Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 21: Quan niệm lỗi thời




Edit: Thủy Lưu Ly

Cách thời gian diễn ra cuộc thi đấu giữa các học viện đã không còn xa nữa, trước khi thi đấu bắt đầu, người đại diện mỗi học viện sẽ tiến hành bốc thăm để quyết định họ sẽ đưa học viên học viện mình đến đâu học tập. Những học viện xếp hạng ở mười vị trí đầu đều nằm trong phạm vi bốc thăm.

Sáng sớm, mười người đại diện cho mười học viện đã tụ tập chung một chỗ, trước mặt họ có bày mười quả cầu bằng kim loại giống nhau như đúc.

Đại biểu học viện Horst liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai động đậy, quyết định dứt khoát duỗi tay cầm lên một quả cầu.

Mở ra xem, bên trong chẳng có cái gì cả.

Có người đầu tiên ra mặt, còn lại thì dễ làm hơn nhiều, dần dần, chín quả cầu còn lại cũng bị người lấy đi.

“Học viện Illinois rút được thăm.”

Đại biểu học viện Illinois giơ giơ miếng giấy đỏ trong tay lên, trên mặt tràn ngập kinh hỉ.

Xem ra cuộc thi năm nay cũng phải đến Illinois quan sát rồi.

Trong lòng các đại biểu còn lại hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã mỉm cười, bắt tay với đại biểu Illinois.

Học viện Illinois không chỉ là học viện nằm trong số mười học viện đứng đầu, trình độ nổi tiếng của nó thậm chí còn ở trên học viện Horst, hơn nữa nó cũng là học viện duy nhất chiêu thu* nữ sinh.

(*chiêu sinh+ nhận nữ sinh vào học)

Đây không phải do những học viện khác kỳ thị giới tính, mà lấy trình độ hiếm có của nữ giới bây giờ, mỗi nữ sinh đều rất quý giá, hơn nữa phần lớn nữ giới đều là người bình thường, cho nên có một số biện pháp bảo vệ rất khó có thể thực hiện.

Để cơ giáp sư bảo vệ, đa số giáo sư trong học viện không có nữ cơ giáp sư, để nam cơ giáp sư bảo vệ, mi xác định sẽ không dẫn sói nhập bầy cừu chứ?

Loại nguy hiểm này không ai dám đứng ra đảm bảo cả.

Lúc đó chỉ có mình học viện Illinois là thuyết phục được hai nữ cơ giáp sư, đưa ra đãi ngộ siêu cao thì mới dần có những nữ sinh bình thường nhập học.



Bình thường khi nhìn thấy nữ giới Pohl đã rất kích động, cho nên lúc biết bản thân sắp đến Illinois, miệng cậu ta lập tức cười toe toét, muốn đóng lại cũng không được, đến tận khi lên ngồi xe bay mà cậu ta vẫn còn mơ tưởng viễn vông trong lòng.

Mạc Vấn ngồi một bên nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của Pohl, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên Mạc Vấn ngồi trên xe bay.

Xe bay cũng không phải tự bay giữa không trung mà là thông qua những đường hầm dài trong suốt, lơ lửng trên không mà di chuyển.

Bởi vì những đường dẫn này đặc biệt mỏng, đặc biệt nhiều, lại cách xa mặt đất, cho nên khi những người đứng dưới đất nhìn lên chỉ thấy xe và xe, rất giống đang trôi nổi giữa không trung nên mới bị gọi là xe bay.

Xe bay chạy vừa nhanh lại vừa ổn, rất nhanh, học viện Illinois đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vừa xuống xe, Pohl hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra ngoài, thở dài nói: “Học viện có nữ giới đúng là không giống, đến không khí cũng trong lành tươi mới hơn nhiều.”

Phía sau có người hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói một câu: “Lập dị!”

Pohl trợn to hai mắt, tức giận xoay người nhìn lại, đúng như dự đoán, kẻ lên tiếng là Edward.

Hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng may mắn vẫn còn biết bản thân cũng có chút danh tiếng, đến chỗ nào đều có thể bị người khác để ý cho nên sau khi trừng nhau một lúc, hai người đều cùng nghiêng đầu, theo giáo sư dẫn đội đi lĩnh mã số phòng.

Khi bước vào ký túc xá Mạc Vấn mới biết đãi ngộ ở đây rất cao. Do các cậu đến để tham gia thi đấu giữa các học viện tinh anh, và vì muốn đảm bảo trạng thái tinh thần tốt nhất cho các thí sinh, mỗi người đều được học viện Illinois sắp xếp cho một phòng đơn.

Từ đây tháng ngày đại học nhàn nhã đã một đi không trở lại.

Lúc trước là học một buổi, chơi nửa ngày, bây giờ thì thời gian nghỉ ngơi chỉ còn một tiết vào buổi sáng.

Điều này đúng là đã khiến chúng học viên bị áp lực không ít.

May mà mười học viện lớn đều cử năm người đến để cạnh tranh, nếu không thì nhất định sẽ có không ít người trốn học.

Mạc Vấn chính là cái người không thèm nhìn vinh dự học viện kia, ỷ vào chuyện giáo sư mới chưa bao giờ điểm danh, lại không quen mặt cho nên chạy trốn một tiết lại một tiết.

Giáo sư không thấy trong lớp thiếu người, hoặc là ông ta nhìn ra rồi cũng không quan tâm hoặc là thật sự không biết, nhưng những học viên trong lớp vừa nhìn đã biết học viện nào thiếu người.

Mọi người đều kết nhóm năm năm đi học, chỉ riêng mình học viện Horst là ba người + một xuất hiện.

Tại sao là ba cộng một?

Là bởi vì bọn họ tuy bốn người nhưng lại phân ra ba người ngồi một chỗ, còn một người còn lại thì ngồi riêng một mình.

Những người ở mấy học viện khác đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn học viện Horst tự tìm đường chết. Nói cho giáo sư biết có người không đến lớp? Sao có thể, bọn họ hận không thể để Mạc Vấn vĩnh viễn không đến lớp, đến khi tranh tài sẽ rơi xuống vị trí cuối cùng đấy…

Mà lúc này, thời gian trốn học đều bị Mạc Vấn dùng để tắm nắng.

Nhưng cậu không chọn ban công làm ‘cứ điểm’, lại chọn cái nơi khi vừa bước vào Illinois đã quan sát thấy, đó là một sườn dốc nhỏ sau trường học, chỗ ấy có một bãi cỏ rậm rạp, tươi tốt.

Đến thư viện mượn quyển sách, rồi nằm trên cỏ phơi nắng, đọc sách nguyên một ngày.

Trải qua mấy cuộc thi lớn nhỏ, cuối cùng Mạc Vấn cũng biết được quy luật, đề mục sau năm 2000 là được xuất hiện nhiều nhất, còn loại hình thuộc Đường Tống Nguyên Minh Thanh, có thể vì thời gian quá xa xưa, không thể lưu giữ số liệu lịch sử, nên cũng không có bao nhiêu đồ vật để mọi người cùng quan sát học tập.

Nghĩ lại cũng đúng, tính đến hiện tại không biết đã xảy ra mấy lần chiến tranh thế giới, vũ khí càng ngày càng tân tiến, chỉ cần ném một quả bom qua là mọi người cũng có thể bị hòa tan nói chi những món đồ cổ mong manh, dễ vỡ.

Một quyển sử Tống còn chưa xem xong, Mạc Vấn đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Không phải tui không cố gắng học tập mà thật sự là vì ánh mặt trời quá mê người nên tui chịu hổng nổi á.

Mà ở Horst cách học viện Illinois xa xa, lúc này Amber đang ăn không ngon, ngủ không yên.

Tại sao? Bởi vì cậu ta lo lắng, lo thân thể em trai gầy yếu, ăn ít, sức lực nhỏ, lo không có mặt cậu ta thì em trai sẽ bị người bắt nạt.

Nhìn Amber vòng tới vòng lui trong ký túc xá, trong mắt Dick không còn gì khác chỉ thấy mỗi hình ảnh Amber không ngừng lắc lư dưới mí mắt mình.

Vốn tâm tình đang rất tốt, lúc này lại trở thành buồn bực mất tập trung.

Đến khi thấy Amber không có ý định dừng lại, rốt cuộc Dick cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Nè, tớ nói này, cậu đừng đi lòng vòng nữa được không? Cậu có thấy phiền không hả!”

Amber dẫm chân xuống, dùng tay chỉ chỉ mũi mình, trừng mắt nhìn Dick: “Tớ phiền? Phiền cậu nhìn lại xem đây là phòng của ai được không? Lambert, cậu đến phân xử đi, xem Dick lấy gì mà nói tớ phiền.”

Lambert nằm trên ghế sa lông nghe vậy đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc. Mỗi ngày hai tên ngốc này đều muốn tranh cãi một lần, anh ta đã sớm không thấy kinh ngạc nữa rồi.

Thấy đồng đội không phản ứng, cậu ta lại tìm người khác.

Ánh mắt Amber dời lên người Warner, từ nãy đến giờ ánh mắt Warner luôn nhìn một chỗ mà không nhúc nhích.

“Lão đại, cậu nói một tiếng đi, tớ đi đường tớ thì liên quan gì đến Dick chứ.”

Nghe thấy có người gọi mình, Warner ngẩng đầu nhìn Amber, ăn ngay nói thật: “Là rất phiền.”

Amber: “...”

Nhìn Dick xì một tiếng bật cười, sắc mặt Amber hơi thay đổi, cuối cùng hung hăng đặt mông ngồi xuống ghế, nổi giận: “Tớ ngồi xuống được chưa, sao mấy người các cậu không tranh thủ thời gian đi huấn luyện đi, đều ngồi trong phòng làm cái gì.”

Câu nói này khiến Lambert có phản ứng, chỉ thấy anh ta mở Quang Não ra, đọc tin tức trên diễn đàn, lạnh nhạt nói: “Cậu không thấy lão đại đã bị mất hồn mất vía sao, lấy trạng thái này thì huấn luyện cái gì được?”

“Mất hồn mất vía?”

Amber và Dick trăm miệng một lời, nói xong lại liếc nhìn nhau một cái rồi mới cùng dời tầm nhìn lên người Warner.

Phản ứng của Warner bị chậm nửa nhịp, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn lại hai người, nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì.”

“Đúng là có gì đó không đúng ha.” Amber nghi ngờ nhìn Warner. Một câu đã gõ tỉnh mọi người, bọn họ phát hiện đúng là mấy ngày nay biểu hiện của Warner không được bình thường cho lắm

Tâm tình Warner rất nặng nề, ngột ngạt, hai tầm mắt tìm tòi nghiên cứu cứ không ngừng dò xét anh, anh không muốn phản ứng lại nên dứt khoát ôm hai tay trước ngực, nhắm mắt dựa vào ghế sa lông.

Mạc Vấn đến Illinois đã bốn ngày.

Trong lòng Warner luôn tự nhủ bản thân chỉ xem Mạc Vấn là bạn bè, nhưng lúc đối phương đi rồi, cả người anh lại như bị rút hết sức lực, không làm nổi chuyện gì.

Lẽ nào anh đã động lòng đến mức không thể đè nén?

Đầu ngón tay Warner giật giật, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn Lambert, môi giật giật, nhưng lại không biết nên nói sao.

Lambert nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Warner, trong lòng cũng thấy sốt ruột thay đối phương. Quần tôi cũng cởi rồi mà cậu còn CMN không chịu nói.

Rốt cục, Warner làm rõ suy nghĩ trong lòng, cân nhắc mở miệng, xem vẻ mặt kia, hình như còn mang theo chút… Thẹn thùng?

“Lambert, cậu đã từng yêu rồi, cậu nói xem, nếu như cậu động lòng với người khác, nhưng người kia sẽ khiến tất cả mọi người bên cạnh cậu phản đối mãnh liệt, vậy cậu sẽ thích người đó sao?”

Dick nuốt nước miếng ừng ừng, không tự giác mà nhéo mạnh lỗ tai Ambert khiến cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng, còn Lambert cũng không chịu nổi kích thích mà bất cẩn để Quang Não rơi xuống ngực.

Loại chuyện tình cảm này ai hỏi cũng rất bình thường, trừ Warner.

OMG, đây là tình tiết cây vạn tuế muốn ra hoa sao???

Có điều, câu hỏi này rất bất thường.

Lambert còn chưa mở miệng, Dick đã trả lời thay. Mỗi ngày Dick hay theo đuổi người khác, luôn tự xưng là tình thánh, loại chuyện khai đạo cho người buồn phiền vì tình cảm này, sao có thể thiếu anh ta được?

Nhìn Warner cười hì hì, Dick cao thâm khó dò mở miệng: “Cái gì mà động lòng, cái gì mà sẽ thích người đó sao, chẳng lẽ động lòng không phải là thích à?”

Động lòng chính là thích? Warner ngẩn ra.

Dick nháy mắt một cái, nhìn thấy Warner có chút xúc động, mở miệng hỏi: “Có phải cậu thường xuyên nhớ tới đối phương? Đồng thời sẽ cố ý đến những nơi có đối phương để liếc mắt nhìn?”

Warner bị ánh mắt chằm chặp của ba người nhìn đến cứng người, nhưng vẫn nhắm mắt gật gật đầu.

Vẻ mặt Lambert không đành lòng nhìn thẳng, nghiêng đầu qua một bên mở miệng: “Chúc mừng cậu ý thức được bản thân mới biết yêu.”

Tình, đậu, sơ, khai*.

(*kaka tình đầu của ảnh, mối tình đầu vừa chớm nở =)))

Warner chậm rãi nhẩm đọc bốn chữ này, thân thể hơi không thích ứng mà nhúc nhích trên ghế.

“Có lẽ tôi thích cậu ấy, chỉ là trước kia lại cho rằng đó không phải là thích, cộng thêm có vài nhân tố bên ngoài can thiệp mới chần chờ đến nay.”

“Nhân tố bên ngoài?” Amber khó hiểu ngẹo đầu: “Cái gì là nhân tố bên ngoài?”

“Cậu ấy là người bình thường.” Warner cúi thấp đầu, mí mắt hạ xuống, lông mi thật dài cũng che khuất tròng mắt màu xanh lam: “Các cậu đều biết, cha mẹ tôi, thậm chí những nghị viên kia đều sẽ không đồng ý.”

“Ha!” Amber giống như đã nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, suýt chút bật cười thành tiếng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm bụng chỉ chỉ Warner nửa ngày mà không nói nên lời.

Dick nhìn chằm chằm Warner không tin nổi: “Anh hai, tớ thật sự không biết nên nói gì mới đúng, không phải cậu cho rằng chỉ cần cậu ‘in a relationship’ sẽ có một đám người nhảy ra ngăn cản chứ? Chẳng lẽ chỉ cần thích là nhất định phải kết hôn? Quan niệm lỗi thời gì vậy hả?”

Lambert nhịn cười, hùa theo: “Chẳng lẽ cậu không biết dù nói chuyện yêu đương cũng chưa chắc sẽ tiến tới hôn nhân sao?”