Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 5 - Chương 35: Đánh nhau dưới đáy biển




- Tiếu Ân các hạ, đây là Hoàng Kim Thánh điện của bộ tộc chúng ta, cũng là nơi thờ chủ thần là vị thần linh thống trị thế giới.

Yidikalun kiêu ngạo nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, khuôn mặt hắn tỏ ra đầy kính ngưỡng. Hắn cũng không phải giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm của hắn.

Bất kể là ai, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế, đều có cùng loại cảm giác như thế.

Yidikalun than nhẹ một tiếng, nói:

- Thật sự là đáng tiếc, ngươi cũng không phải là Hoàng Kim sứ giả của bộ tộc chúng ta, cho nên chỉ có ở ngoài Thánh điện quan sát, mà không thể tiến vào bên trong Thánh điện.

Tiếu Ân trong lòng khẽ nhúc nhích, hỏi:

- Bên trong Thánh điện có cái gì?

Yidikalun do dự một chút, nói:

- Rất xin lỗi, ta không có thể trả lời câu hỏi này.

Tiếu Ân ung dung cười cười, đổi đề tài, nói:

- Được rồi, hiện tại chúng ta đã ở bên ngoài Thánh điện, kế tiếp thì như thế nào?

Yidikalun khẽ thở phào nhẹ nhõm, mang theo Tiếu Ân đi tới, đi qua non nửa vòng tròn ngoại vi, rốt cục đi tới một chỗ trống trải có gương đồng thật lớn.

Hắn lấy tay khẽ chạm vào phía trên tấm gương đồng một chút, ngay lúc đó có một đạo năng lượng hoàng kim mãnh liệt chợt ở bên trong gương đồng phát ra. Tiếp theo, bên trong gương đồng xuất hiện một cảnh tượng đầy quỷ dị.

Vô số cảnh tượng vong linh sinh vật thiên kì bách quái hiện lên ở trong một địa phương quanh năm âm trầm khủng bố. Có lẽ là do quan hệ với khoảng cách và pháp thuật, hình ảnh bên trong gương đồng cũng không rõ ràng, miễn cưỡng có thể nhìn ra được một ít vong linh đặc thù mà thôi.

Yidikalun lại lần nữa lật tay một chút, hình ảnh bên trong gương đồng lại biến đổi, lúc này xuất hiện một tấm bản đồ thật lớn, ở trên tấm bản đồ hiện lên một hòn đảo hẹp và dài.

Bởi vì không có số liệu, cho nên Tiếu Ân cũng cũng không nhìn được toàn bộ đảo nhỏ có diện tích là bao nhiêu, nhưng hắn lập tức khẳng định được, đây là toàn cảnh của Vong Linh đảo.

Ở trên đảo nhỏ này, đất đai khắp nơi nổi lên một màu đỏ loang loáng, khoảng cách không ngừng co giãn. Nhưng mà, tại khu vực trung tâm lại có một lực lượng thần bí quấy nhiễu khiến cho cảnh tượng bên trong gương đồng biến thành một mảnh tuyết trắng, căn bản là không nhìn ra được cái gì.

Sắc mặt Yidikalun ngưng trọng cực kỳ, hắn chậm rãi nói:

- Tiếu Ân các hạ, gương đồng này là một đạo cụ ma pháp mà bộ tộc Hoàng Kim dùng để quan khán toàn bộ thế giới. Chúng ta được thần linh giao cho thần khí này, nó có thể quan sát toàn bộ thế giới.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi có chút thay đổi, gương đồng này có hiệu quả như thế này có thể có chút tương tự với vệ tinh của nhân loại. Nhưng so sánh năng lực của vệ tinh so với gương đồng này có vẻ kém hơn một chút. Nhìn qua gương đồng này, thì Thần linh ở thế giới này quả thực có thực lực có thể nói là biến thái.

- Ở trên đảo Vong Linh, khẳng định là đã xảy ra biến cố rất lớn.

Thanh âm của Yidikalun trầm trọng:

- Không biết vì sao, năng lượng ở trên đảo dao động còn có sinh ra một lực lương đối kháng với thần kính. Khiến chúng ta không thể nhìn rõ được chân tướng. Lực lượng này không ngờ có thể chống lại Thần lực... Thật sự là đáng sợ.

Tiếu Ân cũng rõ ràng thực lực của cốt long có lẽ không đủ để chống lại thần linh, nhưng nếu trốn ở bên trong âm thầm đấu tranh cùng với chút Thần lực mong manh còn sót lại trong thần kính lại là một chuyện rất dễ dàng.

Tuy nhiên điều này cũng không có thể nói cho Yidikalun biết được, nếu không thì cam đoan rằng tất cả cái gọi là tín đồ của thần linh ở đây sẽ đều muốn hợp lại liều chết liều sống với hắn.

Khẽ cười, Tiếu Ân nói:

- Các hạ, ngài cảm thấy trên đảo Vong Linh có biến hóa kỳ dị như vậy đại biểu cho cái gì?

Vẻ mặt của Yidikalun ngay lập tức ngưng trọng nói:

- Ta không biết, tuy nhiên ta hoài nghi, ở trên đảo Vong Linh này có nhiều nhóm quân chủ đang cùng người khai chiến.

- Khai chiến?

Tiếu Ân trong lòng kinh ngạc, Yidikalun quan sát một chút cũng đúng vậy, cốt long nếu ở trên đảo Vong Linh săn bắt vong linh, tự nhiên là cùng với người thống trị trên đảo đã xảy ra xung đột. Cốt long tuy rằng chỉ có một người, nhưng hắn có thực lực mạnh, nhưng nói là chiến tranh thì cũng chưa đủ.

- Đúng vậy, ta phát hiện hơi thở hùng mạnh của quân vương trên đảo Vong Linh, hơi thở này tương ứng với vài quân vương cùng nhau tác chiến với cường địch

Tiếu Ân suy xét một chút, hỏi:

- Các quân vương trên đảo Vong Linh có thực lực đến tột cùng như thế nào?

- Rất mạnh, bọn họ nguyên vốn có hơn hai mươi quân vương, nhưng cách đây một trăm năm mươi năm trước, xảy ra chiến tranh, đến nay cũng chỉ còn có mười hai quân vương

Tiếu Ân cảm thấy da đầu dựng ngược lên, mười hai quân vương kia tương đương với mười hai ma đạo sĩ.

Cốt long có thể bằng vào thân hình tàn phá, lấy thực lực của bản thân cùng với những quân vương này đánh nhau. Như vậy ở vào thời kỳ toàn thịnh thì hắn có thực lực mạnh đến cỡ nào?

- Yidikalun các hạ, ngài có tính toán gì không?

Tiếu Ân dò hỏi.

Hoàng Kim Vương do dự một chút, lập tức tỏ ra hào khí ngất trời nói:

- Nếu Tiếu Ân các hạ đích thân tới, chúng ta cùng đi đến xem ở trên đảo Vong Linh đã xảy ra chuyện gì.

Tiếu Ân cũng muốn đi tới Vong Linh đảo càng sớm càng tốt, cho nên không chút do dự đáp ứng.

Kỳ thật, hắn cũng không biết tâm tư của Yidikalun lúc này.

Dựa theo tính tán của Hoàng Kim Vương, trước hết chỉ cần phái một lục cấp ma thú hoàng kim là được. Nhưng hắn cũng thật không ngờ đại biểu của Dida tới chính là một gã ma đạo sĩ, hơn nữa ma đạo sĩ này lại có thân phận đặc thù, có thể trong tương lai tiến đến cấp bậc ngàn năm ma pháp sư truyền kỳ.

Như vậy, ở trong bộ tộc Hoàng Kim muốn cử người đi cùng hắn có thân phận tương xứng cũng quả thật là khó khăn.

Mặc dù ở trong bộ tộc Hoàng Kim còn có một vị có thực lực cũng không thấp hơn Tiếu Ân, đó là Đại trưởng lão. Nhưng phái người này đi, trong lòng hắn còn có nhiều điều cố kỵ, nếu Đại trưởng lão và Tiếu Ân xảy ra xung đột, kết thành thù hận, như vậy đối với bộ tộc Hoàng Kim cũng không phải là chuyện tốt.

Cho nên hắn rốt cục quyết định tự mình cùng đi đến đảo Vong Linh.

Mang theo Tiếu Ân đi tới bên ngoài cung điện, chỗ đặt Truyền Tống Trận thật lớn, Yidikalun nhìn Truyền Tống Trận, phát ra một tiếng thở dài.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn Truyền Tống Trận, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Truyền Tống Trận này so với Truyền Tống Trận ma pháp công hội thiết lập khác nhau rất nhiều, tuy rằng thoáng nhìn qua cũng không thể nhìn ra được cái gì, nhưng Tiếu Ân có được cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Đặc biệt ở trung tâm Truyền Tống Trận dựng lên một tấm bia đá cao chừng một thước, mặt trên lóe ra ánh sáng hào quang diễm lệ.

Nếu đem ma pháp trận so sánh với phương tiện giao thông, như vậy Tiếu Ân cảm thấy Truyền Tống Trận tư nhân của ma pháp sư Tiffany giống như là xe đạp.

Tuy rằng xe đạp có thể truyền tống được cách xa ngàn dặm là rất khác thường, nhưng có cảm giác giống xe đạp cũng không có sai.

Ma pháp Truyền Tống Trận do Ma pháp công hội đặt ra giống như là xe bình điện (xe đạp điện), so với Truyền Tống Trận tư nhân phải cao cấp hơn một cấp bậc.

Nhưng hai Truyền Tống Trận này so với Truyền Tống Trận của Ma pháp công hội thì đẳng cấp kém hơn rất nhiều.

Truyền Tống Trận trước mắt mang cho Tiếu Ân rung động thật lớn, hắn có thể ví Truyền Tống Trận của Ma pháp công hội như xe bình điện, thì Truyền Tống Trận ở đây được ví như xe buýt đường dài, xét về cự ly di chuyển thì xe bình điện với xe đạp không thể nào bằng được.

Đương nhiên, tất cả chẳng qua là một loại cảm giác, Tiếu Ân căn bản không có thời gian và tư cách đi nghiệm chứng được nó.

Khi ánh mắt Tiếu Ân tập trung nhìn tới phía trên Truyền Tống Trận, Yidikalun khẽ mỉm cười, nói:

- Tiếu Ân các hạ, đây là Truyền Tống Trận mà thần linh lưu lại, chẳng những có thể truyền đưa đến bất kỳ đâu trên thế giới này, mà còn có thể truyền tống đến tinh cầu khác, hơn nữa không cần nơi truyền tống cũng phải có được Truyền Tống Trận tương ứng.

Hai mắt Tiếu Ân chợt sáng ngời, hoá ra hắn cũng không có cảm ứng sai lầm, Truyền Tống trận phong cách cổ xưa ở trước mắt này không ngờ là một loại Truyền Tống Trận cấp tinh cầu hiếm thấy ở trên đời.

Hắn hâm mộ nhìn thoáng qua hỏi:

- Nếu là truyền đến địa phương ở tinh cầu, chúng ta phải làm như thế nào để có thể trở về?

- Không có biện pháp.

Yidikalun hai tay giơ lên, nói:

- Nếu đi Vong Linh đảo, còn có thể dùng Truyền Tống Trận trên đảo để trở về, nếu đến tinh cầu khác, chỉ sợ là rất khó có cơ hội trở lại.

- Vì sao?

- Không biết.

Trong mắt của Yidikalun cũng hiện lên một tia nghi hoặc, nói:

- Đây là các tiền bối của bộ tộc Hoàng Kim nói lại, về phần nguyên nhân như thế nào, có lẽ là một bí mật vĩnh viễn cũng không thể có lời giải đáp

Hai tròng mắt Tiếu Ân chuyển động, hắn nghĩ tới một nguyên nhân trong đó, có lẽ là do nguyên nhân tọa độ có vấn đề.

Nếu truyền tống mà tọa độ tinh cầu cũng không biết, như vậy ngay cả ở trong Truyền Tống Trận cũng không thể bình yên quay trở về.

Phỏng chừng cũng vì đạo lý này, cho nên những nhóm đi chinh phục vũ trụ ngàn năm truyền kỳ mới có thể tùy ý lưu động đi lại trong vũ trụ.

Sau khi cùng với Hoàng Kim Vương cảm khái vài câu, bọn họ liền đi vào bên trong Truyền Tống Trận.

Ở bên trong Truyền Tống Trận, Yidikalun đùa nghịch một phen, sau đó nhẹ nhàng ấn vào tấm bia đá, tấm bia đá chậm rãi trầm xuống, cuối cùng cũng chìm hẳn xuống mặt đất, không để lộ ra sơ hở gì.

Tiếu Ân tò mò hỏi:

- Yidikalun các hạ, ngài cũng có thiên phú về không gian hệ ma pháp?

- Không có.

- Không có?

Sắc mặt Tiếu Ân cảm thấy nóng lên, truyền tống cự ly siêu xa, cần phải có không gian hệ ma pháp sư thi triển, nếu không một khi truyền tống xảy ra vấn đề gì bất ngờ, thì có hối cũng không kịp.

Yidikalun khẽ mỉm cười, nói:

- Ma pháp trận này không giống bình thường, cũng không phải do nhân loại, Tinh Linh có thể nghiên cứu ra. Đây chính là kết quả của thần linh, chỉ cần ngươi muốn đi đến địa phương nào thì dùng lực lượng tinh thần khắc vào giữa tấm bia đá, ma pháp trận sẽ tự động lựa chọn truyền tống.

Tiếu Ân hít một hơi thật sâu. Những việc của thần linh quả nhiên người thường không thể bằng được.

Bên trong Truyền Tống Trận nổi lên từng đạo quang mang màu vàng, những ánh hào quang này giống như tia chớp dao động, cuồn cuộn không dứt.

Bên trong ánh sáng kim quang chói mắt, Tiếu Ân nhắm hai mắt lại, hắn yên lặng cảm ứng những biến hóa xảy ra trong đó. Lúc này Nhất Hào đã sớm ở tiến vào thông đạo lốc xoáy kia, cũng đã cùng hắn kết làm một thể.

Cung điện to lớn, có được ma lực thần kính, cùng với ma pháp trận thần kỳ này, đều đã bị Nhất Hào ghi chép rõ ràng, ngày sau có thể tạo ra một chút đồ vật gì đó hay không, cũng không thể biết được.

Hào quang lóe ra kịch liệt, có cảm giác ngày càng mạnh thêm.

Rốt cục, cũng có một tiếng động giống như khí cầu bị đâm phá vang lên, hai người Tiếu Ân lập tức biến mất ở bên trong ma pháp trận.

Trước mắt bạch quang rút đi, thế giới mới hiện ra trong mắt Tiếu Ân.

Đó là một mảnh thiên địa hôn ám, bầu trời có cảm giác không có mặt trời, chỉ có từng đợt từng đợt hào quang màu đỏ sậm, giống như con rết đang bò lóe ra bốn phía.

Lúc Tiếu Ân còn đang đánh giá nơi này thì cảnh sắc trước chợt biến đổi, hai người bọn họ lại lần nữa bị hào quang màu trắng sữa bao phủ.

Gần trong gang tấc nhưng hai người có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như khoảng cách giữa hai người không phải là gần nhau như thế, mà là có một cảm giác cách xa nhau như trời cao và vực thẳm.

Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy rùng mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua Truyền Tống Trận có thể liên tục truyền tống.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, nếu muốn đi đến địa phương hẻo lánh thì cũng phải di chuyển từ từ. Nhưng ở thế giới ma pháp này chỉ cần dùng ma pháp trận, như vậy khẳng định một lần truyền tống là đi đến nơi, ở trường hợp này có hai lần truyền tống căn bản là không có khả năng phát sinh.

Cho nên, Truyền Tống Trận truyền tống lần thứ hai, Tiếu Ân lập tức hoài nghi, quay đầu về phía Yidikalun.

Nhưng mà, da đầu Tiếu Ân run lên khi thấy ánh mắt của Hoàng Kim Vương cũng mờ mịt không hiểu. Điều này chứng tỏ, hắn cũng không biết rõ sự tình gì đang xảy ra.

Ánh mắt Tiếu Ân chợt sáng ngời, Tiếu Ân lẳng lặng quan sát mọi cử động của Yidikalun, cuối cùng cũng ra kết luận, Yidikalun thật sự cũng không biết nội tình. Đương nhiên, nếu vị Hoàng Kim Vương này đóng kịch tốt tới mức Tiếu Ân cũng không thể nhìn thấu được thì lại là một chuyện khác.

Nhưng Tiếu Ân tin tưởng, lấy lòng kiêu ngạo và tự tôn của bộ tộc Hoàng Kim, Yidikalun tuyệt đối không biết dùng thủ đoạn đê tiện để lừa gạt bản thân mình.

Lúc này bạch quang lóe ra, có cảm giác có cái gì đó không thích hợp, ngay cả ở giữa Tiếu Ân và Yidikalun cũng tràn đầy những nguyên tố lưu động một cách không thể hiểu nổi.

Khi tất cả ánh sáng bạch quang đều rút đi, bọn họ đã đi tới một địa phương hoàn toàn xa lạ.

Quả thật, bất kể là Yidikalun hay là Tiếu Ân, đều tuyệt đối chưa có tới địa phương này. Bởi vì nơi này hoàn toàn là một thế giới đầy nước.

Hai người bọn họ không ngờ bị Truyền Tống Trận đến đáy nước, hơn nữa buồn cười chính là, hai người bọn họ trong lúc này đã bị tách ra xa, khoảng cách chừng hơn trăm dặm.

Nếu không phải hai người bọn họ có tinh thần cảm ứng cực mạnh, căn bản là đừng nghĩ có thể liên hệ được với nhau.

Theo bản năng, trong hoàn cảnh này hai người đều muốn nương tựa vào nhau, bọn họ đều bay lên cùng tụ họp vào một chỗ.

Trên đường đi tới, Tiếu Ân thi triển thêm vào ma pháp vòng bảo hộ.

Khi ma pháp vòng bảo hộ thành hình, thủy nguyên tố ở xung quanh lập tức nhanh chóng lui đi ra ngoài, khiến Tiếu Ân đạt được một không gian hành động tự do

Tiếu Ân dù sao cũng là một nhân loại, cũng không phải loài vật có thể sinh hoạt tự do trong nước. Cho nên đối với việc được ngâm trong nước, hắn cũng không có nửa điểm hứng thú.

Đương nhiên, đối với một ma pháp sư mà nói, cho dù gặp phải hoàn cảnh ác liệt hơn nữa, cũng không có gặp nguy hiểm. Bởi vì bọn họ có rất nhiều loại phương pháp có thể cung cấp cho bản thân dưỡng khí.

Đang lúc hai người phi tới với tốc độ cao để nhanh hội họp cùng một chỗ, trên đường họ phát hiện ra vô số sinh mạng thể.

Bọn họ cảm ứng được ở ở đây có rất nhiều sinh mạng thể, dường như vô cùng vô tận.

Những sinh mạng thể này là một loại quái ngư đầu to đuôi mảnh. Làm cho người ta ngạc nhiên nhất chính là vây cá trên người chúng nó cũng không giống bình thường. Vây cá của chúng sắc bén vô cùng, giống như những chiếc răng lớn hoặc nhỏ, khi ở trong nước tỏ ra nguy hiểm vô cùng.

Hơn nữa ở trên đầu nó, có chiếc miệng to chiếm hết cả diện tích của chiếc đầu, trong miệng có răng nanh vô cùng sắc bén.

Chúng nó lớn nhỏ không đều, có con to như đầu ngón tay, có con to chừng nửa thước. Nếu đánh giá đàn quái ngư này đều là ma thú thì quả thật là quá đề cao chúng nó, bởi vì trong đám quái ngư này, chỉ có những con quái ngư thân hình đạt được hai mươi cm trở lên mới có thể làm cho người ta cảm ứng được năng lượng dao động trên người chúng.

Điều mà khiến cho Tiếu Ân và Yidikalun giật mình chính là yêu thú kia có số lượng rất nhiều, hơn nữa rât đáng sợ, chúng nó đều lao về hướng Tiếu Ân và Yidikalun. Chỉ nhìn thấy khí thế của chúng, cũng biết là muốn tấn công Tiếu Ân và Yidikalun.

Thầm mắng một tiếng, Tiếu Ân và Yidikalun tuy rằng cách xa nhau hơn mười dặm đường, nhưng không hẹn trước mà cùng ra tay.

Khi thực lực đạt tới trình độ như bọn họ, ngay cả là không sở trường về thủy hệ ma pháp, nhưng tuyệt đối không có khả năng không biết gì về nó. Mà ở hoàn cảnh trước mắt này, cũng chỉ có thủy hệ ma pháp mới là đáng giá.

Ở bên người Tiếu Ân chợt nhộn nhạo nổi lên vô số năng lượng thần bí, bao hàm năng lượng hùng mạnh nhanh chóng khoách tán đi ra bên ngoài.

Bầy cá không sợ chết kia tấn công va chạm với vòng năng lượng cùng một chỗ.

Ở trong thế giới nước, không có thanh âm, không có sắc thái, chỉ có đàn cá cứ một con nối tiếp một con hung hãn lao vào vòng năng lượng hóa thành một vòng máu loãng.

Chỉ trong một lát công phu, vòng năng lượng đã giết chết mấy trăm sing mạng nhỏ yếu đó.

Tiếu Ân thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng duy trì thủy hệ ma pháp hao phí rất nhiều Tinh thần lực lượng, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn, bầy cá này không thể uy hiếp đến sinh mạng của hắn được.

Giờ phút này Tiếu Ân mới hướng tới Yidikalun để cảm ứng.

Tiếu Ân sắc mặt khẽ biến đổi, khắc sâu ấn tượng đối với hành động hung ác của Yidika.

Giờ đây, Yidikalun đã thi triển năng lực của thân mình ra trong một phạm vi lớn, vòng năng lương trên hăn bảo hộ không ngờ có khoảng cách trên mười thước có thừa.

Ở trong nước có áp lực rất lớn, muốn duy trì vòng bảo hộ như vậy, tiêu hao năng lượng rất lớn, tuyệt đối là tiêu hao gấp mấy lần Tiếu Ân. Nhưng xem ra Yidikalun không thèm quan tâm, chỉ biết còn rất xa mới đạt tới cực hạn.

Không chỉ có như thế, ở ở trong vòng hơn ba trăm mét, không ngờ hình thành một lốc xoáy thật lớn.

Lốc xoáy như một cái phễu, hướng về phía bầy cá, một lúc sau bầy cá không chịu nổi áp lực của lốc xoáy, thân thể bị xé tan nát thành nhiều mảnh.

Rất nhanh, ở chung quanh chỗ Yidikalun đứng xuất hiện một mảnh nước thật lớn đỏ như máu. Nếu nói về khả năng đánh chết bầy cá về số lượng, như vậy Tiếu Ân có thúc ngựa đuổi cũng không kịp.

Tuy nhiên, đây cũng là do Tiếu Ân cố ý không sử dụng hết khả năng, bởi vì vòng năng lượng dao động duy trì ở xung quanh hai bên người khoảng một trăm mét, so với khu vực phòng thủ của đối phương, có thể thấy rõ Tiếu Ân thua kém khá xa.

Cũng không phải hắn không làm được như vậy, mà là theo cách tính toán của Nhất Hào, hắn đã áp dụng một cách an toàn nhất, cũng là một phương pháp phòng ngự hiệu quả nhất.

Với thực lực của Tiếu Ân và Yidikalun, đủ để đánh chết hêt đàn cá ở trước mắt này hoặc đánh lui, khiến chúng nó không dám đến trêu chọc nữa.

Nhưng gần nửa giờ sau, bọn họ lại phát hiện có điểm không thích hợp.

Bởi vì ở xung quanh bọn họ, không hiểu sao số lượng quái ngư cũng không bởi vì sự giết hại của bọn họ mà tiêu giảm, mà bởi vì nơi này bị nhiễm mùi máu tươi đã dần dần triệu tập ra càng ngày càng nhiều quái ngư.

Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng không vội phóng thích ra vòng năng lượng. Từ đầu đến cuối, tần suất Tiếu Ân phóng thích vòng năng lượng cũng chỉ duy trì ở mức trên tiêu chuẩn một chút, không quá chậm cũng không hề nhanh.

Tiếu Ân đang ở tư thế nghiêm mật phòng thủ, bầy quái ngư ở trong nước đã bị chết thê thảm nhưng vẫn không thể công phá năng lượng vòng phòng ngự của Tiếu Ân như trước.

Về phần Yidikalun đang khống chế lốc xoáy, nhưng với con mắt quan sát của Nhất Hào đã phát hiện ra vị Hoàng Kim Vương này chậm rãi rút khoảng cách khống chế lốc xoáy từ ba trăm mét xuống chỉ còn hai trăm mét.

Lúc này ngay cả là vị Hoàng Kim Vương cuồng ngạo vô cùng này cũng không tự chủ được rút ngắn lại phạm vi phòng ngự.

Bầy quái ngư ở đây đông đến mức độ làm cho người ta có cảm giác chúng nó đông không có số lượng hạn chế. Nhìn bầy cá trước mặt, Yidikalun cũng cảm thấy áp lực trầm trọng, cho nên hắn mới có thể co rút lại phòng tuyến, tận dụng khả năng duy trì ma lực lâu hơn một chút.

Ngay từ đầu Tiếu Ân thủy chung vốn muốn cùng hội hợp với Yidikalun, lúc này lại thêm nhanh một chút. Dưới sự công kích của bầy cá, song phương không ngừng tiến tới gần nhau hơn, cuối cùng hai người cũng vất vả tụ với nhau cùng một chỗ.

Khi vòng năng lượng dao động của Tiếu Ân tiếp xúc với năng lượng lốc xoáy của Yidikalun là lúc năng lượng khuếch tán của Tiếu Ân chợt biến mất như thể chưa từng xuất hiện, không hiểu sao cả liền biến mất.

Đồng tử Yidikalun chợt ngưng lại, hắn cũng thật không ngờ, khả năng khống chế ma pháp lực lượng mà Tiếu Ân biểu hiện ra ngoài không ngờ còn cao hơn một bậc so với hắn.

Tuy nhiên, vị Hoàng Kim Vương này dù sao cũng đã kiến thức rất nhiều nhân vật hùng mạnh, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm, hắn chẳng qua ngây người một chút mà thôi. Hắn nhìn về hướng Tiếu Ân, sau đó khống chế năng lượng lốc xoáy đình chỉ xuống dưới.

Sau khi làm xong tất cả, trên mặt Yidikalun có vẻ bốc hỏa cay, chẳng qua giờ phút này đang gặp phải tình huống nguy cơ, Tiếu Ân cũng không có chú ý đến vẻ mặt của hắn, mà Nhất Hào cũng đi không lý giải vẻ mặt của người này chuyển biến như thế có hàm nghĩa gì.

Hai người rốt cục cũng thuận lợi hội hợp cùng nhau. Tiếu Ân thất kinh hỏi:

- Yidikalun các hạ, chúng ta đang ở nơi nào?

Yidikalun trên mặt lập tức lộ ra biểu tình cực kỳ bất đắc dĩ, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ta cũng không biết chúng ta đang ở chỗ nào nữa.

- Ngài cũng không biết?

- Đúng…

Tiếu Ân nhớ lại gương mặt của Yidikalun lúc hai người đang ở trong Truyền Tống Trận, lập tức cũng tin vài phần.

- Yidikalun các hạ, ngài biết quái ngư ở nơi này có lai lịch như thế nào?

Yidikalun lắc lắc đầu, nói:

- Sinh vật ở hải dương nhiều hơn so với sinh vật trên mặt đất mấy lần. Ta căn bản là không thể suy đoán được bầy cà này là loài gì.

Hắn khép hờ hai mắt, cảm ứng một vòng, nói:

- Loài cá này tuy số lượng nhiều, nhưng phần lớn chỉ là ma thú bậc một, đối với chúng ta cũng không tạo thành uy hiếp gì.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:

- Yidikalun các hạ, chẳng lẽ ngài không biết nhiều kiến cắn cũng chết voi sao? Nhiều quái ngư như vậy, nếu chúng cứ vây quanh như vậy, đợi khi chúng ta hao hết ma lực thì như thế nào.

Yidikalun nhìn lên đỉnh đầu, ở trên đầu bọn có một mảnh đen nhánh, cũng không biết bọn họ đang ở phương nào, càng không thể suy đoán bọn họ đang ở chỗ này có độ sâu bao nhiêu.

Yidikalun khẽ cau mày nói:

- Được rồi, Tiếu Ân các hạ, chúng ta không cần lo lắng, chúng ta cần phải phá vây đi lên.

- Tốt lắm

Khi Tiếu Ân và Yidikalun hội hợp, tuy rằng không có nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ không hẹn mà cùng thu hồi một nửa năng lượng khống chế, phạm vi phòng ngự lập tức giảm bớt.

Mà Yidikalun lại học phương pháp của Tiếu Ân, đối với bầy cá phạm vi khống chế ở hơn một trăm mét, kể từ đó tiêu hao ma lực cũng ít hơn nhiều so với vừa rồi.

Đây là một loại tín nhiệm, tuy nhiên cũng chỉ khi có thực lực ngang nhau thì mới có thể làm ra tín nhiệm như vậy.

Nếu là bình thường, Yidikalun chưa chắc đã coi Tiếu Ân là người bình đẳng với mình, tuy nhiên sau khi Yidikalun nhận thấy Tiếu Ân có khả năng khống chế ma lực vô cùng kì diệu và đã đưa ra những phán đoán chuẩn xác đối với tình hình khu vực xung quanh, đã làm cho tâm tính y lại có biến hóa.

Nhưng mà hắn lại không biết, Tiếu Ân có thể ngay từ đầu duy trì được khoảng cách và khống chế tần suất năng lượng như vậy, đều là do Nhất Hào tính toán.

Thực lực của Yidikalun vượt Tiếu Ân rất xa, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của y thì Tiếu Ân có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.

Nhưng một người bất kể có kinh nghiệm phong phú như thế nào đi chăng nữa, thực lực dũng mãnh như thế nào đi nữa, nhưng suy đoán và tính toán công thức đều không thể so sánh được với siêu cấp máy tính.

Rất nhanh, hai người đồng tâm hiệp lực đánh giết hướng về phía trước.

Ở trong này, bọn họ đã có thể mơ hồ thấy một ít hào quang màu trắng xuyên thấu qua màn nước gợn đập vào mắt của bọn họ.

Trong lòng họ cũng mơ hồ buông lỏng, chiều sâu của địa phương này không đáng sợ như họ tưởng tượng lúc trước.

Nhưng mà, ngay tại giờ phút này bầy cá đột nhiên đình chỉ công kích, giống như thuỷ triều xuống, nháy mắt biến mất sạch sẽ. Những xác cá chết cũng bị đồng bạn của chúng nó tới cướp đoạt mà đi. Về phần chúng xử lý như thế nào, hai người Tiếu Ân không thể đoán được.

Tuy nhiên xem bộ dáng hung hãn của bầy cá, phỏng chừng chúng dọn về là để ăn thịt đồng bạn.

Hai người Tiếu Ân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều có cảm giác như trút được một gánh nặng. Bầy cá này tuy rằng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng chúng đông nghìn nghịt hướng tới công kích bọn họ, loại uy thế tuyệt đối này thì người bình thường không thể nào tưởng tượng được.

Cho nên sau khi bầy cá thối lui, ngay cả Yidikalun cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều, loại cảm giác này gần như chỉ là trong chớp mắt, bởi vì hai người bọn họ gần như đồng thời cảm ứng được một cỗ khí thế hùng mạnh cực nhanh đuổi theo.

Tiếu Ân khẽ cau mày, hắn đã có thể xác định, cỗ khí thế hùng mạnh này cũng không kém hơn bản thân hắn.

Thoáng nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, nếu thật sự cùng với Thủy Tộc giao phong, quả thật là chịu thiệt thòi một chút, Tiếu Ân nhẹ nhàng kéo tay áo Yidikalun lôi đi.

Chỉ cần thoát ly khỏi phạm vi của Thủy Tộc, Tiếu Ân tin tưởng, nếu ở trên mặt đất, hắn có thể chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, mà trên ở trên không trung. Hoàng Kim Vương cũng không phải là ngồi không.

Tuy nhiên, nằm ngoài ý liệu của Tiếu Ân, Yidikalun không có chủ ý lùi bước, mà hưng trí bừng bừng phát ra tín hiệu hướng về đối phương.

Tiếu Ân thở dài một hơi, những kẻ có thực lực hùng mạnh đều có một tính cách chung, cũng không biết là ưu điểm hay là khuyết điểm, chính là cá tính rất mạnh.

Giành thắng lợi là ham muốn rất lớn của bọn họ, dường như đã ăn sâu vào trong cốt tủy.

Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng ngày hôm nay ở trong hoàn cảnh dưới nước, không ngờ phải khiêu chiến một sinh vật sống trong nước, bất kể như thế nào cũng không thể nói là vận khí sáng sủa được.

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân bất đắc dĩ nói:

- Yidikalun các hạ, chúng ta tới nơi này dường như cũng không phải là muốn kết thù với sinh vật đáy biển.

Tuy rằng bọn họ cũng không cần quan tâm nhiều cừu gia như vậy, bởi vì một khi bọn họ rời khỏi nơi này, cơ bản là cũng không có cơ hội gặp các sinh vật nơi này nữa.

Nhưng vô tình có một kẻ thù tương đương với ma đạo sĩ, như vậy không phải là chủ ý của Tiếu Ân.

Yidikalun tiếc nuối nhìn về phía Tiếu Ân gật đầu một cái. Hai người chợt vận nhanh thêm tốc độ, giống như mũi tên rời cung thoát ra.

Khi bọn họ chạy tới bầu trời cách mặt nước khoảng trăm mét, đã thấy rõ ràng được phương hướng.

Đây là một biển rộng không nhìn thấy bờ bến. Tuy nhiên ở phía bên phải xa xa, lại có một tòa lâu đài đen tuyền thật lớn.

Yidikalun yên lặng nhìn thoáng qua, rốt cục nói:

- Ta biết nơi này là địa phương nào rồi.

Tiếu Ân cảm thấy mừng rỡ, hắn bị Truyền Tống Trận truyền tống đến đây, trong lòng vẫn lo lắng không thể quay về. Nhưng hiện giờ Yidikalun biết rõ bản thân ở phương nào, như vậy có thể nói bọn họ có thể an toàn phản hồi trở về.

- Yidikalun các hạ, đây là nơi nào?

- Vong Linh đảo.

- Ách...

Tiếu Ân cảm thấy cứng mắt cứng lưỡi một lát, quay đầu nhìn thấy tòa nhà đen ngòm ở phương xa kia dường như là to lớn hơn.

Yidikalun cười khổ nói:

- Không thể tưởng tượng được, chúng ta không ngờ bị truyền tống đến phụ cận Vong Linh đảo, thật sự là...

Trong long Tiếu Ân cảm thấy nghi vấn, điều này đến tột cùng là ai gây nên trò quỷ quái này, chẳng lẽ là Vong Linh đảo này có quân chủ nào đó có lực lương thần bí khó lường sao?

- Đi thôi.

Yidikalun đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lúc này đây, ta muốn nhìn xem ở trên đảo ai có lá gan lớn như vậy, dám đánh lén chúng ta

Quả thật, lấy thực lực của hai người bọn họ, ngay cả là đang ở trong Truyền Tống Trận, dù muốn làm gì bọn họ cũng không thể cứ muốn là làm được.

Chẳng qua bọn họ tuyệt đối không ngờ là truyền tống đến Vong Linh đảo chưa được một khắc lại gặp được sự tình quái dị như vậy, cho nên mới có phản ứng chậm như vậy.

Nếu sớm có chuẩn bị, chưa chắc không thể phá vỡ phòng ngự của Truyền Tống Trận, trực tiếp tiến vào Vong Linh đảo.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, cùng với Yidikalun đảo bay đến hướng trung tâm Vong Linh.

Phi hành ở trên bầu trời tốc độ hơn xa trong nước, đặc biệt là Yidikalun bản thể của hắn chính là hoàng kim chim ưng. Tuy rằng giờ phút này y cũng không xuất hiện bản thể, nhưng khi phi hành thì tốc độ cũng không kém hơn Tiếu Ân thi triển Phong Tường Thuật chất chồng.

Giây lát sau bọn họ cũng đã rời xa nơi đây, hóa thành hai điểm đen nhỏ phi hành vô cùng nhanh, gần như không thể dùng mắt thường để nhìn thấy.

Mà đúng lúc này, dưới chân bọn họ có một con quái ngư thật lớn từ trong nước lao ra.

Quái ngư này gần như là phiên bản của bầy quái ngư ở dưới đáy biển kia, chẳng qua thể tích cũng lớn hơn rất nhiều. Nếu là tính về thể tích mà nói, nó cũng không kém cỏi chút nào so với Hắc Toàn Phong. Hơi thở trên người nó rét lạnh như băng, trong ánh mắt dường như không có một chút cảm tình dao động. Thân hình nó ngoi hẳn lên mặt nước, lập tức nhìn về hướng tới hai người Tiếu Ân đang bay tới.

Đến giờ phút này, biểu tình của nó mới có một phen dao động, dường như là nó vô cùng kiêng kị đối với hòn đảo nhỏ có bóng đen bao phủ kia.

Trầm tư một lát, trong miệng nó phát ra một đạo năng lượng sóng gợn như có như không, đạo năng lượng này mượn sức nước, nhanh chóng truyền đạt ra ngoài.

Một lúc lâu sau, bên người nó xuất hiện rất nhiều sinh vật trong nước có hình thái khác nhau.

Những sinh vật mặc dù bề ngoài hình dáng cũng không giống nhau, nhưng trên người chúng nó lại có năng lượng hùng mạnh vô cùng. Cường độ năng lượng trên người mỗi một sinh vật cũng không kém hơn Tiếu Ân bao nhiêu.

Ở bên trong biển rộng bát ngát, kỳ thật cũng có vô cùng ma thú, hơn nữa bởi vì diện tích hải dương vô cùng lớn, số lượng ma thú còn nhiều hơn rất nhiều so với nhân loại ở trên đại lục.

Hơn nữa quy luật tuần hoàn ở trong biển hoàn toàn là cá lớn nuốt cá bé, phàm là sinh vật yếu đều không có khả năng sinh tồn, chỉ có sinh vật hùng mạnh chân chính mới có tư cách sinh tồn.

Cho nên sinh vật dưới đáy biển có sức chiến đấu tuyệt đối không kém hơn nhân loại có trình độ ma đạo sĩ.

Những sinh vật này ở cùng một chỗ, lấy một loại phương thức đặc thù tiến hành kết nối. Thật lâu sau, chúng nó dường như là đạt thành hiệp nghị nào đó, sau đó các sinh vật đều một lần nữa tiềm nhập vào bên trong biển rộng.

Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là hết thảy đều gió êm sóng lặng, bởi vì mấy ngày sau, xung quanh Vong Linh đảo đột nhiên hội tụ vô số ma thú, sau đó ma thú chậm rãi hướng tới Vong Linh đảo, dường như là muốn tấn công lên đảo Vong Linh.

Tiếu Ân và Yidikalun đương nhiên không biết. Bọn họ xuất hiện liền lạm sát ngay mà không hề lưu tình chút nào, cấp cho Vong Linh đảo rất nhiều phiền toái. Giờ phút này bọn họ đang toàn lực ứng phó, muốn trong thời gian ngắn nhất tiến vào bên trong Vong Linh đảo.

Đặc biệt Yidikalun không hiểu vì sao lại bị người đánh lén, cho dù là hàm dưỡng có tốt đến đâu, cũng không kìm nổi. Mà vị Hoàng Kim Vương này đã sớm thề ở trong lòng, nhất định phải khiến cho người đánh lén hắn và Tiếu Ân nhấm nháp một chút tư vị của bộ tộc Hoàng Kim.

Rốt cục, bọn họ cũng đi tới bên trong Vong Linh đảo.

Đây là một hòn đảo thật lớn vượt qua sức tưởng tượng của Tiếu Ân. Nói nó là một hòn đảo là hoàn toàn không chính xác mà phải nói là một lục địa nhỏ.

Cảnh sắc ở nơi này có nhiều bất đồng so với bên ngoài.

Khi bọn họ đi tới bên ngoài Vong Linh đảo có thể rõ ràng cảm ứng được đây trên đảo có áp lực khổng lồ. Đây là một loại uy áp đã kế thừa không biết bao nhiêu thế hệ mà hình thành nên, trừ những cường nhân hùng mạnh tới cấp bậc ma đạo sĩ, cho dù là đại ma pháp sư cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được.

Tuy rằng Yidikalun cũng không thích nơi này, nhưng biểu hiện của hắn chứng minh, người này tuyệt đối không phải lần đầu tiên đi tới nơi này.

Được Yidikalun hướng dẫn, bọn họ thuận lợi đi tới đảo.

Khi bọn họ chính thức đi vào, cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi, hoá ra ngàn dặm không mây, thay vào đó là trên đỉnh đầu hiện ra một mảnh trời màu đỏ.

Cảnh tượng này cũng không xa lạ, bởi vì khi hắn vừa mới bị truyền đưa đến nơi này lần đầu tiên, cũng thấy được cảnh sắc như vậy.

Ánh mắt khẽ đảo một cái, Tiếu Ân dò hỏi:

- Yidikalun các hạ, chúng ta tới rồi ư?

- Hiện tại chỉ là bên ngoài mà thôi Yidikalun giải thích nói:

- Nếu muốn đi vào bên trong đảo, nhất định phải phải có tín vật mới được.

Dứt lời, hắn lấy từ vật phẩm trang sức không gian ra một bộ xương khô. Bộ xương khô này tuy rằng đã sớm không có ý thức và linh hồn, nhưng nó lại có một ít năng lượng thần bí khác, Tiếu Ân cũng đã từng nắm loại năng lượng này trong tay, bởi vì đây là năng lượng vong linh hệ hắc ám.

Khẽ gõ gõ bộ xương khô này một chút, Yidikalun đang định làm một động tác tiếp theo, thì chợt nghe thấy chung quanh truyền đến một tiếng động.

Sắc mặt của Yidikalun lập tức trở nên cực khó coi.

Bởi vì ở bên cạnh hắn lúc này xuất hiện một ít bộ xương khô và cương thi cấp thấp, những sinh vật này rõ ràng nghe được động tĩnh của Tiếu Ân và Yidikalun, cho nên mới hấp dẫn chạy tới, mong muốn ăn tươi được bọn họ.

Ngay cả ở bên trong Vong Linh giới này, chúng là loại sinh vật kém cỏi nhất, nhưng chúng nó dám đến trêu chọc Hoàng Kim Vương, cho nên đã làm cho Hoàng Kim Vương cảm thấy tức giận.

Cũng giống một nam tử cao lớn thô kệch, lại gặp phải một như lũ khất cái chân tay què quặt khiêu khích, chắc chắn sẽ tức giận nổi trận lôi đình, mà giờ phút này, rõ ràng là Hoàng Kim Vương đang ở trong tình huống như vậy.

Hơi thở ở trên người Yidikalun chợt bạo phát ra. Hôm nay đối với Yidikalun, quả thật là một ngày vô cùng xui xẻo. Ngay từ đầu bị người đánh lén, ở dưới đáy biển thì bị bầy cá quái dị lao tới, sau đó thì chạy trối chết khi cao thủ xuất hiện, cho tới bây giờ cùng với Tiếu Ân ở trên Vong Linh đảo thì gặp tình huống này.

Sau khi tới Vong Linh đảo, chưa kịp ngắm phong cảnh thì lại có mấy bộ xương khô và cương thi chạy đến ức hiếp hắn và coi hắn như bữa cơm trưa của bọn chúng.

Các sự kiện liên tiếp xảy ra như vậy, ngay cả Yidikalun có tu dưỡng thâm hậu tới mức nào, lúc này cũng không kìm nổi cơn giận dữ

Tiếu Ân yên lặng cảm thụ khí thế trên người Yidikalun, trong lòng cũng có tính toán, nếu là bản thân mình thực sự gặp loại kẻ thù như thế này thì xử lý như thế nào đây.

Cuối cùng Nhất Hào cho hắn một đáp án vô cùng bất đắc dĩ.

Sử dụng nhẫn Huyết Quang Tù Cấm và Bán Thần Chi Trượng đánh một đòn, nếu thành công có thể truyền hắn đến một địa phương không có người biết, hoàn toàn giải quyết được đại phiền toái này. Nhưng nếu không thành công cũng chỉ có chạy trốn thật xa mà thôi.

Về phần Tiếu Ân có chạy trốn thoát khỏi Yidikalun hay không, vậy phải xem vận may của song phương. Tuy rằng Yidikalun có tốc độ nhanh hơn Tiếu Ân nhưng nếu cùng tiến nhập vào trong nước, như vậy toàn bộ những ưu thế của Yidikalun đều mất, cũng không thể truy đuổi Tiếu Ân được.