Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 16: Cấm chú châu




Căn cứ theo như trong ma pháp lục thư ghi lại, vị lão ma pháp sư kia khi đang đại phát thần uy thì không rõ nguyên nhân nào mà chết.

Tuy nhiên, trước khi chết, ông ta đã cô tụ lại một thân ma lực, cuối cùng chế tạo ra được mười ba hạt châu đỏ như máu.

Những hạt châu này có một cái tên rất dễ nghe: Cấm chú châu. Đương nhiên vì trong đó có phong ấn năng lượng hỏa hệ, nên nếu phân loại sẽ gọi là hỏa hệ cấm chú châu.

Tên mang đủ nghĩa, đồ vật này có thể phóng thích cấm chú. Tuy nhiên điều kiện phóng thích hơi khó khăn một chút, nhưng trong một số tình huống lại là đòn sát thủ tốt nhất của một cửu tinh cường nhân hỏa hệ.

Muốn phóng thích cấm chú châu, đầu tiên phải dẫn phát năng lượng trong đó, sau khi dẫn phát thành công, ma lực cường đại ẩn chứa bên trong sẽ bộc phát toàn bộ.

Tuy không thể được như lão giả trong lục thư kia, có thể thiêu cháy một vùng trăm dặm thành một cách đồng hoang tàn, nhưng trừ hao đi ít nhất cũng phải phát ra được một phần mười uy lực, biến một vùng đất mười dặm trở thành không còn một ngọn cỏ.

Có được một phần mười uy lực như thế là quá phi thường, dưới ngàn năm truyền kỳ, sinh vật gì cũng không có khả năng chạy trốn khi ma pháp này đã kích hoạt. Cho dù là Tiếu Ân cũng không được. Bởi vì một khi cấm chú được phóng thích, tất cả ma pháp nguyên tố đều bị làm loạn động, không thể sử dụng ma pháp trong tình huống đó, sau khi cấm chú kích phát thành công muốn chạy khỏi mười dặm không thể nghi ngờ là chuyện nghìn lẻ một đêm (nhiệm vụ bất khả thi).

Có điều, cái giá phải trả để phóng thích được cấm chú châu cũng rất lớn, nghe mà rợn người.

Đầu tiên phải có một ma pháp sư đồng thuộc tính. Hỏa phải là hỏa, thủy phải là thủy, chuột đẻ ra chuột, ếch không được lấy cóc, cái này tuyệt đối không thể sai khác.

Nếu là thuộc tính khác thì cấm chú châu không dẫn phát được, còn người dẫn phát còn phải chết thê thảm.

Mà để có thể dẫn phát được cấm chú châu cũng không phải là ma pháp sư bình thường, nhất định phải là cửu tinh ma đạo sỹ có cùng thuộc tính kết giới.

Để có thể trở thành cửu tinh ma đạo sỹ đều là nhân vật dũng mãnh vô cùng. Chỉ cần có một tia khả năng, bọn họ tuyệt đối không dùng đến thủ đoạn cuối cùng này.

Bởi vì uy lực của cấm chú đúng là rất thích, nhưng người dẫn phát thì không thích tí nào.

Sau khi dẫn phát, thì người dẫn phát cấm chú cũng ở trong phạm vi ảnh hưởng, kết cục thế nào thì có thể hiểu.

Ngày xưa, nếu không phải West không còn đường chạy cũng không có khả năng dùng đến phương pháp lưỡng bại câu thương này. Khi hắn còn một tia hy vọng sống, cũng đã lập tức từ bỏ việc dùng cấm chú châu.

Khi Tiếu Ân hoàn toàn minh bạch lai lịch và tác dụng của thứ này, trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi và tràn ngập sợ hãi nhóm cửu tinh đó.

Vừa nghĩ đến uy lực của cấm chú châu, người hắn không rét mà run.

Trong những thứ Tiếu Ân có, có vẻ chỉ có quyển trục quang minh thần vực có đủ khả năng chống lại sức mạnh cường đại này.

Tuy nhiên, phạm vi phóng thích ma pháp của quyển trục này không rộng bằng cấm chú, hơn nữa khi hai sức mạnh thực sự gặp nhau, Tiếu Ân cũng không nắm chắc có thể chống trụ lại công kích khủng bố của cấm chú kia không.

Hắn thầm thở dài, ba cửu tinh ma đạo sỹ, không ngờ mỗi người đều có một thủ đoạn gần như là đồng quy vu tận.

Điều này khẳng định không phải là bất ngờ, mà là nhóm cao thủ cửu tinh đó trong mấy trăm năm đã dốc lòng chuẩn bị cho con đường cuối cùng.

Tiếu Ân không khỏi nghĩ đến đám người Sloppy Burger và Dida.

Đối với những lão già này, khẳng định là cũng có thủ đoạn cùng loại đi. Không cần nhiều, chỉ cần một, cũng đủ để mọi người kiêng kỵ vạn phần.

Thực cẩn thận cất ma pháp lục thư và cấm chú châu đi, thứ nàu Tiếu Ân không dùng được, nhưng hắn tuyệt đối không giao cho bất cứ kẻ nào.

Ít nhất, trước khi hắn thăng tiến lên ngàn năm truyền kỳ, sẽ không để cho thứ này bị đào ra.

Kiểm tra lại một chút các bảo bối trên người mình, Tiếu Ân ngạc nhiên phát hiện, thì ra bảo bối trong tay mình cũng không ít, không kém những đồ mà ba vị cửu tinh ma đạo sỹ thu thập cất giấu.

Tiếc nuối duy nhất là, trong tay chỉ còn lại bảy vạn niên quang nguyên duy nhất, ngoài quyển trục quang minh thần vực đã đưa cho Juliana, tất cả đã dùng hết.

Thứ này tốt xấu gì cũng được cho là một trong số những đòn sát thủ của hắn, có thời gian rảnh, nhất định phải chế tác nhiều một chút.

Còn về vạn niên quang nguyên, ma pháp công hội đã có mấy vạn năm tích trữ, hắn tuyệt đối tự tin, chỉ cần hắn không tới đại càn quét một trận, cứ đều đều ít một, phỏng chừng cũng không ai trách hắn.

Xong xuôi hết thảy, Tiếu Ân đem ma pháp trận đồ khiếm khuyết có được ở nơi giao dịch trong vũ trụ ra.

Lúc này giữa trận đồ đã sớm được khảm thêm vào một mảnh bài màu bạc.

Sau khi khảm mảnh bài này, toàn cảnh trận đồ đã hiện ra. Ghi chép trên mặt là một thứ ma pháp trận kỳ dị mà ngay cả Nhất Hào cũng không nhìn ra manh mối gì.

Kết cấu ma pháp trận này tuyệt đối chưa từng gặp trước đây, nhưng đồng thời cũng khẳng định là một trong những trận đồ phức tạp nhất.

Nhất Hào nghiên cứu gần nửa năm dường như cũng không có tiến triển gì lớn.

Ngược lại bản đồ địa hình đại lục dưới ma pháp trận đồ kia đã được Nhất Hào phục chế đầy đủ. Tuy nhiên, trải qua không biết bao nhiêu năm thời gian trôi qua, một số phần trên bản đồ cũng có bất đồng lớn, muốn điều chỉnh cho nó đúng lại còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Đặt ma pháp trận đồ trên mặt đất, Tiếu Ân để cho Nhất Hào rút ra một nửa tài nguyên, tiếp tục phân tích ma pháp trận đồ này, tranh thủ trong vòng nửa năm có thu hoạch.

Sau đó, hắn lợi dụng một nửa tài nguyên còn lại của Nhất Hào, bắt đầu thực sự tổng kết mỗi trận chiến đấu hắn đã trải qua từ khi bắt đầu học tập ma pháp tới nay.

Nói thực, đây là lần đầu tiên hắn tổng kết như vậy.

Lúc này đi tới đại lục người da đen, hắn đã được kiến thức thực lực của nhóm cửu tinh cường nhân kia, thuộc tính kết giới cũng thiên biến vạn hóa, tầng tầng lớp lớp.

Thực sự khiến hắn cảm thấy khiếp sợ chính là một kích cuối cùng của cửu tinh cường nhân kia.

Sau khi xem lại thủ đoạn cuối cùng của bọn họ, Tiếu Ân còn có một loại dự cảm, trừ phi thực lực của hắn tiến giai tới cảnh giới ngàn năm truyền kỳ, nếu không thủy chung vẫn bị thủ đoạn hùng mạnh đồng quy vu tận đó uy hiếp.

Trong chiến đấu phải làm thế nào mới có thể áp chế uy hiếp đó đến tối thiểu. Đây là vấn đề cần giải quyết lúc này của hắn.

Tiếu Ân nhập vào Nhất Hào không gian, sau mấy năm cố gắng rèn luyện, hắn đã hoàn thành động tác nhỏ thứ tư trong ba bộ động tác lớn trung cấp của quảng bá thể thao, tỷ lệ chênh lệch thời gian ở trong này so với ngoài kia đã đạt đến con số chỉ nghe đã rợn người là chín mươi lần.

Tuy nhiên, hắn vẫn trước sau như một tỉ mỉ cẩn thận rèn luyện như trước kia, cũng không bởi vì thực lực của mình được nâng cao và tỉ lệ thời gian được mở rộng mà lơ là.

Đúng là bởi vì có tấm gương Tiếu Ân này mà đám người Kim cũng không ngừng vươn lên, cho tới bây giờ vốn chưa bao giờ buông lỏng yêu cầu đối với bản thân mình.

Trong mắt những người khác, xem ra Tiếu Ân nhất hệ này toàn những kẻ điên. Bọn họ có thể tìm được thú vui trong minh tưởng buồn tẻ, thậm chí còn có thể ngồi một chỗ suốt một ngày một đêm. Kiên trì và nghị lực thế này, không có thời gian dài khổ luyện, căn bản là không làm được.

Lúc này, trong Nhất Hào không gian, tỷ lệ chênh lệch thời gian là chín mươi lần, Tiếu Ân thi triển ra từng ma pháp sở học.

Theo bình thường là nguyên tố ma pháp, sau đó là vong linh pháp thuật, nguyên tố triệu hoán hệ, hoàng kim ma pháp, hệ pháp thuật ảo thuật, không gian ma pháp.

Tuy hắn nắm giữ nhiều ma pháp, không thể đánh đồng với nhóm ma đạo sĩ từng bước mà đi lên, nhưng về ma pháp pha tạp, khẳng định hắn là đệ nhất nhân từ trước tới nay.

Ngoại trừ hắn, không có ma đạo sỹ nào ở cảnh giới đó có thể nắm giữ được nhiều ma pháp bất đồng thuộc tính như thế.

Tất cả những điều này, ít nhất có một nửa công lao thuộc về Nhất Hào bí mật đứng đằng sau hắn. Nhờ có Nhất Hào không gian mới có thể đảm bảo nâng cao thực lực của Tiếu Ân trong thời gian ngắn nhất.

Trong Nhất Hào không gian, Tiếu Ân vẫn giống như trước đây, chiến đấu với đối thủ giả tưởng của hắn.

Tuy nhiên, đối thủ của hắn lúc này không phải chỉ có một người mà là ba người. Chính là ba vị cao thủ cửu tinh đã chết trong tay hắn.

Rất nhanh hắn phát hiện ra, một khi ba cao thủ cửu tinh liên thủ, bọn họ có thể nâng cao uy lực nhưng không phải chỉ đơn giản như một cộng một là hai. Sau khi các cường nhân này liên thủ, thực lực bọn họ thể hiện không ngờ là, cho người ta cảm thấy tăng gấp bội.

Trong phạm vi thuộc tính kết giới hùng mạnh giằng co, cho dù là Tiếu Ân có phóng ra thuộc tính kết giới gì, không ngờ cũng có cảm giác không áp chế được.

Trong lòng thầm mắng Nhất Hào, nếu ở thế giới thực, làm sao có thể có khả năng xuất hiện kết hợp thuộc tính kết giới hoàn mỹ như thế. Điều này ngay cả bát đại vong linh quân vương trên vong linh đảo cũng không làm nổi. Như vậy thì người khác làm sao có khả năng hoàn toàn tin tưởng vào chiến hữu của mình, và có đến mười năm, thậm chí mấy trăm năm phối hợp ăn ý đâu.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ đành nén giận, động tác trên tay không chậm chút nào. Ma pháp trong tay hắn vô cùng vô tận kích ra, bên trong cả kết giới, các ma pháp thuộc tính bất đồng như mưa rền gió dữ ầm ầm rơi xuống.

Khi bọn họ phóng thích ma pháp, dường như không cần suy xét đến vấn đề dự trữ ma lực, dường như trên người bọn họ có nguồn suối ma pháp vô cùng vô tận.

Điều này, cũng làm cho Tiếu Ân lên án thực sâu.

Cho dù trên người hắn có dược phẩm phục hồi của sa trùng cũng không có khả năng làm được điều này.

Dược phẩm phục hồi tuy có thể khôi phục ma lực, nhưng tinh thần liên tục mệt mỏi cũng không có hữu ích quá lớn. Lấy thực lực của hắn, kiên trì được một hồi, hai ngày chiến đấu đã có thể khen tặng rồi.

Nhưng vấn đề là, cho đến giờ, hắn đã ở trong Nhất Hào không gian chiến đấu suốt ba ngày đêm.

Cảm giác mệt mỏi này như thủy triều xông tới, cho dù là ma lực dư thừa, cũng có suy nghĩ muốn vứt bỏ hết thảy, tìm chỗ ngủ một giấc.

Nhưng, khi Tiếu Ân cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, ba cường nhân kia lại vẫn sinh long hoạt hổ, dường như vừa ngủ ba ngày ba đêm, ăn ba bình thuốc tăng lực lớn, lại gặp được một đối thủ yểu điệu nhẵn nhụi như nữ nhân, gần như ngay cả khí lực ăn sữa cũng dùng đến.

Đối mặt với một lực lượng quần đấu không biết ngơi nghỉ, đáy lòng Tiếu Ân dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.

Không thể tưởng tượng được tác hại của việc mất đi huyết quang tù cấm giới chỉ và bán thần chi trượng, không ngờ chính mình không phải là đối thủ của cửu tinh ma đạo sỹ liên thủ.

Khác với những người khác, Nhất Hào không chế ba cao thủ biết rõ hai kiện thần khí lợi hại này của Tiếu Ân, tuy nhiên, bọn họ đồng thời cũng hiểu rõ nhược điểm của hai đạo cụ ma pháp này.

Bất kể là ẩu đả kịch liệt thế nào, bọn họ và Tiếu Ân vẫn chung thủy giữ một khoảng cách ổn định.

Khoảng cách này, đúng là khoảng cách cực hạn của huyết quang tù cấm giới chỉ.

Thần khí này tuy có được uy lực thực lớn vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng khi kích phát lại cần một khoảng thời gian tạm dừng, mà ba người kia vừa thấy Tiếu Ân tạm nghỉ tay liền lập tức tấn công, căn bản là không cho hắn cơ hội để giam cầm.

Còn về bán thần chi trượng phong ấn Tiêu Dung Thuật cũng có vấn đề tương tự.

Pháp thuật này phải được phóng thích trong trường hợp không có ai quấy nhiễu, ví dụ như ở xung quanh có nhiều người hình thành vòng bảo hộ thực lớn. Chỉ cần vòng bảo hộ không bị phá, hắn có đủ thời gian tiêu diệt từng phần.

Nhưng, mỗi khi Tiếu Ân dựng lên vòng bảo hộ quanh thân mình thì ba người bọn họ lại trở nên ăn ý dị thường, liên thủ phòng thích ma pháp cường lực.

Ba cửu tinh ma đạo sỹ toàn lực phóng thích, uy lực có thể hùng mạnh đến đâu?

Chỉ nhìn vòng bảo hộ như băng tan dưới ánh nắng mặt trời cũng có thể hiểu.

Tuy Tiếu Ân tin tưởng, hắn dùng ma pháp bào kia tuyệt đối có thể ngăn cản được một lúc, nhưng mỗi khi hắn xuất ra ma pháp bào, khẳng định Nhất Hào phái West đem Cấm Chú châu ra.

Trong tình huống như thế, chỉ cần không muốn đồng quy vu tận, Tiếu Ân cũng không có cách nào khác để dùng được ma pháp bào.

Mặc dù trong suốt ba ngày đánh nhau, Tiếu Ân cũng tìm được vài cơ hội tốt để nhốt bọn họ. Tuy nhiên sai đó hắn phát hiện, thứ mình nhốt thực ra chỉ là khôi lỗi bọn họ thả ra.

Nhìn con rối giống y như đúc này, Tiếu Ân dở khóc dở cười.

Tuy hắn có được năng lực thuấn di, nhưng vấn đề là, sau mỗi lần thuấn di đều không có khả năng kích phát huyết quang tù cấm giới chỉ hoặc Tiêu Dung Thuật.

Cho nên bọn họ vẫn ở đây liên tục quấn đấu.

Tuy nhiên, thực ra hắn cũng hiểu, nếu không phải trong tay mình có hai kiện thần khí uy lực thực sự quá lớn kia hiệp lực, đánh nhau thế này chỉ sợ mình đã thua từ lâu.

Một ánh mắt mệt mỏi trong nháy mắt, tốc độ tinh thần cảm ứng cũng giảm đi rất nhiều so với lúc đầu.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, trong mắt Tiếu Ân chợt hiện ra một tia tàn nhẫn, giống như con sói bị dồn đến bước đường cùng mà phản kích trí mạng.

Không gian thuộc tính kết giới chợt hỗn loạn, bốn loại thuộc tính kết giới Tiếu Ân khống chế bùng phát, không ngờ lại còn thêm hai loại nữa.

Hắn đã phóng thích tất cả thuộc tính kết giới mình lĩnh ngộ được ra.

Sau khi sử dụng cả sáu loại thuộc tính kết giới, các năng lượng khác nhau như nước giếng phun trào nháy mắt bao trùm tất cả thân thể hắn.

Vong linh hệ, nguyên tố triệu hoán hệ, Hoàng Kim hệ, năng lượng sát lục, không gian hệ, ảo thuật hệ. Sáu loại thuộc tính kết giới này hòa vào làm một, và sau khi thực sự phóng thích ra có thể sinh ra uy lực cường đại, tuy không thể so với quyển trục quang minh thần vực, nhưng không phải cao thủ nào cũng có thể cản.

Ba người đối diện lập tức chậm lại, bọn họ giống như sa vào một vũng lầy thực lớn, hoặc dường như bị ma thú nhện siêu cấp cường đại phun tơ quấn quanh, một đám người giống như rối gỗ không còn linh hoạt như vừa rồi.

Hai mắt Tiếu Ân sáng rực đầy ngạc nhiên và vui mừng mãnh liệt. Cuối cùng hắn cũng đã tìm ra cách có thể trong nháy mắt áp chế cao thủ cửu tinh.

Khi thuộc tính kết giới được đề cao đến sáu tầng, áp lực khổng lồ này, ngay cả tam đại cao thủ do Nhất Hào điều khiển cũng khó có thể chịu đựng.

Phát hiện mới này khiến Tiếu Ân mừng như điên.

Tâm hắn vừa động, vạn niên quang nguyên giống như một linh xà cuốn chặt lấy West, hóa luôn gã vừa có được cấm chú châu đó bay hơi.

Nhưng, hai mắt tỏa sáng, dường như muốn cất một mẻ lưới bắt thêm hai người, đã thấy trong tay hai người này có một hạt châu.

Tuy màu sắc các hạt châu không giống nhau, nhưng rõ ràng là Cấm Chú châu hợp với thuộc tính của họ.

Một đạo hắc khí vô hạn dâng lên, một khí tức tràn lên như nước biển nháy mắt bao phủ hết phạm vi mười dặm.

Cả người Tiếu Ân đau nhức vô cùng, dường như hắn có thể tận mắt nhìn thấy cơ thể mình có phần thối rữa, cuối cùng hóa thành hư ảo. Đây là tình huống khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải sụp đổ tinh thần, Tiếu Ân muốn di động, nhưng hắn lại phát hiện sức mạnh trước mặt như keo dính chặt, hắn căn bản không làm được điều này, thậm chí đến mắt cũng không mở được.

Hét lên một tiếng, lập tức cảnh sắc trước mặt biến mất.

Lại một lần nữa về tới Nhất Hào không gian, tuy trong lòng biết rõ tất cả những điều này đều là giả, nhưng Tiếu Ân vẫn thở hồng hộc, trong lòng vẫn quẩn quanh một khắc thống khổ và tuyệt vọng cuối cùng kia.

“Nhất Hào, ngươi thực sự hơi quá tay rồi đó.” Tiếu Ân cười khổ nén giận: “Doha và lão ma đạo sỹ da đen kia làm sao có thể có được Cấm Chú châu. Điều này căn bản là không có khả năng.”

Nhất Hào xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt giảo quyệt kia giống hết Juliana: “Chủ nhân, hai người bọn họ có lẽ cũng không có Cấm Chú châu, nhưng đối thủ sau này của ngài không phải bọn họ. Nếu là người khác có Cấm Chú châu trong tay thì phải làm sao?”