Dị Giới Thú Y

Chương 188: Quang Minh Đại giáo chủ




Không đi được? Sở Thiên ngạc nhiên.

Nhìn theo hướng nhìn của Trinh Đức, trên đại thảo nguyên không có bất cứ điều gì bất thường.

"Thánh Nữ Trinh Đức, tại sao ta không đi được?" Sở Thiên hỏi.

"Mấy ngày nữa ngài sẽ biết." Trinh Đức cười nhạt, sau đó khom người nói: "Trư tộc còn lại cũng phải trông cậy vào điện hạ rồi!"

Không nghĩ ra Trinh Đức đang có ý gì, Sở Thiên xoay người tiếp tục tiêm interferon cho Trư nhân.

Gần trăm vạn người của Trư tộc, hơn nữa lại rải rác khắp trên đại thảo nguyên, muốn tiêm interferon cho từng người, đây đúng là việc không thể nào.

May mà Sở Thiên mang theo không ít thiết kỵ Khải Tát, chỉ mất một ngày, Sở Thiên đã huấn luyện họ thành những y tá tạm thời, sau đó phân họ đến các bộ lạc để chữa bệnh cho Trư tộc.

Thời gian nhàn rỗi thúc ngựa rong chơi thảo nguyên, thỉnh thoảng lại lấy interferon từ máy ly tâm người, những ngày Sở Thiên ở đại thảo nguyên rất thoải mái, có điều, lời tiên đoán của tiên tri La Ân lại khiến Sở Thiên mãi nghẹn người, chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi cho người bệnh, sau đó trở về Khải Tát!

… … … … … … … … …..

Đế quốc Khải Tát, trong thành Bàng Bối!

Trước phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc, vẫn ồn ào như thường ngày. Tuy Sở Thiên không ở nhà, nhưng vẫn có nhiều quan chức quý tộc đến tặng lễ vật, những pháp sư vì hâm mộ danh tiếng đến cầu kiến Thánh Tế Tự, hay có những người đơn thuần chỉ muốn đến tham quan.

Trước cổng lớn như ở cung điện, hai hàng bộc nhân xếp hàng ngay ngắn, ngạo nghễ nhìn những người đang đến cầu kiến.

"Ra ngoài! Công tước đại nhân không có ở nhà, lần sau hãy tới đi!"

"Quy củ ở đây của chúng ta, những người từ bá tước trở xuống chỉ có thể gặp quản gia, nhưng quản gia cũng không có ở nhà, ngươi đến nơi khác chờ đi!"

"Cút! Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Đây là công tước phủ, không phải nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào!"

Đám bộc nhân từng người đuổi những người đến cầu kiến đi, tuy họ không hề khách khí, nhưng không ai dám nói gì, bởi vì đây là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc!

"Ai da, xin lỗi!" Trong đám người đông đúc, một thiếu niên không cần thận đụng phải một quý tộc vừa bị đuổi đi.

"Ngươi không có mắt à!? Muốn chết à!" Quý tộc nhìn thấy trước mắt là một kẻ mặc y phục vải chắp vá, tức giận mắng: "Kẻ bình dân như ngươi lại dám đụng vào quý tộc? Đi, đi theo ta… "

Thiếu niên dụi dụi mắt, tạ lỗi: "Thật ngại quá, ta… mắt của ta không nhìn rõ."

"Thì là là thẳng mù…" Quý tộc đang định chửi tiếp, nhưng chợt phát hiện thiếu niên cao trên hai thước, sau lưng còn có một thanh kiếm lớn.

"Bỏ đi, lần này tha cho ngươi… " Nói rồi, quý tộc nhanh chóng chuồn mất.

"Ài!" Thiếu niên thở dài, mở to hai mắt, bước lên bậc cửa trước phủ công tước.

"Làm gì vậy? Cút ra!" Một bộc nhân mắng.

Thiếu niên cố ngẩng đầu lên, nhìn tấm biển trên cột cửa, nhưng lại không nhìn rõ: "Xin hỏi, đây có phải là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc không?"

"Ngươi mắt mù à? Bản thân không nhìn thấy sao!" Bộc nhân chỉ vào tẩm biển nói.

"Cái này…" Thiếu niên do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, trong khóe mắt hiện ra tia sáng màu xanh da trời, "Ha ha, lần này nhìn rõ rồi, đúng là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc!"

Dứt lời, thiếu niên bước tới cổng lớn, "Ta muốn gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia."

Vốn nhìn thấy sự thay đổi trong mắt của thiếu niên, tên bộc nhân có chút sợ hãi, nhưng vừa nghe thấy lời của thiếu niên, liền lập tức hung dữ lại, "Gia gia? Hừ! Lại một kẻ giả làm thân thích! Cút!"

Nói rồi, mấy bộc nhân nữa lao đến, dùng chiếc gậy chỉ vào thiếu niên. "Nếu không cút đi, ta sẽ đánh chết ngươi!"

"Các ngươi… " Thiếu niên năn nỉ nói: "Ta muốn gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia, cầu xin các ngươi, cho ta vào đi!"

"Mẹ kiếp! Còn không đi? Đánh hắn!"

Bụp bụp! Cây gậy giáng xuống như mưa, thiếu niên bị đánh đến ôm đầu chạy, phải biết rằng, nếu luận về công phu đánh người, bộc nhân của Sở Thiên có thể có được danh hiệu "sát thủ của trọng thần Khải Tát".

"Đừng đánh nữa!" Địch Áo vừa từ trong phủ đi ra, nhìn thấy bộ dạng của bộc nhân, lập tức nói: "Dừng tay lại!"

"Ai da, là Địch Áo thiếu gia!" Đám bộc nhân ngay lập tức vứt ngay gậy đi, cười nịnh bợ chạy tới, "Thiếu gia, ngài lại đi đến học viện ma pháp để dạy sao?"

"Uhm, phải!" Địch Áo gật đầu, chỉ vào thiếu niên hỏi: "Các ngươi sao lại tùy tiện đánh người? Lão sư biết sẽ không vui đâu."

"Thiếu gia, tên tiểu tử này đến lừa tiền đấy!" Tên bộc nhân nói.

"Ta không phải kẻ lừa gạt!" Thiếu niên nhỏ giọng nói.

"Vậy tại sao ngươi gọi công tước đại nhân là gia gia ngươi!" Tên bộc nhân quát.

Địch Áo nhìn qua người thiếu niên, ngạc nhiên nói: "Ngươi sao lại gọi Phất Lạp Địch Nặc lão sư là gia gia? Ngươi có biết tuổi của lão sư không?"

Thiếu niên lắc đầu.

"Vậy ngươi đã từng gặp lão sư chưa?"

"Chưa, lần trước lúc nghi thức thăng cấp Thánh Tế Tự ta đã đến một lần, nhưng ở xa quá, không nhìn rõ." Thiếu niên cúi đầu nói. "Nhưng ta đã nhìn được bức họa."

"Ngươi không biết lão sư, vậy tại sao còn gọi lão sư là gia gia?" Địch Áo lấy làm lạ hỏi.

Thiếu niên lấy một quyển trục ma pháp trong lòng mình ra, giở ra cho Địch Áo. "Ngươi xem!"

"A?" Địch Áo nhìn vào quyển trục sững người lại, bức họa người trên quyển trục, chính là Sở Thiên, có điều lại là bộ dạng của Sở đại thiếu gia lúc già.

Mái tóc trắng tung bay, trường bào trắng muốt, ngoài những vết nhăn trên mặt ra, những cái khác đều không khác gì Sở Thiên.

Địch Áo tỉ mỉ xem, phát hiện có chút không giống, trên mặt Sở Thiên là bộ dạng thần côn chuẩn mực, nhưng Sở lão gia gia trên bức họa, lại có sự uy nghiêm và thần bí nhiều hơn.

Đột nhiên, một áp lực không tên từ bức họa truyền ra, ập vào đầu của Địch Áo.

"Quanh Minh hộ thuẫn!" Địch Áo quát một tiếng, phóng thích ma pháp phòng vệ cấp bảy lên mình.

"Địch Áo thiếu gia, sao vậy?" Mấy võ sĩ của gia tộc lao lên, bảo vệ Địch Áo.

Lau những giọt mồ hôi trên trán, Địch Áo chẩm rãi nói: "Ta không sao. Đa tạ các ngươi."

Khép quyển trục lại, Địch Áo thở dài, chỉ dựa vào bức họa này, cũng có thể khiến Tế Tự đạo sư cấp bảy cảm thấy áp lực khôn cùng, người trong bức họa này quá khủng khiếp rồi. Có điều, Địch Áo đã xác định, người này chắc chắn không phải là Sở Thiên.

Đem quyển trục trả lại cho thiếu niên, Địch Áo nói: "Ta nghĩ ngươi nhầm rồi, lão sư của ta rất trẻ, chắc chắn không phải người trong bức họa."

"Không thể nào?" Thiếu niên mù mờ nói: "Ngươi có thể để ta gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia không?"

"Lão sư đã đi đại thảo nguyên Huyền Hà rồi, không biết lúc nào về." Địch Áo tiếc nuối nói: "Nếu ngươi muốn gặp lão sư gấp, vậy chỉ có thể đi đại thảo nguyên thôi."

"Đại thảo nguyên? Xa quá!" Thiếu niên sắc mặt lộ vẻ khó khăn, "Trên đường còn có nhiều ma thú hung dữ, làm thế nào đây?"

"Gan nhỏ còn hơn lợn!" Một bộc nhân nhỏ tiếng khinh bỉ.

"Hắc hắc, đúng là ta rất nhát gan." Thiếu niên ngượng ngùng nói.

Chần chừ một hồi, thiếu niên do dự lẩm bẩm: "Bỏ đi, vẫn phải đi đại thảo nguyên Huyền Hà vậy!"

"Đa tạ ngươi." Thiếu niên cảm tạ Địch Áo rồi, bỗng biến mất. chỉ lưu lại một tia sáng kỳ dị.

Địch Áo ngây người nhìn theo bóng của thiếu niên. Qua một lúc lâu, hắn nói với mấy bộc nhân đánh người, "Thân thể của các ngươi còn ổn chứ? Có bị thương không?"

"Không có." Đám bộc nhân lắc đầu nói.

"Kỳ lạ!" Địch Áo chau mày tiếp tục đi lên lớp, có điều trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, kẻ nhát gan hơn cả lợn, bị bộc nhân đánh cũng không đánh trả, không ngờ trên đại lục này còn có một Kiếm Thần như vậy…

… … … … … … … … …..

Đại thảo nguyên Huyền Hà, qua mười mấy ngày chữa trị, Trư tộc xung quanh thành Hải Gia Nhĩ đã khôi phục sức khỏe, Trư nhân cách xa thành Hải Gia Nhĩ, cũng được tặng thuốc.

Chính lúc Sở Thiên đang muốn về nước, hắn cuối cùng đã biết, tại sao Trinh Đức lại nói hắn không đi được. Bởi vì, người của Giáo Đình đột nhiên đến.

Thú tộc là tín đồ thành kính nhất với Chiến Thần, tự nhiên cũng sẽ cung kính vạn phần với Giáo Đình, Tra Lý vừa nghe được tin tức, bèn đem người ra thành Hải Gia Nhĩ nghênh đón, còn Sở Thiên thì đeo lên danh phận phận Hồng Y Đại Giáo chủ, cũng bất đắc dĩ phải đi ra cùng.

Một đội ngũ chừng trên vạn người trải dài mấy ngàn thước, lần này, khí thể Giáo Đình đến đây không hề nhỏ.

Phía hàng đầu tiên của đội ngũ, là một chiếc xe được bốn con Á Long Thú kéo, trên thân xe có khắc một hình mặt trời màu vàng kim, chứng tỏ người đến là đại nhân vật của Quang Minh thần điện.

Trong đám đông ra đón, Sở Thiên nói nhỏ với Trinh Đức: "Thánh Nữ, người đến lần này là ai?"

"Quang Minh đại giáo chủ của Quang Minh thần điện, Lan Đức tiên sinh." Trinh Đức trả lời.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hắn đến làm gì? Sau khi giết Mục, Sở Thiên đã bổ sung thêm một chút kiến thức về Giáo Đình, ít nhất hiện tại hắn biết, tên Lan Đức này, là nhân vật thứ hai trong Quang Minh thần điện. Đồng thời cũng là thượng cấp trên danh nghĩa của Sở Thiên.

Chậm rãi bước xuống xe, Lan Đức thật không giống một lão nhân lớn tuổi, tướng mạo bình thường, trên người mặc pháp bào Tế Tự không có huy chương chức nghiệp.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Vừa xuất hiện, Lan Đức đã phô bày kỹ thuật thần côn của mình còn điêu luyện hơn Sở Thiên, hắn nghiêm trang pha chút đau thương nói: "Ta bày tỏ sự thương tiếc với việc tiên tri La Ân đã trở về với hoài bão của Chiến Thần, Quang Minh chúng thần đã mất đi một người con ưu tú, Giáo Đình và đại thảo nguyên đã mất đi một nhà tiên tri đáng kính!"

Các thú nhân đằng sau Sở Thiên lại bắt đầu có người thút thít.

Trinh Đức từ chúng nhân bước ra, thấp người nói: "Cảm tạ sự quan tâm của Giáo Hoàng và Quang Minh đại giáo chủ!"

Lan Đức mỉm cười nhìn Trinh Đức, "Chiến thần tại thượng, tiên tri La Ân đã có người thừa kế tốt nhất."

Sở Thiên thầm bĩu môi, chửi thầm vài câu.

Lan Đức tiếp tục nói: "Lần này ta đến, là muốn đích thân tế bái tiên tri La Ân, đồng thời sắc phong cho Thánh Nữ Trinh Đức là Hồng Y đại giáo chủ của Quang Minh thánh điện!" Text được lấy tại Truyện FULL

Trinh Đức cảm tạ thêm lần nữa, có điều Sở đại thiếu gia lại rất bất mãn, con mẹ nó, lúc sắc phong cho lão tử chỉ để một sát thủ đến thông báo, nhưng sắc phong cho một con nha đầu, lại để lão đại của Quang Minh thần điện đích thân ra tay, thứ đãi ngộ này công bằng quá nhỉ?

Lan Đức xoay sang Sở Thiên, "Vị này là Hồng Y đại giáo chủ Phất Lạp Địch Nặc đúng không?"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, ta chính là Phất Lạp Địch Nặc." Sở Thiên làm ra vẻ thần côn.

"Nữ thần Sinh Mệnh vẻ vang vì ngươi!" Lan Đức chêm thêm vài câu rồi không để ý Sở Thiên nữa, hiển nhiên không coi Sở đại thiếu gia là gì.

Sau nghi thức chào đón, Thú Vương Tra Lý và Lan Đức sánh vai đi vào thành Hải Gia Nhĩ.

Trên đường, Trinh Đức bước tới bên cạnh Sở Thiên, thấp giọng cười nói: "Điện hạ, Quang Minh thần điện dường như không coi trọng ngài."

"Không phải là không coi trọng, mà vốn khinh thường lão tử!" Sở Thiên nhỏ giọng mắng một câu.

"Ha ha, họ đích thực không nên đối đãi với một cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục như vậy!" Vượt xa dự đoán, Trinh Đức lại giúp Sở Thiên nói.

"Ngươi cũng không thích Giáo Đình?" Sở Thiên ngạc nhiên nói.

Trinh Đức khẽ gật đầu, nói: "Trong mắt Giáo Đình, Thú tộc chẳng qua chỉ là người dã man có thể lợi dụng thôi, Lan Đức có thể đích thân đến sắc phong một Thánh Nữ như ta, cũng chỉ là muốn ảnh hưởng đến Thú tộc!"

"Vậy ngươi còn nhận sắc phong?" Sở Thiên lạ lẫm hỏi.

"Ta có thể không nhận sao?" Trinh Đức cười khổ nói, "Thú tộc trên đại thảo nguyên này, đều là tín đồ thành kính nhất của Chiến Thần, nếu ta không nhận, vậy sẽ bị tât cả thú nhân phỉ nhổ!"

"Ngươi có thể không làm Thánh Nữ mà!" Sở Thiên nheo mắt lại, cười nói: "Trên đại thảo nguyên mà đến cả lợn cũng không ăn được thì có ý nghĩa gì? Chi bằng ngươi về Khải Tát, làm Thánh Nữ của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đi! Ta có thể dùng tiền xây riêng cho ngươi một thánh điện!"

Rất rõ ràng, Sở đại thiếu gia đang muốn lừa phỉnh một đứa trẻ có năng lực tiên tri.

"Phất Lạp Địch Nặc!" Mặt Trinh Đức vụt lên một tia tức giận, "Ta không muốn nghe những lời này nữa! Bất luận thế nào, ta mãi mãi là Thánh Nữ của Thú tộc!"

Nói rồi, Trinh Đức nhìn Thú Vương đang nói chuyện với Lan Đức trước mặt, ảm đạm nói: "Không có ta, Thú tộc sẽ chỉ là một công cụ của Giáo Đình… "

Sở Thiên không nói gì thêm, bỗng nhiên hắn rất thông cảm cho Trinh Đức, mới bảy tám tuổi đầu, đã phải gánh vác vận mệnh của cả một chủng tộc trên lưng, điều này so với những ngày Sở Thiên ôm vợ đếm tiến, thì quả thực khổ cực nhiều rồi.

"Điện hạ, chúng ta lại đánh cược lần nữa thế nào?" Trinh Đức bỗng nhiên cười.

"Đánh cược gì?" Sở Thiên hứng thú hỏi.

"Không phải ngài muốn biết, năng lực tiên tri của ta rốt cuộc linh nghiệm không sao?" Trinh Đức hiện ra một nụ cười tinh nghịch mà trẻ con mới có, giao cho Sở Thiên một cục đá đen xì, cười nói: "Ngươi hãy cất thứ này cho kỹ, chúng ta sẽ cược, ta có thể đoán ra viên đá này ở đâu không."

"Ha ha." Sở Thiên cười rất vui vẻ, Trinh Đức tuy rất thông minh, nhưng chẳng qua vẫn chỉ là một cô bé bảy tuổi, chiêu số của cô không thể giấu được một kẻ lừa bịp thành nghề như Sở đại thiếu gia.

"Ngươi muốn ta giữ viên đá này chứ gì?" Sở Thiên nhìn chằm chằm vào Trinh Đức, nhận lấy viên đá, nói: "Chẳng lẽ Lan Đức đích thân đến sắc phong cho ngươi, nguyên nhân thực sự chính là vì viên đá này?"

Trinh Đức lãnh đạm nhìn Sở Thiên, không nói lời nào.

"Ta nhớ rồi, viên đá này được ngươi lấy ra từ tro cốt của tiên tri La Ân." Sở Thiên nghịch viên đá, cười nói: "Nó có bí mật gì? Có thể khiến cho Quang Minh đại giáo chủ đích thân đến tìm ngươi?"

Nhún vai một cái, Sở Thiên tiếp tục nói: "Thân là người thừa kế của tiên tri La Ân, thân thể của ngươi cũng có một viên giống như vậy chứ? Mấy hôm trước, ngươi đánh cược với ta, muốn ta chủ trì tang lễ cho ngươi, e rằng cũng là vì sợ sau khi ngươi chết, thứ này sẽ rơi vào tay của kẻ khác chứ gì?"

Trinh Đức ngẩng đầu lên, cười nói: "Phất Lạp Địch Nặc, ta đánh giá thấp ngươi rồi."

Thấy Trinh Đức mặc nhận suy đoán của mình, Sở Thiên nhét viên đá vào không gian giới chỉ, "Được, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ viên đá này!"

Trinh Đức ngạc nhiên, "Biết rõ ta lừa ngươi, ngươi còn giúp ta ư?"

"Tại sao ta không thể giúp ngươi?" Sở Thiên hỏi vặn lại: "Mọi người đều không thuận mắt với Giáo Đình, vậy thì cùng liên thủ đối phó chúng là được rồi."

Bắt đầu từ lúc Mục vâng mệnh ám sát Sở Thiên, Sở Thiên đã liệt Giáo Đình vào hàng kẻ địch hàng đầu. Cho nên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tìm một đồng minh cho mình.

"Ngươi chắc chắn không thể nói cho ta biết thứ này là gì." Sở Thiên nói: "Vậy nói ta biết, tại sao lại tin ta? Ngươi không sợ ta nuốt trọn viên đá này sao?"

Trinh Đức đáp: "Không phải ta tin ngươi, mà là La Ân lão sư tin ngươi, lão sư đã từng nói với ta, nếu ta không nắm chắc có thể bảo vệ viên đá này, vậy thì giao nó cho ngươi!"

Lại là La Ân! Lão già này sao mà chết rồi, còn gây phiền phức cho lão tử.

"Kỳ thực, viên đá này chẳng có bất cứ tác dụng nào với ngươi, có điều, nó không thể rơi vào tay của Giáo Đình." Trinh Đức tiếp tục nói: "Còn nữa, nó cũng không thể lọt vào tay của Hồng Nguyệt thành."

"Hồng Nguyệt thành?" Sở Thiên cau mày lại, hắn còn nợ Hồng Nguyệt thành một Mạch Khẳng Tích!

Mẹ kiếp! Mạch Khẳng Tích - tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc ở đâu? Sở Thiên trong lòng ca thán, Lạp Hi Đức đã chạy khỏi huyết luyện ngục, nếu ngươi không ra nữa, đợi Lạp Hi Đức biết lão tử chưa chết, vậy thì rắc rối to. Còn cả tên A Tư Nặc chết tiệt, lâu vậy rồi mà không có tin tức gì, làm lão tử tức giận thì ta gả Ak47 cho người khác!

"Điện hạ, theo quy củ của Giáo Đình, nghi thức sắc phong Hồng Y đại giáo chủ, cần tất cả các thần chức cấp cao trong phạm vi nghìn dặm tham gia. Cho nên, ngươi tạm thời không thể về nước được." Trinh Đức nói: "Nếu ngươi mượn cớ về cũng được, nhưng đó chính là miệt thị Thú tộc, miệt thị Giáo Đình, miệt thị thượng cổ chúng thần!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên hết cách lắc đầu, hiện tại hắn chỉ hi vọng La Ân thật sự chỉ là một tên giả thần côn, còn cái được gọi là tai họa, cũng chỉ là lời nói hù dọa người khác.

… … … … … … … … … …

Thú tộc hoàn toàn không giàu có, nhưng Thú Vương Tra Lý vì muốn chiêu đãi Lan Đức, vẫn mang tất cả những thứ tốt được cất giữ ra, để biểu thị sự thành kính với Chiến Thần.

Trên yến tiện chào đón trong thành Hải Gia Nhĩ, người của Giáo Đình ăn to uống lớn, Sở Thiên nhãn rỗi đã phát hiện, thừa tướng Thú tộc là lão hồ ly Phúc Da, người đã đón tiếp mình, đang đứt từng khúc ruột.

Tuy Sở Thiên mang theo rất nhiều thức ăn và mỹ tửu, nhưng Sở đại thiếu gia không có tâm trạng làm người tốt, cho nên hắn ứng phó một lúc, rồi về nơi ở của mình, hưởng thụ mỹ thực mình mang đi.

Lúc đang ăn uống, không ngờ, Lan Đức đại giáo chủ vừa rồi còn coi thường Sở Thiên lại đích thân đến viếng thăm Sở Thiên. Hơn nữa, hắn còn mặc một trường bào che kín đầu, hiển nhiên là không muốn bị ai nhận ra.

"Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, vừa rồi ta đã thất lễ rồi." Câu nói đầu tiên sau khi gặp Lan Đức đã nói chính là tạ lỗi.

Sở Thiên nheo mắt lại, cách chào hỏi của Lan Đức khiến hắn không thể không cảnh giác, gọi Sở Thiên là điện hạ mà không phải là đại giáo chủ, điều này nói rõ Lan Đức tuyệt đối có một ý đồ không bình thường.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lan Đức tiên sinh có chuyện gì sao?" Sở Thiên cười hỏi.

Lan Đức không nói gì, ngược lại nhìn Ba Bác Tát đang bảo vệ Sở Thiên.

Sở Thiên ngầm hiểu, "Ba Bác Tát, ngươi đi kiểm tra thiết kỵ Khải Tát trước đi."

Ba Bác Tát hé một nụ cười âm hiểm với Lan Đức, sau đó bước ra ngoài.

"Lan Đức tiên sinh, sao ngươi lại ăn mặc thế này?" Sở Thiên hỏi.

"Đương nhiên là không muốn để người khác biết rồi!" Lan Đức ngồi trước mặt Sở Thiên, gọn lỏn nói một câu: "Phất Lạp Địch Nặc, Hắc Ám thần điện nhận được một thần dụ, yêu cầu tín đồ của Hắc Ám chúng thần giết chết ngươi!"