Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 30: Món thịt cô bé quàng khăn đỏ (2)




Mãi đến khi Trình Vũ Phi cởi nút áo sơ mi của anh, Tô Nhất Minh mới như tỉnh sau cơn mơ, “Vũ Phi, em định…định làm gì vậy?”

“Anh chẳng phải nói trên người anh không có chút thịt thừa nào sao? Để em kiểm chứng một chút.”

Tô Nhất Minh từ từ nâng cằm Trình Vũ Phi lên, cô quả thật là nhân tài, mặt không chút biến sắc, không xấu hổ cũng chẳng có vẻ gì là đùa giỡn, “Thì ra anh đã tìm được một bác sĩ háo sắc? Vậy cũng tốt, ông ba bị gặp bà mẹ mìn, đúng là trời sinh một cặp…”

Trình Vũ Phi vẫn tỉnh bơ, véo vào bắp tay anh một cái. Tô Nhất Minh la thất thanh, “Bác sĩ Trình, em hạ độc thủ như vậy sao? Có phải đã điểm huyệt rồi không? Sao lại đau thế chứ?”

“Đây là huyệt thần kinh quay. Dây thần kinh quay bắt đầu từ chỗ này nên chỉ cần ấn nhẹ một cái là đã đau buốt.”

“Đâu phải là ấn nhẹ! Tay em độc quá đấy bác sĩ ạ, lại còn trái tim ác nữa chứ!” Tô Nhất Minh uất ức làu bàu, cắn răng xuýt xoa, rồi bẻ quặt tay Trình Vũ Phi ra phía sau, áp sát người cô, “Vũ Phi…ít ra em cũng phải để anh chủ động chứ…”

Trình Vũ Phi nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, cô vẫn thấy có chút sợ hãi. Tô Nhất Minh dịu dàng hôn cô, từ môi đến tai, rồi thì thầm, “Đừng sợ…sẽ rất vui vẻ, anh bảo đảm…”. Vũ Phi trong vòng tay anh lại càng run rẩy, Tô Nhất Minh phải vất vả lắm mới kìm được lý trí, trầm tư một lúc, tiếp tục trấn an cô, “Vũ Phi, thật ra anh…”

Phía ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Vũ Phi bị đè ở dưới động đậy bất an. Tô Nhất Minh dùng sức khống chế không cho cô cử động. Tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ ràng, gấp gáp hơn, Trình Vũ Phi kinh hãi cố nhoài người ra, “Có chuyện gì xảy ra rồi ư? Nhất Minh, đây không phải khách sạn trá hình chứ?”

Tô Nhất Minh vội vàng trấn an vị bác sĩ nhân dân miệng hùm gan sứa, cũng không kịp để ý đến bộ dạng quần áo xốc xếch, tức giận mở cửa, “Sao thế? Cháy à?”

Ngoài cửa lố nhố mấy cặp thanh niên nam nữ, sặc mùi rượu, cười nói ngả ngớn, trong đó có một nam thanh niên diện âu phục, đi giày da, nhưng xốc xếch lôi thôi còn hơn Tô Nhất Minh, trên đầu còn gài một bông hoa đỏ to tướng. Anh chàng đó chắc chắn đã say bí tỉ, ngoạc miệng nói với Tô Nhất Minh, “Anh trai à…hôm nay, hôm nay tôi…trưởng thành rồi!”

“Hừm! Lũ nát rượu! Thanh niên bây giờ hay thật đấy? Đúng là chẳng ra làm sao. Khách sạn năm sao thế này sao lại để bọn bợm rượu vào đây phá rối khách cơ chứ!” Tô Nhất Minh bị phá đám làm lỡ mất việc đại sự, tức tối đóng sầm cửa lại, lầm bầm chửi vài câu, quay sang thấy Trình Vũ Phi cảnh giác cầm chai rượu vang đứng núp ở một góc, lập tức dịu giọng, “Vũ Phi? Em cầm chai rượu làm gì thế?”

“Ấy…Nếu gặp người xấu em sẽ phang luôn…” Trình Vũ Phi còn chưa hết hoảng loạn.

Tô Nhất Minh rầu rĩ, chẳng dễ dàng gì mới tạo được không khí, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đâu! Anh vòng tay ôm lấy Vũ Phi, “Không sao. Đây là khách sạn năm sao, công tác an ninh rất tốt. Không xảy ra chuyện gì đâu…” Rồi cúi đầu xuống hôn cô, muốn nhanh chóng khơi gợi cảm giác rạo rực trong cô. Nhưng phía ngoài hành lang lại có tiếng ồn ào, bước chân bước thình thịch, tiếng la hét gọi nhau í ới khiến cho buổi tối lẽ ra yên tĩnh trở nên ầm ĩ.

Trình Vũ Phi dựng tai lên nghe ngóng, do dự một lát, “Hình như có người ngất xỉu…Em ra xem thế nào nhé?”

Không đợi Tô Nhất Minh phản đối cô đã mở cửa bước ra ngoài, một lát sau nhân viên khách sạn đến báo với Tô Nhất Minh rằng có một vị khách trong khách sạn đột nhiên phát bệnh, Trình Vũ Phi đang ở hiện trường cứu người, có lẽ một lát nữa mới quay lại.

Đi nghỉ dưỡng mà còn cấp cứu bệnh nhân? Tô Nhất Minh cảm thấy vị bác sĩ nhân dân này thật thích lo chuyện bao đồng, anh càu nhàu một câu rồi đi rót tách trà, kiên nhẫn ngồi trên giường chờ nguyên liệu của món shashimi cô bé quàng khăn đỏ trở về.

Lúc Trình Vũ Phi về phòng thì Tô Nhất Minh đã ngủ say, vẫn mặc nguyên áo quần, giày vẫn chưa cởi. Trình Vũ Phi giúp anh thay quần áo, tiện thể quan sát thân hình mà anh luôn miệng tự hào. Không đẹp như lời anh khoe khoang, bụng hơi phình lên một lớp mỡ dày, không gợi cảm cho lắm, nhưng có chút gì đó đáng yêu của trẻ con.

Trình Vũ Phi khom người cúi xuống hôn Tô Nhất Minh, anh đã ngủ say như chết, chẳng có phản ứng gì, quầng mắt hơi thâm chứng tỏ anh ngủ không đủ giấc. Trình Vũ Phi nhớ hôm qua anh làm việc quên ăn quên ngủ, cô lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy anh.

Tô Nhất Minh tỉnh gấic thì trời đã gần trưa, Trình Vũ Phi đã dậy từ sớm, quần áo chỉnh tề đang ngồi xem mạng internet.

Tô Nhất Minh vô cùng buồn bã vì bỏ lỡ một cơ hội. Anh lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bên Trình Vũ Phi, ôm lấy cô nũng nịu như một chú cún con, “Vũ Phi…hôm qua em nỡ để anh ở đây một mình lâu đến thế? Chăn đơn gối chiếc anh không tài nào ngủ được…”

Trình Vũ Phi tỉnh bơ, “Ồ? Vậy sao chưa đến mười phút sau em trở về thì trên giường đã có một con heo đang ngáy khò khò rồi?”

“…” Tô Nhất Minh nói lảng, “ Không tới mười phút? Cấp cứu bệnh nhân nhanh thế à?”

Trình Vũ Phi cứng họng, cuối cùng cười khì, “Chuyện hôm qua thật là kì lạ. Anh đoán tay bợm rượu ấy là người thế nào?”

“Anh nghe nói bây giờ một số thanh niên rỗi hơi chơi trò cảm giác mạnh gì đó. Hừ, đúng là loạn hết rồi…Mấy thứ vớ vẩn đó có ý nghĩa gì đối với sự phát triển của xã hội chứ?” Tô Nhất Minh toét miệng cười, ưỡn ngực ra, rồi đạo mạo làm động tác vuốt râu.

Trình Vũ Phi cười ngặt nghẽo, “Không ăn chơi thì phí đời còn gì? Nhưng anh đoán sai rồi, hôm qua là ngày hoàng đạo, trong khách sạn có tổ chức tiệc cưới, anh chàng cắm bông hoa trên đầu là chú rể. Khách sạn tặng cho đôi uyên ương một đêm ở đây, kết quả là tối hôm qua bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể đến phá động phòng, ra cho chú rể một đề khó là phải đi gõ cửa từng phòng trong khách sạn, nói với người ta là hôm nay tôi đã trưởng thành rồi.”

“Ngày hoàng đạo? Ái chà, Vũ Phi, sao chúng ta lại để lỡ một ngày tốt để vui vẻ như thế chứ?”

“Đồ hạ lưu! Anh đoán xem bệnh nhân đó phát bệnh gì?”

“Sao lại phát bệnh? Chẳng lẽ liên quan đến mấy tay bợm đó? Hay là tức quá lên cơn đau tim giống anh?”

“Hê hê…Đó là một người đàn ông, hôm qua cùng tình nhân đi đến đây…”

“Ấy…xem ra hôm qua đúng là ngày tốt để vui vẻ, Vũ Phi, có thể kéo dài đến hôm nay được không?”

Trình Vũ Phi liếc anh một cái, “Người đàn ông đó đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là vợ đến bắt quả tang, hoảng sợ quá độ trúng gió ngất xỉu…Lúc em đến đó thì bọn họ đã gọi xe cấp cứu, em chỉ giúp anh ta giự hơi thở. Mấy phút sau xe cấp cứu đến…thú vị là ở đoạn này, vị bác sĩ trên xe cấp cứu vừa nhìn thấy người đàn ông đó đã kinh ngạc thốt lên, “Sao lại là anh ta?’”

“Vậy hôm qua chắc chắn không phải ngày tốt. Chẳng lẽ là hôm nay? Á! bác sĩ Trình, aty em độc thật đấy, em biết là em véo đau lắm không hả…”

Trình Vũ Phi hừ một tiếng, “Đầu óc anh toàn những chuyện bậy bạ, véo để anh tỉnh táo một chút…có lợi cho sức khỏe mà.”

“Đâu có, em đừng nghĩ oan cho anh. Đầu óc anh vô cùng trong sáng…Vậy là bác sĩ trên xe cấp cứu biết gã xui xẻo đó à?”

“Vị bác sĩ đó vui vẻ nói với em, lần trước người đàn ông này ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị vợ bắt quả tang tại trận, anh ta sợ quá, lên cơn đau tim, cĩng chính vị bác sĩ này đưa anh ta vào bệnh viện. Không ngờ hôm nay lại gặp anh ta, đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ mà…”

“Còn anh thì u mê món thịt cô bé quàng khăn đỏ…” Tô Nhất Minh cúi thấp đầu xuống dùng môi mơn trớn sau gáy cô, rồi bất chợt cắn một cái.

Máu nóng trong người bỗng trào dâng, Trình Vũ Phi vội tránh môi anh, “Còn em thì muốn ăn tim sói đây, có không?”

“Em muốn ăn cũng được thôi…có điều…Vũ Phi, em sẽ dùng cái gì để đâm anh.”

“…”

“Em nghĩ xem, anh định dùng cái gì để đâm cô bé quàng khăn đỏ?”

“…”

“Bộ phận nào của anh cứng có thể dùng để đâm?”

“Đồ gian xảo!” Trình Vũ Phi quả thực không thể nhịn gã lưu manh này được nữa.

Tô Nhất Minh cười hì hì, lấy cằm cọ cọ vào mặt cô, “Là râu đó! Râu anh rất cứng. Ấy, nói thật đi, vừa rồi có phải em nghĩ bậy đúng không?”

Quả nhiên qua một đêm, Tô Nhất Minh râu ria lởm chởm, những sợi râu thô cứng liên tiếp cọ vào mặt Trình Vũ Phi rát rát. Trình Vũ Phi lại thua một ván, tức giận cắm vào cằm Tô Nhất Minh một cái…

Tô Nhất Minh la oai oái, “Hôm nay không được, buổi chiều anh còn phải đi gặp khách hàng, ăn sáng xong là phải về nhà ngay. Phải giữ hình tượng chứ…”

Trên đường về Tô Nhất Minh mặt mày ủ dột, chốc chốc lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa xe.

“Anh sao thế? Rượu hôm qua là rượu giả à? Không đúng, em hiện giờ rất tỉnh táo mà…”

“Vũ Phi, xem ra mai mốt đi nghỉ dưỡng, thuê khách sạn nhất định phải hỏi kỹ có tổ chức tiệc cưới hay không…”

“…”

“Anh đang nói cái gã xui xẻo đó. Vận anh tốt, không cần phải làm thế.”

“…”

“Anh may mắn mới gặp được em, bây giờ chẳng có người phụ nữ nào khác lọt vào mắt anh nữa rồi, nên chẳng cần phải làm thế.’

“Anh…Đồ gian manh! Lừa đảo!”

“Á! Bác sĩ, em có biết tay em độc lắm không hả…”