Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 8 - Chương 9: Vô Danh nhắc nhở




Ngày hôm sau, khi Tiếu Ân thiết kế hình ảnh ma pháp đưa ra, tự nhiên là thông qua không hề có tranh luận.

Không chỉ có Công tước Louis hết sức chờ mong đối với kiến trúc to lớn trong hình ảnh ma pháp này mà ngay cả mấy vị ma đạo sĩ cửu cấp trên đại lục cũng đều vừa lòng không có lời nào để nói.

Tiếu Ân đương nhiên không có khả năng bê nguyên si kiến trúc thần điện của Thần Vương bệ hạ Odin Lage đưa đến, hắn chỉ lấy mấv kiến trúc lớn ở trong quần thể kiến trúc thần điện làm chủ. Dưới sự trợ giúp của Nhất Hào khảm vào đó nguyên tố truy cầu hoàn mỹ của tộc Tinh Linh, tuy rằng chỉ là thêm một bộ phận điêu khắc, nhưng lại càng thêm thích hợp kiến trúc đặc thù của ma pháp nguyên lão viện.

Sau khi biết được mọi người vừa lòng và khen ngợi, Tiffany công bố hình ảnh ma pháp và tuyên bố ngày hôm sau bắt đầu động thổ.

Mấy vị ma đạo sĩ cửu cấp Scar cũng không kìm nổi đưa ra nguyện ý hỗ trợ. Không chỉ có mấy người bọn họ, phàm là ma pháp sư ở trong này đều đưa ra yêu cầu tương tự.

Khi gặp được hình ảnh ma pháp to lớn hùng vĩ như vậy, trong lòng tất cả các ma pháp sư đều không hẹn mà cùng có cảm giác như hành hương về đất thánh, cho nên bọn họ mới có thể xung phong đưa ra đề nghị giúp đỡ một phen.

Không ngờ, Tiffany tủm tỉm cười từ chối đề nghị của mọi người, ngay cả yêu cầu của phó hội trưởng ma pháp công hội Sloppy Burger đại nhân cũng bị từ chối.

Nếu Tiffany không phải là pháp sư của bộ tộc Nguyệt Tinh Linh hiện tại như mặt trời ban trưa, nếu không phải Tiffany không phải là thủ tịch ma pháp sư của công quốc Louis, nếu không phải công quốc Louis xuất hiện một quái thai Tiếu Ân và bây giờ còn có bốn vị Ngụy Thần làm chỗ dựa, như vậy chỉ sợ sau khi Tiffany đắc tội nhiều ma đạo sĩ như vậy liền có người làm khó nàng ngay tại chỗ.

Nhưng mà, mọi người bị lâm vào khó hiểu ngày hôm sau mới biết được nguyên nhân chân chính Tiffany vì sao làm như vậy.

Sáng sớm hôm sau, một ma pháp học đồ từ sáng sớm đã thức đậy, theo tập quán đi vào phía tây viên lâm tiến hành rèn luyện ma pháp hàng ngày thì một loạt tiếng gào rống thảm thiết vang lên chấn động toàn ma pháp viên lâm.

Tòa ma pháp nguyên lão viện hào hoa khổng lồ dự tính chiếm mấy trăm mẫu đất không ngờ trong một ngày đã được xây dựng hoàn toàn thành công.

Đây là một Thần tích, tuyệt đối là Thần tích.

Lúc ấy tất cả các ma pháp sư trong ma pháp viên lâm đều trợn mắt há hốc mồm, khó thể tin tưởng tất cả những gì tận mắt mình trông thấy.

Dựa theo dự tính của nhóm Tiffany, tính cả sự hỗ trợ của rất nhiêu ma pháp sư, có thuật Ngưng Thổ sử dụng liên miên không dứt, nhưng muốn xây dựng thành công ít nhất cũng phải cần thời gian một tháng. Hơn nữa, công việc đến những bước về sau, bố trí các loại vật phẩm điêu sức trong ma pháp nguyên lão viện...không mất một, hai năm thời gian thì đừng mơ hoàn toàn làm xong.

Nhưng hiện thật chính là, chỉ một ngày sau, ở phía trên nơi đất bằng trong quy hoạch cứ vậy mà có một khu kiến trúc khổng lồ hùng vĩ.

Không ai biết kiến trúc này xuất hiện như thế nào, ngay cả những ma pháp sư cửu cấp ban đêm ở nơi này cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

Điều này khiến cho đám ma đạo sĩ đều cả kinh thất sắc.

Nếu đã có người ở bên cạnh tránh né được thần thức của bọn họ mà làm ra kiến trúc khổng lồ như vậy, vậy có phải là nói chỉ cần người đó nguyện ý là có thể trong một đêm đánh chết toàn bộ bọn họ mà người khác không hề phát giác ra?

Ý niệm đáng sợ này nổi lên trong đầu tất cả ma pháp sư, bọn họ kiêng kị vạn phần đối với thực lực chân chính của người ẩn núp trong công quốc Louis. Trong cuộc đời này, những ma đạo sĩ ở tại đây không có ai muốn nảy sinh xung đột với công quốc Louis.

Đồng dạng, cũng không ai biết, ngay vào lúc ban đêm, thật sự là đại địa chi mẫu cả người ngứa ngáy nhàm chán không có chuyện gì dưới sự sai sử của người nào đó, cầm bản vẽ xây dựng ra ngoài một chuyến, theo sau liền vô thanh vô tức trở lại...

Bên trong công quốc Louis có Thần tích, Thần tích khiến cho tất cả các ma pháp sư đều phải sợ hãi run rẩy.

Tin tức này giống như mọc cánh truyền khắp mọi ngõ ngách trên đại lục. Tất cả mọi người đều biết, công quốc Louis là quốc gia được Thần linh chúc phúc. Trong quốc gia này, chẳng những có bốn Ngàn năm Truyền kỳ có thể phóng cấm chú, có lực lượng có thể tiêu diệt bất cứ một quốc gia nào, hơn nữa còn có rất nhiều ma pháp sư và tòa ma pháp nguyên lão viện Thần tích.

Đặc biệt là điều cuối cùng, Thần tích một ngày biến không thành có xây dựng thành công nguyên lão viện mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cho mọi người từ trong đáy lòng thừa nhận công quốc Louis là trung tâm đại lục.

Mà người được lợi ích lớn nhất trong chuyện này, không ai khác hơn là Công tước Louis, ông ta sau khi nhận được các loại lễ vật và tiền tài khó thể tin tưởng, đột nhiên phát hiện mệnh lệnh ông ban ra thậm chí còn có tác dụng hơn so với hoàng đế bệ hạ của đế quốc Nặc Khả Đa hiện nay...

Tiếu Ân cũng chỉ giúp đến đây là ngừng đối với chuyện của công quốc Louis.

Hắn đã vì Công tước Louis dựng một sân khấu rộng lớn có thể phát triển không ngừng, về phần sau này nên làm thế nào, làm đến mức nào thì phải dựa vào bản thân của Công tước Louis.

Một người bình thường, hoặc là một công quốc bình thường, chẳng sợ công quốc này là tổ quốc của Tiếu Ân đời này cũng chưa từng khiến hắn để trong lòng.

Trên thế giới này, trừ những tên đứng đầu trong Thần giới kia thì làm sao có khả năng có đế quốc vĩnh viễn bất bại?

Có lẽ đợi cho lần sau Tiếu Ân đến nơi đây, tòa ma pháp nguyên lão viện khổng lồ và công quốc Louis có khi cũng đã thành danh từ trong lịch sử rồi.

Lắc lắc đầu, nhìn bầu không khí dày đặc ở phương xa, còn có tình cảnh nhốn nháo sục sôi, Tiếu Ân đột nhiên cảm thấy một hồi chán nản, ở trong lòng hắn, dường như đang hỏi mình có còn thích ứng đám người như vậy hay không?

Ngay tại giờ phút này, một bàn tay ngọc mềm mại đưa tới, Juliana mắt đẹp động lòng người dường như xem thấu tâm tư của Tiếu Ân, lại dường như đang nói lên tâm tư của mình cho hắn.

Ở trong đôi mắt to động lòng người này biểu hiện ra là một loại hào quang gần như hoàn mỹ. Trong giờ khắc này, Tiếu Ân đột nhiên cảm thấy trái tim hai người bọn họ vô cùng gần gũi, quả thực giống như là đều đập cùng một tốc độ và tần suất.

Kéo mạnh tay nàng, Tiếu Ân nói:

- Cùng ta đi Thần giới đi.

- Ừ!

Tiểu Hồ Ly đột nhiên nghiêng đầu, nói:

- Chàng không phải còn không có Thần quốc sao? Ta không muốn đi thần quốc của Cự Ma Thần.

- Không phải đi thần quốc của Cự Ma Thần

Tiếu Ân lập tức kiên định nói:

- Cho ta một năm thời gian, ta nhất định tạo ra một thần quốc... khiến nàng thích.

Tiếu Ân vốn muốn nói thần quốc giống như đại lục Thần tạo, nhưng là lại nghĩ đến thảm trạng của Cự Ma Thần lúc đó, cùng vói đánh giá năng lực của mình, Tiếu Ân cuối cùng không tùy ý khoác lác ở trước mặt người âu yếm của mình.

Hai người âu yếm tán gẫu ở một bên, lão Bond ở phương xa vẻ mặt vô cùng vui mừng gật đầu. Bộ mặt đầy tươi cười của lão khiến cho nếp nhăn trên trán lão ít đi rất nhiều.

Đối với nàng dâu này, lão vừa lòng trăm phần. Chỉ có điều lão nhân này vẫn là có một chút bất mãn: Tiểu tử Tiếu Ân này, khi nào thì đưa cho ta một Tiếu Ân bé đây hả...

Về trong ma pháp tháp, Tiếu Ân đuổi toàn bộ mọi người về phòng của bọn họ, sau đó sửa sang lại quần áo đi vào trong phòng Vô Danh.

Trong phòng này trước sau vẫn không có bất kỳ tình cảm gì như trước, ánh mắt Tiếu Ân đảo qua trên người Vô Danh. Người này dường như căn bản không thấy hắn đi vào vậy.

- Vô Danh. Đã lâu không gặp.

Tiếu Ân tiến lên, dùng giọng điệu nói như súng liên thanh:

- Ngươi hình như không hoan nghênh ta đến làm khách.

Giọng nói lạnh như băng của Vô Danh truyền ra:

- Ngươi mới là chủ nhân nơi này. Ta chỉ là một người khách ở đây thôi.

Tiếu Ân lập tức ngây người. Quả thật, hắn mới là chủ nhân của ma pháp tháp này, mà Vô Danh chỉ là một người ở tạm mà thôi. Nhưng trên thực tế, những ngày Vô Danh ở trong ma pháp tháp này nhiều hơn Tiếu Ân rất rất nhiều.

Hơi chút xấu hổ cười cười, Tiếu Ân tuy rằng đã thành Thần, ngay cả là trước mặt Nữ thần Ánh Trăng hắn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trước mặt Vô Danh, hắn lại bi ai phát hiện, dường như bất kể mình trở thành cái dạng gì, đều không có gì khác.

Ánh mắt Vô Danh nhìn về phía Tiếu Ân, giống như lần đầu gặp mặt, không có bất kỳ dao động năng lượng nào.

- Được rồi. Chúng ta không thảo luận về vấn đề này nữa.

Tiếu Ân bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đã đi Thần giới gặp Thần Vương Odin Lage chưa?

- Gặp rồi.

Vô Danh vô cùng đơn giản hai từ trả lời Tiếu Ân.

Vẻ mặt Tiếu Ân hơi khẩn trương:

- Các ngươi đã nói những gì?

- Hắn yêu cầu ta vì hắn mở ra một thông đạo. Nhưng mà ta từ chối.

Mở thông đạo? Tiếu Ân hồ nghi hỏi:

- Ngươi lại cự tuyệt hắn?

- Đương nhiên. Thông đạo hắn yêu cầu là không thể mở ra.

Vô Danh cũng không giải thích vì sao không thể mở ra. Môi Tiếu Ân giật giật, hắn đột nhiên phát hiện, trong câu chuyện những loại nhân vật như vậy, dường như không phải mình có thể tham gia.

Trước khi thực lực đủ mạnh, biết càng nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt gì. Tiếu Ân đột nhiên cười, nói:

- Được rồi, đây là chuyện giữa các ngươi. Ta hy vọng các ngươi có thể thông qua hiệp thương để giải quyết, ngàn vạn lần không nên động võ.

- Sẽ không!

Vô Danh khẳng định nói.

- Vì sao?

Vô Danh nhìn hắn thật sâu, nói:

- Ta chỉ có lực lượng một đòn. Nhưng mà trước khi Tam đại Thần Vương chết hết, pháp tắc Thần giới sụp đổ, không có ai hy vọng ta đánh ra một đòn đó.

Trong mắt Tiếu Ân chợt lóe lên hào quang màu vàng, rốt cục mạnh mẽ áp chế tính toán truy tìm ngọn nguồn.

Hắn quay đầu đi, chuyển đề tài, ngưng giọng hỏi:

- Vô Danh. Ngươi có biết cái gì gọi là ngưng luyện thành công Thần cách không?

- Ngưng luyện thành công?

Vô Danh ngẩn ra, hắn nhìn Tiếu Ân vài lần hỏi:

- Ngươi đã đốt Thần hỏa, đã thành Thần, ồ, chẳng lẽ bản thể của ngươi đã có thể ngưng luyện ra loại Thần cách cấp bậc này sao?

Tiếu Ân cũng không nói chỉ đưa tay ra, lấy một mảnh Thần cách lóe ra hào quang mờ mờ.

Ánh mắt Vô Danh thoáng nhìn một chút, gật đầu nói:

- Không sai. Quả thật là đã ngưng luyện Thần cách thấp kém.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiếu Ân lộ ra ngấm ngầm vừa lòng:

- Ngươi, thật sự rất không tồi.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:

- Vô Danh. Ta chỉ muốn biết thứ này đến tột cùng có gì khác Thần cách bình thường.

Vô Danh trầm ngâm một lát, nói:

- Tiếu Ân. Ngươi nếu đã thành Thần, hẳn là cũng hiểu được Thần linh tiến giai như thế nào chứ?

- Đương nhiên. Thần linh tiến giai, Thần cách, Thần thể, Thần tính và linh hồn tương dung, thiếu một thứ cũng không được. Còn có, đại lượng tín đồ trung tâm là một trợ giúp lớn ắt không thể thiếu.

- Đúng vậy. Số lượng tín đồ trung tâm có thể thông qua thời gian dài lâu để không ngừng gia tăng, điểm này đối với Thần linh mà nói cũng không xem là vấn đề gì.

Vô Danh trầm giọng nói:

- Thần Thể, Thần tính và linh hồn cũng có thể trải qua thời gian dài rèn luyện để tăng cường và dung hợp, nhưng là Thần cách thì không được. Muốn được Thần cách nhất định phải đi đoạt, phải đi tiêu diệt Thần linh nhỏ yếu hơn mình.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, điểm này phàm là người từng ở trong Thần giới trên cơ bản đều hiểu biết rõ ràng.

- Đối với Thần linh mà nói cho dù diệt Thần linh khác, chỉếm được Thần cách cũng chưa chắc có thể thuận lợi ngưng luyện Thần cách vào trong Thần thể của mình. Đây là bởi vì trong Thần cách bản thân khi sinh ra có một tác dụng bài xích. Cho dù là trong những Thần cách cùng thuộc tính, xác xuất dung hợp thành công cũng chỉ là 50% mà thôi.

Vô Danh nói tiếp.

Sắc mặt Vô Danh có chút ngưng trọng nói tiếp:

- Một khi tiến hành dung hợp, nếu là thành công thì cũng thôi. Nếu là thất bại như vậy Thần cách dùng để dung hợp sẽ tự động biến mất, ngưng tụ một lần nữa ở một nơi nào đó dưới hạ giới.

Đôi mày Tiếu Ân khẽ nhướng, hỏi:

- Luân Hồi Giới?

Vô Danh ung dung cười nói:

- Luân Hồi Giới quả thật là nơi ngưng luyện ra Thần cách nhiều nhất. Nhưng mà hạ giới xa xa không chỉ một chỗ này có thể một lần nữa ngưng luyện Thần cách.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hắn cũng không phải nảy lòng tham đối với Thần cách dưới hạ giới, mà là hắn có một loại ý tưởng, nếu có thể tại hạ giới tìm được Thần cách, vậy chẳng phải có thể che dấu lai lịch chân chính Thần cách mình lấy ra hay sao?

- Vô Danh. Thế giới chúng ta ở nơi nào có Thần cách ngưng luyện?

- Không biết!

- Cái gì?

Tiếu Ân ngẩn ra, hoài nghi hỏi:

- Ngươi làm sao lại không biết?

- Đương nhiên không biết. Vũ trụ thế giới này to lớn bao nhiêu, nơi nào cũng đều có khả năng ngưng luyện ra Thần cách. Mà có thể chiếm được Thần cách hay không, chỉ có thể dựa vảo hai chữ "vận khí".

Vô Danh nhìn Tiếu Ân một cái thật sâu, dường như rõ ràng ý tướng của hắn như trong lòng bàn tay:

- Nếu là rất may mắn, bất kỳ sinh vật trí tuệ bình thường nào đều có khả năng nhặt được Thần cách ở trên đường. Nhưng nếu là không may, trừ Luân Hồi Giới ra thì không có nơi nào có thể cam đoan chỉếm được Thần cách. Cho nên, ngươi căn bản là không thể nắm chắc tìm được Thần cách ở hạ giới.

Lúc này Tiếu Ân mới hết hy vọng, xem ra con đường này quả nhiên là không thông. Nếu có thể dễ dàng tìm được Thần cách ở hạ giới, như vậy đám Thần linh trong Thần giới cũng không ngốc, bọn họ đương nhiên không có khả năng bỏ qua cơ hội này.

- Được rồi. Như vậy Thần cách đã ngưng luyện và Thần cách bình thường đến tột cùng là có gì khác nhau? Chẳng lẽ có thể đề cao xác xuất dung hợp Thần cách thành công sao?

- Đúng. Khi dung hợp Thần cách bình thường và Thần thể, cao nhất chỉ có 50% thành công. Nhưng là Thần cách trải qua ngưng luyện và Thần thể tương dung, như vậy xác xuất thành công sẽ khoảng 70-80%.

Trong mắt Tiếu Ân lại một lần nữa hiện tinh quang. Đến tận bây giờ hắn rốt cục hiểu được giá trị chân chính của thứ này. Trách không được, đám Tinh linh kia thà rằng bỏ qua danh dự, sinh ra sát tâm cũng muốn để lại Thần cách đã được ngưng luyện này lại.

Chỉ có điều, điều kiện các Tinh linh đưa ra cũng khiến Tiếu Ân vô cùng vừa lòng. Đừng nói ba trăm triệu Thần lực kết tinh, cho dù là chỉ riêng kiện thượng cổ Thần khí nắm giữ pháp tắc thanh âm cùng giai với tiểu mộc kiếm là cũng đủ đáng giá để đổi. Đương nhiên, rốt cục là hợp lý hay không, đây là vấn đề mỗi người một ý. Tiếu Ân cố nhiên cảm thấy hắn chiếm tiện nghi lớn, nhưng Rafael và Dajialema làm sao lại không nghĩ như vậy?

Vô Danh đột nhiên cười ha hả nói:

- Thần cách trải qua ngưng luyện vốn là kỹ xảo độc môn của Tam đại Thần Vương, không thể tưởng tượng được hiện giờ lại có thêm một người. Thế lực Thần giới lại phải phân chia lại một lần nữa.

Trong lòng Tiếu Ân rùng mình, hỏi:

- Trong Thần giới còn có Thần linh khác có thể ngưng luyện Thần cách sao?

- Ba vị Thần Vương từ xưa nhất, bọn họ đều nắm trong tay pháp tắc tối cao của thế giới này, pháp tắc ngưng luyện Thần cách.

Vô Danh thản nhiên nói:

- Ở mỗi một Thần thể của một Thần linh, đều tồn tại Thần lực. Ba vị Thần Vương từ cổ xưa kia, có thể ngưng luyện Thần thể của Thần linh thành Thần cách. Một khi thành công, đó là Thần cách được ngưng luyện.

Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, nói:

- Bọn họ sử dụng Thần thể của Thần linh để ngưng luyện Thần cách. Đó chẳng phải là chỉ cần đại khai sát giới là có thể đạt được vô tận Thần cách sao?

- Đó là không có khả năng. Thần thể có thể ngưng luyện ra thần cách, phải là Thần thể ngủ say trong mộ các Thần hơn trăm vạn năm. Mà Tam đại Thần Vương cổ xưa càng không có khả năng lạm khai sát giới (giết chóc lung tung vô cớ) ở Thần giới.

Vô Danh thản nhiên nói:

- Ngươi có thể yên tâm. Số lượng Thần cách bọn họ có thể ngưng luyện ra, kém với ngươi rất nhiều.

Tiếu Ân trầm ngâm một hồi thật lâu, rốt cục vẫn hỏi:

- Vô Danh. Ngươi không phải nói ta mới là người duy nhất có thể ngưng luyện Thần cách sao?

- Ngươi quả thật là người duy nhất có thể ngưng luyện Thần cách.

Trên mặt Vô Danh lộ ra ý cười hiếm thấy, nói:

- Nhưng Tam đại Thần Vương cổ xưa là ngoại lệ.

Tiếu Ân há miệng thở dốc cũng không có tiếp tục hỏi đến cùng. Hắn có một loại cảm giác, có lẽ tới một ngày nào đó, đối với những lời của Vô Danh nói lúc này, hắn sẽ tự động hiểu được ý nghĩa. Nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Tuy nhiên hết thảy đều không trọng yếu. Dù sao ở trong tay của hắn có thể ngưng luyện ra Thần cách như vậy, cũng được coi là một chuyện tốt. Đặc biệt là ngày sau những người mình quan hệ chặt chẽ có thể thăng tiến, tuyệt đối chiếm tiện nghi rất lớn. Hơn nữa, còn có một điểm Tiếu Ân có thể khẳng định, sắp tới trong hội giao dịch ma pháp vật phẩm do gia tộc Phong Linh tổ chức, bằng vào vật này, bất kể hắn nhìn trúng vật gì của đối phương, đều khẳng định có thể giành được như ý muốn.

Bởi vì trừ ba vị Thần linh cấp bậc Thần Vương ra phỏng chừng không có Thần linh nào có thể cự tuyệt hấp dẫn của vật này.

Bỏ qua chuyện này, cổ tay Tiếu Ân khẽ lật lấy ra một tảng đá màu đen. Thể tích tảng đá này cũng không lớn, chỉ bằng nắm tay trẻ con nhưng trên tảng đá này có một tia năng lượng rất nhỏ, không ngờ có năng lực có thể ngăn cản Thần niệm xâm lấn.

- Vô Danh. Ngươi có biết đây là cái gì?

Vô Danh nhìn thoáng qua tảng đá kỳ dị này, không khỏi khẽ mỉm cười nói:

- Đây là đặc sản trên thân huynh đệ kia của ta. Như thế nào lại chạy tới trong tay ngươi?

Tiếu Ân bật cười, tuy nhiên những lời này của Vô Danh nói không sai.

Huynh đệ của hắn là một trận pháp khổng lồ có thể đại biểu pháp tắc Thần giới, bên trong không chỉ có lôi điện vô cùng vô tận hơn nữa còn có tảng đá như vậy, nói là đặc sản cũng không sai.

- Đây là ta phát hiện trên người một Ngụy Thần, cũng không biết là trong trận pháp thoát ra từ khi nào.

Tiếu Ân cẩn thận giải thích.

- Vậy cũng phải. Thứ này tuy rằng có vẻ quý báu, nhưng ở trong trận đồ của hắn cũng chỉ là loại bình thường.

Vô Danh hơi chút nghiêm túc nhìn một chút, nói:

- Nguyên thể màu đen là phổ biến nhất, nếu là màu trắng hoặc màu đỏ, vậy có vẻ trân quý và hiếm thấy hơn.

Trên mặt Tiếu Ân nổi lên một tia hứng thú, hắn ngưng giọng nói:

- Loại nguyên thể này có ích lợi gì?

- Chúng nó đều là năng nguyên thể, tác dụng để bổ sung năng lượng.

Tiếu Ân lập tức giật mình, nói:

- Hóa ra đây là năng lượng tinh thạch sao?

Tuy nhiên hắn lập tức nhăn mày, nói:

- Không đúng. Thứ này Thần niệm cũng không thể xâm nhập, như thế nào có thể bổ sung năng lượng?

Vô Danh khẽ cầm hòn đá, trên mặt có chút cảm khái nói:

- Nguyên thể cũng không phải cho Thần linh hấp thu, cũng không phải là năng lượng cung cấp cho truyền tống trận và ma pháp đạo cụ. Đây chính là năng lượng thể truyền thừa từ thượng cổ đó.

Tiếu Ân hơi chút trầm ngâm, trong lòng khẽ động thất thanh nói:

- Thượng cổ Thần khí?

Nhìn ánh mắt Vô Danh như cười như không, trong lòng Tiếu Ân có cảm giác không chân thực. Nếu quả thật có khả năng, hắn thật đúng là muốn thí nghiệm tại chỗ.

- Không sai, chính là thượng cổ Thần khí.

Vô Danh cực kỳ vừa lòng tốc độ phản ứng của Tiếu Ân, nói:

- Vào thời kỳ thượng cổ, nguyên khí thiên địa dày đặc hơn hiện nay rất nhiều, các loại năng lượng kỳ dị xuất hiện vô cùng tận, bất kể là hấp thu loại năng lượng nào cuối cùng đều có thể tiến giai cảnh giới Chân Thần vô thượng. Chỉ có điều sau này không biết nguyên do nào khiến cho nguyên khí thiên địa tiêu tan, chỉ còn lại mỗi năng lượng ma pháp hiện giờ. Cho nên, lúc ấy rất nhiều thượng cổ Thần khí được luyện chế thành công đều bị mất năng lượng sử dụng mà suy bại và mất đi.

Nói tới đây,trên mặt Vô Danh cũng hiện ra một tia thương cảm hiếm thấy:

- Thần linh mặc dù là trong cuộc sống không gì không làm được, nhưng so với lực lượng của cả thiên địa lại cũng chỉ như một con kiến mà thôi.

Tiếu Ân nghe đoạn bí văn này, trong lòng cũng nổi lên cơn sóng gió động trời. Vô Danh rất ít nói đến chuyện thời thượng cổ, nhưng mỗi một lần đều tiết lộ ra một ít thiên cơ chưa từng nghe qua.

Hơn nữa từ trong miệng Vô Danh, Tiếu Ân cũng biết trước kia trong vũ trụ có vô số loại năng lượng có thể cho người hấp thu, nhưng hiện giờ chỉ còn lại mỗi ma pháp nguyên tố mà thôi.

Biến hóa này không ai có thể giải thích nổi, chỉ có thể nói là tự vũ trụ điều tiết mà thôi.

Mà sau khi một loại văn minh độc đại, rất nhiều vũ khí và đạo cụ văn minh trước liền dần dần đi hướng suy sụp. Đây là một chuyện không thể tránh khỏi.

Nhìn hòn đá trong tay, Tiếu Ân hỏi:

- Thứ này sinh ra như thế nào? Có thể đủ năng lượng sử dụng tất cả thượng cổ Thần khí không?

Vô Danh tự hỏi một chút, nói:

- Đây là thứ mà các Thần và Yêu ma thượng cổ sau khi nguyên khí dần dần thưa thớt đi hợp sức nghiên cứu mà thành, điều kiện hình thành cực kỳ hà khắc. Nhưng một khi thành hình, như vậy chỉ cần là khí cụ thượng cổ là có thể coi nó như năng lượng để sử dụng.

Vô Danh trả lại hòn đá cho Tiếu Ân:

- Đừng coi thường thứ này dường như không lớn, nhưng năng lượng nó ẩn chứa vượt qua dự đoán của ngươi rất nhiều.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, điểm này là không thể không tin.

Có thể ở trong lôi điện không bị đánh nát, ngược lại có thể ngưng tụ được thật thể như vậy và có quan hệ với khu không gian lôi điện màu tím, năng lượng ẩn chứa bên trong đương nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Hắn hơi nhắm mắt lại, trong lòng tự hỏi một chuyện.

Phân thân người cá sấu một năm sau sẽ tham gia hội giao dịch khổng lồ mà gia tộc Phong Linh cử hành, ở trên hội giao dịch đó, nếu chỉ cần sử dụng Thần cách thấp kém được ngưng luyện để trao đổi dường như cũng quá kinh thế hãi tục. Như vậy nếu lại thêm loại nguyên thể này thì sao đây?

Theo hắn biết, số lượng thượng cồ Thần khí và Ma khí được lưu truyền trong Thần giới tuyệt đối không ít, đặc biệt ở trong tay Thần linh bậc cao, loại khí cụ có được uy năng khổng lồ này lại càng không thiếu.

Nhưng trong đó ít nhất có một nửa và ba kiện thượng cổ Thần khí trong gia tộc Phong Linh, đều giống nhau được bảo quản thật cẩn thận ở trong các nơi như Tàng Bảo Các.

Không phải là bọn họ không muốn vận dụng, mà là căn bản không thể vận dụng. Tiếu Ân có thể khẳng định, nếu có thể lấy được nhiều hòn đá như vậy, tuy rằng không có khả năng chấn động như Thần cách thấp kém qua ngưng luyện, nhưng ít nhất cũng là một chuyện rất được quan tâm.

Chỉ có điều, muốn vào trong thế giới lôi điện khắp nơi kia cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Nghĩ lại một chút kinh nghiệm lần thứ hai tiến vào, Tiếu Ân có chút giật mình, có lẽ chỉ có bản thể mới có được năng lực và tư cách này thôi.

Bỗng nhiên, một điểm sáng mỏng manh như thể là hư không đi ra, cứ vậy thình lình xuất hiện trước mắt Tiếu Ân.

Khoảnh khắc điểm sáng xuất hiện, không chỉ có Tiếu Ân biến sắc, ngay cả Vô Danh cũng vẻ mặt ngưng trọng.

Bọn họ đã từ điểm sáng này cảm ứng được có một cỗ khí tức dị thường, đây là khí tức thuộc về bản thân Tiếu Ân, khí tức thần bí sinh ra từ linh hồn của hắn.

Hiện nay Tiếu Ân ở hạ giới cũng không phải bản thể mà chỉ là một phân thân mà thôi.

Là một Thần linh bậc thấp, mặc dù về lý luận mà nói có thể có được rất nhiều phân thân nhưng trên thực tế tuyệt đại đa số Thần linh trước khi thăng tiến lên Thần linh bậc trung nhiều nhất cũng chỉ phân liệt ra một phân thân mà thôi.

Đúng vậy, đối với Thần linh mà nói, phân thân cũng không phải giống như Tiếu Ân chế tạo ra, mà là từ bản thể phân tách ra. Mỗi lần phân tách một cái, đều tạo thành tổn thương khó thể cứu chữa đối với Thần thể. Muốn bù đắp thương tổn này, phải trải qua vô số năm tu luyện.

Đồng thời, phân tách ra càng nhiều phân thân, đối với tu luyện ngày sau cũng có chướng ngại rất lớn. Đặc biệt đối với dung hợp Thần cách, Thần tính, Thần thể và linh hồn càng có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn.

Ở trong Thần giới tràn đầy nguy hiểm này, không có một Thần linh bậc thấp nào đưa tiền đồ của mình ra mà nói giỡn. Cho nên bọn họ nhiều nhất chỉ ngưng luyện ra một phân thân mà thôi.

Nhưng vấn đề này đối với Tiếu Ân, hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhiều nhất chỉ là đối với pháp tắc Thần tính có chút tổn hại nhưng chỉ cần sử dụng đại lượng tín ngưỡng là có thể bù đắp rất nhanh. Mà Tiếu Ân trong tay có được những ba trăm triệu Thần lực kết tinh, căn bản không có khả năng thiếu hụt tín ngưỡng lực.

Nguyên nhân chính là vì thế cho nên Tiếu Ân mới có thể ở Thần linh bậc thấp chế tạo ra hai phân thân hơn nữa còn không sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với bản thể.

Hiện giờ tới hạ giới đúng là một phân thân giống bản thể như đúc. Mà điểm sáng chói lóa này, nếu phân thân Tiếu Ân không cảm ứng sai lầm, chắc là tin tức bản thể từ Thần giới truyền tới.

Tuy rằng bản thể và phân thân có được cùng một linh hồn, gần như có thể nói là một người, nhưng một khi khoảng cách quá xa, như vậy hai bên vẫn không thể liên hệ bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, có một biện pháp một khi sử dụng và thuận lợi phát đi, như vậy bất kể khoảng cách giữa phân thân và bản thể bao xa, thì khoảng cách này cũng đều biến thành hai điểm một đường, có thể trong nháy mắt tới nơi.

Loại phương pháp này chính là phương pháp truyền tống linh hồn.

Rút ra một bộ phận linh hồn, sử dụng năng lực đặc thù nào đó áp súc thành một điểm sáng. Nếu có thể phóng thích thành công như vậy liền có thể xuyên qua hết thảy mọi chướng ngại, đi tới trước mặt bản thể hoặc phân thân.

Nếu một phân thân Thần linh ngã xuống, như vậy sẽ tự động áp súc hết thảy quá trình thành một điểm sáng linh hồn, chỉ cần sau khi ngưng tụ bay đi ngoại giới một khoảng cách mà không bị người chặn lại, như vậy có thể tiến vào trong không gian truyền tống thần bí, trong nháy mắt tới nơi bản thể, cuối cùng để bản thể tiến hành trả thù mãnh liệt.

Đương nhiên, nếu trong quá trình này bị người ngăn cản hoặc đánh tan, như vậy điểm sáng linh hồn ngưng tụ lên sẽ tiêu tan, càng không nói đến truyền tống gì nữa.

Ngày trước khi Tiếu Ân tại hạ giới tìm tới Luân Hồi Giới từng đánh chết hình chiếu một Thần linh nào đó, và thu thập toàn bộ điểm sáng sinh ra, ngay một điểm cũng không chạy thoát cho nên mới không bị người khác nhìn chằm chằm.

Phương pháp sử dụng linh hồn truyền tống mặc dù nhanh chóng thuận tiện nhưng cái giá phải trả cực kỳ cao. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hoặc là phân thân, hình chiếu không đến lúc ngã xuống là tuyệt đối sẽ không sử dụng phương pháp này.

Bởi vì đây là một loại phương pháp thiêu đốt lực lượng linh hồn để đạt được mục đích. Mà vào thời điểm không có linh hồn thể, muốn khôi phục linh hồn thì cách duy nhất chính là chìm vào ngủ say.

Một Thần linh chìm vào ngủ say ở trong Thần giới sẽ bị nguy hiểm rất cao. Cho dù là Thần linh cấp Chủ Thần cũng không dám dễ dàng tiến vào trong loại trạng thái này.

Tiếu Ân giơ tay ra nắm trong tay điểm sáng. Điểm sáng này giống như là về nhà mình nhanh chóng dung hợp vào cơ thể Tiếu Ân. Trong nháy mắt này, Tiếu Ân lập tức hiểu rõ nội dung điểm sáng linh hồn này truyền tới, trên mặt hắn lập tức hiện ra một tia cổ quái cực kỳ.

Vô Danh có chút lo lắng hỏi:

- Trong Thần giới đã xảy ra chuyện gì?

Mặc dù mặt ngoài hắn rất thờ ơ với Tiếu Ân, nhưng trên thực tế hắn cũng tuyệt đối có vài phần kính trọng đối với Tiếu Ân. Dù sao trong vô số năm qua, Tiếu Ân là nhân loại thứ nhất có lực lượng linh hồn thần bí mà hắn gặp được. Nếu ngày sau có thể phát triển, thành tựu đạt được chỉ sợ không kém lão chủ nhân năm xưa.

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:

- Chúng ta gặp kẻ địch rồi.

- Người nào?

- Một Thần linh bậc thấp.

Trong giọng nói Tiếu Ân tràn ngập bất đắc dĩ:

- Thần giới quả là một nơi tràn ngập nguy hiểm, bất kể chúng ta cẩn thận thế nào nhưng vẫn còn có người tới cửa gây phiền toái.

Hắn cười trấn an, nói:

- Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì. Bọn họ ở Thần giới tuyệt đối có thể ứng phó, chẳng qua là thông tri một chút cho có lệ mà thôi.

Vô Danh nhìn Tiếu Ân dường như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút gì đó.

Rốt cục Vô Danh duỗi tay, trên tay hắn chậm rãi hiện ra một vùng sáng màu trắng. Đây là bàn tay nước trên người Vô Danh.

- Tiếu Ân. Bàn tay nước của ta vô số năm trước đã sinh ra linh trí rất yếu ớt. Nhưng loại sinh mạng thuần túy mà không có bất kì nhân công nào động tay chân do sức mạnh lực lượng thiên địa ngưng tụ mà thành lại có một nhược điểm trí mạng. Đó chính là trên cơ bản rất khó thành công ngưng tụ ra linh hồn và thần trí chân chính.

Tiếu Ân yên lặng gật đầu. Đối với điểm này hắn căn bản không chút hoài nghi.

Đặc biệt là sau khi trải qua dung hợp linh hồn Vạn năm Quang nguyên và Đại địa chi mẫu, Tiếu Ân càng có thêm một loại hiểu biết hết sức trực quan đối với điều này.

Loại sinh mạng thể này tuy là sinh mạng năng lượng có sự cường đại đến mức không thể tin nổi nhưng chính bởi vì bọn họ cường đại cho nên muốn hoàn toàn ngưng luyện ra linh hồn như sinh mạng trí tuệ lại là chuyện khó có khả năng.

Có thể nói, loại sinh mạng này bình thường đều hành động như một loại bản năng, đối với hết thảy đều có một loại cảm giác đần độn vô tri.

Tuy nhiên, sau khi loại sinh mạng thể này ngưng luyện ra linh hồn, uy năng bọn họ có được tuyệt đối không kém Thần linh, đặc biệt là trong một số lĩnh vực am hiểu, lại có khi còn trội hơn.

- Tiếu Ân. Ta hy vọng ngươi có thể giúp nó ngưng tụ ra linh hồn.

Vô Danh trầm giọng nói.

Tiếu Ân nao nao, do dự một chút, nói:

- Vô Danh. Đây chính là linh vật đã theo ngươi nhiều năm như vậy. Nếu là để ta giúp nó sinh ra linh hồn, chỉ sợ quan hệ của nó cùng ngươi về sau...

Nói tới đây Tiếu Ân ngừng lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Vô Danh.

Trên mặt Vô Danh mơ hồ có một tia dao động, đó là một loại cảm giác không bỏ được, nhưng càng nhiều cũng là một loại đoạn tuyệt.

- Ta vốn muốn để cho nó ở bên cạnh ta chậm rãi tiến hóa, thẳng đến khi sinh ra linh hồn. Nhưng sau khi gặp được Đại địa chi mẫu và Vạn năm Quang nguyên bây giờ, ta nghĩ rằng đã không cần quá câu nệ đến hình thức tự nhiên nữa.

Vô Danh than nhẹ một tiếng, nói:

- Bất kể sau khi nó ngưng tụ ra linh hồn biến thành dạng gì, ta cũng tuyệt đối không trách ngươi.

Tiếu Ân lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Vô Danh hào phóng như vậy, hắn tự nhiên không có khả năng cứ khách khí nữa.

Tuy rằng sau khi giúp linh vật sinh ra linh hồn, cũng không phải chúng nó thành phân thân của Tiếu Ân. Nhưng sau khi hấp thu linh hồn Tiếu Ân gian nan bồi dưỡng ra, chúng nó có một sự thân cận từ trong tinh thần đối với Tiếu Ân, đó căn bản không thể xóa được.

Chuyện tốt như vậy, nếu là từ chối vậy mới chân chính khiến người người đều oán trách.

- Được. Ngươi đã quyết định như vậy, sau khi ta trở về Thần quốc sẽ giúp ngươi làm việc này.

Tiếu Ân hơi chút chần chờ, nói:

- Một khi nó có được linh hồn, sẽ có năng lực hoàn toàn tự chủ giống như Đại địa chi mẫu và Vạn năm Quang nguyên. Ta sẽ cố gắng khuyên nó trở lại bên cạnh ngươi, nhưng nó lựa chọn thế nào, vậy không phải ta có thể bức bách.

Vô Danh khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Đó là tư nhiên.

Tiếu Ân nhìn Vô Danh dường như lại khôi phục vẻ hờ hững mọi khi, trở lại trạng thái không quan tâm đối vơi mọi sự, trong lòng cũng không biết có cảm tưởng thế nào.

Tuy nhiên, nếu là ở chung lâu ngày, mình khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho bàn tay nước này.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì ở chung thời gian thật sự quá lâu dài, quan hệ của Vô Danh và bàn tay nước đã xảy ra biến hóa thật tinh tế, ở trong mắt Vô Danh, bàn tay nước đã không phải là một công cụ và vật phẩm, mà là như người thân của hắn vậy.

Cho nên sau khi gặp được Vạn năm Quang nguyên và Đại địa chi mẫu hiện giờ mới có thể sinh ra cảm khái từ trong lòng, vì trưởng thành ngày sau của bàn tay nước mà làm ra lựa chọn như vậy đi.

Chậm rãi ngẩng đầu, tư tưởng Tiếu Ân từ trong cảm giác ấm áp đi ra, hắn dường như từ nơi này trực tiếp thấy được Thần giới, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sát ý sắc bén.

Đã có người tự tìm đường chết, vậy thành toàn cho họ thôi...

---------------------

Ở bên trong Thần giới rộng lớn, tuyệt đối là một nơi vô biên vô hạn.

Nhưng mà ở nơi này có một điểm khác duy nhất so với hạ giới đó là: Chỉ cần là người có lực lượng ma pháp là có thể tùy ý rời khỏi Thần quốc, ở bên ngoài tự do phi hành.

Điểm này nếu khiến cho ma pháp sư trong các tinh cầu hạ giới biết được khẳng định hâm mộ muốn chết.

Dù sao, lúc tại hạ giới, trước khi trở thành Ngàn năm Truyền kỳ, ngoài việc sử dụng ma pháp truyền tống trận cấp tinh cầu thì căn bản không có cách nào khác rời khỏi tinh cầu của mình.

Chẳng qua, nơi này tuy rộng lớn, nhưng nếu vận khí không tốt lại vẫn như trước gặp được rất nhiều tai nạn mà không biết tại sao.

Hiện giờ bản thể của Tiếu Ân, Cự Ma Thần an vị trong Thiên Không Thần điện, ở xung quanh họ có vô số tín đồ cung kính hầu hạ. Những người này đều là tín đồ trung tâm nhất, thành kính nhất, nếu không cũng không thể tiến vào Thiên Không Thần điện.

Thiên Không Thần điện này Tiếu Ân lấy từ nơi Nuo Weijia, vị Thần linh bậc trung hệ hắc ám này đích xác bỏ rất nhiều công sức cho Thiên Không Thần điện, nếu cứ vậy vứt đi quả thật là rất đáng tiếc. Mà Tiếu Ân thì bởi vì Thần tính bất đồng cho nên cuối cùng lựa chọn bỏ qua, đưa thứ này của Nuo Weijia giao cho Cự Ma Thần.

Khi Thiên Không Thần điện mà hơn ngàn vạn tín đồ hắc ám quen thuộc lại một lần nữa bay trong Thần quốc, tất cả những tín đồ đến từ Nuo Weijia đều kích động, lệ nóng lưng tròng, về tín ngưỡng dường như càng thêm thành kính một chút.

Giờ phút này, bọn họ đang thông qua một loại ma pháp nào đó từ xa quan sát một Thần quốc cách Thần quốc của bọn họ vài vạn dặm.

Thần quốc này so với bọn họ thì nhỏ hơn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ gần bằng một nửa. Nhưng ở trong Thần quốc kia, lại tràn ngập một loại không khí tín ngưỡng.

Khi Tiếu Ân và Cự Ma Thần nhìn thấy không khí tín ngưỡng dày đặc như thế, không khỏi đồng thời mặt mày nhăn nhó.

- Tra rõ lai lịch bọn họ chưa?

Tiếu Ân giọng ngưng trọng hỏi.

- Cũng gần đủ rồi!

Cự Ma Thần than nhẹ:

- Đây là thần quốc của một Thần linh bậc thấp, khác biệt chính là trong Thần quốc đã có năm mươi triệu tín đồ thành kính.

Lúc nói tới đây, Cự Ma Thần cũng không che giấu vẻ hâm mộ của mình đối với vị Thần linh này:

- Ngay từ đầu chúng ta mở rộng Thần quốc thật sự quá lớn, hơn nữa số lượng tín đồ trung tâm quá ít, cho nên không khí tín ngưỡng tràn ngập ở Thần quốc cũng rất mỏng manh chẳng ra gì cả. Tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn ham muốn của kẻ khác.

Tiếu Ân bình tĩnh ngồi trên ghế đặt ngang hàng với Cự Ma Thần, tuy trong lòng hắn đang nhanh chóng tính toán nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì. Từ điểm này mà nói hắn dung nhập vào vai diễn Thần linh dường như còn nhanh hơn một bậc so với Cự Ma Thần.

Ở trong Thần giới, một thần quốc mạnh yếu thế nào cũng không phải chỉ nhìn độ lớn của thần quốc mà quyết định.

Nếu không có tín đồ trung tâm xứng với Thần quốc, như vậy phạm vi Thần quốc càng lớn, khí tín ngưỡng biểu hiện ra ngoài Thần quốc lại càng mỏng manh. Nếu phát hiện loại Thần quốc này, lập tức sẽ trở thành đối tượng các thế lực săn đuổi.