Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 14: Kiêu ngạo trở về




Hào quang màu trắng cắt qua không trung như một chiếc máy bay chiến đấu xẹt ngang bầu trời, để lại một đường mây dài thẳng tắp.

Tiếu Ân cũng không bảo Bạch Toàn Phong ẩn dấu tung tích. Bất kể là hắn, hay là Bạch Toàn Phong, đều muốn phát khí thế của mình ra ngoài, không giữ lại chút nào.

Khi hai vị cửu tinh cường giả dùng cách phi hành tự cao tự đại này, tất cả người và ma thú đều tránh rất xa. Trừ phi là kẻ ngu ngốc, còn thì chẳng ai dại dột mà đi đụng vào đám quái vật này.

Tuy nhiên, khi bọn họ về tới căn cứ mới cũng là lúc bắt đầu theo khuôn phép cũ trở lại.

Bọn họ tuy không kiềm chế hoàn toàn khí thế, nhưng cũng không phải phóng thích quá lộ liễu. Trừ phi là đi gần bên cạnh bọn họ, hoặc là đối diện bọn họ, nếu không sẽ không thể dễ dàng cảm ứng được sự cường đại của bọn họ.

Ngoài ra, Bạch Toàn Phong cũng dấu cái đuôi nổi bật của mình đi, ảo hóa nó thành một vệt màu trắng.

Khi còn cách chỗ ở của mình chừng mười dặm đã thấy Hắc Toàn Phong khổng lồ đen trùi trũi ra đón.

Vừa nhìn thấy Hắc Toàn Phong, trên mặt Thi Thụy Đức lập tức xuất hiện nụ cười nịnh nọt.

Tuy rằng Hắc Toàn Phong chỉ là một thất cấp ma thú, so với Bạch Toàn Phong còn kém khá xa nhưng chỉ bằng kích thước cơ thể nó, khi tấn công người ta sẽ gây ra tổn thương không hề kém hơn Bạch Toàn Phong.

- Hay lắm, ngươi đã đến rồi.

Tiếu Ân cười lớn một tiếng, liền nhảy lên lưng Hắc Toàn Phong.

Gã quái vật khổng lồ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh vang đắc ý đến độ nói không nên lời, khóe mắt liếc nhìn Bạch Toàn Phong đầy khinh thường, rất có hình dáng của một kẻ duy ngã độc tôn, trời đất chỉ mình nó làm vua.

Bạch Toàn Phong tự nhiên không có khả năng bực bội với Hắc Toàn Phong. Tuy nhiên, bình thường ra, một khi Tiếu Ân rời khỏi, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp tục đứng trên lưng hắn, tất nhiên là trừ tiểu hồ ly Juliana. Dưới tác dụng của từ trường thiên hồ, cho dù là Tyrese từ trước đến nay vẫn khinh thường thú nhân cũng có vài phần ưu ái đối với nàng, càng không cần phải nói đến ba ma sủng luôn đi theo Tiếu Ân.

Nhưng tình hình bây giờ khá đặc biệt. Tuy rằng Bạch Toàn Phong không thèm để ý đến Thi Thụy Đức, nhưng đối với Vô Danh nhìn không thấu sâu cạn, dường như chẳng qua chỉ là một người bình thường, nó lại có sự kiêng kị khắc sâu vào đáy con tim hắn. Cảm giác này hoàn toàn xuất phát từ sâu trong tâm can của nó. Thân là một cửu cấp cường giả, nó cũng năng lực dự đoán một số chuyện, cho nên sau khi suy xét một chút, Bạch Toàn Phong quyết định không cần phải đuổi bọn họ xuống, cứ coi như chủ nhân vẫn đang cưỡi.

Tốc độ của Hắc Toàn Phong tuy rằng thua xa Bạch Toàn Phong, nhưng uy phong của nó trên không trung lại hơn xa Bạch Toàn Phong.

Cõng Tiếu Ân, nó bay về nhà trong tình trạng cực kì kích động. Khi gần đến ma pháp tháp, nó há to miệng, yết hầu gân lên, nhưng ngay khi nó còn chưa kịp kêu gào gì đó đã bị Tiếu Ân đánh một quyền vào đầu.

Đối với nó là kêu gào, nhưng thực ra đó là tiếng rồng gầm đó.

Thứ âm thanh này mà phát ra thì chỉ mong mọi chuyện yên lành, nếu không một chút thôi thì chắc chắc sẽ gây ra phiền toái không cần thiết. Tuy Tiếu Ân không sợ phiền toái, nhưng hắn cũng không thích phiền toái.

Hắc Toàn Phong ủy ủy khuất khuất quay đầu lại, giương cặp mắt ướt đẫm nhìn Tiếu Ân.

Tiếu Ân vỗ trán, trong lòng không ngừng hối hận. Giao Hắc Toàn Phong cho tiểu hồ ly Juliana dạy dỗ tuyệt đối là sai lầm lớn nhất trong cả đời hắn.

- Được rồi, kêu một tiếng đi. Nhỏ nhẹ một chút.

Tiếu Ân bất đắc dĩ nói.

Hắc Toàn Phong lập tức lắc lắc đầu vẫy vẫy đuôi đầy đắc ý, một tiếng tru đinh tai nhức óc từ miệng nó phát ra.

Lúc nó tru lên đã cố ý để tiếng tru vang vọng trong không trung. Năng lượng của sóng âm về cơ bản là không đụng tới mặt đất. Tuy nhiên mặc dù là như thế, đám người trên mặt đất cũng xôn xao một hồi. Đặc biệt là các pháp sư cấp học đồ đến đây tiến hành thí luyện, tu vi không đủ, cả một đám bưng kín lỗ tai, hoảng sợ nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu.

Mấy ngày nay Hắc Toàn Phong thường bay lượn vòng quanh không trung. Gần như tất cả mọi người biết, đây là ma sủng của Tiếu Ân các hạ, hơn nữa còn là một con á long cấp bảy.

Nếu đã mang danh là có quan hệ họ hàng với rồng, vậy ma thú cấp bậc này đã tương đương với ma đạo sĩ cùng cấp.

Cho nên, sau khi nó tru lên một tiếng kinh thiên, cảm giác đầu tiên trong lòng những người này chính là hâm mộ và kính nể. Ma sủng cấp bậc ma đạo sĩ đương nhiên là đặc quyền mà hầu hết người bình thường chỉ dám mơ mà chẳng bao giờ thành sự thật.

Sau khi vài vị ma đạo sĩ trong ma pháp tháp nghe được tiếng tru này, tuy rằng phần lớn chau mày nhăn mặt, nhưng lại không ai muốn ra mặt can thiệp. Cho dù là Godwin vẫn luôn chướng mắt với Tiếu Ân, lúc này cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám có nửa câu oán hận.

Còn vài cường giả cấp bậc cửu tinh thì vẻ mặt bình tĩnh, ra vẻ mắt đui tai điếc, hoàn toàn không biết tới tiếng tru vang vọng như đấm vào tai này.

Định lực như thế, thật không hổ là cường giả cấp bậc cửu tinh.

Sau khi Hắc Toàn Phong tru lên một tiếng, không thấy ai ra mặt cản trở, chỉ thấy đám người Juliana và Kim lũ lượt kéo tới.

Tiếu Ân chân đạp Hắc Toàn Phong, nhìn ánh mắt nửa mừng nửa lo của Juliana, đột nhiên vươn tay phải, dơ một ngón cái lên, cùng với vẻ mặt vênh váo, khiến cho mọi người vừa thấy đã biết rõ ràng kết quả mọi việc như thế nào.

Lập tức, một tràng những tiếng hoan hô từ miệng đám người Kim vang lên.

Có thể dùng sức bản thân, xâm nhập sâu vào trong lục địa hắc ám, đuổi giết một vị cửu tinh ma đạo sĩ và một vị bát tinh ma đạo sĩ, e là cũng chỉ có Tiếu Ân mới có thực lực và dũng khí như vậy.

Liệt Duy đến cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Bạch Toàn Phong và Thi Thụy Đức trên người hắn, trong mắt hằn sâu sự đố kỵ. Trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ ác độc, tiểu tử này vận khí thật tốt, không ngờ có thể một mình cưỡi cửu cấp ma thú. Sau này về nhà phải giáo huấn hắn cho tốt một chút.

Sau đó, hắn không khỏi có chút mơ mộng, không biết ngày sau mình có cơ hội như thế hay không.

Còn về phần Vô Danh vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Thi Thụy Đức thì bị hắn theo thói quen xem nhẹ. Bởi vì ma pháp sư cũng sẽ không lãng phí sức lực để mà chú ý đến một người bình thường.

Chuyện Tiếu Ân trở về gần như không cần tuyên dương công bố gì thì mọi người cũng đã biết cả.

Cũng không phải bởi vì hầu hết các ma pháp sư ở đây đều là một đám nhiều chuyện mà là bởi vì Tiếu Ân làm những chuyện như vậy, thật sự là quá khoa trương, quá rung động lòng người. Tất cả các ma pháp sư thuộc các tầng lớp khác nhau đang ngày ngày nỗ lực vươn lên đều không khỏi tôn kính và coi trọng hắn từ tận đáy lòng.

Bất kể là chiến tích lấy một địch mười cuối cùng giết tám đuổi chạy hai hay là chuyện sau đó hắn truy sát đối phương cả ngàn dặm, thì trong lòng người thường đó đều là những hành động vĩ đại, không thể hoàn thành.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ở hai căn cứ mới Tiếu Ân đã lập tức trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Thậm chí trong truyền thuyết ngàn năm sau, khi hắn đã chính thức trở thành một truyền kỳ, hắn được rất nhiều người tôn sùng là đệ nhất cao thủ của đại lục Hoàng Kim.

Trong ma pháp tháp, đám người Scar sau khi nghe được tin lập tức vội vàng chạy tới chỗ ở tạm thời của Tiếu Ân.

Mục đích bọn họ đến tự nhiên là để hỏi kết quả cuộc đuổi giết. Sau khi bọn họ nhận được câu trả lời chắc chắn và đầy thuyết phục, ánh mắt họ nhìn về phía Tiếu Ân có thêm vài phần tôn kính.

Không lâu sau, ngay cả đám người Sloppy Burger đang trấn thủ căn cứ mới cũng bị kích động chạy lại đây.

Vẻ hưng phấn trên mặt lão có thể thấy rất rõ. Lão đã biết thông tin chính xác từ trước nên mặt mày rất hồng hào.

Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu lần này đuổi giết không thành công, vậy bọn họ chỉ sợ sẽ không nhiệt tình đến mức muốn bốc lửa như vậy.

Sau khi trở về, việc đầu tiên Tiếu Ân làm chính là an bày cho Vô Danh một căn phòng trống. Hơn nữa còn sắp xếp cho Bạch Toàn Phong, kẻ duy nhất biết chút ít lai lịch của hắn, ở cùng, lại thận trọng căn dặn Bạch Toàn Phong không được đem chuyện của Vô Danh nói ra ngoài, đồng thời cũng cẩn thận dặn dò đám người Kim không có việc gì không cần trêu chọc Vô Danh.

Đối với tất cả những sắp xếp này, Vô Danh vẫn giữ một thái độ không quan tâm. Bất kể là nơi này, hay là sơn động mà hắn đã ở không biết bao nhiêu nhiêu năm tháng, ở trong lòng hắn, cũng chẳng có gì khác biệt.

Tuy rằng rất nhiều người, kể cả Kim, đều vô cùng nghi hoặc với việc vì sao Tiếu Ân mang một người bình thường trở về, rồi lại đối đãi rất cẩn thận với người này nhưng cũng không ai hỏi qua nửa câu.

Bởi vì ở trong lòng bọn họ, Tiếu Ân làm như vậy khẳng định là có lí do của hắn, bọn họ chỉ cần chấp hành là được rồi.

Sau đó, theo lời mời của Scar, Tiếu Ân và Tyrese lại một lần nữa đi tới đại sảnh xa hoa tráng lệ ở giữa ma pháp tháp.

Lúc này, trong tòa đại sảnh trừ mấy vị cửu tinh cường giả lần trước và Sara ra, ngay cả Godwin cũng đã tránh mặt đi đâu mà không thấy.

Cũng không phải hắn không dám gặp mặt Tiếu Ân, mà là Paxton đột nhiên hạ nghiêm lệnh, không cho phép hắn gặp mặt Tiếu Ân. Đối với vị trưởng bối này của gia tộc, Godwin không dám có nửa điểm làm trái.

Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Tiếu Ân đem ma pháp bào và cái kẹp tóc thần kỳ vừa mới đoạt được ra.

Khi Scar và Arnezeder thấy ma pháp bào đều kinh hãi, cặp mắt mơ hồ tỏa ánh sáng.

Bọn họ đã chính mắt thấy qua uy lực của ma pháp bào này, món đồ có năng lực phòng ngự cường đại này đủ để làm cho ma pháp sư của bất kỳ cấp nào đều thèm nhỏ dãi.

Scar thở dài một tiếng, nói:

- Tiếu Ân các hạ, hai người kia mặc dù chạy thoát được một lần nhưng cuối cùng cũng không may mắn tránh khỏi số kiếp. Có thể trừ đi họa lớn này, thật sự là làm người ta vui mừng.

Lần giáp mặt đầu tiên, khi lão ma pháp sư hắc ám quyết tâm bỏ chạy, tác phong tàn nhẫn như thế khiến hai người bọn họ phát lạnh.

Vốn đã nghĩ đến chuyện này sẽ để lại một mầm họa khổng lồ về sau, lại không ngờ rằng hai người này đều bỏ mình trong tay Tiếu Ân, quả thật làm cho bọn họ như bỏ được cục đá nặng trĩu trong lòng.

Sau khi nghe Scar kể lại, mọi người mới hiểu được công dụng của ma pháp bào này, ánh mắt nhìn về phía thứ này không khỏi có thêm vài phần nóng bỏng.

Dù sao, thứ mà có thể ngăn cản vạn niên quang nguyên trên thế giới này cũng không có nhiều.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, hắn chỉ chỉ chiếp kẹp tóc trên mặt bàn, nói:

- Xin hỏi các vị, có từng nhìn thấy vật phẩm trang sức không gian giống như thứ này chưa?

Chiếc kẹp tóc này tuy bị Tiếu Ân ném lên trên bàn, nhưng những người này tự giữ thân phận, không chủ động hỏi. Lúc này đương nhiên không chút khách khí sử dụng lực lượng tinh thần phân tích qua một chút.

Sau một lát, trên mặt bọn họ đều xuất hiện vẻ kinh nghi.

- Đây là...

Scar do dự một chút, nói:

- Đây là vật phẩm trang sức không gian từ thời viễn cổ. Tiếu Ân các hạ, ngài tìm được nó ở nơi nào?

Vài lão già đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiếu Ân mang theo một chút kinh ngạc.

- Đây là chiến lợi phẩm.

Tiếu Ân cũng không giấu diếm, nói:

- Ta tìm được trên người một cửu tinh ma đạo sĩ của đối phương. Chỉ có điều không cách nào nhìn thấu bên trong đến tột cùng là có cái gì...

Vẻ mặt Scar đầy hâm mộ nói:

- Tiếu Ân các hạ. Căn cứ sách cổ ghi lại, vật phẩm trang sức không gian chế tạo từ thời viễn cổ đều là một loại đạo cụ không gian có chứa ấn ký (dấu ấn) cường đại của chủ nhân nó. Có một bộ phận chuyên để ghi lại ấn ký tinh thần của chủ nhân vật phẩm, trừ phi có tinh thần dao động tương tự như ấn ký trên vật phẩm, còn thì những người khác muốn hủy diệt vật phẩm trang sức không gian rất dễ dàng, nhưng muốn mở ra là chuyện vô cùng khó khăn.

Hai hàng lông mày Tiếu Ân hơi hơi chau lại. Hắn lập tức hiểu được, mình lấy được, kỳ thật chính là cái két sắt có khóa mã số.

Suy xét một lát, Tiếu Ân hỏi:

- Chẳng lẽ thực sự không có cách nào tiêu diệt ấn ký trên vật phẩm sao?

Scar xấu hổ cười, nói:

- Vật phẩm trang sức không gian viễn cổ đã biến mất trên đại lục không biết bao nhiêu năm tháng. Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta thấy đồ thật, căn bản là chưa từng nghiên cứu qua, quả thật là bất lực.

Không chỉ có Scar, tất cả mọi người kể cả Arnezeder đều ra vẻ đồng tình.

Tiếu Ân có chút tiếc nuối cất thứ này đi. Tuy nhiên trong lòng hắn đã có chủ ý, đem thứ này giao cho Nhất Hào để hắn nghiên cứu một chút.

Scar thấy Tiếu Ân làm thế, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Kỳ thật trong lòng hắn rất muốn nói với Tiếu Ân rằng đem thứ này giao cho ma pháp công hội nhân tài đông đúc, có lẽ có thể có người sau khi nghiên cứu sẽ phá bỏ bí mật trong đó. Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện nếu việc này thành công đem đến cho Tiếu Ân thứ hắn muốn thì còn tốt, nếu chẳng may thất bại, không tránh khỏi bị hắn oán hận. Cho nên cuối cùng, lão đành dẹp suy nghĩ này qua một bên.

Greg đột nhiên xoay người, hỏi:

- Scar các hạ, vì sao vật phẩm trang sức không gian thời viễn cổ có tác dụng như vậy, mà vật phẩm trang sức không gian hiện tại không có?

Scar cười khổ một tiếng nói:

- Bởi vì trước kia trên đại lục còn tồn tại một loại khoáng thạch đặc thù. Tinh luyện loại khoáng thạch này có thể tạo ra vật phẩm trang sức không gian có khả năng lưu lại tinh thần ấn ký. Tuy nhiên hiện tại loại khoáng thạch này sớm đã tuyệt tích, cho nên bất kể công nghệ chế tạo vật phẩm trang sức không gian không ngừng đề cao như thế nào cũng đừng mơ tưởng có được năng lực đặc thù này như trước kia.

Greg à lên một tiếng, nhưng đại đa số mọi người đều thầm kêu đáng tiếc.

Vật phẩm trang sức không gian chỉ có một người có thể mở ra và vật phẩm trang sức không gian ai cũng mở được, cái nào tốt hơn cái nào, ngay cả người ngu ngốc cũng biết.

Sở dĩ West ở thời khắc cuối cùng trước khi liều mạng đã lấy chiếc kẹp tóc này ra, điều đó đủ để chứng minh hết thảy.

Mọi người lại hàn huyên với nhau nửa ngày, đặc biệt chú trọng thảo luận về hành động của hắc ám pháp sư và các tin tức mà những thám tử do bọn họ phái đi thu thập được.

Đối với việc này, Tiếu Ân căn bản là không quyền lên tiếng. Thân là một gã ma đạo sĩ tuổi trẻ, chẳng những có năng lực cường đại, còn tinh thông ma pháp trận đồ, chừng đó nghe đã đủ rợn cả người. Nếu ở phương diện chỉ huy phối hợp, điều động quân sự cũng có biểu hiện kinh người, như vậy chỉ sợ thật sự sẽ bị người ta xem như quái vật.

Sau một giờ, các ý kiến trong đại sảnh dần dần hội tụ lại, cuối cùng xuất hiện hai luồng ý kiến lớn nhất trái ngược nhau.

Do Orwell cầm đầu, Benoit và Greg đều ủng hộ mạnh mẽ khuếch trương, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất mở rộng phạm vi chiếm đóng, tạo bước đệm thật tốt trước khi cùng quân đội các quốc gia khác tạo thành liên quân. Đặc biệt hiện tại, các hắc ám ma đạo sĩ chung quanh đã bị Tiếu Ân một người giết sạch, là cơ hội không thể tốt hơn để triển khai tiến công trên quy mô lớn.

Các nước chư hầu vùng duyên hải, kể cả các nước thú nhân vùng duyên hải cùng có mối hận thấu xương với đám pháp sư hắc ám, tự nhiên đồng ý với ý kiến này.

Còn Scar và Arnezeder biết rõ sự lợi của các ma pháp sư hắc ám, lại chủ trương đánh chắc thắng chắc, không cần thừa cơ trục lợi. Cho dù là các khu vực chung quanh đã không còn hắc ám ma đạo sĩ, nhưng cũng không thể sơ suất. Nếu không vạn nhất người ta quay lại phản kích, đến khi đó sẽ trở tay không kịp.

Hai ý kiến này có ưu có khuyết, ai cũng không thể thuyết phục đối phương.

Cuối cùng, Scar thở dài một tiếng, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ngươi cũng nói một hai câu đi. Nếu ngay cả ngươi cũng đồng ý liều mạng khuếch trương, ta đây cái gì cũng không cần phải nói nữa.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía Tiếu Ân. Ngay cả Sara và Sloppy Burger cũng không ngoại lệ.

Tiếu Ân ngơ ngác nhìn lại mọi người, chỉ thấy trong ánh mắt cả đám người dường như có một chút chờ mong, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ, mình từ khi nào trở nên nổi tiếng như vậy?

Kỳ thật hắn không biết rằng, trên thế giới này, tất cả đều là lấy sức mạnh làm chủ. Sau khi hắn thể hiện sức mạnh của mình khủng khiếp như vậy, địa vị của hắn vô tình đã có biến hóa rất lớn.

Hơi trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nói:

- Kỳ thật hai vị nói đều có đạo lý.

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không hẹn mà cùng mắng thầm trong lòng một câu tiểu tử giảo hoạt.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nghiêm mặt nói:

- Chẳng qua ta nghĩ rằng hiện tại các ngươi thảo luận chuyện này có vẻ còn quá sớm đó.

Mọi người nhìn hắn rất tức cười. Scar nghi hoặc nói:

- Tiếu Ân các hạ, bước tiếp theo phải làm như thế nào đã là chuyện cấp bách như lửa cháy ngang lông mày, tại sao lại nói bây giờ bàn bạc là quá sớm?

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Ngài hiểu lầm rồi. Ý của ta là, các vị trong thời gian ngắn có thể điều động bao nhiêu người từ đại lục tới đây? Nếu là người đông, thực lực cũng đủ, vậy tự nhiên là phải khuếch trương tiến công. Nhưng nếu là nhân lực không đủ, vậy cần cẩn thận một chút.

Nói xong, ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía đám người Orwell, nói:

- Mấy ngày nay theo ma pháp trận tới đây, về cơ bản đều là ma pháp sư của ma pháp công hội. Không biết ma pháp sư của liên quân các quốc gia khi nào có thể đến đây với số lượng lớn đây?

Orwell sắc mặt hơi hơi đỏ lên, nói:

- Chúng ta đã tập kết người từ khắp nơi, thông qua ma pháp truyền tống trận của công hội tề tụ tất cả về nơi này.

- Chính thế.

Hai tay Tiếu Ân xòe ra, nói:

- Nếu là thực lực thực sự đã đủ rồi, Scar các hạ, chúng ta tự nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được.

Đám người Scar nhìn nhau gật đầu. Giữa song phương rốt cục đạt thành một hiệp nghị tạm thời vừa lòng hai bên.

Tuy nhiên Tiếu Ân biết rất rõ, đây chẳng qua chỉ là một màn mở đầu mà thôi. Ở đâu có con người ở đó có tranh đấu. Ma pháp công hội mặc dù đã liên minh với các quốc gia để hướng về mục tiêu tối thượng là đại lục hắc nhân, nhưng những chuyện cãi cọ sau đó chắc chắn sẽ kéo dài hằng mấy cây số. Hắn không muốn bị kẹt giữa dòng nước xoáy này.

Ung dung đứng dậy, Tiếu Ân hướng về bọn họ khẽ mỉm cười, nói:

- Các vị, vốn tại hạ định đi tới đại lục tiến hành tra xét, tuy nhiên lần này giao chiến với mấy hắc ám ma đạo sĩ thật sự có chút cảm ngộ, cho nên muốn bế quan một đoạn thời gian, xin lỗi mọi người.

- Ngươi phải bế quan?

Sloppy Burger kinh ngạc hỏi.

- Phải!!!

Tiếu Ân nói như đinh đóng cột, không hề có ý muốn thương lượng.

Sloppy Burger mở to mắt, hai mắt như tỏa ra hào quang lấp lánh.

- Hay lắm. Ngươi đi bế quan đi, bất kể ngươi tính bế quan bao nhiêu thời gian, đều không thành vấn đề.

Sloppy Burger hưng phấn bừng bừng nói:

- Ngươi tính ở đây bế quan hay là trở về bế quan? Ta thấy ở đây huyên náo ồn áo, rất khó tĩnh tâm, không bằng trở về công quốc Louis bế quan đi.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn vị lão ma pháp sư này, không hiểu vì sao mình bế quan mà biểu hiện của lão dường như còn lo lắng hơn so với chính lão bế quan.

Không chỉ có Sloppy Burger, ánh mắt tất cả mọi người ở trong này nhìn hắn đều không giống bình thường.

Trong đó có khâm phục, rung động, đố kỵ, còn có sự hâm mộ không thể che dấu cùng sự sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn. Tóm lại, tất cả cảm xúc như thứ lẩu thập cẩm làm người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Sara coi như là người có biểu hiện bình tĩnh nhất trong cả đám người ở đây, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Tiếu Ân, ngươi muốn bế quan tấn công canh giới cao hơn nữa sao?

Tiếu Ân ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ dở khóc dở cười.

Hắn rốt cục hiểu được, vì sao những người này lại có phản ứng và biểu tình kỳ quái như vậy.

Trên cửu tinh, là cảnh giới ngàn năm truyền kỳ. Hắn tuy rằng có chút tự phụ, nhưng cũng biết mình bất kể như thế nào đều không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà đã đạt tới trình độ đó.

Mỗi người ở đây, có ai không phải là kẻ tài năng xuất chúng. Nhưng cả đám người bọn họ đều đang dừng lại ở một bước cuối cùng. Trước mặt là cảnh giới ngàn năm truyền kỳ, làm sao có thể dễ dàng đạt đến như vậy.

- Các vị các hạ...

Tiếu Ân không biết nên khóc hay nên cười nói:

- Lần này tại hạ bế quan, chẳng qua là ngẫu nhiên có cảm ngộ, muốn tổng kết lại những kinh nghiệm chiến đấu trong thời gian qua. Còn chuyện tấn công cảnh giới ngàn năm truyền kỳ, ta cũng không có hy vọng xa xôi.

Dừng một chút, Tiếu Ân chần chừ một lát, nói:

- Trong vòng trăm năm, phỏng chừng ta cũng không có ý tưởng này.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Tiếu Ân đều rất phức tạp, ngay cả Tyrese cũng không ngoại lệ.

Sau khi Tiếu Ân nói ra những lời này, không hiểu sao, rất nhiều người âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy nhiên áp lực Tiếu Ân mang đến cho bọn hắn cũng không yếu bớt.

Sau trăm tuổi, tấn công ngàn năm truyền kỳ. Những lời này lọt vào tai mọi người, đơn giản là một câu nói đầy khí phách.

Trên thế giới này, e là cũng chỉ có mình Tiếu Ân mới có thể nói hùng hồn như thế.

Trước Tiếu Ân, có ai dám nói, có thể sau trăm năm thời gian tu luyện, đã dám tấn công vào cảnh giới trong truyền thuyết ngàn năm kia.

Nhìn khuôn mặt Tiếu Ân bình tĩnh nhưng dường như mang theo một loại cao ngạo không nói nên lời, áp lực trong lòng mọi người vừa nhẹ đi mấy phần, chợt nặng thêm vài phần.

Bọn họ đau đớn phát hiện ra rằng, trước mặt Tiếu Ân, đám người mình quả thật là trong lúc vô tình đã bị rơi vào thế hạ phong.

Đây là một sự thay đổi không thể nhận thức được, nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật.

Phản ứng của Sloppy Burger khác hẳn hầu hết những người khác.

Đầu tiên lão thất vọng, sau đó là quá đỗi vui mừng.

Tuy rằng lão biết, đời này chỉ sợ là không thể tấn công vào cảnh giới ngàn năm truyền kỳ, nhưng nếu trong đám môn hạ kế thừa y bát có một người có thể đạt tới cảnh giới này, như vậy lão cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

- Tốt.

Sloppy Burger trịnh trọng hỏi:

- Lần bế quan này, đại khái cần bao nhiêu thời gian?

- Chừng nửa năm đến một năm.

Tiếu Ân suy nghĩ một chút, để lại một chút thời gian rảnh rỗi cho mình.

Sloppy Burger đứng lên, nói:

- Nếu cần thời gian dài như thế, vậy ta hy vọng ngươi có thể trở lại công quốc Louis.

Hắn nghiêm túc nói:

- Nửa năm sau, chúng ta chắc là cũng có đủ thời gian để tiêu diệt mấy con mắt ma pháp trong biển kia. Nếu ngươi xuất quan kịp, có thể gia nhập nhóm liên quân ba đại lục đầu tiên của chúng ta cùng nhau tiến vào đại lục hắc nhân.

Tiếu Ân do dự một chút, rốt cục cười sang sảng, nói:

- Như ngài mong muốn.

Sau đó mọi người trong đại sảnh đều có biểu tình khác nhau, không biết có tâm tư gì.

-------------------------------------------

Ma pháp trận lóe lên ánh sáng trắng, mọi người lại một lần nữa quay trở về công quốc Louis.

Tuy nhiên lúc này sau khi trở về, bọn họ lại phát hiện, khu rừng ma pháp đã thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Trong đó thay đổi lớn nhất đương nhiên chính là ma pháp tháp của Tiếu Ân trước kia chưa kịp xây xong.

Trước khi rời đi, nơi này chỉ là một vùng đất trống, thậm chí ngay cả nền cũng chưa xây dựng. Nhưng bây giờ trở về, cả tòa tháp ma pháp tháp hoàn chỉnh đã sừng sững hiện lên trước mặt hắn.

Trong khu rừng ma pháp, chỉ dùng hơn nửa năm thời gian đã dựng nên một tòa ma pháp tháp cao cấp xa hoa lộng lẫy, vĩ đại đồ sộ. Tốc độ như vậy, bất kể ở địa phương nào đều có thể nói là một kỳ tích vĩ đại.

Tuy nhiên sáng tạo nên kỳ tích này không phải là mấy tên ma pháp sư trong khu rừng.

Kỳ thật chuyện này cũng đã khiến mấy vị ma pháp sư trong khu rừng xấu hổ mãi không thôi. Chuyện này bọn họ cũng không giúp đỡ gì được nhiều.

Hơn trăm vị đại ma pháp sư và ma pháp sư chính thức đến từ ma pháp công hội và bộ lạc Nguyệt tinh linh, sau khi trải qua hơn nửa năm cố hết sức lực vất vả cần cù lao động, mới xây dựng thành công cho Tiếu Ân tòa ma pháp tháp cấp bậc cao nhất này.

Tất cả vật tư cần thiết đều do ma pháp công hội cung cấp.

Tuy rằng kho tàng của bộ lạc Nguyệt tinh linh cũng có thể coi như là phong phú, nhưng nếu so sánh với ma pháp công hội rõ ràng không cùng một đẳng cấp.

Không biết có phải bởi Sloppy Burger tác động và hô hào hay không mà một lượng lớn tài liệu ma pháp đều không cần tiền mà cứ thế từ ma pháp công hội chở đến. Thậm chí một số vật tư quý hiếm nhất, công hội cũng không hề gây khó dễ chút nào. Quả thực giống như mở cửa thương khố, rồi bảo người ta cứ tùy tiện muốn lấy gì thì lấy.