Dị Giới Ràng Buộc

Chương 17: Ta cũng yêu ngươi




Ngày hôm sau, trời còn rất sớm Sở Thần và Mạc U đã bắt tay vào việc dọn nhà. Sở Thần nhìn vật nhỏ vì vui sướng mà cảđêm thao thức chỉ bất đắc dĩ cười.

Nhà mới của bọn họ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp lớn, một phòng tắm rửa và một phòng vệ sinh. Trước nhà Sở Thần ươm trồng khá nhiều hoa đủ màu sắc. Khiêng giường, bàn ghế, tủ kệ từ hang chuyển qua nhà mới xong, Sở Thần ngồi nhìn Mạc U sắp xếp những đồ dùng mới đổi được hôm qua vào trong kệ, nhìn thái độ cẩn thận của y, Sở Thần có chút đau lòng, mười năm qua y đã cực khổ rồi, một đứa trẻ bảy tuổi yếu ớt phải một thân một mình tự sinh tự diệt, không thể nào tưởng tượng được y đã phải chịu đựng những gì.

Bước tới từ sau lưng ôm lấy Mạc U, Sở Thần thấp giọng nói

“Sau này ta sẽđối xử tốt với ngươi.”

Quá quen với việc đột ngột bị hắn ôm như vậy rồi nên Mạc U không bất ngờ lắm, nghe hắn nói vậy thì mỉm cười tựa người vào lòng hắn

“Ngươi đã rất tốt với ta rồi.”

“Chúng ta dọn xong rồi ra chợ mua thêm ít đồ, được không?” Sở Thần không quên chuyện lần trước ở chợ, cau mày hỏi ý kiến Mạc U.

“Được, chúng ta cùng đi.”Đúng là Mạc U vẫn còn ám ảnh chuyện cũ, nhưng y cũng muốn tư tay lựa chọn vật dụng trong nhà của bọn họ, vả lại có Sở Thần bên cạnh, y không sợ, y tin hắn.

“Ngoan.” Hôn nhẹ lên môi y một cái, Sở Thần buông y ra tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

.

.

.

Chợ phiên hôm nay như mọi khi rất đông, sắp tới mùa đông nên mọi người tranh thủ mua sắm những thứ mình cần cho cả mùa lạnh giá.

Sở Thần đẩy một xe đầy thú rừng bước vào chợ. Mạc U đi sát bên cạnh y, thấy có người chỉ trỏ thì có chút cúi thấp đầu, ngay sau đó một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay y. Nhưđược tiếp thêm sức mạnh, Mạc U mỉm cười với hắn, lơđi những ánh mắt săm soi của mọi người, bước theo Sở Thần.

Sở Thần đảo mắt một vòng, sát ý bắn ra rõ ràng, những kẻ bàn tán bất giác im miệng, chỉ dùng ánh mắt soi mói pha chút tò mò nhìn về phía Sở Thần.

Đẩy xe thúđến thẳng thôn Mạn Hoa bên cạnh, Sở Thần dừng trước một sạp vải lớn, kéo Mạc U tới

“Ngươi vào chọn mấy khúc vải may thêm vài bộ y phục đi.”

Gật đầu với Sở Thần, Mạc U thích thúđi lựa vải, đây là lần đầu tiên y được đi đến thôn Mạn Hoa nha!

Sở Thần nhìn y một chút, thấy y vui vẻ trở lại thì an tâm, quay sang bắt chuyện với chủ sạp.

Chủ sạp vải này là một nữ nhân trung niên họ Từ, khi nhìn xe thú rừng kia thì bà ta liền tươi cười niềm nở chào hàng

“Chàng trai anh tuấn, ngươi cần gì, ở chỗ ta có rất nhiều mặt hàng.”

“Ta muốn một tấm vải dày để lót giường, chỗ bà có loại nào tốt nhất không, số thú kia tùy bà chọn.”

“Có chứ, có chứ, để ta lấy cho ngươi xem.” Bà chủ Từ cười tươi như hoa lấy ra một vài kiểu vải cho Sở Thần chọn.

Sờ thử vải, cảm thấy độ dày tạm ổn, Sở Thần tùy tiện chọn một mẫu đưa bà chủ gói lại, sau đóđi tới chỗ Mạc U.

Mạc U cũng đã chọn xong ba xấp vải, thấy Sở Thần đi tới thì giơ lên cho hắn xem.

“Ngốc, lấy thêm vài khúc nữa, sẵn tiện may nhiều nhiều để dành mặc dần.” Vật nhỏ này thật là…

Cuối cùng trừ tấm nệm bông, Sở Thần mua tất cả sáu khúc vải cho Mạc U, hai khúc cho mình, hai tấm màn cửa,  một cái chăn dày nữa. Đổi lại hắn đưa cho bà chủ Từ một con heo rừng lớn, còn tặng thêm hai con bồ câu.

Mặc dù Mạc U muốn nói làở nhà y còn rất nhiều y phục, nhưng thấy Sở Thần kiên quyết như vậy cũng mặc hắn quyết định, trong lòng lại ngọt như mật.

Đẩy xe, Sở Thần cùng Mạc U tiếp tục chuyến mua sắm của mình. Địa điểm kế tiếp là một tiệm may y phục gần sạp vải của bà chủ Từ.

Sau khi đo đạc, Sở Thần đưa số vải cho thợ may, hẹn hai ngày sau lấy hàng, thanh toán xong xuôi liền dắt Mạc U trở về nhà. Trước khi đi hắn còn bí mật dặn dò gìđó với thợ may, Mạc U hỏi thì hắn không nói, đành ôm một bụng nghi vấn theo hắn.

Lúc về tới thôn Thác Thủy thì xe đẩy chỉ còn sót lại năm con chim sẻ và hai con thỏ rừng, Sở Thần ghé vào đổi chúng lấy một ít rau củ và gia vị.

Trên đường về, Sở Thần ghé trả xe đẩy cho trưởng thôn, tự mình khiêng bao đồ, sau đó bỗng nhiên quay sang hỏi Mạc U nhàđại bá y ởđâu. Hơi nghi hoặc nhưng Mạc U vẫn ngoan ngoãn dẫn đường cho hắn.

Sở Thần nhướn mày nhìn căn nhà lớn trước mắt, qua lời kể của Lạc Ô, hắn khá chán ghét gia đình này, nhưng theo lễ nghi vẫn phải mời bọn họđến ăn giỗ, dù gì bọn họ cũng là gia đình đại ca của phụ mẫu Mạc U.

Nhờ người làm vào báo một tiếng, Sở Thần đứng ở ngoài sảnh cảm thấy Mạc U có chút khẩn trương thì mỉm cười trấn an y

“Ngốc, có ta ởđây, chỉ là mời bọn họđến dựđám giỗ phụ thân mẫu thân mà thôi.”

Mạc U kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết?!! Ngay lập tức cảm động bao trùm lấy y, hai mắt ửng hồng, mặc kệ xung quanh có người, y nhào tới ôm lấy Sở Thần. Người này thật sự là quá tốt với y mà!

“Ngốc, sao vậy, bảo bối ngoan, không khóc.” Như dỗ trẻ con, Sở Thần khẽ vuốt lưng y, giúp y bình tĩnh lại.

Cho nên, khi phu phụ Mạc đại lão gia bước ra thì thấy đứa cháu á chủng của mình đang ở trong lòng một nam nhân lạ mặt, mặc dù vô cùng ngạc nhiên nhưng lão ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười giả dối, tiến tới chào hỏi

“Mạc U, lâu vậy sao con không đến đây chơi, đại thẩm con ngày nào cũng nhắc tới con.”

“Đúng, đúng, đây là?” Hùa theo phu quân mình giả lả vài tiếng, Mạc đại thẩm đưa mắt nhìn sang Sở Thần, hỏi Mạc U.

“Chào đại báđại thẩm, lần đầu gặp, ta là Sở Thần, là phu quân tương lai của Mạc U, rất cảm ơn thời gian qua hai người đã chăm sóc cho y.” Sở Thần mỉm cười ôn hòa chào hỏi, nói tới hai chữ‘chăm sóc’ Sở Thần còn cốý nhấn mạnh. Trước đây thiêu rụi mấy cánh đồng của bọn họ xem ra vẫn làít.

Nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, trừ bỏ kinh ngạc, hai phu thê lão Mạc còn hơi rùng mình. Tuy lời hắn nói thập phần hòa nhã nhưng đôi mắt bạc kia lại mang theo tia sắc bén rõ ràng. Hai huynh muội Mạc La, Mạc Liên đứng phía sau phụ mẫu mình cũng giật mình. Xem ra lời đồn trong thôn là thật rồi. Từ khi nào thì tên á chủng ti tiện này lại tìm được một phu quân anh tuấn như vậy chứ?!! Mạc La bực dọc nhíu mắt liếc Sở Thần, còn trong mắt Mạc Liên thì mang theo tia mê luyến.

Chưa bao giờ nàng gặp nam nhân nào tuấn lãng như vậy, đôi mắt bạc kia mới hút hồn làm sao, Mạc Liên cảm thấy trái tim mình như loạn nhịp, thấy hắn nhìn sang mình thìđỏ mặt cúi đầu. Mạc U đứng đối diện vô tình nhìn thấy màn này, y vô thức cắn môi, bàn tay phía dưới siết chặt tay Sở Thần.

Kỳ thật Sở Thần chỉ nhìn phụ mẫu nàng ta mà thôi, vẫn mang theo nụ cười thanh nhã, Sở Thần vô thẳng vấn đề:

“Hôm nay, bọn ta đến đây trừ chào hỏi ra còn muốn mời cả nhàđại bá hai bữa nữa đến nhà bọn ta tham dựđám giỗ của phụ mẫu bọn ta, không biết cóđược hay không?”

“Được, nhất định sẽ tới.” Mạc đại bá cười cười đáp ứng. Trong lòng thì hy vọng hắn mau mau đi, sau lưng lão đãướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Vậy thì bọn ta xin cáo từ, gặp lai sau.”

Nói xong Sở Thần một tay khiêng bao đồ, tay còn lại nắm tay Mạc U ra về, không hề nhìn lại.

Vừa bước ra khỏi cổng, Sở Thần dừng lại ngồi xổm trước mặt Mạc U

“Ta cõng ngươi.”

Mạc U nhìn thấy trên đường có nhiều người, ngượng ngùng định từ chối, nhưng nhớ tới thái độ của Mạc Liên hồi nãy, y chậm rãi leo lên lưng Sở Thần, ôm lấy cổ hắn. Hai người không bận tâm ánh mắt chấn kinh, tò mò của mọi người xung quanh, cứ thế quay về nhà.

Mạc Liên ở phía sau nhìn thấy thì tức giận cắn khăn. Tên á chủng xấu xí kia có gì hơn nàng chứ?!! Chờ xem, nàng sẽ không từ bỏđâu.

.

.

Hai người về tới nhàđã là xế chiều, Sở Thần và Mạc U ăn cơm xong lại tiếp tục sắp xếp nhà mới. Sở Thần lấy tấm nệm bông mới mua phủ kín giường rồi đặt gối, chăn lên. Xong xuôi, hắn đi đến bên vật nhỏ đang ngẩn người kia, nhấc bổng y ném lên giường, bản thân thì nằm đè lên. Mạc U giật mình, khẽ trừng hắn, nhưng không đẩy hắn ra. Mổ mổ lên môi y vài cái, Sở Thần bất ngờ cắn xuống cổ y, chồng lên vết hôn ngân chưa phai màu kia.

“Đau nha~” ủy khuất nhìn Sở Thần, Mạc U thầm nghĩ người này sao thích cắn đến vậy chứ.

“Ta yêu ngươi.” Thấp giọng nói một câu xong liền hôn xuống môi y. Vừa hôn vừa lặp đi lặp lại câu nói ấy.

Đúng vậy, Sở Thần yêu y nha, y phải tin tưởng hắn. Âm thầm tự nhủ với bản thân xong, Mạc U chủđộng nâng đầu lên, đáp lại hắn.

Sau một hồi, Mạc U cảm thấy như mất hết dưỡng khí, Sở Thần mới rời khỏi môi y, kéo theo một sợi chỉ bạc. Sở Thần liếm sạch nước bọt bên khóe môi y mới hài lòng nằm xuống, kéo y nằm sấp lên ngực mình, ôm lây y nhẹ giọng hỏi

“Ngốc, hết bất an?”

“Ừm, ta tin ngươi.” Hóa ra hắn biết, Mạc U mỉm cười dịu ngoan nằm trên ngực Sở Thần, lắng nghe tiếng tim đập bên tai, trái tim như hòa theo nhịp điệu ấy, y chồm người dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, nở nụ cười mà Sở Thần thích nhất, nói “Ta cũng yêu ngươi nha!”

Lần này đến phiên Sở Thần bị bất ngờ, mặc dù biết y có tình cảm với mình, nhưng chính tai nghe được lại là chuyện khác. Và hắn đã dùng nụ hôn biểu đạt cảm xúc của bản thân lúc này.

Hắn tìm được rồi, cuối cùng hắn đã tìm được nơi thuộc về mình.

*******