Dị Giới Ràng Buộc

Chương 8: Quyết không buông tay




“Ngươi…”

“Ta thích ngươi.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của vật nhỏ, Sở Thần nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc lặp lại một lần nữa “Cho ta một cơ hội được ở bên cạnh ngươi được không?”

Ngay tại lúc này, não bộ Mạc U như dừng hoạt động, y không thể tin được vào tai mình. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhưng có quá nhiều bất ngờ cứ dồn dập ập đến với y khiến y không biết nên phải làm sao nữa. Đầu tiên là bị mọi người châm chọc, sau đóđược một nam tử xa lạ giải cứu, rốt cuộc nam tử kia chính là cẩu đầu đã sống với y hơn một tháng nay. Quan trọng nhất chính là người nọ nói thích y! Sao có thể chứ… hắn nói hắn không bận tâm chuyện y làá chủng, hắn còn muốn y cho hắn một cơ hội… mọi chuyện quá khó tin mà!!!

Khó tin mở to mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Thần, Mạc U muốn tìm ra tia bỡn cợt trong đó, nhưng đối diện với y chỉ là một đôi ngươi bạc nhu tình đang nhìn y một cách vô cùng ôn nhu. Bị hắn nhìn như vậy, lại còn tư thế ám muội hiện tại, hai gò má Mạc U không tự giác ửng đỏ, nghiêng đầu qua một bên tránh đi.

Khẽ cười ra tiếng, Sở Thần nhìn vành tai hồng hồng của Mạc U, thầm cảm khái trong lòng –đáng yêu quá!

“Đồng ý, được không?” Sở Thần dùng chất giọng cuốn hút nhất của mình, dịu dàng nói bên tai Mạc U, cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó.

Giọng nói trầm ấm, hơi thở, khí tức của người nọ cứ phả bên tai Mạc U, quanh quẩn ởđó làm cho y bối rối vô cùng.

“Tối rồi, chúng ta… ngủ…đúng rồi đi ngủ thôi, có gì mai nói tiếp nha!” Cuối cùng Mạc U chỉ nói ra một câu như thế rồi cuộn người, nhắm mắt lại, từđầu đến cuối không nhìn người nọ thêm lần nào nữa. Y biết mình đang trốn tránh, càng biết bản thân đang lo sợ nhưng y cần phải suy nghĩ kỹ vấn đề này.

Nhìn Mạc U hồi lâu, Sở Thần mới dời tầm mắt, nằm xuống kéo chăn bọc y lại, sau đóôm lấy cả người lẫn chăn vào lòng, khép mắt lại.

Hắn biết Mạc U băn khoăn điều gì. Tự dưng có một người đòi xen vào cuộc sống bấy lâu của mình, bất kỳ ai cũng sẽ khó chịu. Dù cho hắn đã sống với y hơn một tháng, nhưng đó là cẩu đầu chứ không phải Sở Thần. Hắn biết hôm nay hắn đã quá hấp tấp vội vàng, nhưng nếu được quay lại hắn vẫn sẽ làm như thế.

Sở Thần không biết mình đã thích y từ bao giờ, mới đầu là tham luyến cái ôm ấm áp tinh thuần, sau lại ấn tượng bởi sự thiện lương đến mức ngốc nghếch của y, sinh ra hiếu kỳ màở lại, ở bên cạnh y khá thú vị, khiến hắn sinh ra những cảm xúc khác lạ mà hai kiếp trước hắn chưa một lần trải nghiệm. Sự thuần khiết trẻ thơ của y thu hút hắn, sự bướng bỉnh kiên cường của y hấp dẫn hắn, sựưu thương và những giọt nước mắt của y cứa nát tim hắn. Dần dà một tháng trôi qua, Sở Thần nhận ra cuộc sống đơn bạc chỉ hai người bọn họ chính làđiều mà hắn đã kiếm tìm hơn mấy chục năm qua. Vì y màđau lòng, vì y mà mỉm cười vui vẻ, vì sự ngu ngốc của y mà thương xót. Nhưng đến tận sáng hôm nay, Sở Thần mới nhận ra vật nhỏ này đã chiếm một địa vị không hề nhỏ trong lòng mình. Giây phút nhìn thấy y bị cô lập, phải hứng chịu sự cay nghiệt từ mọi người, hình dáng nhỏ nhắn côđơn, quật cường cắn chặt răng nuốt ngược nước mắt vào trong của y khắc sâu vào tâm trí của hắn, chưa bao giờ Sở Thần lại muốn giết người như lúc ấy.

Mặc dù là một sát thủ tàn độc, hai tay hắn đã thấm đẫm biết bao huyết tinh, nhưng với hắn mà nói thì giết người chỉ là một công việc bình thường như bao công việc khác trong cuộc sống. Thoát ly khỏi cuộc đời sát thủ, hắn mở một quán Bar, ngày ngày chìm vào men rượu và những hào nhoáng tục tĩu. Cuộc sống nhàm chán, vô định khiến Sở Thần lười phản kháng với vận mệnh. Tự nguyện làm chuột bạch thử nghiệm loại thuốc B520 cũng vì nhàm chán. Một kẻ vô vọng với tương lai như hắn thì sống chết chẳng là gì cả. Nhưng hắn không thích bị người khác trói buộc mình.

Rồi khi hắn gặp Mạc U, một dị loại bị rẻ rúng trong dị giới này, những suy nghĩ của hắn hoàn toàn bịđiên đảo. Y vẫn kiên cường sống mặc cho hết thảy đều quay lưng lại với y. Cuộc sống nghèo khổ cơ cực nhưng y vẫn mỉm cười. Dường như chẳng có gì có thểđảđộng đến y, hắn thật sự không hiểu trong hoàn cảnh sống như vậy, tại sao y vẫn luôn thuần khiết đến thế. Mạc U khiến hắn nhận ra bản thân trước kia đáng xấu hổ như thế nào. Càng sống chung hắn càng muốn được chăm sóc cho y, muốn cuộc sống sau này của y luôn luôn tràn ngập niềm vui… và muốn được ở bên cạnh y mãi mãi.

Hắn cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình, bởi hắn là một quái vật. Hơn nữa hai tay hắn nhầy nhụa máu tanh, mà y lại trong sáng như thế. Bộc lộ thân phận với y chính là muốn tỏ rõ quan niệm của bản thân. Hắn muốn bên y cảđời. Và vì hắn muốn y tin hắn nên hiển nhiên không muốn giấu diếm y. Sự giấu diếm chỉ khiến tình yêu bị ngăn cách.

Đợi cho hô hấp của người kế bên dần trở nên đều đặn, Sở Thần chậm rãi mở mắt ra, đưa tay khẽ vuốt ve vết sẹo dài trên gương mặt non nớt đang say ngủ, Sở Thần cúi người hôn phớt lên trán Mạc U, thì thầm bên tai y

“Ngươi là của ta, dẫu cho ngươi cóđồng ý hay không, cảđời này Sở Thần ta quyết không buông tay.”

===============

Sáng ngày hôm sau, lúc Mạc U thức dậy quay sang bên cạnh thì chỉ thấy một mảng trống rỗng, vội ngồi dậy chạy ra cửa hang, dáo dác đảo mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy thân ảnh của người nọđâu cả, nhất thời có gìđó chua sót dâng lên trong lòng y.

Trở về chỗ nằm, vươn tay chạm vào vị tríđêm qua người nọđã nằm, lạnh lẽo, không một chút hơi ấm nào cả. Giống như mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Hắn đãđi rồi ư? Thật sựđã rời bỏ y…. Đây không phải làđiều y muốn sao, nhưng sao y lại cảm thấy khó chịu như vậy…

“Ngốc, dậy rồi thì rửa mặt đi, ta đi nấu bữa sáng.”

Bỗng nhiên y nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ của hang truyền tới, vội ngước mắt lên nhìn thì thấy người nọ xách một con gà rừng chậm rãi bước vào. Trong lòng không tự chủ mà nhẹnhõm hơn hẳn. Thầm mắng mình một tiếng, tự dưng Mạc U cảm thấy bản thân mình nhu nhược biết bao. Hơn mười năm sống cô tịch một thân một mình, y cứ ngỡ mình đã quen, nhưng sự xuất hiện của người nọđã vạch trần hết thảy. Hóa ra y vẫn mong muốn có một người bên cạnh làm bạn. Nhiều lần nhìn phu phu Lạc Ô hạnh phúc bên nhau, y có chút ước ao, nhưng niềm ước ao nhỏ nhoi ấy vô cùng mỏng manh. Bởi lẽ cùng làá chủng nhưng y không tài nào so sánh được với Lạc Ô. Lạc Ô xinh đẹp, diễm lệ bao nhiêu thì y lại xấu xí bấy nhiêu… Vô thức đưa tay sờ lên vết sẹo trên má, lại trộm nhìn thân ảnh tuấn mỹđang loay hoay bên góc bếp, Mạc U khe khẽ thở dài.

“Ngốc, ngươi muốn ăn gì? Gà nướng hay canh gà?” Lục lọi một hồi mới tìm thấy một cái nồi cũ, Sở Thần xoay người hỏi vật nhỏđang ngồi ngẩn người đằng kia.

“Canh gà.” Mạc U buột miệng trả lời. Lời vừa nói ra, y lại cảm thấy ngượng ngùng. Chỉ là lâu lắm rồi y chưa được uống canh gà, mùi vị nó như thế nào y cũng đã quên mất rồi..

“Được, nhưng sẽ hơi lâu, nấu cháo ăn tạm trước đã, được không?”

“Ừm, đợi tí, để ta nấu cháo.” Vội vàng đứng dậy, Mạc U nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, cầm lấy nồi toan đi nấu cháo thì bị người nọ nắm tay kéo đi ra khỏi hang.

“Này, ngươi muốn đi đâu?” Dè dặt y cất tiếng hỏi.

“Còn sớm, chúng ta đi hái nấm hầm canh rồi nấu cháo sau cũng không muộn.” Nâng tay xoa xoa đầu Mạc U, Sở Thần bất đắc dĩ thở dài. Ai… vật nhỏ này vẫn còn đề phòng hắn như vậy.

Mạc U cúi thấp đầu, mặc Sở Thần kéo đi, trộm liếc nhìn bàn tay to lớn đang bọc lấy tay mình, mặt y lại cảm thấy nóng lên.

Trời còn khá sớm, khu rừng tựa hồ chỉ vừa mới thức giấc, trên những tàu lá xanh mơn mởn những hạt sương đêm chưa tan biến đi, vẫn đang đọng lại hứng lấy tia nắng sớm mai trở nên dị thường lấp lánh. Bầu không khí trong lành, đâu đó thoang thoảng tiếng chim kêu, tiếng trò chuyện của muôn thú.

Sở Thần hít sâu một hơi, tinh thần dường như cũng trở nên thoải mái hơn hẳn, quay sang nhìn người bên cạnh thì thấy y như chìm đắm vào không khí xung quanh. Ngắm nhìn nụ cười thanh thuần trên gương mặt non nớt của Mạc U, bất giác hắn cũng mỉm cười.

“Nấm này cóđộc, đừng hái.” Sở Thần vội bắt lấy bàn tay đang đặt trên một cây nấm của y.

“Ưm…” Mạc U nghe theo lời hắn, định đi qua gốc cây khác tìm nhưng lại nhịn không được cảm thấy tò mò.

“Sao vậy?”Đọc được dòng chữ‘hiếu kỳ’ trên gương mặt vật nhỏ, khóe môi Sở Thần cong lên, cười hỏi.

“Chỉ là… sao ngươi lại biết nó cóđộc?” Rốt cuộc y vẫn nhịn không được hỏi ra.

“Ngươi muốn biết?” Mỉm cười nhìn Mạc U, Sở Thần cốýđè thấp giọng.

“Không phải… chỉ là…” bị hắn nhìn như vậy, Mạc U vô cùng bối rối, hết cách đành gật gật đầu thừa nhận “Ừm”

Cảm giác được sự lúng túng của y, Sở Thần không trêu y nữa, vừa tiếp tục hái nấm vừa nói “Trước đây ngươi chưa từng ăn nấm?”

“Chưa, ta không biết nấu nhiều món, chỉ biết nướng thôi. Vả lại, cũng sợ trúng độc nên… không dám hái bậy.” Thấy hắn không nhìn mình nữa, Mạc U thở phào, bắt đầu thả lỏng đáp lời hắn.

“Sau này ta sẽ nấu cho ngươi ăn.” Vẫn quay lưng về phía Mạc U, Sở Thần nói xong một câu như vậy, không đợi y xấu hổ liền nói sang chuyện khác “Về phần tại sao ta phân biệt được chúng thì chính là do ta từng gặp phải nó nên nhớ, chỉ vậy thôi.”

“Ừm.” Nghe được lời giải đáp, Mạc U ừm một tiếng rồi tiếp tục hái nấm theo cây nấm mẫu mà Sở Thần đưa cho y. Cố tình bỏ qua nhịp tim đang dồn dập nơi ***g ngực của mình. Tự nhủ với bản thân hắn là Cẩu đầu, hắn là Cẩu đầu…

Khẽ liếc nhìn vành tai ửng đỏ của y, tâm tình Sở Thần lập tức tốt lên.

Với một tên sát thủđược huấn luyện trên hòn đảo tử thần như hắn mà nói thì chưa có gì là hắn chưa nếm trải. Để trở nên mạnh mẽ hơn không bịđào thải khỏi cuộc huấn luyện, đừng nói là nấm độc, ngay cả cỏúa, bùn đất thậm chí là nước tiểu hắn cũng đã nuốt vào bụng. Không kể ra cho y nghe vìđó chỉ là quá khứ. Màđã là quá khứ thì không cần phải bận tâm đến nữa. Hiện tại, y mới chính là hiện tại và tương lai của hắn. Sở Thần nhận ra Mạc U không hẳn là không có cảm giác với hắn, cho dùđó không phải tình yêu thìđã sao. Hắn còn cả một đoạn thời gian dài từng bước tiến vào cuộc sống của y làm cho y ỷ lại vào hắn, nhận lấy sự chăm sóc của hắn, khiến y yêu hắn, thuộc về hắn. Nhất định…

“Này, này, ….” Sau một hồi lâu, cảm thấy đã nhiều nấm, Mạc U ngừng tay, nhìn sang thì thấy Sở Thần đang ngẩn người dùng đôi mắt xám đục ngầu nhìn y, gọi mãi mà hắn không đáp lại, y lấy hết can đảm tiến lại gần hắn, đưa tay chọt chọt cánh tay hắn nhưng vẫn không thấy nhúc nhích gì cả, sau đó ngãầm xuống đất, không biết hắn bị làm sao vừa lo lắng vừa hốt hoảng, Mạc U dùng sức lay mạnh cánh tay người nọ, vô thức gọi tên hắn “Sở Thần, Sở Thần… ngươi làm sao vậy?”

“Gọi là Thần.”

“Hở?!”

“Gọi ta là Thần thôi, ngốc.” Bắt gặp sự lo lắng trong đôi mắt đỏ hoe của y, Sở Thần vui vẻ cười ra tiếng.

“Đáng ghét…” hậm hực bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu mấy tiếng, Mạc U bực mình quay lưng xách giỏ nấm đi. Hóa ra là giả vờ, đã vậy còn cười nhạo y, khiến y… lo lắng như vậy… Không biết sao y lại lo sợ như vậy nhưng thật sự một khắc hắn ngã xuống, tim y như thắt lại, còn đau hơn lúc nghe người khác mắng chửi mình. Đưa tay chạm vào trái tim đang rối loạn, Mạc U cảm thấy thật rối rắm.

“Này, đừng dỗi, ta không phải cười ngươi.” Sở Thần vội vàng đuổi theo vật nhỏđang thẹn quá hóa giận kia, không biết những rối rắm trong lòng Mạc U lúc này, chỉ thấy y càng đi nhanh hơn thì buồn cười vô cùng. Sao lại đáng yêu đến vậy chứ!

*****