Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 7 - Chương 46: Thần tích (Thượng)




Trên phiến bình nguyên rộng lớn có các chủng tộc sinh linh hội tụ

Hôm nay, có trên vạn nhân loại có màu da khác nhau và thú nhân cường tráng tụ tập về đây.

Bọn họ đều là những nhân vật có lực ảnh hưởng trong một mảnh dân cư. Để những người này tới đây, đám người Kim phải tốn nhiều tâm huyết, cưỡng bức đe dọa, dùng lợi dụ hoặc, hoặc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mới khiến những người này tới đây.

Trên một vạn người, có hai mươi phần trăm là lão nhân. Tuy tuổi tác của bọn họ đã cao, nhưng đều là những nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong tộc, được cho là đức cao vọng trọng.

Trong đó, cũng có năm phần trăm những ma pháp sư và thú nhân tát mãn giữ địa vị tôn quý trong tộc. Tuy bọn họ và người thường sinh sống trong hai thế giới khác nhau, nhưng đều là những nhân vật chính. Chỉ cần bọn họ mở miệng hoặc xảy ra chuyện sẽ dẫn tới nhiều biến hóa lớn.

Còn lại bảy mươi lăm phần trăm là các võ sỹ cường đại tới từ các tộc. Bọn họ đều là những chiến sỹ có tố chất thân thể cường tráng, tàn nhẫn và thích tranh đấu, hơn nữa có thân thủ bất phàm, đều là những nhân vật đáng để mọi người kính ngưỡng.

Kim yên lặng nhìn mọi người, ánh mắt mơ hồ tỏa sát khí.

Công tác cơ sở không dễ làm nên bất kể hắn nói gì cũng có người phản đối.

Lần này đem mọi người tề tụ về đây, thậm chí hắn còn tự mình động thủ giết vài tên không nghe lời. Nếu không như thế, muốn những người này ngoan ngoãn đi theo chỉ sợ là chuyện không dễ dàng.

Bị Kim nhìn, mọi người hạ ánh mắt xuống hoặc dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Kim.

Kim phát hiện, lấy lòng mình phần lớn là các lão nhân hoặc ma pháp sư. Chẳng qua trong mắt ma pháp sư có thêm phần nóng bỏng. Đây là đặc điểm của ma pháp sư cấp thấp, sau khi gặp ma đạo sỹ, có chút phản ứng đặc thù đó là chuyện đương nhiên.

Cúi đầu, không dám đối măt với Kim là những võ sỹ anh dũng của các tộc. Thực lực của bọn họ tuy không bằng ma pháp sư nhưng luận về cốt khí thì ma pháp sư không thể so sánh được.

Kim nhìn về phương xa, trong lòng thầm nghĩ, không biết bọn Lai An có thuận lợi áp chễ những người này về đây không.



Tiếng chuông sáng vang lên trên đại thảo nguyên. Âm thanh trống rỗng truyền đi, không ngờ khiến người khác có cảm giác kỳ dị.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cho dù ma pháp sư cũng không biết tiếng chuông này đại biểu cho điều gì.

Tuy nhiên tinh thần của mọi người đều chấn động, bọn họ biết, vị ma đạo sỹ cưỡng ép bọn họ tới đây đã bắt đầu lộ mục đích của mình.

Tiếng chuông vẫn như trước liên tục vang lên, cách mười phút lại vang lên, không ngờ không dừng lại.

Nhưng giờ phút này, mặt đất dưới chân bọn họ bẳt đầu chấn động. Tần suất chấn động dần dần tăng lên.

Phần lớn lão nhân té ngã, chỉ có điều bên cạnh bọn họ là các võ sỹ đồng tộc, cho nên bọn họ vừa bị té ngã liền được các võ sỹ nâng dậy. Trên cơ bản các lão nhân khôns bị thương.

Chấn động tuy lớn nhưng đối với các võ sỹ thì chỉ cần bảo trụ cân bằng, kỳ thật đây không phải chuyện khó.

Về phần nhóm ma pháp sư và thú nhân tát mãn thì bọn họ lại có lựa chọn chính xác nhất.

Bọn họ hô một tiếng, cùng bay lên trên không, vẻ mặt hoảng sợ nhìn xuống phía dưới.

Người thường thì không biết nhưng là ma pháp sư, bọn họ cảm ứng được, trong không gian tràn ngập năng lượng nguyên tố.

Cỗ năng lượng này dư thừa, gần như ngưng tụ thành thật thể, khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Dù sao đạt tới trình độ lực lượng nguyên tố như thế này, đã nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, không nằm trong phạm vi lý giải của bọn họ.

Ầm ầm, một tiếng vang lên. Cách bọn họ vài trăm thước, mặt đất đột nhiên lồi lên một điểm lớn.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía đó. Đừng nói là ma pháp sư, cho dù là mọi người ở trên mặt đất cũng đều cảm ứng được điểm từ mặt đắt lồi lên là trung tâm của chấn động vừa rồi.

Điểm đó dần dần cao lên, khuôn mặt của mọi người ngây ra, ngay cả đám ma pháp sư cũng không ngoại lệ.

Dưới điểm đó là một kiến trúc hình vuông to lớn. Không có ai biết nó rộng bao nhiên, cũng không có ai biết tại sao nó lại bị vùi trong mặt đất.

Tóm lại, mọi người bị kiến trúc to lớn này dọa sợ.

Đột nhiên vô số người bẳt đầu hò hét, bọn họ bắt đầu bỏ chạy.

Hóa ra kiến trúc này có xu thế càng ngày càng lớn ra. Từ đầu chỉ có trăm mét, nhưng khi bọn họ khiếp sợ thì nó đã dần lan tới chân bọn họ.

Cho tới khi nó lan tới chân một người, người đó vô tình bị hất lên.

Người đó cũng quyết định rất nhanh, hét lớn một tiếng, từ trên cao nhảy xuống, bỏ chạy về phía xa.

Tiếng hét của người này khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người bắt đầu chen nhau bỏ chạy.

May mắn ngay từ đầu Kim đã an bài vị trí thích hợp, đã sớm nghĩ tới điều này. Cho nên đem một vạn người này chia ra, bố trí bên người những lão nhân những võ sỹ đồng tộc. Trong khi chạy trốn, nhóm võ sỹ đồng tộc mang theo bọn họ cùng chạy trốn.

Tuy rằng hỗn loạn nhưng dù sao không có ai bị thương.

Kim đứng trên không trung, yên lặng nhìn đám người này giống như nhìn những con kiến. Trong lòng hắn đột nhiên minh bạch suy nghĩ của nhóm ma đạo sỹ chính quy.

Trước lực lượng ma pháp vĩ đại, những người này không thể nào gây sợ hãi, không phải là con kiến thì là gì? Chẳng lẽ là sói sao?

Nửa ngày sau, kiến trúc thần bí rốt cuộc chồi lên mặt đất.

Giọng nói tràn ngập sát khí của Kim vang lên, mọi người miễn cưỡng bình tĩnh lại. Bọn họ ngơ ngác xoay người nhìn kiến trúc từ dưới lòng đất chồi lên, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Kiến trúc này dài hơn năm mươi thước, các tầng rộng lớn, nền móng thậm chí còn rộng khoảng một cây số.

Kiến trúc to lớn như thế ở trong mắt người thường là chuyện khó tin. Cho dù là ma pháp sư cũng lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc khủng bố như thế. Tâm thần của bọn họ bị tòa kiến trúc to lớn này cuốn hút.

Kim chậm rãi tiến lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của trên vạn người, hắn nghiêm nghị, khuôn mặt lộ ra vẻ cung kính, cứ như thế quỳ bái.

Sau đó, toàn bộ kiến trúc lại biến hóa.

Phía trên kiến trúc vốn đầy bùn đất, ai cũng không biết bên trong chứa đồ vật gì.

Nhưng mà sau khi Kim cúi đầu, kiến trúc lập tức tỏa ra hào quang sáng ngời.

Từng tầng bùn đất trên kiến trúc rơi xuống, dần dần để lộ ra phong thái hoàn mỹ của kiến trúc.

- Trời ạ, không ngờ là thần điện.

Một số lão nhân và mấy trăm võ sỹ quỳ xuống, trong mắt bọn họ tỏa ra thần sắc cuồng nhiệt.

Phàm là sinh vật có trí tuệ, điều bọn họ sợ hãi nhất là những thứ mình không biết.

Trước kia không biết đồ vật xuất hiện từ trong đất là gì, mọi người đều cảm thấy lòng không yên. Nhưng sau khi biết rõ đáp án, nhìn thần quang vô cùng vô tận bao phủ đại địa, biết đó là thần linh mà mình thờ phụng, bọn họ bắt đầu quỳ xuống quỳ bái.

Ánh sáng bên trong thần điện càng ngày càng mãnh liệt. Hào quang to lớn dường như có lực lượng cường đại. Phàm là ai bị hào quang bao phủ, dù tâm chí bọn họ có kiên định thế nào thì giây phút này đều bị nhìn thấu và có cảm giác như được ở trong lòng mẹ.

Từ từ, rất nhiều người thả lòng, trăm người đầu tiên quỳ xuống, miệng bẳt đầu ngâm tụng.

Trăm người không nhiều, chỉ chiếm một phần trăm.

Nhưng khi bọn họ đồng thanh ngâm tụng, không còn bất cứ âm thanh nào vang lên nữa. Phối hợp với hào quang ấm áp thần bí, dường như trong thiên địa chỉ có âm thanh này vang lên.

Từng người nối tiếp nhau quỳ xuống, ngay cả các ma pháp sư bay trên bầu trời, cũng chậm rãi bay xuống, hướng về phía thần điện quỳ lạy.

Cảnh tượng này rất rung động lòng người.

Đây không phải là chuyện ma pháp sư có thể làm được, chỉ có thần linh mới có thể sáng tạo kỳ tích này.

Nhìn kiến trúc to lớn vài phút, bất kể là ai cũng có cảm giác kích thích mãnh liệt.

Dưới hào quang của thần, trăm vị tín đồ thần linh cầu nguyện, đem cảm giác này phóng đại tới vô hạn.

Dưới tình huống này, đừng nói là ma pháp sư, cho dù là ma đạo sỹ như Kim cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, ít nhất bề ngoài cũng coi trọng thần uy.

Nếu không thần linh thấy không thuận mắt, giáng một tia sét xuống thì đến lúc đó khóc cười cũng không xong.

Tất cả mọi người quỳ xuống, trên người bọn họ tỏa ra tín ngưỡng lực nhè nhẹ, Kim mới đứng lên.

Hắn cất cao giọng nói:

- Ta được lệnh của Cự Ma Thần bệ hạ, kiến tạo một trăm tòa thần điện trên đại lục. Một tháng sau, tất cả mọi người phải tới thần điện gần nhất và nhận sự chúc phúc của bệ hạ. Nếu không đi, sẽ bị coi là dị giáo đồ, bị mọi người đuổi giết.

Kim nói xong, thân thể của những người quỳ ở phía dưới bắt đầu run rẩy.

Kim rõ ràng biểu đạt ý tứ của mình, là tín đồ thì chúng ta lưu lại, không làm thì chúng ta sẽ giết chết không tha.

Kiến thức uy thế của ngày hôm nay, tin rằng trong lòng những người này đã có quyết định.

Những người này cũng không biết, Kim vừa kiến tạo thần điện ở nơi này thì khu vực phụ trách của Lai An cũng phát sinh chuyện tương tự.

Một tòa thần điện to lớn từ dưới đất chui lên. Phía trên thần điện tỏa ra lực lượng thần thánh vô cùng vô tận, khiến trái tim mọi người rung động.

Cho dù là kẻ kiệt ngạo bất tuân, sau khi thấy thần tích cũng không kiềm chế được kích động, quỳ xuống bái lạy. Còn có ai dám trong tình huống đó chống đối.

Trong đại lục thần tạo, tình huống giống như thế này liên tiếp diễn ra trong mười khu vực.

Sau khi làm xong mọi chuyện, năm người Kim, Linnuo, Day Ville và đám người Tower Belli mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Điều duy nhất khiến bọn họ cảm khái đó là kế hoạch này rất hoàn mỹ, không biết làm thế nào Tiếu Ân nghiên cứu ra.

Ở ngoài mười khu vực lớn, Tiếu Ân cười nhìn tiền phương. Hắn có thể cảm ứng rõ trong không gian tràn ngập tín ngưỡng lực cường đại.

Mỗi ngày thu hoạch một vạn thần lực kết tinh, đây là mùa thu hoạch lớn to lớn của Cự Ma Thần.

Miệng của hắn hơi nhếch lên. Một tháng sau càng có nhiều điều ngạc nhiên và vui mừng chờ đón hắn. Nếu việc này có thể thành công, Tiếu Ân có thể cam đoan, số lượng ba mươi vạn tín đồ, ít nhất có thể tăng lên mấy lần. Hơn nửa tín đồ trung thành và siêu cấp tín đồ có tư cách tiến vào thần quốc cũng sẽ nhiều lên.

Một tay thúc đẩy chuyện này, chẳng qua Tiếu Ân tham khảo thủ đoạn tuyên truyền ở kiếp trước mà thôi.

Một bóng người lóe lên, đại địa chi mẫu xuất hiện trước mắt hắn.

Hiện giờ đại địa chi mẫu thở hổn hển, dường như đã mệt tới cực điểm, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tiếu Ân nhìn hình tượng của nàng, không kìm được nói:

- Đại địa chi mẫu, sao nàng lại chật vật như vậy?

Thân hình của đại địa chi mẫu đứng thẳng lên, đôi mắt mở to như chuông đồng, nói:

- Ngươi quá ức hiếp người, không ngờ muốn ta kiến tạo thần điện trong mười khu vực trong vòng một ngày. Ngươi coi ta là ai, cho dù công nhân và nông dân ở kiếp trước cũng không bị bóc lột như ta.

Tiếu Ân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Ban đầu đại địa chi mẫu không có thần trí, sau khi dung hợp với linh hồn do Tiếu Ân bồi dưỡng mới được coi là nhân loại có trí tuệ.

Linh hồn mới này tuy không phải là của Tiếu Ân, nhưng tốt xấu gì cũng có quan hệ thân mật với hắn.

Chỉ có điều dù thế nào Tiếu Ân cũng không đoán được, mình sẽ nghe được vấn đề này từ miệng đại địa chi mẫu.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân vội vàng nói:

- Tốt lắm, tốt lắm. Nàng muốn gì, ta sẽ thỏa mãn.

Trong lòng hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngôn từ của nàng quá dọa người đi.

Đại địa chi mẫu ngẫm nghĩ một lúc, mày khẽ nhíu lại, nhẹ giọng hỏi:

- Ta muốn gì? Ta muốn gì nhỉ?

Tiếu Ân âm thầm lắc đầu, mặc dù sinh linh này có trí tuệ nhưng vẫn như trước không có tâm cơ gì. Nhưng cho dù như thế, trong lúc dung hợp, Tiếu Ân đã gạt bỏ nhiều tính cách trong linh hồn.

Có đôi khi Tiếu Ân cũng cảm khái. Nếu sau khi dung hợp, bọn họ lấy linh hồn của chính mình là chủ thì thật là tốt.

- Ta không biết, sau này nói sau.

Đại địa chi mẫu trả lời, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tiếu Ân.

Tiếu Ân cười ha ha, nói:

- Được rồi, sau này sẽ nói, tuy nhiên còn nhờ ngươi trợ giúp một chuyện.

Đại địa chi mẫu liên tục gật đầu nói:

- Nsươi nói đi.

Ánh mắt của nàng lộ ra tia hưng phấn.

- Ta cần kiến thiết chín mươi cái thần điện trong vòng một tháng, ngươi có thể hoàn thành không?

Tiếu Ân tùy ý nói:

- Nếu ngươi không làm được, ta sẽ tìm người trợ giúp. Giọt nước của Vô Danh có uy lực cực lớn, ngay cả thần linh cũng có thể đóng băng. Ngươi thấy thế nào?

Đại địa chi mẫu bất mãn nói:

- Hừ, ta làm việc mà còn cần phải nhờ người khác giúp đỡ sao. Ngươi nói cho ta biết địa điểm, mười ngày sau, ngươi phái người tới nghiệm thu.

Tiếu Ân cười tủm tỉm, lấy ma pháp lục thư đã chuẩn bị từ trước đưa cho đại địa chi mẫu. Sau khi nhận ma pháp lục thư, đại địa chi mẫu chui xuống dưới nền đất, trong nháy mắt không còn dấu vết.

Ánh lửa chợt lóe lên, vạn năm quang nguyên chi vương giống như người khổng lồ chìm trong lửa xuất hiện phía sau Tiếu Ân.

Tuy nhiên năng lực khống chế lửa của hắn đạt tới cảnh giới cực cao, ngọn lửa cháy hừng hực không ngờ không tỏa ra chút nhiệt khí nào cả, ngay cả cỏ xanh dưới chân hắn cũng không bị đốt cháy.

Tiếu Ân quay đầu nhìn, cười nói:

- Thế nào, ngươi cũng muốn kiếm việc làm sao?

Người khổng lồ mở miệng rộng, nói:

- Ta không buồn tẻ như vậy.

Hắn chỉ lên không trung nói:

- Ta muốn lấy nó.

Tiếu Ân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt trở nên cổ quái.

Phía trên đại lục thần tạo, có một mặt trời. Mặt trời chỉ là vật phẩm trang sức, cung cấp sức sống cho vạn vật, kỳ thật là dựa vào thần lực kết tinh.

Cho nên ở trong lòng Tiếu Ân, mặt trời trên đại lục chỉ để trang trí mà thôi, nhưng không ngờ vạn năm quang nguyên chi vương muốn hóa thân thành mặt

trời. Điều này khiến hắn kỳ quái.

Dường như nhận ra sự đăm chiêu của Tiếu Ân, người khổng lồ nói:

- Ta chỉ muốn thử cảm giác cung cấp nhiệt độ cho vạn vật. Nếu ta có thể vượt qua cảm giác này, chắc chắn sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển sau này của ta.

Tiếu Ân hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Hắn thật sự không rõ, cung cấp nhiệt độ phải tiêu hao năng lượng. Tiêu hao năng lượng có chỗ tốt gì với hắn?

Chỉ có điều nhìn sắc mặt kiên định của người khồng lồ, Tiếu Ân đang định buông lời khuyên nhủ đành nuốt trở về.

Than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói:

- Được rồi, ta đáp ứng ngươi. Tuy nhiên ta không biết cách để ngươi thay thế mặt trời. Ngươi đi tìm Vô Danh, có lẽ hắn sẽ có biện pháp.

Người khổng lồ khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Nhìn bước chân kiên định của hắn, ngay cả Tiếu Ân cũng có chút kích động.

Một người có quyết tâm và cố gắng thì đù hắn làm bất cứ chuyện gì cũng khiến người khác có cảm giác kỳ diệu.

Cảm giác này hoặc là kích động hoặc ủng hộ hoặc run sợ hoặc âm trầm.

Nhưng không thể phủ nhận, chỉ có những nhân tài như vậy mới mang tới cảm giác rung động chân chính.

Nhìn hướng người khổng lồ rời đi, Tiếu Ân rơi vào trạng thái trầm tư. Cho tới khi Kim vô thanh vô thức tiến tới mới có phản ứng.

- Sư phụ, tất cả đều theo sự phân phó của ngài, mọi chuyện đã thuận lợi hoàn thành.

- Ừ, tình huống của bọn họ thế nào, hiệu quả ra sao?

- Hiệu quả rất tốt.

Kim thật lòng nói:

- Khi mọi người thấy thần điện xuất hiện, đều rơi vào trạng thái kinh sợ. Đặc

biệt dưới sự bao phủ của thần ân, rốt cuộc không có ai dám phản kháng ý nguyện

của thần linh.

Kim dừng một chút, dường như cảm thấy những lời mình nói có phần võ đoán, bổ sung:

- Ít nhất không có ai dám phản đối ý chỉ của Cự Ma Thần.

Tiếu Ân vui mừng nói:

- Rất tốt, những người này đều là lực lượng nòng cốt trong nhóm dân cư. Bọn họ đều có lực lượng hoặc quyền lực, muốn để bọn họ giống như người bình thường vô tri vô giác tín ngưỡng Cự Ma Thần là rất khó. Cho nên ta không miễn cưỡng bọn họ nhập giáo, chỉ cần bọn họ không gây phiền toái cho ta là được. Còn về phần người bình thường, ha ha...Bọn họ phải nhập giáo, đặc biệt đời kế tiếp của bọn họ, nhất định phải chọn ra những đứa trẻ kiệt xuất, bồi dưỡng ngay từ nhỏ. Như vậy sau trăm năm, phiến đại lục này mới thực sự thuộc về Cự Ma Thần.

Kim do dự một chút nói:

- Sư phụ, nếu sau trăm năm, những người đó còn quấy rối không?

Tiếu Ân tự nhiên hiểu Kim ám chỉ đám ma pháp sư và thú nhân tát mãn. Sau trăm tuổi, võ sỹ dũng mãnh chỉ sợ suy nhược tới nỗi không chịu được một đòn. Nhưng đám ma pháp sư không giống người bình thường, họ có thế không ngừng tiến giai, có được cuộc sống dài lâu.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nói:

- Không cần lưu lại, không hợp thì để bọn họ đi. Nếu bọn chúng mặt dày mày dạn thì đành phải tiễn bọn họ lên đường thôi.

Kim cúi đầu, cung kính nói:

- Đúng.

Sau trăm năm, mọi việc sẽ đổi mới. Khi đó người trên đại lục cơ bản sẽ tín ngưỡng Cự Ma Thần. Còn đám ma pháp sư và tát mãn thì phải xem thái độ của bọn họ, nếu hợp thì giữ lại còn quấy rối thì đành phải tiễn bọn họ lên đường.

Tiếu Ân quay đầu nhìn về phương xa, dường như tai nghe được những lời ca tụng Cự Ma Thần.

Hắn biết, muốn làm cho mọi người tín ngưỡng một vị thần linh thì chắc chắn không phải một chuyện dễ dàng, nhưng mà nếu có thần tích xuất hiện thì Tiếu Ân tin tưởng, hết thảy đều sẽ thay đổi.

- Kim, thông tri xuống, một tháng sau bảo mọi người tập trung tại trăm ngôi thần điện, nếu ai từ chối thì đuổi đi hết.

- Vâng, sư phụ. Kim lẫm liệt nói.

Trải qua mấy năm phát triển, đám người Kim hình như đã nhận ra là Tiếu Ân quyết tâm muốn biến đại lục thần tạo này thành đại bản doanh tín ngưỡng của Cự Ma Thần.

Chuyện này khiến cho tất cả những người thân cận với Tiếu Ân đều khó hiểu, nhưng lại có rất ít người phản đối với quyết định của Tiếu Ân, chỉ tận tâm tận lực dựa theo ý nghĩ của Tiếu Ân mà làm việc.

Bởi vì ở trong lòng bọn họ, Tiếu Ân làm như vậy khẳng định là có đạo lý, chẳng qua là với thực lực hiện nay của bọn họ không cách nào nhìn thấu thôi.

Tiếu Ân nhận lại ánh mắt khó hiểu (chém bậy), trầm giọng hỏi:

- Lhasa Lira hắn thế nào rồi?"

- Tiểu sư đệ đã cật lực tín ngưỡng Cự Ma Thần, hơn nữa tới lúc được Cự Ma Thần tán thành đã bắt đầu sơ bộ học tập tiên đoán thuật rồi.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói:

-

- Ngươi nói cho hắn, một tháng sau chính là lễ lên ngôi giáo hoàng của hắn, thành tựu sau này thế nào, thì phải xem biểu hiện của hắn ra sao.

- Vâng.

Tiếu Ân khẽ vung tay lên, Kim lập tức vô thanh vô tức rời đi.

Than nhẹ một tiếng, sắc mặt Tiếu Ân hơi phức tạp, hắn lẩm bẩm nói:

- Tiên đoán thuật, đây chính là độc môn của Nguyệt tinh linh bộ tộc. Nữ Thần Ánh Trăng, ngươi sẽ đưa môn pháp thuật này cho ta sao?