Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 38: Ba lựa chọn




Tuy nhiên, cho dù thế nào, hiện tại nhân loại cường giả cửu tinh hiện ở trong này không ngờ có gần hai mươi người. Nếu nói những người này đều đến vì nghênh đón Tiếu Ân, như vậy đánh chết hắn cũng không tin.

Dưới sự dẫn đường nhiệt tình của đám người Paxton, bọn họ rốt cục đi vào bên trong đại sảnh ma pháp tháp.

Lúc này ma pháp tháp mở rộng hơn so với trước kia không nhỏ. Bên trong được trang trí cũng dần dần hoa lệ và xa xỉ. Đối với những cường giả đứng ở đỉnh của loài người mà nói, chỉ cần có điều kiện bọn họ đương nhiên sẽ vui vẻ hưởng thụ.

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua trong đại sảnh, bên trong đều là cường giả cửu tinh. Ngay cả ma đạo bát tinh cũng không có một người. Hắn lập tức hiểu được, những người này khẳng định có chuyện muốn nhờ, nếu không tuyệt đối không bày ra trường hợp như vậy.

Nếu là những người khác đối mặt với nhiều cường giả cửu tinh như vậy chỉ sợ đã sớm chân tay luống cuống, tim đập thình thịch.

Cho dù là lúc Tiếu Ân vừa rời khỏi đất nước của Thần, đột nhiên nhìn thấy nhiều cường giả cửu tinh như vậy đều như bàn bạc từ trước tính kế mình, sợ ràng cũng không kìm nổi tê dại da đầu.

Nhưng hiện giờ Tiếu Ân dù sao cũng khác trước, ánh mắt nhìn bọn họ thủy chung bình thản như nước, không chút dao động.

Dường như trong mắt hắn, gần hai mươi vị cường giả cửu tinh này không khác nhiều so với hai mươi người bình thường.

Nếu nói về điểm này, quả thật Tiếu Ân càng ngày càng giống Vô Danh.

Có lẽ trong lòng Tiếu Ân cũng bởi vì Vô Danh sâu không lường được cho nên mới theo bản năng mà bắt chước.

Sloppy Burger vô cùng hào phóng lấy ra trà mà Tiếu Ân đưa cho lão. Khi mọi người nơi này nhấm nháp trà được Hắc Long Vương đích thân gieo trồng, lại được trải qua long khí hun đúc, đều khen không dứt lời. Dư vị vô cùng. Đặc biệt là Scar hung hăng nhìn bạn già vài lần. Quen biết nhiều năm như vậy, không ngờ không biết lão già này có thứ tốt như vậy, thật sự là thất bại!

Khi Paxton giới thiệu những cường giả đến từ đại lục phía Nam cho Tiếu Ân, Tiếu Ân liền đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Các vị tụ tập đầy đủ như thế, không biết có gì chỉ bảo.

Mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại cũng không có ai lên tiếng.

Scar chọc chọc Sloppy Burger ở bên cạnh, lão đành phải bày ra vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiếu Ân. Chúng ta tới trợ uy cho ngươi!

- Ồ!

Tiếu Ân kéo dài thanh âm. Cái cớ tồi như thế chỉ sợ ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không thể tin tưởng.

Dida ho nhẹ một tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Đối với Dida Đại tát mãn có tình cảm giống như cha con với Juliana, Tiếu Ân cũng không dám thất lễ.

- Dida Đại tát mãn. Ngài có lời xin mời nói chẳng.

Nụ cười ôn hòa trên mặt Tiếu Ân gần như có thể hòa tan hết thảy trên đời.

Dida cười ha hả, đảo qua mặt mọi người ở đây một vòng, rốt cục nói:

- Tiếu Ân, ý tứ của chúng ta là. Lúc ngươi và Rui Deshen quyết chiến có thể cho phép chúng ta đứng xem hay không?

Sloppy Burger hai tay vỗ một cái, nói:

- Đúng vậy! Đây khẳng định là một trận quyết đấu vĩ đại. Nếu có thể cho chúng ta chứng kiến trận quyết đấu này, cũng sẽ không thấy tiếc nuối.

Lúc này Tiếu Ân mới hiểu được mục đích của những người này, vì sao bọn họ tụ tập đông đủ như vậy.

Hóa ra không ngờ là bọn họ muốn quan sát tình huống trận chiến giữa mình và Rui Deshen.

Ánh mắt đảo qua, Tiếu Ân lập tức nhìn thấy những khát vọng không thể che dấu trong mắt bọn họ, cho dù là một số cường giả mất tự nhiên khi nhìn Tiếu Ân cũng không khỏi hơi cúi đầu.

Bọn họ đều biết có thể đạt thành ý nguyện trong lòng này hay không trên cơ bản được quyết định bởi một lời của Tiếu Ân.

Nếu như hắn phản đối, như vậy cho dù mọi người có bao nhiêu thủ đoạn cũng đừng hòng quan sát tình huống trận chiến này.

Kỳ thật đối với những cường giả đứng ở cảnh giới cửu tinh này, giấc mộng lớn nhất của bọn họ chính là có thể tiến thêm một bước, trở thành Ngàn năm truyền kỳ.

Nhưng là, đúng như lời Urey nói ngày trước. Cảnh giới cửu tinh cũng là đỉnh mà tuyệt đại đa số sinh mạng trí tuệ có thể đạt tới. Nếu còn muốn tiến thêm một bước, như vậy kỳ ngộ trở thành chướng ngại lớn nhất của bọn họ.

Mà quan sát trận chiến của cường giả chính là một trong những phương pháp không nhiều lắm của bọn họ.

Tuy là bọn họ cho rằng Tiếu Ân và Rui Deshen cũng không phải cường giả Ngàn năm truyền kỳ, nhưng mà cường giả cửu tinh đỉnh có thể lấy một địch ba, đủ để bọn họ có ý nguyện không tiếc hết thảy để đứng xem cuộc chiến.

Dù sao, tới cảnh giới bọn họ, chỉ cần có hy vọng cho dù nhỏ tí xíu, thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

Khẽ cười, Tiếu Ân nói:

- Các vị, ta có thể hiểu được tâm tình các vị. Nhưng trận quyết đấu này, ta nghĩ rằng không cần có người quan sát là hơn.

Trong mắt mọi người đều buồn bã, tuy rằng lúc trước bọn họ cũng đã có lo lắng như vậy nhưng lúc Tiếu Ân từ chối, vẫn không kìm nổi thất vọng cực đoan.

Môi Sloppy Burger run run mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.

Tiếu Ân có thể tiếp nhận Rui Deshen khiêu chiến đã nể mặt lão rất nhiều. Nếu còn nói nữa, lão thật sự không nói ra được.

Đột nhiên, một người đứng lên. Vị này là một cường giả cửu tinh đến từ đại lục phía Nam.

Hắn đi tới trước mặt Tiếu Ân, cũng không nói gì, chỉ đặt trước mặt Tiếu Ân một vật phẩm trang sức không gian.

Hơi nao nao, tinh thần ý thức của Tiếu Ân đảo qua trong vật phẩm trang sức không gian, không khỏi hơi chút ngạc nhiên. Ở bên trong này không ngờ là một quả trứng ma thú, tuy rằng là một quả trứng chưa nở nhưng từ dao động năng lượng trong đó tràn ra, cũng không kém hơn chút nào so với ma thú cấp năm.

Chưa nở ra đã có được uy áp cường đại như vậy, nếu đợi cho quả trứng ma thú này thành công nở ra, sau đó trưởng thành lại có được uy năng cường đại thế nào đây!

Đại lục phía Nam được xưng là đại lục ma thú quả nhiên là danh bất hư truyền.

Greg đứng lên, cất cao giọng, nói:

- Tiếu Ân các hạ. Đây là một chút tấm lòng của đại lục phía Nam chúng ta. Xin ngài nhận lấy.

Đám người Paxton đồng thời hối hận trong lòng không thôi. Người của đại lục phía Nam không ngờ lại đột nhiên chuẩn bị chiêu này, quả thật làm bọn họ trở tay không kịp.

Tuy nhiên đây cũng bởi vì Tiếu Ân và Sloppy Burger, Dida và Arnezeder có quan hệ quá mức chặt chẽ cho nên mọi người trong lúc nhất thời không nghĩ ra điều này mà thôi.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:

- Greg các hạ. Ngài cho rằng ta tham lam sao, cho nên mới không đồng ý yêu cầu của các vị?

Greg vội vàng cúi đầu, nói:

- Ngài hiểu lầm. Đối với nhân phẩm của ngài, chúng ta vẫn vô cùng kính ngưỡng. Tuy nhiên yêu cầu của chúng ta quả thật có chút quá mức, cho nên đây chỉ là một chút tấm lòng của chúng ta. Nếu ngài không hài lòng, mọi người còn có thể thương lượng.

Hắn tuy luôn miệng nói không phải, nhưng một câu cuối cùng của hắn lại nói rõ ý nghĩ trong lòng những cường giả đại lục phía Nam: Tiếu Ân quả thật muốn thu lợi ích.

Từ lúc Tiếu Ân thăng lên Ngàn năm truyền kỳ, bình thường đã không hề tức giận. Tuy nhiên lúc này hắn “hừ” lạnh một tiếng, một khí tức lạnh như băng lập tức từ trên người hắn nổi lên. Cỗ khí tức này không bao phủ toàn bộ đại sảnh mà có lựa chọn hướng về năm người của đại lục phía Nam.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, năm cường giả cửu tinh bao gồm cả Greg vẻ mặt trở nên cứng ngắc. Ánh mắt bọn họ nhìn về Tiếu Ân có kinh hãi vô cùng, thậm chí có thể nói là thật sâu sợ hãi.

Dưới khí thế của Tiếu Ân áp bức, trong đáy lòng bọn họ đều sinh ra một cỗ ý niệm không thể kháng cự.

Cả đại sảnh lập tức yên lặng không tiếng động, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Tiếu Ân. Trong mắt mỗi người đều có màu sắc khác nhau.

Những người ở đây cũng không phải là nhân vật đơn giản. Bọn họ đương nhiên biết, có thể áp bách năm cường giả cửu tinh đến tình trạng này, tuyệt đối không có khả năng là hơn kém giữa những người cùng bậc.

Nói cách khác, thực lực Tiếu Ân lúc này chỉ sợ đã vượt qua cảnh giới cấp bậc cửu tinh.

Khí thế của Tiếu Ân cũng không phóng thích lâu, gần như có thể nói là chợt thả rồi thu. Nhưng ảnh hưởng tạo thành với những người ở đây cũng không gì sánh được.

Năm tên cường giả bao gồm cả Greg không còn loại thái độ kiêu ngạo vừa rồi, trong tay bọn họ dù có bao nhiêu lợi ích cũng không nhất định có thể đả động một vị Truyền kỳ.

Thanh âm Tiếu Ân chậm rãi vang lên:

- Các vị! Trận chiến mấy ngày sau sẽ là một trận chiến gian khổ. Ta sở dĩ không đồng ý các vị đến chính là lo lắng lỡ ta làm thương tổn. Khi đó liền hối không kịp.

- Khổ chiến?

Sloppy Burger kinh ngạc hỏi:

- Tiếu Ân! Ngươi không nói giỡn chứ? Chẳng lẽ Rui Deshen có thể chống lại ngươi hay sao?

Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, nói:

- Rất không may! Căn cứ tin tức ta nhận được, thực lực Rui Deshen hẳn là cao hơn ta. Dù sao hắn tiến vào cảnh giới này trước ta rất lâu.

Sắc mặt những người ở đây đều trở nên cực kỳ buồn cười. Khuôn mặt Dida hơi co giật, nói:

- Như vậy trước kia lúc hắn đánh với chúng ta…

Tiếu Ân hơi hơi cười khổ, nói:

- Có lẽ là vì hắn không muốn bày ra thực lực.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nếu lời nói này không phải do Tiếu Ân vừa rồi bày ra thực lực cường đại không thể kháng cự, như vậy bọn họ khẳng định nghi ngờ tính chân thật của lời nói này.

Tuy nhiên, lúc này không ai trong bọn họ nghi ngờ.

Vừa nghĩ tới ngày trước không ngờ đánh với một nhân vật như vậy, đám người Dida trong lòng run lên. Hóa ra khi đó, bọn họ đều đi ở trên ranh giới sống chết.

Thật lâu sau, Dida đột nhiên có chút kích động, nói:

- Tiếu Ân. Ta biết cảnh giới của ngươi và Rui Deshen đã không thuộc phạm trù chúng ta có thể hiểu rõ. Tuy nhiên, ta cầu ngươi có thể cho chúng ta cơ hội quan sát.

Lão cúi đầu thật sâu, nói:

- Điều này đối với chúng ta thật sự quá trọng yếu.

Gần như không chút nghĩ ngợi, hơn mười cường giả còn lại đồng thời cúi đầu.

Trước khi biết thực lực chân chính của Tiếu Ân và Rui Deshen, bọn họ đã tràn ngập kỳ vọng về điều này. Hiện giờ bọn họ biết được thân phận chân chính, phần kích động trong lòng đương nhiên không phải tầm thường. Vì có thể quan sát trận chiến này, bọn họ nguyện ý trả bất kỳ giá nào.

Tiếu Ân cười khổ liên tục, nói:

- Dida Đại tát mãn. Nếu ngài đã biết thực lực Rui Deshen, như vậy ngài cũng có thể hiểu được: Nếu thực sự giao thủ, chỉ sợ ta cũng không chú ý đến sự an toàn của ngài.

Dida cười trào phúng, nói:

- Chúng ta ở đây, cho dù trẻ nhất cũng đã hai, ba trăm tuổi. Ngài không ngại hỏi một chút, đối mặt với cơ hội như vậy có người lựa chọn rời khỏi hay không?

Tiếu Ân ngẩn ra, trong mắt mọi người nhìn hắn đều một mảnh kiên định, không một ai có chút do dự. Rất hiển nhiên, những người này đã bày tỏ thái độ, cho dù là bỏ mình cũng phải quan sát trận chiến này.

Đang lúc Tiếu Ân trầm ngâm, Greg đột nhiên nói:

- Tiếu Ân các hạ. Nghe nói gần đây ngài cảm thấy rất hứng thú với Luyện kim thuật – Dược phẩm học. Kẻ hèn này có một đệ tử là Luyện kim thuật sư chuyên tu Dược phẩm học, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ thất tinh. Nếu ngài không chê, ta có thể cho hắn trở thành người truy tùy của ngài.

Tiếu Ân rốt cục động lòng.

Tuy rằng hắn có sự tự tin với sự cường đại của mình, nghĩ đến mình tuyệt đối có thể trở thành Luyện kim ma đạo nhưng cụ thể thời gian nắm chắc lại khó mà có kết luận chắc chắn.

Mà lão Bond tuổi đã không nhỏ, nếu cố một vị Luyện kim ma đạo, như vậy Tiếu Ân tuyệt đối không cự tuyệt.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân rốt cục nói:

- Được rồi. Cho đệ tử của ngươi lại đây. Chờ sau khi quyết đấu với Rui Deshen, hắn chính là người truy tùy của ta.

Greg lập tức vui mừng khôn xiết. Tuy rằng bởi vậy mà mất đi một đệ tử kiệt xuất, nhưng chỉ cần hắn có thể quan sát trận quyết đấu giữa Ngàn năm truyền kỳ, dường như hết thảy những cái giá đó đều là đáng.

Hơn nữa, để cho đệ tử của mình đi theo một vị Ngàn năm truyền kỳ, đối với hắn ta mà nói không thể nghi ngờ là một con đường tốt nhất.

-----------------------------------------

Đại bình nguyên rộng lớn vô biên vô hạn giống như một viên phỉ thúy tròn màu xanh lớn vô cùng, bầu trời bao la, khí phách khiếp người.

Nơi này chính là chiến trường lớn nhất mà liên quân Hoàng Kim đại lục và quân đội người da đen giằng co. Hai bên đều dự trữ hơn mười vạn quân đội, ở trong này tiến hành rất nhiều trận đánh giằng co. Tuy nhiên đó chỉ là hiện tượng bên ngoài mà thôi, bất kỳ kẻ nào đều biết: chân chính quyết định vận mệnh hai bên cũng không phải là những người thường bọn họ chiến đấu hăng máu trên chiến trường mà đó là những ma pháp sư cao cao tại thượng.

Chỉ cần đám ma pháp sư này còn không hoàn toàn đạt được thắng bại, như vậy trận chiến tranh này cũng vô hạn kéo dài.

Mấy đạo cầu vồng xẹt qua trên bầu trời, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn xem. Đập vào trong mắt, đây đều là những ma pháp sư giống như Thần linh, cao không thể với tới.

Quả thật, đối với những ma pháp sư có được uy năng lớn lao, giơ tay nhấc chân có thể dễ dàng khiến cho mười, trăm chiến sĩ anh dũng tan thành tro bụi mà nói, trong mắt người thường, bọn họ không khác Thần linh.

Có lẽ thực lực của Thần linh so với những ma pháp sư này lợi hại hơn nhiều, nhưng với bọn họ mà nói, cũng không có gì khác nhau.

Lúc này trong liên quân Hoàng Kim đại lục, phía trước một lều trại thật lớn, một quý tộc trung niên vẻ mặt nặng nề nhìn bầu trời. Ánh mắt hắn thâm trầm không lường, dường như suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Truyền lệnh xuống dưới. Lệnh cho quân Tiên phong chuẩn bị, bất cứ lúc nào nhận lệnh phóng ra.

Mệnh lệnh của hắn có người truyền xuống. Sau một lát, từ giữa liên quân truyền đến một hồi vó ngựa. Một quý tộc võ trang hạng nặng được hơn trăm kỵ binh vây quanh, đi tới trước mặt hắn, nói:

- Bá tước đại nhân Burns. Ngài làm sao có thể không được sự cho phép mà điều động quân tiên phong! Thật không tưởng nổi.

Quý tộc trung niên đúng là Bá tước Burns đồng hành cùng Tiếu Ân, nhóm đầu tiên đi trên biển vào đại lục người da đen.

Nghe xong người kia nói, Burns chậm rãi quay đầu.

Khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Burns, vị quý tộc đến sau lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Ở xung quanh hắn mặc dù có hơn trăm binh lính nhưng đám lính này, ánh mắt nhìn về phía Burns cũng tràn ngập kính ngưỡng. Dường như quan chỉ huy của bọn họ không phải vị quý tộc bên cạnh mà là vị ma thú kỵ sĩ Burns địa vị cao cả kia.

- Hầu tước Morgan. Quân tiên phong là quân đội của ta, ta có quyền điều động bọn họ.

Burns thong thả mà trầm trọng nói.

Sắc mặt Hầu tước Morgan khẽ biến, ánh mắt hắn lập tức trở nên lo lắng.

Burns dường như cũng không thấy ánh mắt hắn, tiếp tục nói:

- Hôm nay chính là ngày Tiếu Ân các hạ và Rui Deshen quyết đấu. Ta tràn ngập tin tưởng với Tiếu Ân các hạ, chỉ cần tin Tiếu Ân các hạ thắng lợi truyền đến chính là lúc quân tiên phong chúng ta phóng ra.

Khóe miệng Morgan khẽ động, rốt cục nói:

- Mặc kệ thế nào ngươi cũng không được nghị hội quý tộc cho phép. Nếu ngươi tự tiện phóng ra, đó là hành động cá nhân.

Burns khẽ mỉm cười, nói:

- Tự động xuất kích cũng còn hơn là mất cơ hội tốt.

Morgan oán độc liếc nhìn Burns một cái, rốt cục thúc ngựa xoay người rời đi. Trong lòng hắn oán hận nghĩ: Nếu người này không phải là một ma thú kỵ sĩ, các quý tộc đã sớm điều hắn về nước, làm sao còn giao quân Tiên phong có sức chiến đấu mạnh nhất vào tay hắn.

Mà sau lưng hắn, Burns đã thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt nhìn Morgan đi xa, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Một đám rác rưởi tham sống sợ chết, để cho bọn họ đến chỉ huy liên quân. Ôi…

Burns tuy nổi bật trong quân đội nhưng hắn dù sao cũng là một vị tướng lĩnh rất có sức hấp dẫn khác hẳn với những quý tộc dáng vẻ thâm trầm ở hậu phương, chỉ muốn cho đám ma pháp sư xung phong sau đó ở phía sau chiếm tiện nghi.

Trên thế giới này, có thể trở thành ma pháp sư đều không phải là người vụng về. Đám ma pháp sư làm sao có khả năng bán mệnh cho đám quý tộc này? Nếu mình không thể làm ra thành tích tương ứng, như vậy dựa vào cái gì muốn chiếm đoạt thổ địa, tù binh và tài nguyên của người ta đây?

Vừa nghĩ tới giáo phái Ánh Trăng hiện giờ lưu hành trong quân đội, nghe nói rất nhiều quý tộc đều gia nhập vào trong đó.

Hắn cũng không biết đây có phải chuyện tốt hay không, tóm lại trong lòng mơ hồ có chút bài xích điều này. Chỉ có điều hết thảy không phải hắn nắm giữ trong tay.

Tiếu Ân tất nhiên không biết, ở bên dưới này không ngờ có người tin tưởng mình lớn như vậy.

Hắn và đám người Dida cùng nhau đi tới địa điểm trận quyết đấu này, phía trên một cánh đồng hoang vu như một vùng đồi núi hỗn loạn.

Trải qua hơn nửa ngày phi hành, bọn họ rốt cục đi tới nơi.

Nơi này cũng không phải nơi quân đội hai bên giằng co, mà là một địa điểm đặc thù sâu bên trong đại lục người da đen. Lúc trước mấy vị ma đạo sĩ hết sức phản đối nhưng Tiếu Ân không quan tâm, đồng ý tiếp nhận.

Nếu ngay cả người trong cuộc cũng đã đồng ý, những người còn lại đương nhiên không thể nói gì. Lại nói, quan sát trận chiến giựa hai vị Ngàn năm truyền kỳ làm sao có đạo lý không chút mạo hiểm. Cho nên cuối cùng không có người nào có ý kiến.

Khi đám người Tiếu Ân tới nơi này, không ngờ phát hiện nơi này cũng có không dưới mười vị đạo sĩ cửu tinh. Trong đó có hai người Tiếu Ân biết được, đó là Hama Toba và Nại Đức phụ trách chặn bọn họ ở trên biển.

Tiếu Ân thầm than một tiếng trong lòng. Hama Toba dường như không trở mặt với Nại Đức, hơn nữa đứng kề vai nhau dường như quan hệ tốt hơn rất nhiều. Chẳng lẽ suy đoán của mình lúc trước sai lầm sao?

Tuy nhiên, ánh mắt Tiếu Ân chỉ liếc qua hai người này một cái rồi tập trung toàn bộ sự chú ý tới người đàn ông đang được đám cường giả cửu tinh vây quanh vào giữa như những ngôi sao vậy quanh mặt trăng.

Đây là một người đàn ông trung niên khôi ngô tuấn tú, thân cao gần hai mét. Khuôn mặt hắn đầy đặn, mũi cao, cặp môi ôn hòa và trí tuệ, ánh mắt trong suốt. Khóe miệng hắn hơi cong xuống như là cắn chặt răng, có vẻ như có một khí thế kiên cường.

Ở trước mặt người này có thể cảm nhận được một cỗ khí chất đặc thù vĩnh viễn không chịu thua. Dường như bất kể vấn đề khó khăn nào đưa tới trước mặt hắn đều có thể bị hắn dễ dàng giải quyết.

Nếu là bằng hữu của hắn khẳng định có một loại cảm giác khiến người an tâm.

Chỉ có điều, Tiếu Ân coi trọng cũng không phải khí chất đặc biệt trên thân thể hắn mà là một loại cường đại chỉ có cao thủ cùng cấp mới có thể cảm nhận được. Giống như là biển rộng bình tĩnh kia, bình thường nhìn xinh đẹp, chỉ khi nào cuồng bạo, chính là uy thế hủy thiên diệt địa.

Cho dù bất cứ kẻ nào đứng trước loại uy lực lớn lao của thiên địa đều chỉ có vận mệnh bị tiêu diệt.

Gần như cùng lúc với Tiếu Ân, ánh mắt của hắn cũng dời qua.

Cảm thụ được dao động năng lượng không chút tràn ra ngoài trên người Tiếu Ân, trong mắt hắn rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiếu Ân lập tức hiểu được, hắn cũng nhìn ra thực lực của mình. Có lẽ ở trong lòng hắn cũng tràn ngập tò mò đối với mình.

Sloppy Burger tiến lên nói nhỏ:

-Người đứng ở giữa chính là Rui Deshen. Những người còn lại cũng là các cao thủ có tên tuổi.

Nói tới đây, Sloppy Burger ngừng lại. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến: Ở trước mặt hai vị Ngàn năm truyền kỳ, mình còn muốn nói đến những người này làm gì?

Tiếu Ân khẽ gật đầu, mọi người ngừng lại ở nơi vùng núi hỗn loạn này.

Ánh mắt Rui Deshen cuối cùng dừng trên người Vô Danh, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.

Tiếu Ân lúc này cười điên cuồng trong lòng, ngay cả lão già Hắc Long Vương kia cũng nhìn không thấu thực lực của Vô Danh, nếu Rui Deshen có thể nhìn ra đó mới là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

Quả nhiên, ánh mắt Rui Deshen lộ ra vẻ nghi hoặc và do dự không dứt, một lát sau hắn mới nói:

-Xin hỏi vị nào là Tiếu Ân các hạ?

Ánh mắt mọi người không hẹn mà đều nhìn vào Tiếu Ân, Tiếu Ân thì lại lộ ra vẻ tươi cười, nói:

-Chính là kẻ hèn này.

Ánh mắt Rui Deshen kinh ngạc đảo qua trên người Vô Danh. Không thể ngờ người bí hiểm nhất này lại không phải Tiếu Ân. Như vậy hắn là ai đây? Trên Hoàng Kim đại lục thật sự là người tài đông đúc, khi nào thì thêm ra hai vị cao thủ cấp bậc Truyền kỳ.

Vào lúc này, Rui Deshen thật sâu ghen ghét vận may của Hoàng Kim đại lục. Kỳ thật nếu cho hắn biết, Vô Danh vốn đến từ đại lục người da đen, cũng trải qua tẩy luyện ở đất nước của Thần trên đại lục người da đen mới đạt được như hôm nay, như vậy khẳng định hắn sẽ hô to: Vận mệnh không công bằng.

Tuy nhiên, Rui Deshen dù sao cũng không phải người thường. Hắn chẳng qua chỉ hơi chút cảm thán, cũng hoàn toàn khôi phục bình thường.

Ánh mắt hắn đảo qua mặt hơn mười người bọn Sloppy Burger, cười nói:

-Tiếu Ân các hạ. Xem ra chúng ta đều phải đến một chỗ.

Tiếu Ân ngẩn ra, khóe mắt hắn nhìn thấy đám cường giả cửu cấp đằng sau, lập tức hiểu được ý tứ của hắn.

-Rui Deshen các hạ. Những người phía sau ngài cũng là muốn quan sát trận quyết đấu ngày hôm nay đúng không?

Tiếu Ân dò hỏi.

Nếu đám người Sloppy Burger coi trọng trận đấu này như thế, như vậy đám cường giả trên đại lục người da đen này cũng làm sao dễ dàng bỏ qua.

Quả nhiên, Rui Deshen gật đầu không chút do dự. Hắn cũng là từ ma đạo sĩ cửu tinh thăng tiến đến như bây giờ, đương nhiên hiểu được ý tưởng chân chính của những người này.

-Đúng vậy. Nghe được tên tuổi Tiếu Ân các hạ lẫy lừng như vậy cho nên bọn họ cũng muốn đến quan sát cuộc chiến.

Rui Deshen như cười như không, nói:

-Vốn nghĩ rằng Tiếu Ân các hạ sẽ không đồng ý, nhưng người của các vị cũng đến. Vậy không thể tốt hơn.

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua phía sau hắn, trong mắt những người đó đều lộ ra sự tin tưởng cuồng nhiệt. Thậm chí ngay cả Hama Toba cũng không ngoại lệ. Trong lòng hắn khẽ động. Có lẽ Rui Deshen cũng không giấu diếm thân phận của hắn cho nên những người này mới có thể nghĩ đến: Trận chiến hôm nay, Rui Deshen chắc chắn thắng rồi!

Tiếu Ân cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại rất có ý tứ, nói:

-Đúng vậy! Nếu hai bên đều có ý tưởng giống nhau, vậy thì bắt đầu đi!

-Được.

Rui Deshen đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

-Ngươi tính toán phương pháp quyết đấu như thế nào?

Tiếu Ân nao nao. Ma pháp sư đánh nhau đương nhiên là sử dụng ma pháp công kích. Chẳng lẽ ngoài ra còn có phương pháp kỳ quái nào hay sao?

Dường như thấy được sự nghị hoặc của Tiếu Ân, Rui Deshen cười nói:

-Đúng rồi! Ngươi hẳn không biết được quy củ của chúng ta!

Tiếu Ân mờ mịt lắc đầu, nhìn về đám người Sloppy Burger. Chỉ thấy vẻ mặt bọn họ đều mờ mịt, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc.

Tuy nhiên với địa vị bây giờ của Tiếu Ân, hắn khẳng định sẽ không nói linh tinh. Hắn cẩn thận hỏi:

-Xin hỏi, quy củ theo như lời ngài là...

Rui Deshen thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói:

-Tỷ thí giữa chúng ta, có ba loại phương pháp.

Hắn chìa một ngón tay thon dài có lực, nói:

-Thứ nhất: Chúng ta tự phóng thích lĩnh vực của mình, ai có thể áp đảo đối phương là thắng!

Vừa nghe những lời này, Tiếu Ân liền hiểu được. Cái gọi là quy của này hẳn là cộng đồng ước định giữa những cường giả đạt tới cấp bậc Truyền kỳ. Trước khi đạt tới cảnh giới này đương nhiên không có người biết được.

Rui Deshen vươn ngón tay thứ hai, nói:

-Thứ hai, chúng ta cứ vậy giao thủ, bất kể thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng. Cũng không tính thời gian bao nhiêu, xem ai đánh mệt mỏi, chủ động rời khỏi trước là thua.

Nói tới đây, Rui Deshen dừng lại. Nhìn bộ dáng hắn dường như không muốn nói phương pháp thứ ba.

Lông mày Tiếu Ân hơi nhăn, hỏi:

-Loại phương pháp tỷ thí cuối cùng thì sao?

Rui Deshen tức giận liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, nói:

-Ngươi muốn chọn lựa phương pháp thứ ba sao?

Tiếu Ân không khỏi tức giận nói:

-Ta còn không biết loại phương pháp thứ ba là gì, làm sao làm ra chọn lựa?

Vẻ mặt Rui Deshen hơi chút cổ quái đánh giá Tiếu Ân một chút, rốt cục cười nói:

-Kỳ thật loại phương pháp thứ ba cũng rất đơn giản. Tuy nhiên nếu ngươi lựa chọn phương pháp này, như vậy không đánh ở đây. Chúng ta đến đại lục của các ngươi tỷ thí.

-Vì sao?

Tiếu Ân nghi ngờ hỏi, trong lòng hắn có một cảm giác không thoải mái không rõ dâng lên.

Rui Deshen tươi cười nói:

-Bởi vì loại phương pháp tỷ thí thứ ba này, chính là mọi người chơi bất bất kể thủ đoạn, dứt khoát phóng thích cấm chú. Người thắng còn sống, người thua bỏ mạng.