Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 2 - Chương 12: Thợ rèn Duy Luân




Lão mã đi cũng không nhanh , nhưng so với người bình thường thì tốc độ rõ ràng nhanh hơn , cho nên không tới nửa ngày , bon họ đã tới trang viên kỵ sỹ

Trang viên này hai mươi năm trước trải qua lần xây dựng thứ hai , diện tích đã được mở rộng ra

Nghe nói nếu nơi này không phải là một nơi hẻo lánh , lấy thân phận của kỵ sỹ căn bản là khó có khả năng đạt được một khối phong địa lớn như thế này

Bất quá điều này cũng với Tiếu Ân cũng không có quan hệ gì , ánh mắt hắn hướng tới tập thị ở phía tây nam trang viên

Phía tây nam trang viên , được coi là nơi phồn hoa nhất , kiếm được một cửa hàng tại nơi đây là giấc mộng của rất nhiều người

Xe ngựa tiến sâu về phía tây nam , sau đó dừng lại trước của một gian hàng

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về nơi xe ngựa dừng lại bởi vì đó là cửa hàng chiếm diện tích lớn nhất tại tây nam trang viên

Có lẽ nơi này sinh ý cũng không phải tốt nhất , nhưng về độ nổi danh và vị trí địa lý thì tuyệt đối là tốt nhất

Mặc dù tây nam trang viên có rất nhiều tiểu điếm nhưng cũng không có ai có bất cứ dị nghị gì .Nguyên nhân bởi vì trừ bỏ đi Tư Khảo Đặc kỵ sỹ thì đây là vị thứ hai có được chức nghiệp cao cấp – Duy Luân tiên sinh , mà mở cửa hàng này chính là Duy Luân tiên sinh

Ba thiếu niên bên cạnh Tiếu Ân , ở thế giới này mười sáu mười bảy tuổi , kỳ thật đã có thể xưng là thanh niên

Ba người bọn họ tựa hồ muốn chứng minh bản thân mình rất là cường tráng , nên dường như cố gắng ưỡn thẳng ngực mình lên

“Nga , Kiều Y em gái ta , hoan nghênh ngươi tới “

Duy Luân thân cao hai thước nhiệt tình ôm lấy Kiều Y , nếu như không phải khuôn mặt bọn họ cực kỳ giống nhau , vừa nhìn đã biết có quan hệ huyết thống , Tiếu Ân thật sự hoài nghi , Kiều Y và Duy Luân không phải là huynh muội

“Duy Luân , muội mang tới cho huynh mấy thiếu niên cường tráng , có lẽ sẽ vừa mắt huynh “Kiều Y vừa cười vừa nói

Duy Luân ánh mắt quét một vòng qua bốn người trên xe ngựa

Ba thanh niên cố gắng ưỡn thẳng lưng , Tiếu Ân cũng học tập theo , bất quá do tuổi tác còn hạn chế , nên lấy vẻ bề ngoài mà so thì độ cường tráng của hắn dù là thúc ngựa cũng đuổi không kịp

Duy Luân ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tiếu Ân , hắn hồ nghi hỏi : “Tiểu hầu tử này là ai ? Ta thu nhận học đồ cường tráng chứ không phải mở viện nhi đồng mà “

“Ha ha ….”

Xung quanh một trận cười thiện ý truyền đến

Duy Luân tại nơi này được coi là một danh nhân , cho nên khi hắn xuất hiện mọi người tự nhiên là giữ im lặng.Song nghe hắn nói lời này mọi người xung quanh cũng nhịn không được bắt đầu phì cười

Kiều Y kinh hô một tiếng , thanh âm của nàng mơ hồ mang theo phẫn nộ :”Duy Luân , đó là Tiếu Ân , nhi tử của Bàng Đức “

Duy Luân sắc mặt nhất thời trở nên dị thường xấu hổ , hắn đương nhiên biết tâm ý của Kiều Y , cũng biết Tiếu Ân rất có phân lượng trong lòng lão Bàng Đức .Đại hán thân cao hai thước này đột ngột xoay người , đi tới bên cạnh xe ngựa , dường như cố ý khoa trương cười nói :”Tiếu Ân , thật sự là đã lâu không gặp , mới vừa rồi ta không có nhận ra ngươi , xin lỗi “

“Không sao cả “ Tiếu Ân dở khóc dở cười nói :”Lần trước ngài thấy ta thì ta mới có năm tuổi , hiện tại ngài không nhận ra thật sự là cũng bình thường “

“A , thật là một hài tử thông minh “Duy Luân không chút keo kiệt tán dương nói : “Lão Bàng Đức dạy dỗ thật là tốt , hắn rất có khả năng trở thành lão sư a .Ngươi lần này tới đây muốn làm gì vậy ?Muốn ở trong trang viên du ngoạn vài ngày hay là lão Bàng Đức sai ngươi mua thứ gì ? Ta cố ý để dành cho hắn một cái cuốc , một cái búa và vài thanh thái đao , ngươi mang về cho hắn nhé “

Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng nói : “Duy Luân tiên sinh , nhà chúng ta cuốc , búa và thái đao đủ dùng tới một trăm năm đó

Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ , mặc dù mấy thứ này đối với nông phu bình thường cũng chỉ là một kiện đồ vật tầm thường mà thôi .Nhưng mấy thứ đó là do Duy Luân tự mình động thủ đó a , vô luận là trình độ cứng rắn hay độ bền , thợ rèn bình thường không thể so được

Người bình thường nếu có món đồ đó , ít nhất có thể sử dụng hơn mười năm

“Nga , thật không “Duy Luân suy nghĩ một chút , rồi nói :”Ta dẫn ngươi đi chơi quanh thôn , mua cho ngươi ít đồ ăn ngon nhé “

Tiếu Ân không thể không hướng Kiều Y cầu cứu , hắn biết , Duy Luân hoàn toàn coi hắn là một tiểu hài tử

“Duy Luân , Tiếu Ân muốn trở thành học đồ của ngươi “

“Học đồ ? Cái này không được “Duy Luân lập tức nghiêm túc nói ra : “Muốn trở thành học đồ của ta , sẽ phải chịu khổ rất nhiều “

“Duy Luân tiên sinh , ta không sợ khổ “

“Ta biết “Duy Luân vẻ mặt ôn hòa nói , nếu như là hài tử nhà khác , hắn đã sớm mở miệng mắng , nhưng Tiếu Ân là nhi tử của lão Bàng Đức a .Duy Luân có thể khẳng định , nếu như mình cùng Tiếu Ân ầm ĩ , như vậy Kiều Y bên cạnh tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn

“Tiếu Ân , nếu như ngươi thật sự muốn học nghệ với ta , ta nhất định sẽ dạy toàn bộ cho ngươi , nhưng hiện tại thì không được “

“Tại sao ?”

“Bởi vì ngươi tuổi tác quá nhỏ , vô luận là khí lực hay sức chịu đựng , đều không thích hợp “

Tiếu Ân cúi đầu cân nhắc , hắn cũng không biết , mọi người xung quanh sau khi nghe Duy Luân nói , đều đã sớm hâm mộ muốn chết .Đây chính là lần đầu tiên Duy Luân hứa hẹn với người khác , đem tất cả kỹ nghệ của mình ra truyền thụ đó “

“Duy Luân tiên sinh , ta muốn hỏi tiêu chuẩn để trở thành học đồ là gì ?”

“Ngươi thật sự muốn biết ?”

“Vâng “

“Hảo , ngươi , còn có các ngươi , đều đi theo ta “Duy Luân chỉ ba thanh niên còn đang ngu ngơ trên xe ngựa , nắm tay Tiếu Ân đi về phía sau cửa hàng

Trên đường mọi người bắt đầu nhốn nháo lên

“Duy Luân lại bắt đầu lựa chọn học đồ , không biết bọn họ có đạt tiêu chuẩn không ?”

“Một lần bốn người , chắc là sẽ có một người đạt “

“Ta xem , tên tiểu tử ở giữa rất rắn chắc , có lẽ đạt tiêu chuẩn “

Tiếu Ân đám người tự nhiên cũng không nghe đến tiếng nghị luận , bọn họ đi tới hậu viện , Tiếu Ân tới nơi , không khỏi thấy hơi sửng sờ , nơi này tựa hồ hết sức quen thuộc a