Dị Giới Thú Y

Chương 179: Đường về




Ma thú cấp tám và cấp chín, sự khác nhau của chúng chỉ là sự mạnh yếu của pháp lực và đấu khí, nhiều nhất thì lại thêm vào chút tài năng thiên phú của các chủng tộc, nhưng so sánh ma thú cấp chín và cấp mười, thì lại là sự chênh lệch giữa thú và thần!

Ma thú cấp mười sở dĩ trở thành một lực lượng không thể vượt qua trên đại lục, chính là vì họ có lĩnh vực đến từ thượng cổ chúng thần! Lĩnh vực lấy thần lực làm căn nguyên, tuyệt đối không phải là thứ mà ma pháp và đấu khí có thể chống chọi lại được, cho nên trước mặt ma thú cấp mười, cường giả nhân loại và ma thú cao cấp chỉ có thể đối diện với số phận bị giết.

Sức mạnh của ma thú cấp chín đến từ tinh hạch ở trên đầu, vậy lĩnh vực của ma thú cấp mười thì sao? Có phải cũng đến từ tinh hạch?

Suy nghĩ vấn đề này, Sở Thiên vung con dao phẫu thuật vào thi thể của Đa Long. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Chu Lệ Á ở bên chăm sóc cho những người hôn mê, còn Lỗ Tây Nạp lại trợn tròn mắt, tập trung chăm chú nhìn Sở Thiên phẫu thuật Phi Long.

Tiềm lực sống đã bị hút cạn rồi, thi thể của Đa Long chỉ còn lại một bộ da bọc xương, nhìn vào có chút kinh tởm.

Một dao kéo thẳng từ ngực xuống, Sở Thiên chợt phát hiện, không những da của Đa Long bị rạch ra, mà ngay cả xương ngực cũng chỉ cần nhẹ chạm vào là rớt ra.

"Mẹ nó, xương gì mà yếu thế?" Sở Thiên cầm lại dao phẫu thuật, dùng cán dao gõ vào xương ngực của Đa Long, phụt! Xương rồng vốn dĩ cứng như gang thép, hiện giờ lại như thạch cao bị vỡ nát rồi.

"Ta kháo!" Lỗ Tây Nạp kinh ngạc nói: "Xương gì mà yếu thế!"

Dùng móng vuốt giật cánh của Đa Long một cái, không ngờ cánh rồng cũng dễ dàng bị kéo toạc ra, điều này khiến Lỗ Tây Nạp đờ người, "Thúc thúc, người làm thế nào vậy? Tên này hình như bị hấp khô thành thịt rồng khô rồi!"

"Đây là bí mật của Liệp Vũ Sát Thần!" Sở Thiên giả vờ cao thâm nói, nhưng nhãn thần lại phóng về Chu Lệ Á phía xa.

Chu Lệ Á tuy đã hấp thụ một lượng lớn tiềm lực sống, nhưng lại không có chút thay đổi gì, chỉ là sống lại, nhưng khuôn mặt vốn trong bộ dạng trẻ con nay lại càng lộ ra vẻ trẻ hơn.

Bàn tay đang bận rộn, nhưng Sở Thiên trong lòng lại đang nghĩ, chiếu theo việc này, lúc Chu Lệ Á sắp chết lại tìm một ma thú cấp mười hút tiềm lực sống, vậy há chẳng trường sinh bất lão sao?

"Thúc thúc, thân thể của tên này đã khô kiệt rồi, người còn ngược đãi hắn làm gì?" Lỗ Tây Nạp thắc mắc hỏi.

Sở Thiên cũng phát hiện thi thể của Đa Long không có gì đáng nghiên cứu, da, xương, nội tạng, dường như tất cả đều mất đi sinh khí, trở nên khô khốc tàn lụi, nhưng đầu của hắn vẫn được giữ lại khá hoàn hảo.

"Ta chuẩn bị làm món thịt khô cho ngươi ăn!" Sở Thiên thuận miệng nói, sau đó dùng dao phẫu thuật rạch đầu Đa Long ra.

"Ta kháo! Thúc thúc người thật vĩ đại, chà chà, ta còn chưa biết thịt rồng thế nào…"

Ầm! Lỗ Tây Nạp chưa nói hết lời, đã bị một luồng khí mạnh mẽ bắn bay đi.

Phần đầu bị mổ ra, thi thể của Đa Lông lập tức nổi lên một trận cuồng phong, thổi qua bốn phía là cát đá bay mù mịt, Sở Thiên được Lời nguyền của Tử Thần bảo vệ, lại hăng hắc cười.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chính là cái này!"

Giống với các ma thú khác, đại não của Đa Long cũng là hình tròn, nhưng ở giứa khối tròn ấy, nơi đáng ra là tinh hạch, lại chỉ có một chất lỏng mày xanh lục đang trôi nổi ở đó. Và cơn lốc gió ngập trời vừa rồi, chính là do chất lỏng này tạo ra.

Xem ra lĩnh vực của ma thú cấp mười có liên quan đến chất lỏng này rồi, Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ.

Lấy một bình thuốc từ trong nhẫn ma pháp ra, thuận miệng ăn hết những viên thuốc trong đó, sau đó Sở Thiên dùng chiếc bình rỗng đó cẩn thận đổ chất lỏng này vào trong.

Lúc chiếc bình được đóng nắp lại, cơn gió lốc cũng ngừng lại.

"Phất Lạp Địch Nặc, vừa rồi là chuyện gì vậy?" Chu Lệ Á ở phía xa hỏi.

"Không có gì!" Sở Thiên cười nói: "Ta tìm một số linh kiện cho A Mạt Kỳ thôi…"

…………………………………………� � �……………………

Được lợi từ máu Long Hoàng, vết thương trên người Sở Thiên, đến chập tối đã hoàn toàn khỏi hẳn. Còn lúc này, hai ông cháu Tề Bách Lâm bị dọa đến ngất đi nay cũng tỉnh lại.

Mấy người lại tiếp tục lên đường, lần này không còn gặp phải nguy hiểm gì.

Dưới sự dẫn đường của Lỗ Tây Nạp, mấy con Cuồng Lang chạy hết mình, cuối cùng sập tối ngày hôm sau đã đến chỗ hẹn của Sở Thiên và Bố Luân Đạt.

"Thúc thúc, đúng là chỗ này sao?" Lỗ Tây Nạp nhìn bãi cát vàng trải dài không thấy bến bờ, nghi hoặc hỏi: "Có phải lão già Bố Luân Đạt chơi chúng ta không?"

"Chắc không đâu!" Sở Thiên lắc đầu, sau đó hét lớn: "Bố Luân Đạt thúc thúc, Phất Lạp Địch Nặc đến rồi!"

Ào ào! Bất chợt, cát vàng dưới chân của mấy người chuyển động như nước chảy, trong chớp mắt đã hình thành một vùng xoáy.

Trong lúc hấp tấp, mấy người Sở Thiên bị hút vào trong cát vàng.

Sở Thiên còn tưởng rằng lại gặp phải phiền phức gì, nhưng mà, khi hắn mở mắt ra, lại phát hiện cảnh tượng trước mặt không phải là như tưởng tượng, mà là một phòng khách mái vòng!

"Bố Luân Đạt thúc thúc?" Sở Thiên kinh ngạc bò dậy từ một đệm mềm lớn, chợt phát hiện, Bố Luân Đạt đang cười giả lả trước mặt.

"Phất Lạp Địch Nặc, đường hầm dưới đất của ta thế nào?" Bố Luân Đạt chỉ vào phòng khách lấp lánh màu sắc của mình, cười nói: "Ai cũng không thể ngờ, dưới sa mạc này, lại có đường hầm của gia tộc Phan Mạt Tư chúng ta!"

"Ha ha, tổ tiên của gia tộc Phan Mạt Tư thật là lợi hại!" Sở Thiên từ đáy lòng mình cất tiếng ca ngợi.

"Được rồi, chúng ta lên xe rồi nói!" Bố Luân Đạt vẫy tay, men theo một thông đạo, đi vào sâu bên trong.

"Xe?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi: "Trong này còn có xe?"

"Đương nhiên có xe, nếu không chẳng lẽ phải để chúng ta đi bộ về?" Nói rồi, Bố Luân Đạt dẫn Sở Thiên đến một chiếc xe hào nhoáng trước mặt.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nhìn thấy tình hình trước mắt, Sở thiên há hốc mồm miệng, chiếc xe đó thì không có gì, chẳng qua chỉ hào nhoáng một chút thồi, nhưng phía dưới bánh xe lại có hai đường ray hai chiều về phía xa.

Dò xét lại hoàn cảnh xung quanh một lần nữa, Sở Thiên sửng sốt người, giống như đã quay về bến tàu điện ngầm ở trái đất.

"Ha ha, lên xe đi, chiếc xe này chạy bằng ma pháp, rất nhanh, mười ngày sau chúng ta có thể đến cửa khẩu ngoài thành Bàng Bối rồi!"

Bố Luân Đạt tự hào đưa đám người Sở Thiên lên xe, nhưng đôi mắt tinh minh của hắn, lại phát hiện trong ánh mắt tán thưởng của mọi người, có mỗi nhãn thần của Tề Bách Lâm có chút không đếm xỉa gì.

"Phất Lạp Địch Nặc, Địa Tinh này làm gì đây?" Bố Luân Đạt có chút không vui hỏi, thành tựu vĩ đại của gia tộc Phan Mạt Tư, sao có thể để một Địa Tinh coi thường?

"Ồ, hắn tên là Tề Bách Lâm, là thủ tịch công tượng của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, Huân tước của đế quốc." Sở Thiên cười đáp.

"Huân tước, ngươi phong tước cho một Địa Tinh sao?" Thần sắc của Bố Luân Đạt có chút đờ đẫn, ngẩn người một hồi, hắn nói với Tề Bách Lâm: "Nếu ngươi cũng là quý tộc đế quốc, vậy thì ngồi đi!"

Nói rồi, Bố Luân Đạt chỉ về chiếc ghế phía sau cùng trên xe.

"Đa… Đa tạ!" Tề Bách Lâm được hậu ái mà kinh ngạc, kích động đến nỗi nói không nên lời. Mặc dù là hàng ghế cuối cùng, nhưng đó cũng là ngồi ngang hàng cùng công tước đế quốc, trong mắt Tề Bách Lâm, đây là vinh quang mà tổ tiên của hắn năm xưa khi phát minh ra phi thuyền và pháo ma pháp cũng không có được.

Nhìn bộ dạng Tề Bách Lâm ôm cháu mình, sỗ sàng ngồi xổm trên ghế, Bố Luân Đạt hơi cau mày, sau đó không còn để ý đến hai ông cháu Địa Tinh nữa.

Chiếc xe từ từ chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ từ khiến mọi người có một cảm giác phóng nhanh như điện.

Sở Thiên và Bố Luân Đạt ngồi hàng ghế đầu tiên nói chuyện vui vẻ, ngoài đôi tai của Sở Thiên ra, không ai nghe thấy Tề Bách Lâm đang thì thầm nhỏ tiếng, "Cánh quạt ma pháp của chiếc xe này tệ quá. Cho ta một giờ thì ta có thể tăng tốc độ của xe này lên gấp mười lần! Ài, thiết kế đường ray cũng không hợp lý…"

Nghe thấy lời nói của Tề Bách Lâm, Sở Thiên chợt cười rất tươi, khiến Bố Luân Đạt còn tưởng rằng Sở đại thiếu gia là vì sắp được về nhà mà hưng phấn.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Trong khi chiếc xe lao vun vút, bọn Sở Thiên đang phi như bay về nhà.

Nhưng đến ngày thứ năm, Sở Thiên chợt phát hiện, trên đầu của đường hầm bắt đầu rò nước, thậm chí không ít giọt đã chảy vào trong xe.

"Bố Luân Đạt thúc thúc, nước này…" Sở Thiên tò mò hỏi.

"Hiện tại phía trên chúng ta là hồ Mê Vụ rồi!" Bố Luân Đạt liền giải thích.

"Thì ra một trong bốn cấm địa của đại lục --- Hồ Mê Vụ!" Lỗ Tây Nạp bỗng sáng mắt lên, "Ha ha, không ngờ lão từ cũng có thể đi qua một chuyến vào cấm địa đại lục!"

"Phất Lạp Địch Nặc, nghe Ak47 nói, nhà của cô ta lúc trước ở gần hồ Mê Vụ này, tiếc là cô ấy vẫn ở thành Mã Lệ Liên…" Chu Lệ Á nói có chút tiếc nuối.

"Không sao, nếu nàng thích, đợi khi về rồi, ta sẽ đưa cả nhà đến hồ Mê Vụ chơi!" Sở Thiên cười nói.

Két! Đột nhiên, giữa bánh xe và đường ray phát ra một âm thanh ma sát lớn, ầm! Chiếc xe đột nhiên dừng lại.

"Chuyện gì vậy?" Bố Luân Đạt lập tức đứng dậy, quát phòng điều khiển ở phía trước: "Lập tức lái xe!"

"Tộc trưởng, trước mặt có người cản đường!" Người lái xe lo lắng nói.

"Nói bậy!" Bố Luân Đạt càng thêm tức giận, "Con đường hầm này chỉ có…"

Nói rồi, Bố Luân Đạt cũng sững người lại, trong ánh sáng nhẹ của những hạt minh chân gắn hai bên đường, một nhân ảnh xuất hiện giữa không trung.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lần này chết chắc rồi…" Sở Thiên bất giác cười khổ, bởi vì nhân ảnh phía trước mặt, chính là An Đức Sâm!

Con mẹ nó, tên Đức Khắc tên phế vật này làm ăn thế nào vật!? Sở Thiên trong lòng điên cuồng nhiếc móc Đức Khắc.

Mấy hôm trước Sở Thiên và Đức Khắc còn liên lạc qua đá truyền tin, nhưng Đức Khắc đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của An Đức Sâm, vậy tự nhiên cũng sẽ không thể thay Sở Thiên giám sát An Đức Sâm được.

"An Đức Sâm?" Bố Luân Đạt cũng nhận ra thân ảnh của tên đã chết trước mặt, "Phất Lạp Địch Nặc, không phải hắn chết rồi sao?"

"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra." Sở Thiên xòe hai tay, hắn không muốn giải thích, cũng không thể giải thích rõ.

Yên lặng nhìn hồi lâu, Sở Thiên và Bố Luân Đạt đều không dám vọng động, còn An Đức Sâm lại cũng không có phản ứng gì.

"Ta đi xem xem! Lỗ Tây Nạp đi cùng ta!" Sở Thiên nhảy xuống xe, đi về hướng An Đức Sâm.

Khuôn mặt trắng ngoét, làn da như sắt thép, còn có bộ chiến giáp khô lâu, không sai, chính là An Đức Sâm đã chiến đấu cùng Thú Hoàng Ngũ Tư hôm nào, nhưng lúc này, mắt hắn không biết tại sao lại nhắm lại.

"A? Thúc thúc, hắn hình như chết rồi?" Lỗ Tây Nạp chợt nói.

"Phí lời, hắn vốn dĩ là người chết thoát ra từ địa ngục!" Sở Thiên thấp giọng nói.

"Không đúng!" Lỗ Tây Nạp lắc đầu, "Lúc trước ở Hoàng Kim thành, khí tức của An Đức Sâm mạnh đến mức khiến ngay cả ta cũng không thở nổi, nhưng hiện tại, ta không thấy một áp lực nào trên người hắn."

"Thật sao?" Sở Thiên nheo mắt lại, lại tỉ mỉ nhìn lần nữa.

Quả nhiên, An Đức Sâm không hề động đậy, đối với Sở Thiên phía trước mặt không hề có phản ứng gì, hơn nữa, cổ kiếm được cho là thần khí trên lưng hắn cũng đã không còn thấy nữa.

"An Đức Sâm đã chết rồi." Bỗng nhiên, trong đường hầm vang lên một giọng nói trầm thấp, "Phất Lạp Địch Nặc, đây là một lễ vật nhỏ ta tặng cho ngươi…"