Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 51: Lão Bond bá tước




Thời tiết giữa trưa nặng nề mà thong thả, đã gần đến chính ngọ. Bầu trời cao và trong, mặt trời nóng rực. Bốn phía xung quanh cây cổ thụ tiếng ồn ào liên miên, có thể trông thấy khói bếp màu lam lượn lờ từ trong một căn phòng bay lên.

Trong lòng Tiếu Ân trong nháy mắt rung động.

Nếu ngày trước hắn không đi khỏi nơi này, như vậy cả đời này có khi vẫn còn sống ở trên mảnh đất này, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vài chục năm sau lại quay về cát bụi.

Đây là miêu tả cho đại đa số cuộc đời người ở nơi này.

Khẽ than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân rốt cục tới khu vườn mình quen thuộc mà lại xa lạ.

Đường nhỏ ven đường không khác gì trong trí nhớ, nhưng nhà hắn đã thay đổi. Không chỉ nhà bọn họ, ngay cả thôn của bọn họ đều có biến hóa long trời lở đất.

Một bức tường thật lớn vây quanh tất cả phòng ốc, hơn nữa diện tích so với thôn trước kia còn lớn hơn vài phần. Nơi cửa lớn tường vây thậm chí còn được hai binh lính võ trang hạng nặng đang bảo vệ.

Theo khí tức từ trên hai binh lính này mà xem, bọn họ đều là lính cũ từng lên chiến trường, ít nhất không phải là một số lính non tay.

Đám thôn dân có không ít nhận thức lúc ra vào đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hai binh lính này. Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết sự lợi hại của bọn họ.

Tốc độ Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong trở nên nhanh hơn, chạy như bay theo cửa lớn được hai người lính gác đi vào trong.

Hai người kia giật mình, chỉ cảm thấy có một làn gió thổi qua bên người bọn họ. Nhìn kỹ không ngờ không có bất kỳ bóng người nào. Bọn họ liếc nhau, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Một người trong đó lấy ra một cái còi đặc chế để lên miệng, liều mạng thổi mạnh. Lập tức một tiếng kêu bén nhọn vang lên, truyền ra trong khu tường vây này.

Theo sau, Tiếu Ân cảm nhận được góc tây bắc tràn ra một trận sát khí. Tuy nhiên chút sát khí ấy ở trong mắt Tiếu Ân cũng nhỏ như mưa bụi, căn bản không có tư cách khiến hắn quan tâm.

Bên trong tường vây quả nhiên là một cảnh tượng khác. Những phòng ở trong trí nhớ của hắn đều có một chút biến hó, đại đa số người hắn biết khi trước, nhưng nhà của hắn đã hoàn toàn khác xưa.

Ở nơi trước đây là nhà hắn, mấy gian nhà tranh khiến người ta ấm áp đã sớm biến mất, thay vào đó là một bờ tường vây giống như tòa thành.

Giống như là nước trong nước, thành trong thành vậy, phân chia nhà hắn và bốn hộ nhà nông sống trong đây tách ra.

Ở bên trong, bố trí chằng chịt thành cụm, một tòa nhà ba tầng lầu như biệt thự, một khu vườn trồng đầy kỳ hoa dị thảo đang tranh nhau khoe sắc. Tiếu Ân thậm chí chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được vài loại quý hiếm. Hơn nữa còn có mấy loại chỉ có trong rừng sâu núi thẳm không thể tưởng tượng được lại mất nhiều công sức đưa đến nơi này.

Những khóm hoa này không chỉ đẹp mắt, mà còn phải có chuyên gia chăm sóc, sẽ tỏa ra một cỗ mùi thơm ngát tự nhiên có ích lợi thật lớn đối với thân thể con người. Hoa quả sau khi thành thục có thể coi như tàil iệu luyện kim của những Dược phẩm sư.

Hơi có chút cảm ứng, Tiếu Ân lập tức cảm ứng được mấy dao động ma pháp. Trừ Juliana và đám Kim ra, không ngờ còn có một cỗ dao động đại khái là ma pháp sư nhất tinh. Nếu Tiếu Ân đoán đúng, đây chính là Nguyệt linh tinh pháp sư được phái tới chuyên môn chăm sóc hoa cỏ nơi này.

Vừa nghĩ tới bên người lão Bond không ngờ có người làm vườn cấp độ này, trong lòng Tiếu Ân có chút hồ nghi.

Kỳ thật vừa thấy kiến trúc nơi đây, Tiếu Ân lập tức biết được xuất phát từ nơi nào.

Tinh linh. Cũng chỉ có Tinh linh mới có thể cải tạo nơi này đến như vậy. Nếu đổi lại Scott, nhiều nhất chỉ biến thành tráng lệ giống như nhà giàu mới nổi mà thôi.

Ngay khi Tiếu Ân nhàn nhã đánh giá nơi này, mấy bóng người giống như tia chớp trước sau chạy tới.

Người cầm đầu không ngờ là Kim. Sau khi hắn nhìn thấy Tiếu Ân, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tự nhiên là hết sức vui mừng bước liền vài bước đến bái kiến.

Chỉ trong giây lát, đám người Juliana cũng lần lượt đi ra. Về phần đám vệ binh vội vã tới nơi này thì bị mấy câu của Carter đuổi đi.

Trải qua Kim giới thiệu, Tiếu Ân mới biết được hóa ra đám binh lính này đều là những người trên thuyền lần đầu tiên theo hắn đi tới đại lục người da đen, sau một năm trên đại lục người da đen, tham gia vài chiến dịch may mắn chưa từng bỏ mạng.

Khi Công tước louis đại nhân chọn lựa vệ binh cho Tiếu Ân, liền cố ý triệu hồi hơn ba mươi binh sĩ đến từ công quốc Louis trở về.

Sau khi ý định gọi đám binh lính này trở về, vì để cho bọn họ an toàn, ma pháp công hội cố ý phái hai tên Ma đạo sĩ vì bọn họ thêm ma pháp vòng phòng hộ, treo truyền tống trận ở đó trực tiếp trở về.

Đám binh lính này đều tự thân tham gia chiến tranh, đối với Tiếu Ân tự nhiên là kính trọng như thần minh, đối với người nhà của hắn cũng cực kỳ có trách nhiệm. Đương nhiên, tiền lương của bọn họ là do Công tước Louis trả, mà sau khi phát hiện được quặng sắt trên mảnh đất đen, cũng hoàn toàn được chuyển vào sự quản lý của lão Bond Bá tước.

Tóm lại, một nhà lão Bond bởi vì sự tồn tại của Tiếu Ân đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, không bao giờ còn là gia đình nông dân nhỏ ban đầu trước kia nữa.

Đối với những biến hóa này, Tiếu Ân cũng không có bất mãnh hoặc nói đúng là không vui gì.

Dù sao, nhìn khắp đại lục có thể tìm được người thường có quan hệ với Ngàn năm Truyền kỳ sợ là cũng chỉ có một nhà lão Bond. Gia đình như vậy còn không biết quan hệ, như vậy vị trí Công tước Louis đại nhân cùng đừng nghĩ ngồi lên nữa.

Lúc này khi Juliana nhìn thấy Tiếu Ân cũng ổn trọng hơn nhiều. Tuy rằng ánh mắt vẫn nóng rực như trước nhưng không tiến lên ôm, mà dùng ánh mắt chào hỏi Tiếu Ân.

Trong lòng Tiếu Ân nghi ngờ, tiểu hồ ly khi nào biến thành bộ dạng này.

Hắn vừa tiến lên định kéo kéo bàn tay nhỏ bé, chợ nghe nàng nói:

-Bond thúc thúc và dì Joey đều ở bên trong. Chàng nên tôn trọng một chút.

Tiếu Ân dở khóc dở cười nhìn nàng, phát hiện một chút giảo hoạt hiện lên trong mắt nàng, không khỏi hơi chán nản.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, lão Bond và dì Joey không ngờ chủ động ra đón. Ở phía sau bọn họ có một vị Nguyệt Tinh linh nữ tính và không dưới ba mươi người gắt gao đi theo.

Xem quần áo bọn họ, hẳn là người hầu trong nhà. Hơn ba mười người phỏng chừng là đến toàn bộ. Chỉ có điều không biết những người này đến tột cùng là ai đưa tới. Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua, trừ bỏ Tinh linh kia, đám người hầu này không ngờ không một ai dám đối diện Tiếu Ân, tất cả đều cung kính đứng thẳng, làm cho người ta có cảm giác được huấn luyện qua.

Trong lòng hắn thầm khen, có thể bồi dưỡng ra đám người này khẳng định không phải là người tầm thường.

-Ba, dì Joey. Mọi người vẫn khỏe!

Tiếu Ân hơi khom người nói. Ở trước mặt bọn họ, bất kể mình có thân phận gì đều không có gì thay đổi.

Lão Bond tươi cười đầy mặt, ngay cả những vết nhăn rất nhỏ trên trán dường như cũng vỡ ra thành những cái miệng, cười không ngừng.

Ngược lại là động tác của gì Joey có chút không tự nhiên.

Trước kia, tuy rằng biết Tiếu Ân là một ma pháp sư tôn quý nhưng dù sao hoàn cảnh so với bản thân kém quá xa. Nhưng từ một năm trước, một đám Tinh linh và đám binh lính của Công tước đại nhân được đưa tới đây, dựng phòng ở cho bọn họ, phân thưởng nông trang, đưa tặng mỏ quặng sắt, mọi người mới chân chính cảm nhận được ích lợi nóng bỏng quyền lực mang đến, cũng quả thật hiểu được một số sự tích về Tiếu Ân.

Tuy nhiên vào mấy ngày trước, vào lúc Công tước đại nhân không ngờ phong cho lão Bond làm thế tập Bá tước, những người cả đời sinh sống ở nông trại mới chính thức cảm thấy sợ hãi.

Bá tước đại nhân! Đó chính là nhân vật còn cao cấp hơn so với lão Scott Nam tước. Trong lúc nhất thời, mỗi người đều cố gắng thích ứng nhận biết mới của mình đồng thời trong lòng càng kính sợ đối với Tiếu Ân, người tạo thành tất cả mọi chuyện này.

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua trên mặt bọn họ, lập tức hiểu được trừ lão Bond ra, quan hệ giữa mình và dì Joey sợ là không thể nào khôi phục đến không còn xa cách như lúc trước.

Tên Tinh linh đi sau lão Bond tiến lên, cung kính nói:

-Nguyệt Tinh linh ma pháp sư nhất tinh An Ba bái kiến Đại trưởng lão.

Tiếu Ân ngẩn ra, khó khăn nhớ lại hóa ra mình còn có chức vụ ngoại tộc Đại trưởng lão của một bộ tộc Tinh linh.

Khẽ gật đầu, hắn tiến lên cầm tay lão Bond, nói:

-Ba! Nghe nói gần đây thân thể ba không tốt lắm.

Lão Bond lập tức nhăn nhó mặt mày, than thở:

-Haizzz. Vốn thân thể của ta rất tốt nhưng bị những người con phái tới làm hại, hai năm nay thì năm sau không bằng năm trước.

Ánh mắt Tiếu Ân căng thẳng, lạnh lùng hỏi:

-Người nào con phái tới?

Lão Bond cũng không cảm thấy sát khí trong lời nói của Tiếu Ân, lải nhải như ngày thường:

-Chính là những người con phái tới hầu hạ đó. Nói ta cái gì thân phận cao quý không thể làm mất mặt con, không thể làm việc. Gần đây còn nói ta là quý tộc, phải học cái gì lễ nghi quý tộc. Con nghĩ xem, ta bằng này tuổi rồi, còn có thể học cái gì. Cùng lắm thì ta không đi tham gia tiệc rượu là được!

Lúc này Tiếu Ân mới hiểu, hóa ra lão Bond nhiễm bệnh kỳ thật là bởi vì thói quen cuộc sống thay đổi mà thành. Không thể không nói, lão nhân gia cả đời lao động, loại chuyện này tuy rằng không thường thấy nhưng không phải không có.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nói:

-Ba! Về sau ba không cần nghĩ nhiều như vậy. Cái gì quý tộc hay không quý tộc đều không sao cả, chỉ cần tâm tình ba thoải mái là được.

Lão Bond lúc này mới mỉm cười một lần nữa. Nghe lời của con trai, sự lo lắng của lão mới hết.

Trên người Tiếu Ân đột nhiên tản mát ra một tia khí lạnh âm trầm. Luồng khí lạnh này dường như có linh tính tránh vợ chồng lão Bond, bao phủ bọn người hầu và Nguyệt Tinh linh vào trong.

Lâp tức thân thể bọn họ bắt đầu mơ hồ phát run.

Tiếu Ân lạnh lùng nói:

-An Ba. Ngươi đã đi tới nhà chúng ta, như vậy ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Nhà này là Bá tước Bond đại nhân làm chủ, bất kể ông ấy muốn làm gì đều là gia quy. Nếu có người làm trái hoặc ngăn cản, ngươi liền xử lý.

Nói đến từ "xử lý", luồng khí lạnh thoáng chút mạnh hơn, tạo thành một ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Sắc mặt đám người hầu lập tức trắng bệch. Bọn họ quả thật đến từ trong phủ Công trước Louis đại nhân, từ trong phủ Công tước đột nhiên tới một vùng nông thôn hẻo lánh, trong lòng tự nhiên không vui.

Hơn nữa quy củ trong phủ Công tước rất nhiều, bọn họ đã quen việc nhắm mắt theo quy củ mà làm. Đương nhiên, quan trọng nhất là lão Bond vốn điển hình môt người lao động chân đất, tính tình cũng không mạnh mẽ, tự nhiên khó tránh được bị những người này hạn chế.

Nhưng lúc này, khi Tiếu Ân phóng ra một tia sát khí, những người này rốt cục mới hiểu được bọn họ đang đối mặt với ai.

Đó chính là một sát tinh cực lớn, người mà ngay cả Công tước Louis đại nhân đều phải lấy lòng. Người như thế, đừng nói giết vài người hầu, cho dù giết vài quý tộc cũng không ai dám đứng ra đòi hỏi công bình.

Trong lúc nhất thời, đám người hầu này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đặc biệt mấy người hầu quản gia cấp một càng có cảm giác như lọt hầm băng.

An Ba khom người cung kính nói:

-Tuân lệnh Đại trưởng lão các hạ.

Để cho Nguyệt Tinh linh đi quản lý đám người hầu này sợ là phương pháp cũng chỉ có Tiếu Ân mới nghĩ ra được. Tuy nhiên, lấy thân phận địa vị và thực lực hắn hiện giờ, An Ba cũng cam tâm tình nguyện làm chuyện này.

Ánh mắt xoay chuyển, Tiếu Ân rụt rẻ hỏi:

-Hara đi đâu rồi?

Khuôn mặt lão Bond vốn cười tủm tỉm lập tức hiện lên một tia ảo não, nói:

-Không nên nhắc đến thằng nhóc con đó.

Tiếu Ân bồn chồn trong lòng, vội vàng hướng ánh mắt về phía Joey.

Joey cười khổ một tiếng, nói:

-Bond muốn Hara học lễ nghi quý tộc nhưng Hara nói không muốn học, ngược lại đi theo Witte luyện tập lực lượng. Nó nói là phải lặp lại những gì con trải qua năm xưa, tuy nhiên khí lực nó quá nhỏ, cũng không lớn như con năm xưa.

Tiếu Ân lập tức dở khóc dở cười, ánh mắt lén nhìn lão Bond. Bản thân ba không muốn học tập lễ nghi quý tộc lại bắt buộc Hara đi học...

Tuy rằng động cơ của lão Bond là tốt, nhưng hiệu quả thì sao? Chẳng cần phải nói!

Lão Bond thở dài một tiếng nói:

-Tiếu Ân! Hara năm này đã mười ba tuổi nhưng mà kém xa so với con năm xưa, ngay cả làm nghề rèn cũng không tốt.

Lão lắc đầu thở dài hồi lâu, rất có bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tiếu Ân hoàn toàn im lặng. Hara chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bình thường làm sao có thể so sánh được với mình lúc đó.

Dù sao mình cũng là một người xuyên qua, trên người còn có Nhất Hào - một siêu cấp máy tính. Nếu là Hara có khả năng sánh ngang với mình, như vậy trừ khi hắn cũng là xuyên qua mà đến.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói:

-Ba. Hara muốn học cái gì, để cho nó đi học. Nó hiện tại muốn học làm nghề rèn, ngày sau cũng có thể học tập ma pháp. Đời người rất dài, từ từ sẽ đến. Không vội.

Lão Bond nhướn mày, nói:

-Tiếu Ân. Con là ma pháp sư, về sau còn có thể kế thừa phần gia nghiệp này không?

Tuy rằng phần gia nghiệp này trên cơ bản đều là Tiếu Ân làm ra, nhưng trong lòng của lão Bond lại chiếm vị trí vô cùng trọng yếu.

Tiếu Ân liên tục lắc đầu. Nếu để hắn quay về nơi này kế thừa cái được gọi là gia nghiệp và danh hiệu Bá tước, vậy còn không bằng giết hắn cho xong.

Lão Bond than nhẹ một tiếng, nói:

-Ta đã sớm đoán không có khả năng con sẽ kế thừa phần gia nghiệp này. Nhưng Hara, nó phải kế thừa gia nghiệp này, cho nên ta không tán thành nó làm ma pháp sư.

Tiếu Ân ngẩn ra, nói:

-Ba. Đây chính là nguyện vọng của Hara.

Lão Bond lắc đầu, nói:

-Sau khi con làm ma pháp sư, gần hai mươi năm nay chúng ta tổng cộng gặp nhau mấy lần? Một bàn tay đều có thể đếm đủ!

Giọng điệu lão vô cùng tịch mịch:

-Nếu Hara cũng đi làm ma pháp sư, như vậy đến lúc ta chết còn có thể gặp các con mấy lần đây?

Lời này đã sớm ấp ủ trong lòng lão rất nhiều năm, hiện giờ nói xong, coi như thả lỏng một chút.

Trong lòng Tiếu Ân run mạnh, giống như có cái gì bóp chặt trái tim gần như khiến nó không thể nhảy lên được.

Lão Bond quả thật đã già. Tuy rằng lão còn không đến sáu mươi, nhưng so với mấy năm trước, thân thể lão quả thật đã suy yếu đi nhiều.

Tiếu Ân hít sâu một hơi, cảm xúc mênh mông chậm rãi khôi phục lại. Hắn kéo tay lão Bond, hạ giọng nói:

-Ba. Ba yên tâm. Con tuyệt đối không để ba rời bỏ con.

Lão Bond vui mừng vỗ vỗ bàn tay Tiếu Ân. Tuy nhiên đối với lời nói của đứa con, lão cũng gần như coi là lời an ủi mà thôi. Tiếu Ân cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một ma pháp sư mà thôi. Mà sinh lão bệnh tử là quá trình mà con người phải trải qua. Trừ khi là Thần linh, nếu không ai cũng không thể thay đổi.

Tiếu Ân tuy rằng lợi hại, nhưng lão Bond cũng tuyệt đối không trông cậy hắn có thể trở thành Thần linh. Dù sao sự chênh lệch giữa ma pháp sư và Thần linh thật sự là quá lớn.

Tiếu Ân cũng không giải thích, cùng đám người Juliana ở đây làm bạn với lão Bond vài ngày. Hắn thuận tiện gọi Witte và Hara từ trang viện của Nam tước Scott về.

Khoảng cách lần trước nhìn thấy Hara đã là năm năm trước. Tiểu tử này bởi vì dinh dưỡng đầy đủ, thân thể dậy thì tốt, so với Tiếu Ân lúc trước cũng cao, béo hơn rất nhiều. Nhưng lực lượng của hắn cũng không thể bằng Tiếu Ân từng tập luyện quảng bá thể thao.

Lúc này gặp lại, Tiếu Ân lén gọi hắn vào bên cạnh, dạy cho hắn năm động tác quảng bá thể thao đầu tiên cho hắn, để hắn chậm rãi luyện tập.

Như vậy cũng coi như một bài kiểm tra của Tiếu Ân. Hắn muốn xem dưới tình huống không người chỉ điểm, ý chí của Hara rốt cục thế nào. Nếu hắn có thể qua một cửa này, như vậy Tiếu Ân tự nhiên sẽ không ngừng truyền thụ tiếp.

Nhưng nếu dưới tình huống không người giám sát, ngay cả năm động tác đầu tiên cũng không thể kiên trì, như vậy Tiếu Ân sẽ không truyền thụ tri thức ma pháp gì cho hắn nữa.

Học tập ma pháp, trừ việc có thiên phú và thời gian ra, càng chủ yếu chính là nghị lực. Nếu không có nghị lực, ma pháp sư vĩnh viễn đừng nghĩ bước vào hàng ngũ ma pháp sư bậc cao. Như vậy dạy hắn ma pháp chỉ sợ cuối cùng lại làm hại tính mạng hắn, như vậy không bằng không dạy.

Mấy ngày sau, đám người Tiếu Ân cáo từ rời đi.

Tuy rằng Tiếu Ân mãnh liệt yêu cầu đám người lão Bond đến ma pháp tháp ở Công quốc Louis hoặc ở lại trong ma pháp viên lâm nhưng lão Bond một mực chối từ. Ngay cả Witte ở tuổi này cũng không đi xa tha hương cho nên Tiếu Ân cũng đành thôi.

Cũng may khoảng cách hai nơi cũng không quá xa, lấy tốc độ đám người Tiếu Ân, chỉ cần non nửa ngày là có thể qua lại. Cho nên sau khi dạy cho An Ba một khí tài thông tấn đặc biệt, Tiếu Ân mới mang theo mọi người lưu luyến rời đi.

Juliana và bọn Kim có vẻ vui vẻ khác thường. Tuy rằng Tiếu Ân chưa nói, nhưng tin tức truyền từ chiến trường đã bại lộ một việc: đó là Tiếu Ân đã trở thành Ngàn năm Truyền kỳ chân chính. Chuyện này có đả kích rất lớn đối với mọi người, khiến cho một hệ bọn họ đều tạo thành một đợt sóng khổ tu.

Trong đó, làm cho Tiếu Ân coi trọng nhất là Kim và Đức Lỗ Phu. Tu vi của bọn họ đã gần tới cảnh giới ma đạo sĩ thất tinh, tuy rằng chưa đạt tới nhưng đã có một tia báo hiệu sắp đột phá.

Đợi khi về tới ma pháp tháp, sau khi sắp xếp hết thảy xong xuôi Tiếu Ân gọi Juliana và Hắc, Hoàng Toàn Phong vào phòng mình.

Hắn thật cẩn thận lấy từ trong vật phẩm trang sức không gian ra mấy lông chim đỏ như lửa.

Vừa nhìn thấy thứ này, bất kể là Juliana hay là Hắc, Hoàng Toàn Phong đều mở to hai mắt, gần như không thể tin nổi.

Thứ này bọn họ cũng không xa lạ, chính là lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Tuy nhiên so với lông chim màu đỏ ngũ cấp mà lần trước Tiếu Ân thu thập có khác nhiều. Lông chim lần này tràn ngập màu đỏ đậm, bên trên tản ra ma lực cường đại đủ để bất kỳ kẻ nào cũng lo sợ hết hồn.

Trong mắt Juliana chớp động hào quang sáng ngời, hỏi:

-Tiếu Ân. Đây là lông Hỏa Sơn Hồng Trĩ cấp mấy?

-Ba cái cấp bảy. Ba cái cấp tám. Ba cái cấp chín.

Tiếu Ân khẽ cười.

Màu sắc trong mắt Juliana càng đậm hơn. Linh vật của nàng và ma thú giống nhau, đều có thể dựa vào thứ này để nâng cao năng lượng bản thân. Tuy rằng sau khi dùng chưa chắc có thể lập tức thăng tiến nhưng ích lợi to lớn quả thật khó thể tưởng tượng, đủ để cho nàng trong vài năm sau vững bước nâng cao.

Lấy hai cái lông Hỏa Sơn Hồng Trí cấp chín phân biệt đưa cho Hắc Toàn Phong và Hoàng Toàn Phong, hai tên này lập tức cao hứng phấn chấn về phòng của mình, cũng kêu Bạch Toàn Phong làm hộ giáp cho chúng nó.

Hai lông chim này chính là nhổ xuống từ trên thân Hỏa Sơn Hồng Trĩ cấp chín. Sau khi nuốt vào, như vậy trong vòng một, hai năm khẳng định có thể khiến chúng nó thăng lên ma thú cấp chín. Đương nhiên, đây cũng là có liên quan đến bọn chúng vốn là ma thú biến dị. Nếu không phải vậy, chỉ sợ xác suất chúng nó nổ tan xác mà chết lai càng lớn hơn một chút.

Sau đó, Tiếu Ân nhét tất cả lông chim vào bên trong không gian vòng tay xinh đẹp lung linh của Juliana, nhẹ giọng dặn dò:

-Tiểu hồ ly. Không nên quá tham lam. Sử dụng từng cọng từ thấp đến cao. Trong một tháng, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một cọng. Nếu không cho dù linh vật của nàng là Cửu Vĩ Linh Hồ trong truyền thuyết cũng không nhất định chịu nổi.

Trên mặt Juliana nổi lên tia ửng đỏ. Mỗi lần Tiếu Ân gọi nàng là "tiểu hồ ly", nàng đều có một loại cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này giống như xấu hổ mà không phải xấu hổ, giống giận mà không phải giận, không ngờ khiến cho nàng có một tia mê ly khác thường.

Chỉ có điều Juliana dù sao cũng là Juliana, rất nhanh bình tĩnh tâm tình. Nàng tò mò hỏi:

-Mấy thứ này là lấy từ tay của Urey các hạ sao?

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:

-Nàng biết Urey?

-Không. Là sư phụ nói cho ta biết. Trên thế giới này, chỉ có trong tay của Urey các hạ mới có lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ cấp chín.

Tiếu Ân mỉm cười gật đầu. Thứ này mặc dù mấy tháng trước đã nằm trong tay Tiếu Ân, nhưng khi đó hắn và Rui Deshen chưa quyết đấu cho nên không yên tâm giao ra. Hiện tại thì không có sự e dè này nữa.

-Juliana. Ta đã nói với Mary, sau khi nàng dùng lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, cô ấy sẽ hộ pháp cho nàng.

Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm nàng, nói:

-Ta đến đại lục phía Nam nhìn một hồi. Hy vọng khi trở về nàng đã có thể tiến thêm một bước.

Juliana chớp chớp cặp mắt to quyến rũ, hỏi:

-Chàng đến đại lục phía Nam làm gì?

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

-Đương nhiên là đòi nợ.

-Đòi nợ? Có người nợ tiền của chàng?

-Không. Là thiếu ta một người.

--------------------------------

Quãng đường từ đại lục phía Nam đến Hoàng Kim đại lục cũng không xa, khoảng cách ma pháp Tổng công hội lại gần quá mức.

Sau khi Tiếu Ân trò chuyện với Sloppy Burger đã biết Greg quay trở về đại lục phía Nam liền không từng quay trở lại đây.

Sau khi biết được tin tức này, Tiếu Ân lập tức thông qua truyền tống trận thật lớn trong ma pháp Tổng công hội trực tiếp đi tới đại lục phía Nam.

Đồng hành với hắn cũng là một người bạn cũ, ma đạo sĩ bát tinh Ruisi. Từng đồng tâm hiệp lực với hắn ở trong biển rộng mênh mông hộ tống hạm đội liên quân, biểu hiện của vị ma đạo sĩ bát tinh này để lại cho hắn ấn tượng sâu đậm.

Lúc này vừa vặn gặp Ruisi đúng lúc ma pháp công hội phụ trách ma pháp sư hai bên hiệp đồng tác chiến, liền thuận tay bị Tiếu Ân mang đi.

Nếu là trước đây, Ruisi và các ma pháp sư trong công hội tuyệt đối không cho phép việc này xảy ra. Nhưng sau khi biết được Tiếu Ân đã là một Ngàn năm Truyền kỳ, Ruisi không chút suy nghĩ lập tức đồng ý.

Tuy rằng hắn rời đi khẳng định sẽ làm cho sự phối hợp ma pháp sư hai bên xuất hiện sự mất nhịp nhàng, nhưng căn bản không ai dám lên tiếng phản đối.

Kỳ thật trong lòng đám ma pháp sư kia đều hâm mộ Ruisi thật là may mắn. Dù sao, có thể đồng hành cùng một vị Ngàn năm Truyền kỳ tuyệt đối là một chuyện tốt cực kỳ.

Đối với đại lục phía Nam, Ruisi rất quen thuộc. Sau khi từ trong ma pháp trận đi ra, hỏi rõ mục đích Tiếu Ân muốn tìm Greg, hắn lập tức cười nói:

-Tiếu Ân các hạ. Ngài muốn tìm ma đạo sĩ Nội Đức Lâm các hạ phải không?

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, nói:

-Greg chỉ nói một đệ tử của hắn am hiểu Dược phẩm học và đạt tới ma đạo sĩ thất tinh, nhưng đến tột cùng là ai lại cũng không nói ra.

Ruisi cung kính nói:

-Tiếu Ân các hạ. Greg quả thật có một đệ tử như vậy, hắn chính là ma đạo sĩ Nội Đức Lâm. Vị ma đạo sĩ này cấp bậc tuy chỉ là thất tinh, nhưng địa vị của hắn ở trong đại lục phía Nam cũng không kém so với Greg đại nhân chút nào.

Tiếu Ân ung dung cười, nói:

-Luyện kim thuật sư cấp bậc ma đạo sĩ đương nhiên hơn xa so với bình thường.

Ruisi nghiêm nghị nói:

-Tiếu Ân các hạ. Ngài nói rất đúng. Phàm là người lấy phương hướng tu luyện là luyện kim thuật là chính và có thể trở thành ma đạo sĩ quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa Dược phẩm thuật của Nội Đức Lâm các hạ quả thực cực kỳ lợi hại. Hắn thậm chí còn có thể tinh luyện dược phẩm ngay lập tức khôi phục ba phần ma lực của ma đạo sĩ.