạch Khôn Nguyên cười: “Đừng lo lắng, tôi và chị gái của em chỉ là bạn bè bình thường.”

Linh Tịnh không hề để ý đến hắn.

Linh Tố trở về, hỏi: “Đang hàn huyên cái gì vậy?”

“Bác sỹ nói thế nào?”

“Ai, Linh Tịnh, chị đã đưa ra quyết định cuối cùng với bác sỹ, chị vừa thi xong, em sẽ lập tức giải phẫu, không thể kéo dài.”

Linh Tịnh chui vào trong chăn không nói gì.

Linh Tố sờ sờ đầu cô, theo Bạch Khôn Nguyên rời đi.

Bạch Khôn Nguyên mang cô đến một nhà hàng cơm tây.

Đây là lần đầu tiên Linh Tố đến một nơi cao cấp như thế dùng cơm. Trước bàn có dao có dĩa, giống như sắp mưu sát ai vậy, không thể nào xuống tay.

Cô chưa ăn no, Bạch Khôn Nguyên đưa cô về nhà, cô lại mang theo hắn đến tiệm mỳ nhỏ mà mình thường ăn.

Bàn trong cửa tiệm có một lớp mỡ dầy, Bạch Khôn Nguyên lại tuyệt nhiên không để ý, cùng Linh Tố ngồi đó. Nhiệt khí bốc hơi, gương mặt hai người đều đổ một chút mồ hôi. Bạch Khôn Nguyên lấy ra khăn tay đưa cho Linh Tố.

Linh Tố đột nhiên hỏi: “Lâm Lang… Từ khi phát bệnh đến lúc mất đi, mất bao nhiêu thời gian?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Sau khi phát bệnh lập tức nằm viện, cách ngày lại tái phát, mất ngay trên giường bệnh.”

“Sùng Quang nói anh ấy cũng không kịp gặp mặt.”

“Lúc đó chú ấy ở bên ngoài.”

Linh Tố châm chước một lát, lại hỏi: “Bạch gia ở nước ngoài mở chi nhánh công ty, so với trong nước thế nào?”

Bạch Khôn Nguyên cười: “Chi nhánh làm sao có thể so với trụ sở đây.”

“Khó trách Sùng Quang vẫn bất bình.”

“Em hướng về chú ấy hay là hướng về tôi?” Vẻ mặt Bạch Khôn Nguyên ý tứ hàm xúc cười nhìn cô.

“Tôi không phải là người nhà họ Bạch.” Linh Tố phủi sạch quan hệ.

Bạch Khôn Nguyên vui vẻ cầm lấy đôi đũa: “Bạch gia cũng có không ít thân thích đứng về phía hắn.”

“Bạch Khôn Phương?”

“Em quen sao?” Bạch Khôn Nguyên kinh ngạc: “Đó là người nhà của em trai ông nội tôi, cô là con gái duy nhất trực hệ, cổ phần nắm giữ không ít.”

“Lúc Lâm Lang còn sống, hai người hay cãi nhau sao?”

Bạch Khôn Nguyên buông chiếc đũa: “Tôi thật có lỗi với cô.”

“Nếu Lâm Lang không chết, các người là muốn Lâm Lang hay là muốn quyền lợi?”

Bạch Khôn Nguyên ha ha cười: “Giang sơn hay là mỹ nhân. Linh Tố, em đang khảo nghiệm tôi đây mà.”

Linh Tố cũng cười.

Đúng vậy, đây là vấn đề ngu xuẩn nhất.

Trong nhà, đèn điện vẫn không đủ sáng. mẹ không giống như ngày thường đi tới hỏi thăm. Căn phòng trống rỗng, không có một cái gì.

Bỗng nhiên Linh Tố nghĩ có lẽ em gái đúng, mẹ qua đời nhiều năm như vậy, kỳ thật vẫn là cô tự chăm sóc bản thân, cô luôn luôn thì thào tự nói với không khí mà thôi.

Cô nói: “Mẹ, cô gái kia biến mất thật kỳ quái, mẹ chỉ điểm cho con một chút đi.”

Sau đó cô chờ đợi, vẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, trong không khí trôi nổi truyền đến một tiếng thở dài.

“Một lần cuối cùng.”

“Vâng.” Linh Tố nói.

“Cô bị trói buộc, là vì người yêu của cô bé thương nhớ cô bé, làm cho cô bé không thể siêu sinh.”

“Vậy hiện tại thì sao?”

“Còn không rõ ư. Đương nhiên là người yêu của cô bế không hề yêu cô bé nữa rồi.”

Lực lượng tình yêu biến mất, Lâm Lang lại có được tự do.

Chúng ta quả thực cần trả giá mới có thể đổi lại thứ gì đó. Có đáng giá hay không chỉ có tự mình mới biết.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Linh Tố rơi lệ đầy mặt. Cô biết bản thân sẽ không còn gặp lại mẹ nữa.

***

Một tuần trước khi thi, trường học cho nghỉ để ôn tập, thí sinh ở nhà cuối cùng có thể thả lỏng một chút.

Chuyện thứ nhất Linh Tố làm chính là ngủ say đến khi trời sáng rõ. Lại ở trên giường lăn qua lăn lại, cảm thấy còn muốn ngủ tiếp thêm ba tiếng.

Khó trách lão sư mãnh liệt phản đối học sinh luyến ái. Chỉ cần vừa rơi vào bể tình, người sẽ trở nên lười biếng, vô tâm dốc lòng cầu học.

Linh Tố bắt buộc mình dậy, xuống lầu mua bữa sáng.

Ra khỏi khu, xe của Bạch gia đứng ở dưới đèn đường.

Linh Tố ôn nhu cười, đi qua.

Nhưng từ trên xe bước xuống, là Bạch Sùng Quang.

“Linh Tố, tôi có lời muốn nói với em, lên xe đi.” Thần sắc của hắn ngưng trọng.

Linh Tố lo lắng một lát, theo hắn lên xe.

Bạch Sùng Quang đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói gần đây em và Khôn Nguyên qua lại rất gần gũi.”

Linh Tố nhướn lông mày: “Bạch gia các người là làm tình báo sao?”

Bạch Sùng Quang da mặt dày tươi cười: “Chẳng phải nói tôi và Khôn Nguyên ngầm đánh giá nhau.”

“Anh thật thẳng thắn.”

Bạch Sùng Quang dựa vào ghế xe: “Em là một cô bé thông minh.”

Linh Tố không kiên nhẫn: “Anh muốn hỏi tôi cái gì?”

Bạch Sùng Quang chăm chú nhìn Linh Tố, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Chỉ mới vài ngày, đối với tôi cũng đã đầy bụng địch ý. Ảnh hưởng của Khôn Nguyên quả thực kinh người.”

Linh Tố càng thêm hờn giận: “Có chuyện gì thì anh nói thẳng đi. Tôi còn chưa ăn sáng đây.”

Bạch Sùng Quang gõ vào cửa sổ xe, lái xe lập tức khởi động. Linh Tố khẽ thở dài một tiếng, cũng không làm loạn muốn xuống xe.

Xe chạy trên đường, Bạch Sùng Quang mới mở miệng một lần nữa: “Em cũng dẫn cậu ấy tới thư viện kia. Nơi đó có gì đặc biệt sao?”

Linh Tố hỏi lại: “Các người đến tột cùng coi tôi là cái gì đây? Một kẻ lừa đảo, hay là một bán tiên?”

“Linh Tố, tôi tuyệt đối không có ý khinh thị em.”

“Kia chỉ là một gian thư viện. Vì sao anh lại khẩn trương như thế? Mấu chốt gì đó, đến tột cùng là gian phòng kia, hay là dị năng của tôi? Bạch Sùng Quang, anh tiếp cận tôi là vì cái gì?”

Bạch Sùng Quang ảo não: “Tôi tiếp cận em là bụng dạ khó lường, Khôn Nguyên tiếp cận thì là cái gì đây? Em thật là nặng bên này nhẹ bên kia.”

Linh Tố nghiêm khắc nói: “Chuyện của Bạch gia các người không liên quan đến tôi. Nếu muốn mời tôi làm gì, vậy phải trả thù lao. Nếu không tôi không thể nghe theo.”

Bạch Sùng Quang không để ý, ngược lại cầm lấy tay cô: “Linh Tố, em không phải là người tham tài! Em nói cho tôi biết, có phải em biết gì đó đúng không?”

“Cái gì là cái gì?” Linh Tố lo lắng nhìn hắn: “Bạch đại ca, gần đây anh thật không bình thường. Có chuyện gì anh có thể nói thẳng hay không. Tôi không có kinh nghiệm, không thể hiểu ám chỉ này.”

Bạch Sùng Quang ai một tiếng, buông cô ra, nói: “Em muốn biết Lâm Lang chết ra sao không.”

Quả thực lại kéo về chuyện của Lâm Lang.

“Khi Lâm Lang ở nhà bơi lội đột nhiên phát bệnh, bị đưa vào bệnh viện, có điều bệnh tình rất nhanh được khống chế. Nhưng thời điểm rạng sáng đột nhiên phát bệnh, cấp cứu cũng không có hiệu quả, vì vậy mà tử vong.”

“Anh hoài nghi cô ấy chết là vì có nhân tố tác động?”

Sắc mặt Bạch Sùng Quang xanh mét: “Đêm đó ở bệnh viện bồi em ấy, là Khôn Nguyên.”

Lúc này Linh Tố quát khẽ: “Bạch Sùng Quang!”

“Em không tin?”

“Vu khống. Dù thế nào Khôn Nguyên cũng không phải là người như vậy.”

Bạch Sùng Quang hỏi lại: “Loại người nào? Em hiểu biết cậu ấy đến đâu?”

Linh Tố nghẹn lời.

Cô hiểu biết Bạch Khôn Nguyên được bao nhiêu?

Cô một mực chắc chắn: “Lâm Lang không phải chết oan chết uổng. Trên người cô ấy không có oán khí.”

Bạch Sùng Quang giống như bị điểm huyệt, hoảng hốt sau một lúc lâu, run giọng nói: “Quả thực…”

Linh Tố cảm thấy thực ngượng ngùng. Thời điểm người khác không tin cô có thể nhìn thấy Quỷ Hồn, quanh cô đều là du hồn; thời điểm người khác tin tưởng, cô lại cố tình biến trở về một người bình thường. Tạo hóa thực trêu ngươi.

“Cái chết của em ấy vốn kỳ quái. Cơ thể Lâm Lang vẫn khỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, em ấy còn cùng tôi lặn xuống bãi đá san hô dưới đáy biển xem thuyền đắm. Trước khi lặn xuống nước phải kiểm tra sức khoẻ cũng không thấy trái tim có vấn đề. Trước khi chưa phát bệnh một khoảng thời gian bởi vì phải viết luận văn mà em ấy có vẻ mệt nhọc, nhưng điều này thực bình thường. Mà tối hôm đó nằm viện, sau khi Lâm Lang ăn xong ra ngoài, đêm khuya mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau đó từ miệng của Khôn Nguyên mới biết, bệnh gấp quá cấp cứu không có hiệu quả, em ấy đã qua đời.”

“Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?”

“Em ấy ra ngoài là đi đâu, vì sao bọn họ cãi nhau?”

Vẻ mặt Bạch Sùng Quang oán giận, tay nắm thành quyền, ánh mắt hung thần: “Linh Tố, tôi nhất định phải hiểu được Lâm Lang là chết như thế nào!”

Linh Tố nhìn gương mặt dữ tợn của hắn, trong lòng bất an, đề cao cảnh giác. Vì sao Lâm Lang qua đời ba năm sau hắn mới đến điều tra nguyên nhân cái chết của cô ấy? Vì sao ở thời khắc mấu chốt quyền lợi của Bạch gia luân phiên chuyển đổi thì muốn lật lại bản án cũ?

“Nếu không có việc gì khác, tôi phải đi.” Cô bảo lái xe dừng lại, mở cửa xuống xe.

Bạch Sùng Quang đuổi theo: “Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên không phải là nhân vật đơn giản.”

Linh Tố đề phòng nhìn hắn.

“Còn có, Lâm Lang đã nhắc với em về chuyện di chúc chưa?”

Linh Tố nhướn một bên lông mày.

“Tôi hoài nghi em ấy đã viết di chúc, mà Bạch Khôn Nguyên đã giấu đi rồi.”

Bạch Sùng Quang như vậy đúng là xa lạ trước nay chưa từng có. Linh Tố lắc đầu, đồng thời lui vài bước, xoay người chạy đi.

Về nhà, trái tim kinh hoàng không ngừng đập loạn, một bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu.

Di chúc? Anh ta muốn tìm di chúc của Lâm Lang.

Khôn Nguyên thì sao? Anh ấy có biết không?

Bạch Sùng Quang như vậy tựa hồ có điểm phát rồ, tùy thời sẽ xông đến đây. Hóa ra cũng không phải là người nho nhã.

Linh Tố rốt cuộc không thể ngồi không. Cô gọi điện thoại cho Bạch gia.

Người hầu của Bạch gia nói: “Đại thiếu gia ở trong công ty.”

Trụ sở của Bạch thị cũng không cao ngất trong mây, dát vàng lóng lánh. Tương phản, là kết cấu bằng thép, trước cửa thủy tinh dùng gậy trúc vòng quanh, đặc biệt cao nhã. Cũng không biết là kiệt tác của nhà thiết kế nào.

Nhân viên tiếp đãi ôn hòa có lễ, nói: “Tiểu thư, không có hẹn trước, tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Linh Tố không giấu được vẻ thất vọng.

Phía sau truyền đến một giọng nói ôn nhu: “Làm sao vậy?”

Đó là tiếng của Đồng Bội Hoa. Cô ta lập tức liền nhận ra Linh Tố, nhiệt tình dào dạt nói: “Tìm Khôn Nguyên sao? Anh ấy đang họp. Đến đây, chị mang em đi trước.”

Cô ta tự nhiên hào phóng làm cho Linh Tố cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, muốn từ chối: “Em tới gặp Bạch tiên sinh như vậy cũng hơi đường đột.”

“Không có việc gì.” Đồng Bội Hoa an ủi luôn miệng: “Khôn Nguyên sẽ không so đo với em đâu.”

Đến trên lầu, thư ký báo lại: “Đồng tiểu thư, Khôn tổng đang họp, phỏng chừng còn 20 phút nữa.”

Đồng Bội Hoa trực tiếp mang theo Linh Tố đi vào văn phòng của Bạch Khôn Nguyên ngồi chờ.

Văn phòng rộng mở sáng ngời, trên bàn gỗ thô xếp hai chồng văn kiện cần duyệt ký.

Đồng Bội Hoa cười: “Cảnh tượng này có giống ngự thư phòng của hoàng đế thời cổ không, đống văn kiện này chính là tấu chương các đại thần dâng lên mà.”

Thư ký đưa cà phê vào, nghe thấy thế, nịnh nọt nói: “Vậy Đồng tiểu thư không phải là hoàng hậu nương nương sao?”

Linh Tố vốn vươn tay cầm tách cà phê chợt dừng lại, rụt trở về.

Đồng Bội Hoa ngồi xuống bên cạnh Linh Tố, nói: “Lần trước em đến chơi nhà, chị đi công tác không có ở đó. Kỳ thi sắp tới rồi đúng không? Chuẩn bị như thế nào rồi?”

Linh Tố bị sự nhiệt tình có chút giả tạo của cô ta biến thành không yên bất an: “Được nghỉ để ôn tập, cũng sắp đến kỳ thi rồi.”

“Có cái gì cần hỗ trợ thì cứ nói. Cậu của chị làm việc trong Bộ Giáo dục.”

Linh Tố chỉ ngượng ngùng cười.

Đồng Bội Hoa nhìn chằm chằm cô cười: “Lúc ban đầu cảm thấy em giống Lâm Lang, lâu lại không thấy giống nữa. Em so với nó văn tĩnh hơn nhiều.”

Linh Tố nói: “Đó là chưa quen lâu thôi.”

Đồng Bội Hoa chụp bả vai cô: “Chị thích tính tình khiêm tốn này của em. Khó trách Khôn Nguyên cùng Sùng Quang cũng thích em như thế, thiếu nữ nhu thuận mỗi người đều yêu mà.”

Linh Tố đã như ngồi trên đống lửa, thật sự hối hận mình tùy tiện đến đây.

Tẻ ngắt một lát, cửa bị đẩy ra, Bạch Khôn Nguyên mang theo hai nhân viên đi vào.

“Các em?” Ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm một mình Linh Tố.

Ánh mắt Linh Tố chợt lóe, lại cúi đầu.

Đồng Bội Hoa cười khanh khách nói: “Linh Tố tựa hồ có việc gấp tìm anh, đúng không, Linh Tố?”

Bạch Khôn Nguyên gật gật đầu: “Linh Tố, là chuyện gì?”

Trong phòng có bốn đôi mắt đều chăm chú đặt trên người Thẩm Linh Tố, Linh Tố không có cách nào mở miệng trước mặt nhiều người như thế.

Đồng Bội Hoa bỗng nhiên nói: “Vẫn là quyên tiền sao? Dễ thôi mà, chị cũng góp một phần!”

Linh Tố sợ hãi, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Đồng Bội Hoa lại là thản nhiên cười: “Vậy là chính em gặp khó khăn sao? Không sợ, chúng ta sẽ giúp em.”

Hai tai Linh Tố trở nên nóng bừng. Đây đúng là kẹo đường nhục nhã, có người trẻ tuổi nào có thể chịu được đây.

Cô thì thào nói: “Không phải…”

Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mang theo gió lốc vọt vào, lớn tiếng kêu: “Bạch Khôn Nguyên, hôm nay cháu phải nói rõ ràng với chú!”

Người tới đúng là Bạch Sùng Quang.

Lập tức Bạch Sùng Quang nhìn thấy Linh Tố, di một tiếng, cười rộ lên: “Đã biết em sẽ chạy tới tìm cậu ấy mà.”

Linh Tố lạnh lùng trừng hắn, lui về phía sau một bước.

Bạch Khôn Nguyên lập tức che ở phía trước Linh Tố, nói với Bạch Sùng Quang: “Chuyện hôm nay là các đồng sự quyết định, chú tìm một mình cháu cũng vô dụng.”

Bạch Sùng Quang vẫn như cũ nhìn thẳng Linh Tố.

Linh Tố chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi từng cơn, làm cho cô nổi da gà. Bỗng nhiên cô lấy lại sức lực, đẩy Bạch Khôn Nguyên đang đứng phía trước ra, lướt qua Bạch Sùng Quang, chạy ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu gọi cô, cô ngoảnh mặt làm ngơ, một hơi vọt vào thang máy.

Ra khỏi cửa trụ sở Bạch thị, trên đường thái dương trắng bóng chiếu rọi khiến Linh Tố cơ hồ đui mù.

Bỗng nhiên có người vươn tay dùng sức túm lấy cô, sau đó kéo một cái. Một chiếc xe vèo lướt qua mặt cô.

Linh Tố sợ tới mức kinh hô. Bạch Sùng Quang tức giận: “Xe đến xe đi, em cứ lao về phía trước làm cái gì?”

Linh Tố dùng sức giãy ra khỏi tay hắn.

Bạch Sùng Quang không sao cả nhún nhún vai: “Đồng Bội Hoa em cũng không xa lạ, nhưng quan hệ giữa cô ta và Bạch Khôn Nguyên dường như em vẫn còn chưa rõ ràng lắm. Thời điểm Lâm Lang còn sống cô ta đã có tình cảm với Bạch Khôn Nguyên rồi. Sau khi Lâm Lang mất, hai người bọn họ qua lại đã một năm, hai bên nhà đã có ý đính hôn. Cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa từng nhắc tới với em đúng không?”

Linh Tố nhẹ nhàng run rẩy, như bị giật điện. Cô quay mặt đi.

Bạch Sùng Quang thấy vẻ mặt cô đau xót cùng cô đơn, cũng có chút không đành lòng: “Linh Tố, ba năm trước đây tôi cũng từng khuyên Lâm Lang, ba năm sau lại khuyên em. So với Lâm Lang em khôn khéo hơn rất nhiều, tự giải quyết cho tốt đi.”

Linh Tố không muốn nghe tiếp: “Anh khẩn cấp kể chuyện riêng tư ở trước mặt tôi, vô dụng thôi. Chuyện Bạch gia các người không liên quan đến tôi.”

“Vậy em vội vàng tìm đến đây, là vì cái gì?”

Linh Tố không nói.

“Còn có, di chúc của Lâm Lang…”

Linh Tố xoay người ngăn lại một chiếc taxi, sau đó nhanh chóng nhảy vào xe.

Bóng dáng của Bạch Sùng Quang rốt cục trở nên nhỏ bé. Linh Tố thở dài một hơi, hai tay vây quanh người mình.

Cô tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đồng Bội Hoa. Anh ấy cũng không đuổi theo cô.

Xe chạy đến thư viện. Vừa ngừng lại, Linh Tố liền thấy có 4, 5 người đàn ông mặc tây trang sắc mặt âm trầm đi ra từ bên trong, rồi lên một chiếc xe, nghênh ngang rời đi.

Trong thư viện, quản lý đang càu nhàu: “Tự dưng chạy đến thư viện lục tung, giống như quỷ vào thôn vậy. Nơi này còn có thể tàng trữ kho báu sao?”

Linh Tố kinh hãi, vội vàng chạy lên lầu hai. Quả thực, đa phần sách vở đều bị vứt trên mặt đất, khung cảnh hỗn độn. Giá sách cũng bị lệch khỏi vị trí, sách trên giá ở nơi góc khuất nhất toàn bộ bị quăng trên mặt đất.

Linh Tố dậm chân. Bạch Sùng Quang tức chết kia!

Quản lý theo kịp, tức giận nói: “Tiểu Thẩm cô xem này, rốt cuộc là vì sao vậy?”

“Bọn họ là ai?”

“Không biết. Sáng sớm liền vọt vào đây, giống như đang tìm cái gì đó. Sau khi đến quả thực chính là loạn quăng hết mọi thứ sang một bên. Cô nói xem, đây còn có sách cổ đến trăm năm nữa mà!”

Chân vừa dẫm vào cái gì đó, rút chân ra vừa thấy, đúng là quyển tiêu bản con bướm Lâm Lang thường xuyên xem kia.

Một ý niệm lặng lẽ sinh ra trong đầu.

Linh Tố nhìn thoáng qua hai người quản lý ngồi trên mặt đất vội vàng thu dọn tàn cục, lặng lẽ tránh ra.

Hiện tại là giữa trưa, trong đại sảnh thư viện không có ai, cô lập tức đi đến chỗ đăng ký thuê sách báo.

Ngồi máy tính nhập vào ba chữ “Quan Lâm Lang”, ấn Enter. Máy tính đáp lại “Không tra ra người này” . Linh Tố tự hỏi một lát, lại đánh vào hai chữ “Lâm Lang”. Một lát, một loạt danh sách mượn sách thật dài xuất hiện ở trên màn hình.

Toàn bộ đều là sách du lịch hoặc là nhân văn, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.

Chậm đã! Linh Tố lưu ý đến quyển sách cuối cùng, đúng là một ngày trước khi Lâm Lang qua đời! Hay là ngày đó cô rời khỏi bệnh viện đến vì quyển này?

Sách tra cứu địa chất ở lầu một, cũng không nhiều lắm. Tuy rằng sách đã bị người của Bạch Sùng Quang quấy rầy trình tự, Linh Tố vẫn rất nhanh liền tìm được quyển sách bìa cứng dày này.

Trong trang đăng ký có viết ngày mượn sách. Xem ra quyển sách này rất ít được lưu ý, đã ba năm không có người mượn đọc qua. Chính là kỳ quái, Lâm Lang mượn quyển sách tràn đầy học thuật chuyên nghiệp thâm ảo này để làm cái gì?

Đợi chút!

Linh Tố nhẹ nhàng vuốt ve trang mục lục kia, mặt trên có nhiều vết ố, nhìn kỹ, dĩ nhiên là dấu vết của bút máy.

Là trang tên sách, có người viết gì đó lên trang tên sách của quyển này. Bởi vì nét chữ cứng cáp, hơn nữa trang giấy ẩm ướt, nét mực nhòe vào phần mục lục. Mà trang tên sách sau khi viết xong đã bị xé xuống.

Linh Tố vừa hơi lưu ý, liền phát hiện huyền bí trong đó. Quyển sách tổng cộng có bốn chương và tiết, trong từng tiêu đề đều có một dấu bút máy nhợt nhạt vòng quanh.

Đó là mấy chữ “Thế giới tầng dưới cùng”.

Thế giới tầng dưới cùng? Là tâm, hay là địa ngục?

Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ.

Cô chạy đến lầu hai, hỏi quản lý còn đang bận rộn: “Trong đây có mô hình địa cầu hay không?”

Quản lý đáp: “Vốn trước đó ở trên này có mô hình địa cầu cao bằng nửa người, năm trước được chuyển đến bên dưới, bày ở cầu thang.”

Linh Tố quả thực ở thang lầu tìm được mô hình địa cầu bị che kín bởi tro bụi và mạng nhện kia. Cái giá đã rỉ sắt, địa cầu cũng không thể chuyển động, tang thương lại chật vật.

Linh Tố ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng lên cái bệ của mô hình địa cầu, vươn tay sờ soạng.

Bỗng nhiên cô ngừng lại.

Bên tai cô tựa hồ vang lên thanh âm của Bạch Sùng Quang: “Tôi hoài nghi em ấy viết di chúc.”

Bạch Sùng Quang hoài nghi không sai.

Linh Tố hơi tốn một chút khí lực, hé ra tờ giấy được gấp lại bị cô nhẹ nhàng rút ra.

Mặt trên có hai nét chữ xinh đẹp: “Di chúc” .