Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 10: Nấu cua đồng




Khi Niếp Thù tỉnh ngủ phát hiện trong nhà ít đi người thì có chút kinh ngạc. Anh cũng hoàn toàn không muốn cô đi về trước, dù sao lúc trước Tiễn Bội Bội đều muốn ở chỗ này thêm một phút thì tuyệt đối sẽ không đi sớm một giây.

Anh đi phòng bếp rót ly nước, lại trở về phòng sách tìm bản sách gốc chuyên ngành, lúc đi ra, trong phòng khách vẫn yên lặng. Cửa phòng dành cho khách khép chặt.

Anh giơ khuỷu tay chỉ chỉ phương hướng phòng khách, uống một ngụm nước, nói với Tiểu Lâm: “Ngủ?”

Tiểu Lâm nén cười, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu: “Không có.”

“Trong nhà có việc?”

“Cũng không có.”

“. .....” Niếp Thù liếc anh ấy một cái, im lặng. Cầm quyển sách trở về phòng sách, anh có thói quen ở phòng sách đọc sách, chỉ là Tiễn Bội Bội thích anh ngồi ở phòng khách, cho nên thường ngày khi cô ở đây, anh cũng cố gắng hoạt động ở phòng khách.

Xe lăn đã chuyển phương hướng, cũng trong lúc này Tiểu Lâm nói: “Hôm nay lòng anh không yên, là vì Cố Tư Dao nhỉ!”

“Cái gì?” Niếp Thù chần chờ.

“Tôi và Bội Bội nói anh thích Cố Tư Dao, cô bé đau lòng “bay” đi rồi.” Lúc Tiểu Lâm nói từ “bay” còn làm tư thế cuộn sóng để diễn tả, rất có ý vị hả hê ở bên trong.

Niếp Thù lườm anh ấy một cái, “Lộn xộn cái gì.” Chuyển động xe lăn vào phòng sách.

Cửa “cạch” một tiếng đóng ở trước mặt, Tiểu Lâm nhìn cửa đóng chặt, cười ý vị thâm trường. Bắt chước giọng nói lúc nãy của Niếp Thù: “Lộn xộn cái gì.” Nghiêng đầu đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa ăn tối.

Quả nhiên, hơn một tuần lễ sau đó Tiễn Bội Bội cũng không xuất hiện.

Đến gần cuối năm, chuyện vụn vặt luôn đa dạng. Niếp Thù dùng thời gian mấy ngày nay đi công ty một chuyến, sau khi kiểm tra kế hoạch công việc hằng năm, lại di chuyển mấy vòng đi các thành phố bên trong tỉnh, tham gia tất cả buổi lễ trao giải lớn nhỏ hay đọc diễn văn gì đó vân vân. Mặc dù bận rộn, nhưng vào thời điểm đêm khuya yên tĩnh vẫn có chút ít không quen. Mặc dù lời nói của Tiểu Lâm không sinh ra ảnh hưởng nhất định gì tới anh, cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu làm anh rối rắm, anh đã dần dần thăm dò ra cá tính “Tiểu Cường” của Tiễn Bội Bội, biết chưa tới mười ngày nửa tháng nữa, cô sẽ lại vui vẻ xuất hiện ở trước mặt mình, cười nói: “Có nhớ em hay không?” (Tiểu Cường ý nói đến sống dai, kiên cường, ngoan cố như con gián ý)

Rối rắm cùng với cảm giác không quen như vậy, có lẽ là bởi vì đã thành thói quen bóng dáng của cô sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt mình, thói quen cô thỉnh thoảng nhảy ra nói những lời sét đánh!

Niếp Thù cười cười, nâng ly về phía đám đông, ý bảo Tiểu Lâm đẩy mình rời đi. Sau đó biết rõ trong kỳ thi, bạn học Tiễn Bội Bội đã “thất thủ” ngay chính trên sở trường của mình. Bình thường điểm số của môn Ngữ Văn đều trên 130 điểm nay lại hạ xuống 98 điểm.

Khi đọc điểm ra, không chỉ có Tiếu Nặc, ngay cả bạn cùng lớp cũng phát ra tiếng nghị luận không nhỏ. Khi Tiếu Nặc phát bài thi tới trên tay cô, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói một câu: “Bạn học Tiễn Bội Bội, sau khi tan lớp tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Tiễn Bội Bội cúi đầu trở lại chỗ ngồi, được nhiều anh em chị em thiết tha quan tâm: Gần đây cậu sao thế, trong lòng không yên?

Thậm chí môn Ngữ Văn giỏi nhất cũng bị rớt điểm.

Dĩ nhiên cũng khó tránh khỏi có một hai người hả hê, nói thí dụ như Đại Biểu vĩnh viễn bị Tiễn Bội Bội đè ở phía dưới trong giờ học Ngữ Văn. Vậy mà được thương xót, hiếm có một lần vượt qua, giờ phút này đang vùi ở chỗ ngồi cười đến giống như vỏ quýt sắp khô cứng. (cười đến mặt cứng đơ)

Ghét nhất chính là cậu ấy lại còn ngồi ở phía sau cô. Nhìn thấy Tiễn Bội Bội trở lại chỗ ngồi, cậu ấy lập tức chọc chọc phía sau lưng của cô, đưa tới một tờ giấy: “Hiếm thấy mà, không ngờ Tiểu hoàng hậu môn Ngữ Văn cũng sẽ có lần thi không đạt tiêu chuẩn. Gần đây chắc đang làm gì đó? Chớ không phải là bởi vì mỗi lần đều đứng đều cho nên kiêu ngạo!”

Vốn tâm trạng Tiễn Bội Bội buồn bực, bởi vì một câu nói này, thiếu chút nữa trực tiếp chảy nước mắt. Ném tờ giấy lên người con trai cực phẩm không biết xấu hổ kia, cô vùi đầu nhìn bài thi. Cả tiết học cô đều không ngẩng đầu lên. Có lẽ Tiếu Nặc cũng biết tâm trạng của cô, cũng không nói thêm cái gì.

Sau giờ học, Trương Đan Ny bu lại: “Bội Bội đáng thương, chị cho em ôm một cái.”

Tiễn Bội Bội đẩy cơ thể đang lại gần của cô ấy ra: “Sau khi trở về rồi nói, tớ đi tìm lão Tiếu trước.” Lão Tiếu là nick name mọi người đặt cho Tiếu Nặc.

Đơn giản là phòng làm việc của Tiếu Nặc là phòng làm việc nhỏ, bên trong để bốn bàn làm việc, giờ phút này, trừ Tiếu Nặc, thì chỉ có lão chủ nhiệm lớp ôn hòa ở đó.

“Em đã tới ạ.”

“Đi vào.” Tiễn Bội Bội đứng ở trước bàn làm việc của anh, Tiếu Nặc sửa bài thi phía trên xong, mới nói: “Có biết vì sao tìm em tới không?”

Cô gật đầu, giọng nói có chút tự giận mình: “Thi rớt ạ. “ Chuyện Niếp Thù thích Cố Tư Dao quấy nhiễu cô, làm cô không có tâm tư dư thừa đi ứng phó cái khác.

“Loại đề bài ở trình độ này đáng nhẽ em sẽ không làm sai. Gần đây có chuyện gì không thuận lợi sao?” Anh xoay tròn cây bút trên tay, sự chú ý của Tiễn Bội Bội bị cây bút đang xoay tròn hấp dẫn. Cô ngơ ngác nhìn tay anh chuyển động, một lát sau mới nói: “Không có gì, chỉ là vào ngày trước cuộc thi ngủ không ngon, có chút không ở tình trạng tốt nhất thôi.”

“Không muốn nói? Vậy thì lấy thân phận một người bạn.” Anh ngẩng đầu, trên gương mặt trẻ tràn đầy dịu dàng.

Tiễn Bội Bội cũng đang buồn cười trong lòng, đứng ở trong phòng làm việc, anh nói lấy thân phận một người bạn, anh không cảm thấy không thiết thực sao. Cô im lặng một lát, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu một cái: “Thật sự không có chuyện gì.”

Thấy cô không muốn nhiều lời, Tiếu Nặc cũng không miễn cưỡng: “Vậy cũng tốt, mặc kệ gặp phải chuyện gì, hi vọng em đều có thể dũng cảm đối mặt. Không đối mặt sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi khốn cảnh, cố gắng lên! Khi muốn tìm người nói chuyện, điện thoại di động của tôi luôn chào đón em.” Nụ cười trên mặt anh, giờ phút này cực kỳ chân thành.

“Cám ơn.” Tiễn Bội Bội chân thành nói, cúi người chào anh. Mặc dù trước kia có chút xem thường chủ nhiệm lớp mới thay này, thế nhưng lúc này thực sự coi anh như một giáo sư nhân dân.

“Đúng rồi, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, muốn thi ngành gì, trường học nào?”

“Còn chưa biết, ngài cảm thấy em học cái gì thì tốt?”

“Bình thường có yêu thích gì đặc biệt không?”

“A. .....” Tiễn Bội Bội suy nghĩ một chút, cũng không thể nói yêu thích phim thần tượng nhỉ! Cũng quá không có phong cách, suy nghĩ một chút tiểu thuyết hình như xem rất nhiều, thì mở miệng nói: “Đọc sách...!”

“Không có cái gì nữa sao?”

“Cùng liên quan đến các ngành thì không.” Mặc dù cô cũng rất thích mang ba lô đi ngắm nhìn xung quanh, chỉ là, cô cũng không có ý học ngành du lịch gì đó, cô gái hướng dẫn du lịch thông minh, giỏi nhất là kẻ bịp bợm rồi.

“...... Vậy, có hứng thú học Trung Văn không? Ngữ Văn của em tốt, học Trung Văn sẽ khá chiếm ưu thế.”

“......”

“Hơn nữa, nếu như thi sư phạm mà nói, lấy thành tích của em vấn đề cũng không lớn.” Sư phạm ở thành phố T, mà lại còn là trường trọng điểm của cả nước. Mà chuyên ngành kia, lại là một trong hai chuyên ngành Trung Văn và Ngoại Ngữ được ưa chuộng nhất.

Lúc đó ở thành phố T, từng một lần lưu truyền nói như thế này: chỉ cần là vào hệ Trung Văn và ban ngoại ngữ sư phạm Tỉnh, cho dù bạn là trai đẹp gái xinh hay dạng không đứng đắn, còn chưa tốt nghiệp cũng đã có xe có phòng. Nghe nói vẫn chỉ là đại học năm ba, sinh viên hai ngành này cũng sẽ bị các công ty lớn quét sạch. Nếu như thành tích tốt, qua ba năm rưỡi nữa, cơ bản đều thành nhân vật máu mặt của thành phố T thậm chí còn toàn quốc.

“Nếu thật sự thi đậu, đến lúc đó chúng ta thành sư huynh sư muội rồi!” Tiếu Nặc cười, giọng nói tùy ý, nhưng mà trên mặt lại mang theo ít nhiều kích động.

Nếu như nói năm đó, anh đã từng bởi vì sai lầm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học mà bỏ lỡ trường học cao nhất quốc gia mà cảm thấy hối tiếc, giờ phút này, sau khi suy nghĩ Tiễn Bội Bội vô cùng có khả năng trở thành sư muội của mình, anh bắt đầu thản nhiên.

Nếu như đau khổ trước, chỉ là vì đổi lấy một cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa, ngược lại anh rất nguyện ý.

Khi Tiễn Bội Bội đi ra từ phòng làm việc liền gặp được Trương Đan Ny mang theo vẻ mặt lo lắng đứng ở cuối hành lang.

Cô đi nhanh đến bên người cô ấy, nâng gương mặt mỉm cười lên. Giống như thất bại buổi sáng, chưa bao giờ xảy ra.

“Được khuyên giải rồi hả?” Trương Đan Ny khoác hai tay lên trên vai cô, cười khẽ.

“Được khuyên giải rồi.” Tiễn Bội Bội gắng sức mà gật đầu.

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Cám ơn cám ơn.”

Hai người cười lăn cười lộn.

Vài ngày sau đó, Tiễn Bội Bội không gấp gáp đi tìm Niếp Thù, việc học bận là thứ nhất, sắp đến cuối kỳ là thứ hai, quan trọng nhất là, cô đang đợi lần thi kế tiếp.

Ngã ở chỗ nào thì đứng dậy ở chỗ đó, đây là tôn chỉ từ trước đến giờ của Tiễn Bội Bội. Quan trọng hơn là, cô sẽ để cho chàng trai cực phẩm kia biết đến sự lợi hại của cô.

Đợi đến trước kỳ thi, gần như Tiễn Bội Bội tích đủ tinh lực về việc học hành, tinh lực tràn đầy, ngay cả ba Tiễn mẹ Tiễn cũng bắt đầu có chút lo lắng: Con nhóc này, không phải thi cử đến điên rồi chứ!

Có bỏ ra sẽ có hồi báo, kết quả có thể nghĩ. Bạn học Tiễn Bội Bội lần nữa đoạt giải quán quân, còn hơn chàng trai cực phẩm đạt danh hiệu thứ hai tên Đại Biểu kia mười điểm, rất thoải mái rất chấn động!

Các bạn học đều nói: Bội Bội không hổ là Bội Bội, thất bại chỉ một lúc, đây mới là cô! Làm cho chàng trai cực phẩm kia thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.

Buổi tối hôm đó, bạn học Tiễn Bội Bội ngâm nga ca hát đi bộ đến tìm Niếp Thù.

Niếp Thù tới mở cửa, nhìn thấy là cô cũng không kinh ngạc chút nào. Thậm chí ngay cả khi cô khẽ cười trêu chọc nói: “Ha ha, em lại tới, có nhớ em hay không?” Thì anh cũng mỉm cười.

Dáng vẻ ấm áp kia, Tiễn Bội Bội cảm giác mình lại không chịu nổi, quá mê người quá tuyệt. Trái tim nhỏ không nhịn được lại bắt đầu đập thình thịch, gì mà thơ cổ, cách đọc, giải thích gì đó, tất cả đều ném đi Tây Thái Bình Dương làm mồi cho cá rồi.

Hiện tại tất cả dung lượng trong đầu cô cũng bị nụ cười đó giết chết rồi, happy trong vô tận.

Niếp Thù nhìn cô lại bắt đầu bộ dạng si mê, không nhịn được có chút buồn cười, rối rắm mấy ngày liên tiếp trong giờ phút này trở thành hư không. Bản thân đẩy xe lăn vào nhà, Tiễn Bội Bội hấp tấp đi theo phía sau anh theo bản năng.

“Đã lâu em không tới, anh có nhớ em hay không?” Cô cười hì hì đuổi theo sau lưng anh, hai tay chống ở trên xe lăn, thò đầu ra cười với anh.

Niếp Thù ngẩng đầu nhìn cô, cảnh đẹp của thiếu nữ ở trong áo lông lộ ra, mắt anh không khỏi hơi trầm xuống. Lời muốn nói, đến miệng lại quên.

Bình thường chắc chắn Tiễn Bội Bội sẽ không truy tìm căn nguyên, thái độ khác thường hôm nay, hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì bị Tiểu Lâm kích thích.

Niếp Thù khẽ cười, chuyển xe lăn tới trước vị trí sô pha, ngẩng đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: “Em ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Ảo não vì anh đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng Tiễn Bội Bội vẫn đáp theo bản năng.

“Tối nay chúng ta ăn trứng muối gạch cua nhé! Ngày hôm qua Tiểu Lâm mua cua nuôi ở trong hồ.” Hình như tâm trạng của Niếp Thù rất tốt, nói xong đã đi về phía phòng bếp.

“...... Em không biết làm.” Tiễn Bội Bội lầm bầm. Mặc dù dưới sự hủy hoại của mẹ Tiễn, món ăn gia đình bình thường cô làm cũng không vấn đề gì, nhưng mà cô lại không biết làm cua. Thấy hai cái kềm kia cũng đã bị mất khí thế rồi.

“Hôm nay tôi tự mình vào bếp, đến lúc đó em giúp một tay là được.” Khi đang nói chuyện, anh đã đi vào phòng bếp.