Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 7




Thân thể này được căng ra theo đúng cách tôi thích. Hai cánh tay và chân bị trói chặt, miệng bị bịt bằng băng dính, như thế sẽ không có tiếng ồn và thứ gì trào ra khu vực làm việc của tôi. Bàn tay tôi cảm thấy thật chắc chắn với con dao, đến mức tôi tin chắc lần này sẽ là lần rất thành công, rất hài lòng...

Ngoại trừ nó không phải là một con dao, mà là một cái...

Ngoại trừ đây không phải là bàn tay tôi. Cho dù bàn tay tôi cũng di chuyển với bàn tay này, nhưng đang cầm lưỡi thép không phải là bàn tay tôi. Căn phòng thực sự rất nhỏ, rất chật hẹp, điều này cũng hoàn toàn có lý bởi vì nó là - gì nhỉ?

Bây giờ, ở đây, tôi đang bồng bềnh phía trên khoảng không gian làm việc chật hẹp hoàn hảo này, cùng thân hình đầy cám dỗ ở trong đó, lần đầu tiên cảm thấy hơi lạnh thổi xung quanh mình, theo một cách nào đó, xuyên cả qua tôi nữa. Nếu có thể cảm nhận được hai hàm răng của mình, tôi dám chắc chúng đang gõ vào nhau lập cập. Bàn tay tôi, trong sự hợp nhất hoàn hảo với bàn tay đó, vung lên rồi hạ xuống để thực hiện một nhát cắt hoàn hảo...

Tất nhiên, tôi choàng tỉnh dậy trong căn hộ của mình. Bằng cách nào đó, tôi đang đứng cạnh cửa trước, hoàn toàn trần truồng. Mộng du thì tôi có thể hiểu được, nhưng thoát y trong khi ngủ ư? Quả là lạ. Tôi loạng choạng quay trở lại chỗ cái giường nhỏ có bánh xe. Chăn đã bị hất thành một đống dưới sàn. Điều hòa nhiệt độ đã làm nhiệt độ trong phòng hạ xuống gần 60°F[18]. Đây có vẻ là một ý tưởng hay vào thời điểm đó, tối hôm qua, việc cảm nhận một chút lạnh lẽo thù địch từ mọi thứ sau những gì đã xảy ra với Rita. Hoàn toàn lố bịch, nếu nó đã thực sự xảy ra. Dexter, kẻ du đãng đang yêu, đánh cắp những cái hôn. Thế là tôi tắm nước nóng dưới vòi hoa sen thật lâu khi về đến nhà và làm cột nhiệt kế tụt xuống hết cỡ khi leo lên giường ngủ. Tôi không giả bộ hiểu nguyên do tại sao, nhưng trong những khoảnh khắc tối tăm hơn của mình, tôi thấy cái lạnh đem đến sự thanh tịnh. Không làm người ta sảng khoái nhiều như cần thiết.

Và quả là lạnh. Quá lạnh vào lúc này, với cà phê và việc khởi đầu ngày mới giữa những mảnh vỡ vụn nát cuối cùng của giấc mơ.

Như một nguyên tắc, tôi không nhớ những giấc mơ của mình, cho dù có nhớ cũng không gắn cho chúng bất cứ tầm quan trọng nào. Vì vậy, thật ngớ ngẩn khi giấc mơ này lại bám dính lấy tôi.

... Bồng bềnh phía trên khoảng không gian làm việc chật hẹp hoàn hảo này... Bàn tay tôi, trong sự hợp nhất hoàn hảo với bàn tay đó, vung lên rồi hạ xuống để thực hiện một nhát cắt hoàn hảo…

Tôi đã đọc qua nhiều cuốn sách. Có lẽ vì tôi sẽ không bao giờ là một con người đúng nghĩa, loài người làm tôi quan tâm. Vì thế tôi biết rõ mọi thứ biểu tượng: Trôi bồng bênh là một dạng bay, có nghĩa là tình dục. Còn con dao...

Ja, Herr Doktor. The knife ist eine mother, ja?[19]

Thôi ngay đi, Dexter.

Chỉ là một giấc mơ ngu ngốc, vô nghĩa thôi.

Điện thoại đổ chuông và thiếu chút nữa tôi giật bắn mình.

“Anh nghĩ thế nào về bữa sáng tại nhà hàng Wolfie?” Deborah nói. “Em khao.”

“Bây giờ là sáng thứ Bảy,” tôi nói. “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ chen nổi vào đâu.”

“Em sẽ tới đó trước và đặt một bàn,” cô em tôi nói. “Hẹn gặp anh ở đó.”

Nhà hàng Wolfie’s Deli tại Miami Beach là một truyền thống của Miami. Bởi vì nhà Morgan là một gia đình ở Miami, chúng tôi đã ăn tại đây vào những dịp đặc biệt. Tại sao Deborah lại nghĩ hôm nay có thể là một dịp như thế quả là vượt quá khả năng hiểu biết của tôi, nhưng tôi tin chắc cô sẽ khai sáng cho tôi đúng lúc. Vậy là tôi đi tắm, ăn mặc theo phong cách thoải mái nhất có thể vào ngày thứ Bảy, rồi lái xe tới Beach. Đường xá khá thông thoáng trên tuyến cầu cạn MacArthur mới được cải tạo, không lâu sau tôi đã có thể lịch thiệp lách đi giữa đám đông đang chen chúc nhau tại Wolfie.

Giữ đúng lời mời, Deborah đã chiếm được một bàn trong góc. Cô đang tán chuyện với một người phục vụ lâu năm, một phụ nữ thậm chí cả tôi cũng nhận ra. “Chào Rose yêu quý,” tôi lên tiếng, cúi xuống hôn bờ má nhăn nheo của bà. Bà đáp trả lại tôi bằng cái quắc mắt muôn thuở của mình. “Bông hồng[20] Ireland hoang dại của tôi.”

“Dexter,” bà cất giọng the thé, với thổ âm Trung u nặng trịch của mình. “Ngất ngây vì những cái hôn, như một vài faigelah.”

“Faigelah[21]. Có phải đó là tiếng Ireland của vị hôn phu không?” tôi hỏi bà và ngồi xuống ghế của mình.

“Feh,” bà nói, quay vào trong bếp và nhìn tôi lắc đầu.

“Anh nghĩ bà ấy thích anh,” tôi nói với Deborah.

“Ai đó cũng nên thế chứ,” Deb nói. “Cuộc hẹn hò tối qua của anh thế nào?”

“Rất vui,” tôi nói. “Thỉnh thoảng em cũng nên thử.”

“Feh,” Deborah nói.

“Em không thể dành hết mọi buổi tối của mình để mặc đồ lót đứng bên đường ở Tamiami Trail, Deb. Em cần một cuộc sống.”

“Em cần một cuộc thuyên chuyển,” cô gắt gỏng với tôi. “Tới Ban Án mạng. Sau đó chúng ta sẽ cùng xem xét về một cuộc sống.”

“Anh hiểu,” tôi nói. “Chắc chắn bọn trẻ sẽ thích hơn khi được nói mẹ chúng làm ở Ban Án mạng.”

“Dexter, vì Chúa, hãy thôi đi,” cô em tôi nói.

“Một ý nghĩ tự nhiên thôi mà, Deborah. Những cậu cháu trai và những cô cháu gái. Thêm nhiều Morgan bé nhỏ. Sao lại không chứ?”

Cô em tôi thở dài. “Em cứ nghĩ mẹ đã mất rồi cơ,” cô nói.

“Anh đang kết nối với bà,” tôi nói. “Thông qua món bánh ngọt kiểu Đan Mạch có mứt anh đào.”

“Thôi nào, chuyển kênh đi. Anh có biết gì về kết tinh tế bào không?”

Tôi nháy mắt. “Ái chà,” tôi nói. “Em vừa phá vỡ mọi thành tích của cuộc thi Thay đổi chủ đề đấy.”

“Em rất nghiêm chỉnh,” cô em tôi nói.

“Vậy thì anh thực sự bị hạ đo ván rồi, Deb. Ý em là gì vậy, kết tinh tế bào à?”

“Vì lạnh,” cô nói. “Những tế bào bị kết tinh lại vì lạnh.”

Ánh sáng bừng lên trong đầu tôi. “Tất nhiên rồi,” tôi nói, “tuyệt vời,” ở đâu đó sâu thẳm bên trong, những tiếng reo vỡ lẽ nho nhỏ bắt đầu vang lên. Lạnh... Cái lạnh sạch sẽ, tinh khiết và con dao mát lạnh gần như kêu xèo xèo khi cắt vào da thịt nóng hổi. Sự lạnh lẽo vô trùng sạch sẽ, máu chậm lại, vô vọng, cực kỳ đúng đắn và hoàn toàn cần thiết, cái lạnh.

“Tại sao lúc trước anh lại không...” tôi bắt đầu nói. Tôi vội im bặt khi nhìn thấy khuôn mặt Deborah.

“Cái gì,” Deb hỏi. “Cái gì tất nhiên cơ?”

Tôi lắc đầu. “Trước hết hãy cho anh biết tại sao em muốn biết.”

Cô nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi nặng nề thở dài lần nữa. “Em nghĩ là anh biết,” cuối cùng cô lên tiếng. “Lại có thêm một vụ giết người nữa.”

“Anh biết,” tôi nói. “Anh có đi ngang qua hiện trường tối hôm qua.”

“Em nghe được thực ra anh không chỉ đi ngang qua.”

Tôi nhún vai. Metro Dade[22] quả là một gia đình nhỏ.

“Vậy thì hai từ ‘tất nhiên’ đó có nghĩa là gì?”

“Chẳng là gì cả,” tôi nói, cuối cùng cũng thấy hơi bực. “Thịt của thi thể chỉ trông hơi khác. Như thể chúng phải trải qua điều kiện lạnh...” tôi giơ hai bàn tay ra. “Chỉ có thế thôi, được chưa? Lạnh đến mức nào vậy?”

“Giống như bảo quản thịt đông lạnh vậy,” cô em tôi nói. “Tại sao hắn lại làm thế?”

Bởi vì như thế thật đẹp đẽ, tôi thầm nghĩ. “Như thế sẽ làm chậm lại dòng máu chảy ra,” tôi nói.

Cô săm soi nhìn tôi. “Điều đó có quan trọng không?”

Tôi hít một hơi dài, có lẽ hơi run rẩy. Không chỉ vì tôi sẽ chẳng bao giờ giải thích được điều đó, mà Deb hẳn sẽ nhốt tôi lại nếu tôi thử. “Điều đó là sống còn,” tôi nói. Vì một vài lý do tôi cảm thấy bối rối.

“Sao lại sống còn?”

“Nó, à... anh không biết. Anh nghĩ hắn làm gì đó với máu, Deb. Chỉ là một cảm giác anh cảm thấy từ... anh không biết nữa, chẳng có bằng chứng nào hết, em biết đấy.”

Cô lại hướng về phía tôi cái nhìn đó. Tôi cố nghĩ ra gì đó để nói, nhưng không thể. Anh chàng Dexter miệng lưỡi dẻo quẹo giờ lại rơi vào tình cảnh mồm miệng khô rang và không có gì để nói.

“Chết tiệt,” cuối cùng cô em tôi lên tiếng. “Là thế sao? Lạnh làm máu chảy chậm lại, điều đó là sống còn? Thôi nào. Có cái quái gì hay ho ở đó, Dexter?”

“Anh không bao giờ ‘hay ho’ trước khi dùng cà phê buổi sáng, Deborah,” tôi nói với một nỗ lực quả cảm để trấn tĩnh lại. “Chỉ chính xác thôi.”

“Chết tiệt,” cô em tôi lại văng ra. Rose mang cà phê tới. Deborah nhấp một ngụm. “Tối qua em được mời tới cuộc họp báo cáo tình hình sau bảy mươi hai giờ,” cô nói.

Tôi vỗ tay. “Tuyệt quá. Em đã tới đích rồi. Vậy em còn cần anh làm gì nữa?” Sở cảnh sát Metro - Dade có một quy định tập hợp nhóm điều tra án mạng lại sau khi một vụ án mạng xảy ra khoảng bảy mươi hai giờ. Sĩ quan phụ trách điều tra cùng nhóm của mình sẽ trao đổi với bác sĩ pháp y chính, đôi lúc cả với một người từ văn phòng công tố. Cuộc họp sẽ giúp tất cả mọi người đi cùng hướng. Nếu Deborah được mời tham dự, có nghĩa là cô em tôi đã ở bên trong cuộc điều tra.

Cô quắc mắt bực bội. “Em không khéo léo trong cách ứng xử, Dexter. Em có thể cảm thấy LaGuerta đang đẩy mình ra ngoài, nhưng không thể làm được gì.”

“Cô ta vẫn tiếp tục tìm kiếm gã nhân chứng bí hiểm của mình chứ?”

Deborah gật đầu.

“Thật vậy sao. Ngay cả sau vụ giết người mới xảy ra tối qua?”

“Cô ta nói vụ án này chứng minh cho giả thiết đó. Bởi vì những vết cắt lần này đều được hoàn tất.”

“Nhưng tất cả chúng đều khác biệt,” tôi phản đối.

Cô nhún vai.

“Và em đã đề xuất...?”

Deb nhìn đi nơi khác. “Em nói với cô ta rằng tìm kiếm một nhân chứng chỉ tổ tốn thời gian vô ích khi đã rõ ràng là tên sát nhân không hề bị làm gián đoạn, hắn chỉ không cảm thấy hài lòng mà thôi.”

“Ái chà,” tôi nói. “Em quả thực chẳng biết gì về cách xử thế cả.”

“Được rồi, quỷ tha ma bắt nó đi, Dex,” cô nói. Hai bà già ngồi bàn kế bên đưa mắt nhìn. Cô em tôi chẳng hề nhận ra. “Những gì anh nói đều hợp lý. Điều đó quá hiển nhiên, vậy mà cô ta lờ tịt em đi. Thậm chí còn tệ hơn thế.”

“Điều gì còn có thể tệ hơn cả bị lờ tịt đi vậy?” tôi hỏi.

Cô đỏ mặt. “Sau đó, em bắt gặp hai tay mặc đồng phục nhìn em cười khùng khục. Có một biệt danh mỉa mai đang lan truyền và nó ám chỉ em.” Cô em tôi cắn môi và quay mặt đi. “Einstein,” cô nói.

“Anh e là mình không hiểu.”

“Nếu ngực của em là bộ não, thì hẳn em đã là Einstein,” cô cay cú nói. Tôi hắng giọng thay vì bật cười. “Đó là điều cô ta đang bêu riếu về em,” Deb kể tiếp. “Những trò bỡn cợt nho nhỏ khốn kiếp đó dính chặt lấy em, sau đó người ta sẽ không đề bạt em vì nghĩ chẳng ai tôn trọng em với một biệt danh như thế. Quỷ tha ma bắt nó đi, Dex,” cô lặp lại, “cô ta đang hủy hoại sự nghiệp của em.”

Tôi cảm thấy một cơn nhiệt huyết che chở sôi lên. “Cô ta là một con ngốc.”

“Liệu em có nên nói cho cô ta biết điều đó không, Dex? Như thế có là biết cư xử không?”

Đồ ăn của chúng tôi được mang đến. Rose nặng nề đặt như ném những đĩa đồ ăn xuống trước mặt chúng tôi như thể bà ta đã bị một tay thẩm phán tham nhũng kết án phải đi phục vụ bữa sáng cho những kẻ sát hại trẻ con. Tôi dành cho bà ta một nụ cười to hết cỡ và bà ta quay đi, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

Tôi ăn một miếng và quay sang suy nghĩ về khó khăn của Deborah. Tôi đã cố nghĩ về nó theo cách đó, khó khăn của Deborah. Không phải là “những vụ giết người đáng ngưỡng mộ đó”. Không phải là “cách gây án hấp dẫn đáng kinh ngạc đó”, hay “một thứ thật tương đồng với những gì tôi hẳn sẽ yêu thích được làm một ngày nào đó”. Tôi cần giữ mình không can dự vào, nhưng chuyện này đang dồn ép tôi rất dữ dội. Kể cả trong giấc mơ tối qua, với bầu không khí lạnh ngắt của nó. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, tất nhiên rồi, nhưng dẫu sao cũng thật đáng lo ngại.

Tên sát nhân này đã chạm được tới tận cốt lõi của những lần giết người mà tôi hướng tới. Trong cách hắn gây án, tất nhiên rồi, không phải trong cách hắn lựa chọn nạn nhân. Hắn cần phải bị ngăn lại, chắc chắn rồi, không cần phải đặt câu hỏi ở đây nữa. Những cô gái đứng đường khốn khổ đó.

Dẫu vậy... Sự cần thiết của cái lạnh… Thật đáng quan tâm để thử khám phá một lúc nào đó. Tìm ra một chỗ tối tăm, chật hẹp đẹp đẽ nào đó...

Chật hẹp? Nó từ đâu tới nhỉ?

Giấc mơ của tôi, tất nhiên rồi. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tiềm thức muốn tôi nghĩ về điều đó, phải không nào? Và chật hẹp nghe có vẻ hợp lý theo nghĩa nào đó. Lạnh và chật hẹp...

“Xe tải đông lạnh,” tôi nói.

Tôi mở mắt ra. Deborah mạnh mẽ vật lộn với một cái miệng đầy ắp trứng trước khi cô có thể nói.

“Cái gì?”

“Ồ, chỉ là một phỏng đoán thôi. Anh sợ không phải là một nhận thức thực sự. Nhưng chẳng phải nghe cũng hợp lý sao?”

“Cái gì nghe cũng hợp lý cơ?” Deb hỏi.

Tôi nhìn xuống đĩa của mình và cau mày, cố hình dung ra quá trình đó diễn biến như thế nào. “Hắn muốn một không gian lạnh. Để làm chậm dòng máu chảy ra và bởi vì như thế, ừm - sạch hơn.”

“Có thể sao.”

“Anh thực sự có ý đó. Và đó phải là một không gian chật hẹp...”

“Tại sao? Ý tưởng quái quỷ đó từ đâu ra vậy, chật hẹp ư?”

Tôi lựa chọn cách coi như không nghe thấy câu hỏi đó. “Vậy nên một xe tải đông lạnh sẽ thích hợp với những điều kiện đó và nó lại di động, như thế việc phi tang rác rưởi sau đó sẽ dễ dàng hơn.”

Deborah cắn một miếng bánh sừng bò và ngẫm nghĩ một lát trong khi nhai. “Vậy là,” cuối cùng, cô em tôi lên tiếng và nuốt miếng bánh. “Tên sát nhân có thể có điều kiện tiếp cận một chiếc xe như thế? Hay sở hữu một chiếc?”

“Ừm, có thể lắm. Ngoại trừ vụ tối hôm qua là lần đầu tiên có những dấu hiệu của cái lạnh.”

Deborah cau trán. “Vậy là hắn đã mò đi mua một chiếc xe tải?”

“Nhiều khả năng là không. Đây vẫn là một thử nghiệm. Nhiều khả năng đó là một cảm hứng thôi thúc hắn thử nghiệm với cái lạnh.”

Cô em tôi gật đầu. “Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp may tới mức hắn lái một chiếc xe như thế để kiếm sống hay điều gì tương tự, phải không nào?”

Tôi dành cho cô nụ cười cá mập hạnh phúc của mình. “A, Deb. Sáng nay em mới nhanh nhạy làm sao. Không, anh sợ rằng ông bạn của chúng ta quá khôn ngoan để bản thân bị liên hệ theo kiểu đó.”

Deborah uống cà phê, đặt tách xuống và cúi người ra phía trước. “Vậy chúng ta cần tìm một xe tải đông lạnh bị đánh cắp,” cuối cùng cô nói.

“Anh e là vậy,” tôi nói. “Nhưng liệu có bao nhiêu chiếc như thế trong bốn mươi tám giờ vừa qua?”

“Ở Miami ư?” cô khịt mũi. “Ai đó đánh cắp một chiếc, lời đồn lan ra rằng thứ đó cũng đáng để ăn cắp, đột nhiên tất cả những gã du đãng hạng bét, đám nhập cư bất hợp pháp, bọn nghiện và những gã choai choai ranh mãnh cần phải đánh cắp một cái xe như thế, chỉ để giữ số má.”

“Hãy hy vọng là chưa có lời đồn nào lan ra,” tôi nói.

Deborah nuốt nốt miếng bánh sừng bò cuối cùng của mình. “Em sẽ kiểm tra,” cô nói. Sau đó, cô vươn người qua bàn và nắm lấy bàn tay tôi. “Em thực sự đánh giá cao việc này,” cô em tôi nói, dành cho tôi hai giây của một nụ cười ngượng ngùng, do dự. “Nhưng em thấy lo về cách anh tìm ra nó, Dex. Chỉ là em…” Cô nhìn xuống bàn và lại nắm lấy bàn tay tôi lần nữa.

Tôi nắm lại bàn tay cô. “Hãy để phần lo lắng cho anh,” tôi nói. “Em chỉ cần tìm ra cái xe tải đó thôi.”