Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 2 - Chương 110: Chạy mau




Tiếu Ân trầm mặc, hắn hiểu chuyện này rất nghiêm trọng, nhất thời sắc mặt hắn cũng trắng bệch như Nepal.

Nepal hít sâu một hơi nói: "Chúng ta chạy thôi."

"Chạy?"

"Đúng, chúng ta trở về, nhờ sư phụ nghĩ biện pháp." Nepal trầm giọng nói: "Sư phụ nhất định có biện pháp giải quyết."

Tiếu Ân chần chừ chốc lát, cuối cùng nói: "Được."

Nói xong, hắn lục lọi trên người Ao Bate và Dicara.

Nepal ngạc nhiên hỏi: "Đệ làm gì vậy?"

"Nếu hai tên này đã chết, trên người chúng nếu có đồ tốt, đương nhiên đệ sẽ tiện tay thu hồi lấy."

Nepal dở khóc dở cười nói: "Đệ không nên lấy đồ trên người bọn chúng, nếu không cẩn thận lấy phải thứ có tín hiệu để truy tìm thì sao?"

Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn Nepal, không nói gì, nhìn cánh tay mình, trên đó có hình xăm ma pháp quỷ dị.

Nepal thở dài, không khuyên nữa, nếu trên người Tiếu Ân đã có thứ đó, thì dù hắn có lấy thêm thứ gì cũng không quan trọng.

Sau một lúc, Tiếu Ân đã vơ vét sạch những đồ tốt trên người hai tên đó. Một tên là thập cấp học đồ, một tên xuất thân trong gia đình thế gia, liếc nhìn vòng đeo tay trên người bọn chúng là Tiếu Ân đã biết, đó là đạo cụ ma pháp không gian.

Xong xuôi, Tiếu Ân thi triển hỏa cầu thuật, Nepal quay đầu, giả bộ không thấy gì, rời đi trước. Tiếu Ân liếc mắt nhìn lại một chút, sau đó xoay người đuổi theo Nepal, hỏa cầu thuật lúc này mới phát huy uy lực, đốt cháy toàn bộ thi thể hai tên đó.

Động tác của Nepal cực nhanh, mặc dù so về độ linh hoạt thì không bằng Tiếu Ân nhưng tốc độ thì không chậm tí nào. Tiếu Ân âm thầm quan sát, nhận thấy sau lưng Nepal có một cỗ năng lượng dao động nhẹ nhàng, liền biết rằng Nepal đang thi triển Phong Tường Thuật.

Quả nhiên Phong Tường Thuật có thể thi triển tinh tế như thế, có thể vận dụng một cách tự nhiên trong rừng rậm, khó trách Maren lại yên tâm giao cho Nepal dẫn đội lần này. Nepal dám nhận trọng trách dẫn dụ đám người Ao Bate, nguyên là do hắn có tuyệt kỹ này.

Không lâu sau, bọn họ đi tới chỗ Benson. Tiếu Ân bước tới nhìn, mặc dù Benson chưa tỉnh lại nhưng xem sắc mặt của hắn thì đã tốt hơn rất nhiều. Nhìn vết băng bó trước ngực Benson, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, cái nghề ma pháp sư này quả thực là ghê gớm, dù là những bác sĩ ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không thể tạo ra kỳ tích như thế này.

Song khiến Tiếu Ân giật mình là Nepal lập tức phân phó nói: "Đệ ôm Benson rồi thi triển ma pháp hộ tráo."

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta bắt đầu chạy."

"Chạy?"

Nepal ngẩng đầu nhìn trời nói: "Không sai, chúng ta phải chạy nhanh…"



Khi bọn họ rời khỏi rừng Gobbi, mặt trời đã xuống núi, mà Tiếu Ân giờ đã hiểu ra tại sao Nepal lại dặn dò hắn thi triển ma pháp hộ tráo.

Bởi vừa rời khỏi rừng Gobbi, Nepal liền toàn lực thi triển Phong Tường Thuật.

Thân thể của Nepal dường như mất đi sức nặng, chậm rãi bay lên không trung, hơn nữa hai tay hắn còn nắm lấy Tiếu Ân, đưa Tiếu Ân đi theo.

Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, giật mình hỏi: "Chúng ta bay trở về?"

"Đúng,thương thế của Benson rất nặng, chỉ có trở về nhanh gặp sư phụ mới chắc chắn giữ được tính mạng. Đệ nhanh thi triển ma pháp hộ tráo đi." Nepal vội vàng nói, mơ hồ đúng lúc đó, trên người Tiếu Ân phát ra một đạo ánh sáng màu trắng, rõ ràng đã thi triển xong.

Tiếu Ân hiểu, Nepal muốn trở về nhanh, một phần nguyên nhân là vì Benson, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì hắn. Cho nên hắn không nói câu nào nữa, liên tục thi triển ra hai ma pháp hộ tráo cho bản thân và cho Benson.

Động tác Nepal trở nên nhanh chóng, thân thể ba người bay lên không trung. Có lẽ do nhân số nhiều, sức nặng lớn, nên bọn họ chỉ bay cách mặt đất khoảng hai mươi thước. Khi Nepal thi triển Phong Tường Thuật bay nhanh về ma pháp tháp, Tiếu Ân mới hiểu rõ Phong Tường Thuật đáng sợ đến như thế nào.

Mấy chục thước không phải là quá cao, nhưng ở độ cao đó khi phi hành thì không có trở ngại gì, dù là những khu vực lầy lội nhất cũng dễ dàng bay qua.

Tốc độ của Nepal vô cùng nhanh, bên tai liên tục truyền đến những trận gió mạnh khiến người ta phải run sợ.

Bay được một đoạn thời gian, ánh sáng trên người Tiếu Ân và Benson bắt đầu tối đi. Tiếu Ân biến sắc, lập tức thi triển ma pháp hộ tráo cho Benson.

Sau một lúc, ánh sáng trên người Tiếu Ân tắt đi, ma pháp của hắn biến mất.

Một trận gió mạnh thổi qua thân thể hắn. Mặc dù chỉ ở trên độ cao vài chục thước nhưng dưới loại tốc độ phi hành này, một khi mất đi bảo vệ của ma pháp hộ tráo, ngay lập tức sẽ bị những trận gió lạnh hỏi thăm.

Cái cảm giác lạnh lẽo tràn vào cơ thể làm cho con người liên tưởng đến việc bản thân đang ở trong hầm băng chịu khổ.

Tiếu Ân lập tức hiểu ra vì sao Nepal dặn dò mình cẩn thận thi triển ma pháp hộ tráo cho Benson, bởi vì dười tình huống này, một kẻ đã bị trọng thương như Benson, nếu bị những trận gió lạnh đó tràn vào, khẳng định sẽ không thể nào chịu đựng nổi.

Ngẩng đầu miễn cưỡng mở mắt, nhưng những trận gió mạnh khiến hắn không thể mở mắt ra được. Hắn chần chừ một chút, không thi triển ma pháp hộ tráo cho bản thân mà cắn chặt răng, chịu đựng những trận gió lạnh tràn đến.

Dù sao hắn chỉ là ngũ cấp học đồ, lực lượng tinh thần của bản thân có giới hạn, nhiều nhất chỉ thi triển được mười ma pháp nhị cấp, mà xem thái độ của Nepal, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dừng lại nghỉ, cho nên lực lượng tinh thần quý giá nên để lại cho Benson dùng.