Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 42: Năm năm trong thế giới của thần




*: Trong các chương trước, nhóm dịch đã dùng cụm từ “quốc gia của thần”, tuy nhiên hiện tại xin được điều chỉnh là “thế giới của thần" để phù hợp với văn cảnh.

Đang lúc Tiếu Ân chần chừ không quyết, một chuỗi những cảnh tượng kì lạ liên tục truyền đến từ Tiểu Mộc kiếm.

Tiếu Ân yên lặng cảm ứng cảnh tượng này, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ từ từ chuyển thành vẻ như vừa hiểu rõ điều gì đó.

Bàn tay cầm Tiểu Mộc kiếm khẽ run lên vật nhỏ này lập tức biến mất. Tuy nhiên nó cũng không phải tiến vào trong vật phẩm trang sức không gian, mà là dung nhập vào trong cơ thể Tiếu Ân.

Như thể là thu hoạch được kinh nghiệm kì lạ nào đó, Tiếu Ân giơ tay lấy tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy châu đồng thời cầm trên tay.

Trong miệng hắn dường như đang nhẹ nhàng ngâm tụng cái gì đó, một đạo hào quang màu tím từ từ xuất hiện trên một bàn tay.

Đây là một chút năng lượng hắn lấy ra từ Tiểu Mộc kiếm. Chút năng lượng này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bởi vì sự khủng bố của nó, thêm vào đó là khả năng có thể hấp thu thần lực, cũng đủ để người ta nhìn nó với cặp mắt khác xưa.

Dưới sự khống chế của Tiếu Ân, tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy châu cũng không chống cự lại cổ năng lượng, mà giống như là một đứa bé ngoan, hoàn toàn nghe theo lời dặn của người lớn.

Sau một lát, phong ấn trên hai món đạo cụ cứ như vậy dễ dàng mở ra. Dưới tác dụng của tia chớp màu tím, mở mười lăm lớp phong ấn dễ như chẻ tre.

Hai món vũ khí này chỉ có mười sáu lớp phong ấn, nhưng Tiếu Ân đã giở mọi ngón nghề, tuy nhiên cũng chỉ mở được ba lớp mà thôi. Nhưng không ngờ hôm nay chỉ trong chốc lát đã mở được nhiều lớp như vậy.

Tuy rằng còn một lớp cuối cùng, mà lớp kia không nghi ngờ gì nữa cũng chính là lớp khó

phá nhất. Nhưng trong lòng Tiếu Ân đã đầy vui sướng.

Tay hắn nhoáng vung lên một cái tia chớp màu tím trong tay biến mất. Sau đó sử dụng tinh thần ý niệm chăm chú thăm dò hai món đạo cụ trong tay.

Một lúc lâu sau Tiếu Ân rốt cục chiếm được khí tức bản năng ẩn chứa trong đó, giống như là khi sử dụng một món dụng cụ nào đó, rốt cục tìm được bản hướng dẫn sử dụng của nó và tự mình tìm tòi biến thành của mình vậy.

Hắn hơi hơi vẫy tay một cái, vừa thấy hoa mắt, tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy châu đã tiến vào cơ thể hắn chẳng thấy đâu nữa.

Khi hào quang thu lại, thần niệm của Tiếu Ân cũng từ từ quay về bản thể.

Trong lúc nghiên cứu chiếc tiểu viên thuẫn và Tỵ Thủy châu vừa rồi Tiếu Ân đã dồn toàn bộ tinh lực vào trong đó rốt cuộc không còn thời gian chú ý mọi chuyện chung quanh.

Sau khi làm xong chuyện này hắn mới cảm ứng được, chỗ mình đứng đã thay đổi.

Giương mắt nhìn chung quanh thấy một cảnh nước từ trên núi chảy xuống vô cùng quen thuộc, hắn giật mình, tưởng rằng đã về tới đại lục thần tạo. Tuy nhiên nghĩ lại, hắn lập tức hiểu được bọn họ đang ở trong thế giới của Cự Ma thần. Ở trong thế giới của thần này, trừ ba người bọn họ ra vốn không có bất cứ kẻ nào tuy nhiên Tiếu Ân cảm ứng được tín ngưỡng lực cường đại đang tỏa ra từ trên người Cự Ma thần.

Tín đồ của hắn cũng không có tăng lên bao nhiêu so với trước kia nhưng phương pháp hắp thu tín ngưỡng lực của hắn cũng đã có thay đổi rất lớn.

Trong thế giới của thần, tín ngưỡng lực có tốc độ phát triển rắt nhanh nhưng tốc độ tiêu hao lại chậm chạp tới cực điểm.

Tiếu Ân rốt cục có chút hiểu được vì sao đám thần linh sau khi châm thần hỏa liền liều mạng kiến tạo thế giới của thần.

Đó là bởi vì có thế giới của thần hay không đối với một thần linh mà nói thật sự là có quan hệ trọng yếu. Ở nơi này, Tiếu Ân dùng ưng nhãn thuật, ánh mắt có thể nhìn đến chỗ rất xa. Tiếu Ân dường như thấy được một bóng người, nhưng ngay trong nháy mắt hắn nhìn thấy, bóng người này cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

Tiếu Ân nao nao, trên mặt nổi lên vẻ hồ nghi cực độ.

Người này chính là Day Ville. Nếu hắn không có nhìn lầm, Day Ville vừa sử dụng không ngờ là thuấn di thuật.

Trong nháy mắt di động, là ma pháp chỉ có ma pháp sư không gian hệ mới có thể thi triển. Hơn nữa càng đáng sợ hơn nữa chính là thuấn di Day Ville thi triển khoảng cách cũng quá mức khủng bố.

Bằng vào ưng nhãn thuật cũng chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ thì nơi đó xa đến cỡ nào. Nhưng ngay trong một giây đồng hồ khi Tiếu Ân phát hiện hắn, hắn cũng đã thuấn di đến nơi đây. Ma pháp như vậy đã không còn là ma pháp, đó là thần tích.

Ngay sau đó, Cự Ma thần cũng xuất hiện trước mặt Tiếu Ân. Hắn không nói một lời duỗi một ngón tay ra. Đầu ngón tay ngưng tụ một điểm sáng nho nhỏ.

Tiếu Ân giơ tay đón lấy điểm sáng rồi vỗ trán một cái. Điểm sáng này liền tiến vào não hắn.

Yên lặng địa cảm ứng điểm sáng này, Tiếu Ân rốt cục minh bạch đây là cái gì.

Điểm sáng này chính là một loại trao quyền. Từ nay về sau, hắn và Day Ville cũng có quyền hạn tương tự Cự Ma thần trong thế giới của thần này.

Đương nhiên, tuy rằng quyền hạn giống nhau, nhưng bởii vì thực lực mỗi người khác nhau, cho nên năng lực nắm giữ cũng bất đồng.

Cự Ma thần cũng không phải một thần linh bình thường. Thân thể hắn là do chín linh hồn khác nhau khống chế. Chín linh hồn khác nhau này đều tự mình khống chế lực lượng cường đại của một loại thần tính. Nếu dung hợp lại, chính là chủ nhân của hắc ám siêu cấp cường đại.

Tuy nhiên chuyện này có lợi cũng có hại.

Chín hợp làm một tất nhiên là hùng mạnh rồi nhưng cũng chính là vì hợp làm một cho nên căn bản là không thể phân tán.

Nói cách khác, Cự Ma thần từ nay về sau căn bản là không có khả năng có phân thân, nhiều nhất chỉ có thể có hình chiếu cũng đã là cực hạn của hắn.

Nếu không một khi một trong số các phân thân chết đi, vậy chủ nhân của hắc ám này lập tức tan vỡ.

Nguy hiểm như thế nên bất kể như thế nào cũng không thể mạo hiểm.

Nhưng mà, sau khi Tiếu Ân và Day Ville có toàn bộ quyền hạn của thế giới của thần, về một mặt nhất định nào đó mà nói, bọn họ tương đương với phân thân của Cự Ma thần. Chẳng qua hai phân thân này có thực lực bản thân chưa đạt tới cấp bậc thần linh mà thôi.

Có thể xuất hiện tình huống này cũng chỉ có ba người Tiếu Ân có được cùng một linh hồn mới có thể làm được, những thần linh còn lại căn bản là không có khả năng nghĩ ra phương pháp này.

Cho dù một số thần linh đối với tín đồ của mình có niềm tin vững chắc, nguyện ý giao cho hắn toàn bộ quyền hạn trong thế giới của thần, đối phương cũng không có khả năng tiếp nhận hoàn toàn, khi khống chế cũng sẽ có trở ngại nghiêm trọng, không thể tránh khỏi.

Đó là bởi vì linh hồn khác nhau sinh ra, căn bản là không có phương pháp phá giải.

Trong một thế giới của thần, trừ bản thân thần linh và phân thân của hắn ra, không có bất cứ kẻ nào có thể có được năng lực tương tự.

Tiếu Ân cẩn thận tìm hiểu quyền hạn Cự Ma thần cho hắn. Sau khi hoàn toàn dung hợp quyền hạn này, hắn cảm giác mình có cái nhìn cực kì toàn diện.

Nếu nói ma pháp sư sử dụng ưng nhãn thuật có thể nhìn thấy cảnh vật ở cực xa thì sau khi sử dụng quyền hạn này, tất cả những biến hóa trên toàn bộ đại lục đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Chỉ cần trong lòng hắn muốn, thậm chí còn có thể thay đổi tất cả mọi chỗ trên đại lục.

Hắn thậm chí còn có cảm giác mình có thể hóa thảo nguyên thành đầm lầy, có thể hóa núi cao thành biển rộng.

Tiếu Ân lập tức hiểu được cảm giác này là từ đâu mà đến. Đây là những cảm giác mà Cự Ma thần thu được sau khi trải qua quá trình sáng tạo thế giới. Cự Ma thần vô tư chia sẻ những trải nghiệm của hắn với mọi người.

Tuy rằng không thể thấy toàn bộ quá trình sáng tạo thế giới, nhưng sau khi có những kinh nghiệm này. Tiếu Ân tin tưởng tương lai nó chắc chắn sẽ có trợ giúp to lớn trên con đường tu luyện của mình.

Tâm thần hắn khẽ động, trong giây lát đã biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở bên dưới thác nước từ trên núi chảy xuống.

Nơi đó là một mảnh trắng xoá mờ mịt, Tiếu Ân giơ tay nhẹ nhàng đụng một cái giống như là đụng phải một vách tường vô hình, làm trong lòng bàn tay người ta mơ hồ mát lạnh.

Tiếu Ân không ngừng than thầm. Thế giới của thần chưa khai sáng này thật sự là quá hùng mạnh, cũng rất thích hợp cho Cự Ma thần lúc này.

Chi cần thực lực Cự Ma thần có thể đột nhiên tăng mạnh, vậy hắn tin chắc rằng, chuyện thế giới của thần này tiếp tục mở rộng cũng sẽ là chuyện không xa nữa.

Thân hình lóe lên, Tiếu Ân đã thi triển thuấn di thuật vô số lần.

Chỉ cần hắn còn ở trong thế giới của thần này, như vậy bất kể khoảng cách bao xa, đều có thể nháy mắt là đến. Hơn nữa các loại nguyên tố cũng có thể tùy ý điểu khiển, chỉ cần có năng lượng vô cùng vô tận cung cấp.

Năng lượng!

Tiếu Ân lập tức minh bạch, vật liệu cấu tạo nên hết thảy mọi thứ kỳ thật là năng lượng, mà năng lượng này chính là tín ngưỡng lực.

Đối với thần linh mà nói, để duy trì một thế giới của thần khổng lồ như thế cần tiêu hao tuyệt đối không ít tín ngưỡng lực. Nếu muốn thay đổi một chút trong thế giới của thần, vậy đồng thời cũng phảii hao tổn rất nhiều tín ngưỡng lực.

Hắn liên lạc với Cự Ma thần và Day Ville một chút, lập tức nắm được số liệu thực tế.

Hao tổn để duy trì thế giới của thần này, cho dù là không thay đổi chút nào, mỗi ngày cũng phải tiêu hao đến gần một vạn thần lực kết tinh. Con số này thật sự là rất khổng lồ, khổng lồ đến mức làm người ta khó có thể tin nổi.

Bởi vì tình hình đặc biệt của đại lục thần tạo, cho nên khi Cự Ma thần bồi dưỡng tín đồ cũng chiếm được tiện nghi khổng lồ. Bây giờ hắn đã có gần ba mươi vạn tín đồ, trong đó người da đen và thú nhân chiếm cứ quá nửa.

Nhưng trong ba mươi vạn tín đồ, tín đồ trung thành chỉ chiếm một hai phần mười.

Những tín đồ còn lại tuy rằng cầu nguyện, nhưng bởi mức độ thành kính không cao, tín ngưỡng lực sinh ra cũng không nhiều.

Cự Ma thần mỗi ngày chỉ thu hoạch được chừng trăm viên thần lực kết tinh mà thôi.

Con số này so với tốc độ tiêu xài của hắn, quả thực chênh lệch như trời biển.

- Cự Ma thần, chúng ta còn còn lại bao nhiêu thần lực kết tinh?

Tiếu Ân đau đầu hỏi.

- Không đến năm mươi triệu!

- Cái gì? Không phải ban đầu có một trăm triệu sao?

Tiếu Ân kinh hô.

- Khai sáng thế giới của thần, tiêu hao quá lớn.

Cự Ma thần bình tĩnh nói.

Trong ánh mắt của Tiếu Ân mơ hồ có một chút tan vỡ:

- Ngươi dùng năm mươi triệu thần lực kết tinh, mới sáng tạo nên một thứ giống như đại lục thần tạo sao?

- Đúng!

Lúc này Tiếu Àn thật sự hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Hắn mua đại lục thần tạo cũng chi dùng mấy vạn thần lực kết tinh. Tuy nói lúc ấy đã chiếm tiện nghi rất lớn, nhưng thứ này nhiều nhất cũng chi có giá chừng mười lăm vạn thần lực kết tinh thôi.

Nhưng Cự Ma thần dùng để khai sáng một thế giới của thần có sẵn, không ngờ hao mất một lượng tín ngưỡng lực kết tinh tương đương với năm mươi triệu thần lực kết tinh...

Hắn bùi ngùi, thế giới của thần và đại lục thần tạo quả nhiên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

So ra, đại lục thần tạo chính là do mẹ kế nuôi dưỡng (CBRO: nên mới rẻ mạt thế).

Sau một lúc trầm ngâm suy tư. Tiếu Ân đột nhiên ngẩng đầu, tinh thần ý niệm xuyên qua tấm màn bảo hộ thế giới của thần, đi ra ngoài.

Trước mắt hắn là một trời đầy sao khiến hắn đột nhiên nổi lên cảm giác hòa mình vào vũ trụ.

Trong vũ trụ, Tiếu Ân có thể nhìn thấy vô số vì sao. Không hiểu vì sao hắn lại biết, mỗi một vì sao đó đều đại biểu cho một thần linh.

Có ngôi sao ảm đạm không ánh sáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Lại có ngôi sao như mặt trời chói chang, tỏa ra hào quang làm người ta sợ hãi.

Trong lòng Tiếu Ân có chút vỡ lẽ, xem ra độ sáng của ngôi sao xét về một mức độ nào đó cũng có thể đại biểu cho thần linh tương xứng hùng mạnh hay không.

Nếu ngôi sao nào có thể rực sáng như vầng mặt trời, vậy phóng chừng trong vũ trụ này cũng không có bao nhiêu người dám đến tìm phiên toái.

Hắn do dự một chút, tinh thần ý thức dò xét một chút, quay lại nhìn ngôi sao của Cự Ma thần.

Đó là một tinh cầu thể tích thật lớn chuyển động không theo quy tắc nào cả.

Tinh cầu này nếu so với Tiếu Ân thì to lớn vô cùng. Nhưng nếu so với những tinh cầu chân chính thì chỉ là tinh cầu nhỏ trong số những tinh cầu nhỏ mà thôi.

Đánh giá sơ bộ của Tiếu Ân đã quên đi một điểm, thể tích tinh cầu kỳ thật có liên quan mật thiết với diện tích không gian trong thế giới của thần. Nói cách khác, thế giới của thần có thể mở rộng bao nhiêu thì thể tích viên tinh cầu cũng lớn bấy nhiêu.

Đồng thờị, hào quang phát ra từ viên tinh cầu tuy rằng không thể so sánh với những tinh cầu rực rỡ nhất, nhưng cũng hơn xa một số tinh cầu ảm đạm vô quang.

Tinh thần ý niệm của hắn khẽ động, bay nhanh trong hư không.

Hắn cẩn thận quan sát hết thảy mọi thứ, giống một đứa trẻ tò mò không thỏa mãn, có điệu bộ không đạt mục đích thể không bỏ qua.

Tiếu Ân cũng không tiếp cận tinh cầu nào cả bởi vì bên ngoài mỗi viên tinh cầu đều có một tầng cảnh giới. Tiếu Ân tin rằng chỉ cần hắn chạm vào tầng cảnh giới kia thì chắc chắn sẽ khiến cho một vị thần linh chú ý. Tình hình trước mắt hắn cũng không dám tùy tiện làm như vậy.

Quan sát hồi lâu, Tiếu Ân rốt cục xác định, suy đoán của hắn hẳn là không sai.

Tinh cầu thể tích càng khổng lồ, độ sáng lại càng lớn, tinh cầu thể tích càng nhỏ, độ sáng cũng ít đi.

Hơn nữa căn cứ quan sát của Tiếu Ân, dường như những tinh cầu ở đây đều đem đến cho người ta cảm giác buồn bã chán chường. Còn tinh cầu của Cự Ma thần lại mang một khí tức hăng hái phấn chấn.

Nếu hai bên cách xa nhau quá xa, cho nên không có khả năng có người chú ý. nhưng nếu hai viên tinh cầu gần nhau quá, như vậy nếu muốn không bị người ta phát hiện cũng khó.

Tiếu Ân lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Bởi vì ở nơi này, tinh cầu chuyển động rõ ràng không theo quy đạo nhất định nào cả, hai viên tinh cầu bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện va chạm.

Đương nhiên, khả năng này cực kỳ bé nhỏ, bởi vì một khi lớp cảnh giới bị chạm vào, vậy tinh cầu nhỏ hơn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thoái lui, căn bản là không dám cản đường tinh cầu lớn hơn chúng.

Mà nếu là hai bên thế lực ngang nhau gặp nhau, như vậy về cơ bản đều là tự lảng tránh, xem ra cũng không ai hy vọng phát sinh xung đột ở trong này.

Đột nhiên, Tiếu Ân rùng mình. Chuyện như vậy hắn làm sao biết được? Vừa rồi hắn không có nhìn thấy dấu hiệu gì là có tinh cầu va chạm vào nhau cả.

Tâm niệm chợt động, Tiếu Ân lập tức hiểu được, đây là những đúc kết của Cự Ma thần truyền vào ký ức của hắn.

Mãi đến giờ phút này, Tiếu Ân mới biết được, hoá ra thời gian hắn sử dụng tia chớp màu tím cởi bỏ phong ấn của Tỵ Thủy châu và chiếc tiểu viên thuẫn cũng không phải mấy giờ như trong tưởng tượng của hắn, mà là đã trôi qua suốt năm năm.

Trong thời gian năm năm đó, hắn chìm vào cảnh giới thần kỳ, đối với mọi chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Mà trong năm năm này, Cự Ma thần đã cẩn thận quan sát tất cả mọi thứ ở đây, cũng hiểu được khí tức trên người hắn không phù hợp với hoàn cảnh nơi này, cho nên mới cố ý khống chế tinh cầu phiêu đãng khắp nơi, cũng không có tiếp xúc với bất cứ tinh cầu nào khác.

Nhanh chóng thu hồi tinh thần ý niệm, trong lòng Tiếu Ân không ngừng thổn thức. Thời gian đối với thần linh mà nói, quả nhiên là có thể tùy ý lãng phí

Năm năm trong cảm giác của hắn giống như mới trải qua mấy giờ. Trong lòng hắn lập tức dâng lên một nỗi nhớ nhà, nhớ bạn bè nhớ người thân mãnh liệt.

Tuy nhiên rất nhanh, Tiếu Ân đã kiềm chế ý niệm này.

- Ta hiểu rồi. Tiếu Ân trầm giọng nói:

- Thần linh vừa mới châm thần hỏa sở dĩ kiến tạo thế giới của thần nhỏ như vậy kỳ thật là vì giảm chi phí. Bởi vì một khi đã bước vào thần giới, sẽ cần tiêu hao tương đối lớn tín ngưỡng lực. Những vị thần mới chắc chắn không có khả năng có nhiều tín ngưỡng lực. Chi phí để có thể duy trì thế giới của thần nhỏ nhất e là cũng phải cố gắng rất nhiều. Muốn mở rộng thế giới của thần, nhất định phải có nhiều tín đồ hơn nữa, thu lấy càng nhiều tín ngưỡng lực. Đương nhiên, còn phải có thần cách tương ứng.

Day Ville và Cự Ma thần đồng thời gật đầu. Trách không được thần linh tất cần phải có tín đồ, vì cướp đoạt tài nguyên tín đồ mà tiến hành chiến tranh.

Hoá ra nguyên do hết thảy là bởi vì bọn họ muốn duy trì sự cường đại và tiến giai liên tục của bản thân thì nhất định phải có nhiều tín ngưỡng lực hơn nữa, phải có nhiều thần lực kết tinh hơn nữa.

Nếu mất đi tín đồ, mất đi nguồn cung cấp tín ngưỡng lực như vậy thế giới của thần sẽ không ngừng thu nhỏ lại, thậm chí cuối cùng biến mất.

Trong lòng Tiếu Ân chợt nhớ tới thế giới của thần bị đóng băng mà mình phát hiện ở đại lục người da đen. Nói vậy chủ nhân của thế giới kia có lẽ cũng từng là chủ nhân của một vì sao trên bầu trời này, chỉ có điều cuối cùng bởi vì nguyên nhân nào đó mà tiêu vong.

- Chúng ta trở về thôi.

Tiếu Ân nhìn thế giới của thần trống rỗng trước mắt không có một bóng người, cũng không có sinh vật gì tồn tại. Hắn phải nghĩ biện pháp chiêu nạp càng nhiều tín đồ.

Hắn cần tín đồ trung thành, chỉ có số lượng tín đồ trung tâm trung thành nhất tăng lên thì mới có thể tạo ra ít nhất một vạn thần lực kết tinh.

Nghe Tiếu Ân dùng giọng điệu con buôn nói những chuyện thần thánh liên quan đến thần linh, trong lòng Day Ville và Cự Ma thần đều có một cảm giác kì quái.

Tuy nhiên sau đó bọn họ đều chụm đầu vào nhau thảo luận về chuyện này.

Hiện giờ việc phải làm trước tiên chính là tận lực phát triển tín đồ. Trước mắt phải đảm bảo thế giới của thần này có thể đạt tới mức tự thu tự chi. Nếu măi mà thu vào không đủ chi thì cho dù trong tay bọn họ có năm mươi triệu thần lực kết tinh, cũng chắc chắn sẽ có ngày nào đó dùng hết.

Việc tiếp theo, là bằng cách nào đó hỏi thăm tình hình thần giới.

Vốn Cự Ma thần đã thành thần, có thể hỏi thăm các nơi ở thần giới. Nhưng sau khi thám thính qua các thế giới của các thần linh khác, bọn họ không ngờ phát hiện, bất kể đối phương thuộc tính như thế nào, dường như đều có dáng vẻ già nua thâm trầm, không phù họp với thế giới của thần mà Cự Ma thần vừa khai sáng.

Tình hình như vậy đương nhiên là ít tiếp xúc với các thần linh khác thì tốt hơn.

Tuy nhiên nếu rời khỏi thần giới, vậy muốn thăm dò tình hình chốn này e là còn khó khăn hơn. Đám nguời Tiếu Ân cũng đành ghi tạc trong lòng, xem tình hình mà tính tiếp.

Từ thần giới trở về, đương nhiên cũng cần thông qua lối đi đầy tia chớp màu tím kia.

Theo lời Cự Ma thần, khi hắn thăng cấp thần linh, thông đạo này cũng đã sinh ra bên trong thế giới của thần, mà hắn cũng không hiểu từ đâu nhận được một cỗ tin tức, hiểu được biện pháp sử dụng thông đạo.

Tuy nhiên, muốn đi qua thông đạo cũng cần tiêu hao rất nhiều tín ngưỡng lực, hơn nữa bản thân thần linh không thể hạ giới, phân thân và hình chiếu tuy rằng có thể, nhưng giá cả hoàn toàn khác.

Không chỉ có thần linh có thể từ thông đạo mà đi lên đi xuống, ngay cả nhân loại bình thường cùng có thể an toàn đi qua thông đạo này. Đương nhiên, phải được thần linh cho phép, nếu không ngay cả là thần linh cường đại khác, cũng chi có thể dùng sức mạnh xông vào thần giới, không thể theo thông đạo này tiến vào thế giới của thần.

Lúc đầu nghe được tin tức này, Tiếu Ân có chút hưng phấn, nghĩ có thể mang một số lớn thân nhân đến thần giới.

Địa hình nơi này tuy rằng chẳng khác gì đại lục thần tạo nhưng hoàn cảnh cuộc sống thực sự chênh lệch như trời và đất. Nếu sống ở nơi này, Tiếu Ân tin tưởng, chỉ cần là người thường và có cố gắng, như vậy khẳng định có thể cảm ứng được ma pháp nguyên tố trở thành ma pháp sư.

Đây là thần giới, có năng lượng hùng mạnh, hơn xa hạ giới.

Nhưng khi nhìn đến số lượng thần lực kết tinh phải trả để từ thượng giới xuống hạ giới, mí mắt Tiếu Ân giật giật vài cái, phẫn nộ mắng to một lũ gian thương.

Mỗi lần dùng thông đạo đi lên đi xuống, không ngờ có cái giá đáng sợ, một vạn thần lực kết tinh.

về phần phân thân của thần linh muốn hạ phàm thì càng đáng sợ, không ngờ cần mười vạn thần lực kết tinh, cho dù là hình chiếu thần linh xuống trần, ít nhất cũng cần chừng hai vạn thần lực kết tinh.

Quy định như vậy khiến Tiếu Ân tức giận đến ngứa cả răng và cũng hoài nghi, thần linh sau khi tiến vào thần giới có đúng là hưởng phúc không? Hay là đến để làm công kiếm thần lực kết tinh?

Hỏi qua Cự Ma thần một chút, quả nhiên, lúc trước dẫn theo hai người bọn họ đã phải bỏ ra hai vạn thần lực kết tinh. Trong lòng Tiếu Ân phát lạnh. Nếu Cự Ma thần không nói cái giá này ra, vậy kết cục hai người bọn họ thật không biết sẽ như thế nào.

Trước khi Tiếu Ân và Day Ville ra đi, Cự Ma thần tặng cho bọn họ mỗi người một thần vực không gian diện tích chừng năm trăm thước vuông.

Tuy rằng không gian này cũng không phái rất lớn nhưng cũng là thật sự là trích ra từ thế giới của thần, là thần vực của riêng bọn họ.

Đối với người chưa thành thần mà nói, vốn căn bản là không thể phóng thích thần vực.

Nhưng Tiếu Ân, Day Ville và Cự Ma thần vốn là một thể, bây giờ lại có quyền khống chế giống nhau đối với thế giới của thần, như vậy trích ra một chút thần vực không gian, tự nhiên cũng là miễn cưỡng có thể.

Tuy nhiên, bởi vì không có thần lực duy trì, bọn họ chỉ có thể sử dụng thần vực không gian trong thời gian cũng không quá dài. Cho nên thứ này cũng chỉ có thể dùng làm vật giữ mạng khi tính mệnh nguy ngập thôi.

An bày xong mọi thứ, Tiếu Ân và Day Ville đi tới thông đạo ở chính giữa thế giới của thần. Sau khi Cự Ma thần ngâm tụng một đoạn chú ngữ cổ quái, hai người Tiếu Ân như bay khỏi thế giới thuộc về thần linh...

Một vầng hào quang thật lớn bừng sáng trong khu mộ của ngụy thần. Khi hào quang vừa tắt, hai người Tiếu Ân xuất hiện lơ lửng giữa hư không.

Ánh mắt bọn họ nhìn cảnh vật trước mắt, trong lòng không khỏi bùi ngùi.

Năm năm thời gian đối với con người mà nói cũng không phải là ngắn. Tuổi đời con nguời được mấy cái năm năm?

Nhưng đối với khu mộ của ngụy thần mà nói, năm năm chi như nháy mắt mà thôi.

Mọi thứ trước mắt dường như cũng không có gì thay đổi. Chỉ có điều những bình đài lớn nhỏ xung quanh có vẻ không giống lắm.

Bọn họ cũng không biết, vụ nổ năm xua đã phá hủy tất cả bình đài lớn nhỏ chung quanh. Nhữngbình đài này chẳng qua là từ nơi khác chuyển đến mà thôi.

Bọn họ nhìn nhau cười, thân hình rời đi nhanh như tia chớp.

Đợi khi đám vong linh xung quanh cảm ứng được cỗ hào quang mà bu lại thì bọn họ sớm đã không biết chạy đến nơi nào.

Sự tích năm năm trước trong ký ức của đám vong linh hãy còn tươi roi rói. Lúc này chúng lại thấy dấu hiệu bất hảo hình như lại đến một lần nữa. Vì thế vùng này lập tức thành vong linh cấm địa, ai cũng không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Tuy rằng hoàn cành xung quanh có rất nhiều thay đổi, nhưng có tọa độ "định vị", bọn họ vẫn thuận lợi quay về bình đài, sử dụng truyền tống trận dấu trên đó để trở về tinh cầu quê hương.

Chỉ ngồi xuống một chút để giải khai phong ấn, không ngờ tốn mất năm năm thời gian.

Ngay khi Tiếu Ân trở về tinh cầu quê hương, hắn cảm thấy nhớ thân nhân của mình vô cùng.

Đương nhiên, hắn cũng không muốn có chuyện bất ngờ và quá phô trương, cho nên cũng không vội vã trở về, mà ung dung bước ra từ ma pháp trận của công quốc Louis, khống chế tốc độ rồi bay về phía khu rừng ma pháp.

Vị trí ma pháp này trận là do đích thân Tiếu Ân tự mình chọn lựa. Lúc ấy bởi vì có chút lo xa cho nên cũng không trực tiếp dựng ở bên cạnh khu rừng ma pháp.

Nhưng đến khi hắn về tới ngoài khu rừng ma pháp không ngờ lại phát hiện một chuyện kỳ quái.

Đó chính là bên ngoài khu rừng ma pháp, không ngờ lại dựng một ma pháp truyền tống trận khổng lồ.

Bằng vào nhãn lực của hắn vừa thấy kết cấu trận đồ này là biết đây là do ma pháp công hội dựng, hơn nữa còn là truyền tống trận khổng lồ.