Đen Ăn Đen

Chương 13: Trận chiến mười ba




Bảy giờ, vũ hội chính thức bắt đầu.

Sau trận khẩu chiến buổi trưa, Mạc Ninh cuối cùng cũng đồng ý tham dự vũ hội, nhưng cô không mặc bộ váy kia, chỉ mặc một bộ váy dài màu xám trang nhã, điều này làm cho cô giữa muôn ngàn bông hoa đẹp trở nên không đáng chú ý.

Nâng ly nhìn quanh, Cố Chuẩn đang bị một đám người vây quanh, cả trai lẫn gái, nối liền không dứt. Mạc Ninh từ đầu liền thấy anh, nhưng anh hình như không thấy cô. Nghĩ bản thân giống một con ngốc khi nghĩ anh hao tâm tổn trí mời mình đi dự vũ hội thật có điểm kỳ lạ, thực tế lại không có gì kỳ lạ, nên xa lạ thì nên xa lạ… nghĩ một lúc lại cảm thấy buồn bực trong lòng.

Cầm ly rượu bước qua nơi khác, đoán rằng Cố Chuẩn có lẽ ngoài mặt thì lễ phép, nhưng nội tâm không chừng đang cất chưa bao nhiêu khinh thường cùng hèn mọn, nhất thời cảm thấy tâm lý cân bằng hơn nhiều.

Khách sạn có một phòng tiếp tân rất lớn, nhân viên phụ vụ của khách sạn đứng thành hai hàng, đại sảnh rộng lớn, phía đằng sau có tiếng người đang chỉ đạo nhân viên phục vụ, Mạc Ninh ngồi ở gần nơi phát ra âm thanh, những âm thanh ồn ào làm cô đau đầu, khiến cô phải rời đi, mới vừa đi vài bước, bên trái đột nhiên có một người tiến sát lại gần, người này hình như đang rất vội, khẽ đụng phải Mạc Ninh, giây tiếp theo, ly rượu trên tay đã rơi trên váy.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” “Người gây hoạ” chân thành xin lỗi.

Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta cười vô vị “Không có gì quan trọng, chuyện này tôi có thể xử lý.”

“Có cần tôi giúp cô tìm một bộ khác không, tiểu thư.” Người nọ mặc một bộ tây trang, đi giày da, tinh thần và ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Nhìn thấy anh ta có vẻ đang vội, Mạc Ninh thông cảm nói “Không sao, anh cứ đi đi.”

“Người gây hoạ” vẫn lo lắng, từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mạc Ninh nói “Thật xin lỗi, đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần… cho dù là bồi thường cho cô một bộ quần áo mới… cứ việc tìm tôi.”

Mạc Ninh đưa tay tiếpnhận, người nọ gật đầu, xoay người bước nhanh về phía trước. Cô cúi đầu nhìn vào tấm danh thiếp, mới liếc qua đã vội cất nó vào trong xắc tay.

Vũ hội này đúng là thượng hạng, giống như là một cuộc vui chơi của tầng lớp thượng lưu, trên thực tế lại là chỉ là một “buổi giao lưu” thấp kém. Mọi người đều sẵn sàng danh thiếp của mình, trong trường hợp gặp được toàn những người cao quý thế này, cần phải tận dụng tốt cơ hội giới thiệu bản thân. Đây cũng là nguyên nhân khiến Mạc Ninh không thích những nơi thế này, thanh cao vẫn là thanh cao, Mạc Ninh cho đến giờ vẫn cảm thấy bản thân tự cho mình là thanh cao, bởi vì cho đến giờ cô vẫn phải trông cậy vào những bữa tiệc thế này để lấy được những cuộc phỏng vấn hay nghe được những tin tức buôn bán của doanh nhân.

Hôm nay, cô lại thật sự mệt moit, bị người làm bẩn váy coi như là cái cớ, cô không đến mức trốn tránh người nào đó. Đem ly rượu đưa cho bồi bàn, Mạc Ninh với bộ váy bị thấm ướt đi nhanh ra cửa.

Khi cô chỉ còn cách cửa ra một đoạn cô bị Trương Kiệt Chí chặn lại, anh ta cúi đầu quét mắt nhìn cô một lượt, nghiền ngẫm nói “Cái này có tính là… đang bỏ trốn không?”

Mạc Ninh nghiêng nghiêng đầu, cô hiện tại một chút cũng không hoài nghi, tên nhóc Trương Kiệt Chí này có gắn máy phát tín hiệu trên người cô, anh ta có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, cũng có thể ở một nơi tối quan sát người khác, chờ người ta xấu mặt sau đó tiếp tục bỏ đá xuống giếng. Đối với anh ta mà nói, Mạc Ninh thà rằng cho rằng đây là phương thức anh ta dùng để ghét, còn hơn là nói yêu thích, điều này có phần khiến người ta sởn gai ốc.

“Đúng vậy.” Mạc Ninh nghiêng người lướt qua người anh, Trương Kiệt Chí giữ lại tay cô. Cô quay đầu trừng mắt nhìn, nói “Buông ra.”

Trương Kiệt Chí không động đậy, đưa lưng về phía cô nói “Em không phải vẫn muốn biết tin tức về vụ tự sát của công ty Hà Nguyên sao?”

Ngữ khí âm trầm, trực giác của Mạc Ninh nói cô phải cự tuyệt “Tôi đúng là rất muốn biết, có điều tôi muốn tự mình tìm hiểu.” Sử dụng tất cả sức có thể, cuối cùng cũng rút được tay ra.

Trương Kiệt Chí xoay người, biểu tình nghiêm túc “Vậy em không muốn biết thực tập sinh của em sau lưng em làm gì sao?”

Mạc Ninh hơi giật mình, không nghĩ tới anh ta đột nhiên lại đem đề tài chuyển qua Lí Hàm. Lí Hàm là cháu của chủ biên Lí, nể mặt chủ biên Mạc Ninh cũng được coi là có chiếu cố cô, rất nhiều lần đi tham gia hoạt động lớn cô đều mang đi cùng. Nhưng mà, trước buổi họp báo hai tuần Lí Hàm đã không còn muốn đi theo cô, lí do là, cô ấy muốn tự mình đi đào bới chiều sâu của nội dung tin tức.

Mạc Ninh cũng để cho cô đi. Trương Kiệt Chí đem chuyện tự sát của công ty Hà Nguyên đặt một chỗ với Lí Hàm, ý tứ rất rõ ràng. Sự lo lắng dành cho Lí Hàm cuối cùng cũng thắng, cô không nhịn được hỏi “cô ấy dính vào Hà Nguyên?”

Trương Kiệt Chí nhìn cô, đột nhiên quay đầu đi khẽ cười, cố giấu đi tâm tư đang ẩn chứa trong lòng. Sau đó, anh ta ngước mắt nhìn bốn phía nói “Nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện.”

Mạc Ninh nhíu mày “Anh đang đùa giỡn tôi?”

“Anh có thể đùa giỡn em sao?” Dừng một chút, anh hình như nhìn trúng một vị trí thích hợp nói “Phòng nghỉ phía ngoài sảnh có vẻ yên tĩnh.”

Mạc Ninh thuận theo tầm mắt anh nhìn theo, xác định nơi đó không phải là một góc quá âm u, cô nghi ngờ ngẩng đầu, Trương Kiệt Chí vẫn bày ra bộ dạng như biết chuyện gì đó. Cắn chặt răng, cô nói “Đi.”

Nơi này quả thật yên tĩnh, ít nhất Mạc Ninh không nhìn thấy có người nào khác. Xác định không có ai, Mạc Ninh nói thẳng “Có chuyện gì thì nói mau.”

Trương Kiệt Chí “Lí Hàm điều tra tin tức ở Hà Nguyên, nằm vùng điều tra.”

Mạc Ninh chấn động, biểu tình thay đổi rất nhanh, hơn nửa ngày cô mới hồi phúc “Cụ thể một chút.”

“Em không biết gì về chuyện này sao? Vẫn là, em cho đến giờ vẫn không quan tâm đến thực tập sinh?”

Bị anh ta hỏi như vậy, Mạc Ninh quả thật nghĩ tới một số chuyện bị mình coi nhẹ, ở toà soạn sáu giờ soạn bản thảo, mỗi ngày chờ bản thảo ra thành báo phải chờ đến hơn tám giờ, mạc Ninh xem như cũng là một phóng viên tên tuổi, chỉ cần giao bản thảo rồi về nhà đợi kết quả, những việc vặt này giao cho thực tập sinh là được rồi. Chính cô ban ngày cũng rất ít ở toà soạn báo, cho nên cũng không biết tình hình thực tế của Lí Hàm. Có điều, chiều nào đến giờ giao bản thảo cũng vẫn thấy Lí hàm, không lẽ cô ấy…

Nghĩ đến đây, Mạc Ninh không dám nghĩ thêm nữa.

“Cô ấy với thực tập sinh chỗ anh là bạn học, thực tập sinh chỗ anh nói cô ấy đã tham gia vào vụ đó hơn một tháng, la hét nói là nhất định sẽ viết được một bài báo kinh thiên động địa…”

Mạc Ninh chặn lại lời anh “Nói xong chưa?”

Trương Kiệt Chí “Đây là phản ứng của em?”

Trương Kiệt Chí chỉ muốn thuật lại một nội dung đã rõ ràng, cùng anh ta nói chuyện tiếp cũng chỉ phí thời gian. Mạc Ninh lập tức phản ứng, lúc này tốt nhất là nên tìm Lí Hàm xác định rõ chuyện này, vì không muốn làm Trương Kiệt Chí buồn bực, cô miễn cưỡng nở một nụ cười tươi nói “Cảm ơn anh đã nói cho tôi tin tức này, tôi sẽ nói Hứa Hoa lão sư thay tôi mời cơm anh.”

Trương Kiệt Chí cuói đầu, lắc lắc, thanh âm đột nhiên lạnh lùng “Em có thể ….xem anh là một người, một người đàn ông đang theo đuổi em không? Em có thể thử một chút không.” Đại khái không nghĩ sẽ nói gì, Trương Kiệt Chí chỉ lắc đầu, thay đổi cách nói “Nếu muốn mời anh ăn cơm, phải là em tự mình mời.”

Mạc Ninh chân thành nói “Tôi có bạn đến thành phố G chơi, tôi phải đi cùng cô ấy.”

Trương Kiệt Chí trực tiếp xem nhẹ lời giải thích của Mạc Ninh nói “Là vì Cố Chuẩn sao?”

Mạc Ninh cố nén xúc động, chậm rãi nói “Cùng anh ta có quan hệ gì?”

“Bởi vì em thích anh ta.”

Mạc Ninh nở nụ cười “Tôi có yêu hay không yêu anh ta với chuyện không mời anh ăn cơm cũng chẳng có quan hệ gì.” Dứt lời, Mạc Ninh bày ra tư thế phải đi, lễ phép cúi đầu chào “Tôi phải đi rồi.”

Trương Kiệt Chí không theo kịp, ở phía sau cô nói “Em thích anh ta cũng chỉ vì những thứ phù phiếm của anh ta, hiếm tiền giỏi, có tướng mạo… Phụ nữ mọi người không phải là thích theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt đó sao? Bọn họ sẽ yêu thương em sao? Em có biết bên cạnh Cố Chuẩn có bao nhiêu người phụ nữ như vậy không?” Thấy Mạc Ninh dừng bước, Trương Kiệt Chí càng được thể nói hăng hơn, giọng nói cũng lớn hơn “Trong vòng tròn luẩn quẩn này, em có thể đem bản thân làm chủ, cảm thấy một người đuổi theo một người chiều chuộng, nhưng đối với anh ta mà nói, em cũng không là gì. Em hãy nhìn tấm gương Tạ Linh, điều kiện của cô ấy so với em tốt hơn, ít nhất, cô ấy có một người cha bạc triệu, đối với Cố Chuẩn mà nói còn có giá trị lợi dụng…”

“Tôi thật không muốn chặn họng anh, nhưng đối với anh đúng là không thể chịu nổi.” Mạc Ninh đã xoay người lại, Trương Kiệt Chí có lẽ cũng không đoán được, anh ta trăm phương ngàn kế muốn moi ra nhược điểm của cô, lúc này đây cuối cùng lại đụng trúng nỗi đau của cô. “Anh tận tình khuyên bảo như thế là vì muốn tôi buông tha Cố Chuẩn quay đầu ôm ấp anh. Thẳng thắn mà nói, những điều anh nói có một điều đúng, tôi đúng là thích những kẻ có tiền có tướng. Tôi chính là một cô gái nông cạn như thế đây, tôi còn muốn đem mình làm nhân vật chính, thì sao nào?”

Trương Kiệt Chí không thèm nhắc lại, ước chừng là không tìm được câu trả lời. Mạc Ninh thừa cơ ném thêm một câu “Anh cũng nên biết, một ngày nào đó nếu có một người so với Cố Chuẩn có tiền hơn, tướng mạo so với anh anh ta anh tuấn hơn xuất hiện, tôi cũng sẽ thay đổi tình cảm của mình… Có điều, dù có chuyển tình cảm qua cho ai, cũng không bao giờ chuyển lên người anh.”

Nói xong, Mạc Ninh không chút do dự đi ra ngoài.

Trương Kiệt Chí ở phía sau cô, biểu tình đầu tiên là thống khổ, một lát trôi qua sắc mặt anh mới chậm rãi thay đổi, chuyển qua vui sướng, gian kế đã thực hiện được tất nhiên là phải vui sướng rồi, ôm một bụng đắc ý liếc mắt nhìn quanh, hắn đứng thẳng người, đang định rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề “Trương phóng viên thật là đã phải chịu ấm ức rồi.”

Cố gắng trấn định, Trương Kiệt Chí quay đầu nhìn lại, một người đang dựa tường, hai tay khoanh trước ngực, ngọn đèn mờ ảo khiến Trương Kiệt Chí chỉ nhìn thấy miệng người đó đang nở nụ cười, nhưng lại không thể thấy rõ được vẻ mặt người đó.

Đi ra phòng tiếp khách, Mạc Ninh gọi điện cho Phạm Mông, đối phương nhận ra số của cô nói “Mạc tiểu thư?”

Mạc Ninh đáp “Vâng.”

“Cố tổng đang ở phòng nghỉ, cô tìm ngài ấy có việc sao?”

“Phiền cô nói với Cố tổng giúp tôi một tiếng, tôi có việc gấp…”

“Thật xin lỗi, Cố tổng gọi điện, Mạc tiểu thư chờ một chút.” Phạm thư ký lễ phép chặn lời cô, không cho Mạc Ninh nói tiếp cô đã tắt điện thoại.

Mạc Ninh cũng không kiên nhẫn đợi điện thoại, đi vào thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, một lần nữa nhận được điện thoại của Phạm thư ký “Mạc tiểu thư?”

“Vâng.”

“Thật xin lỗi, để cô phải đợi lâu, hai mươi phút sau Cố tổng đợi cô ở bãi đỗ xe, ngài ấy nói lúc này rất khó bắt xe về, cho nên ngài ấy nói sẽ đưa cô về.”