Dị Giới Thú Y

Chương 27: Quyết đấu (thượng)




"Ta cứ ngỡ là ai, thì ra là An Đức Sâm đại thiếu gia!" Sở Thiên liếc mắt nhìn một cái, rồi dùng giọng điệu kỳ quái nói.

Kẻ đến chính là con trai độc nhất của hữu tướng An Đạo Nhĩ -- An Đức Sâm, hắn là "bạn cũ" của Sở Thiên. Từ lúc Sở Thiên theo đuổi Sắt Lâm Na, lũ công tử thiếu gia do An Đức Sâm cầm đầu luôn tìm cách gây phiền phức cho hắn, mà khi Sở Thiên cuối cùng cũng kéo được mỹ nhân về mình thì mâu thuẫn quan hệ giữa hắn và An Đức Sâm đã lên đến cực điểm, nếu không phải thân phận và địa vị hiện nay của Sở Thiên không thua kém so với An Đạo Nhĩ, e rằng đại thiếu gia Sở Thiên cũng đã sớm phơi xác ngoài đường rồi

Nhưng chính như vậy mà An Đức Sâm vẫn tìm cơ hội để khiêu khích Sở Thiên. Giống như hôm nay, khi hắn vào Tề Cách đại tửu điểm, vừa nghe thấy Sở Thiên cũng ở đây, liền bị kích động tìm đến gây phiền toái.

"Chà chà, một bàn tiệc rượu như vậy, chắc cũng không ít tiền đâu nhỉ? Không biết hầu tước đại nhân liệu có tiền để thanh toán không?" An Đức Sâm hất hàm khinh thị nhìn Sở Thiên, bộ dạng ra vẻ cảm thán, "Ta nghĩ là hầu tước đại nhân cũng không có tiền đề trả đâu! Hay vậy đi, ta miễn cưỡng cho ngài vay nhé."

Nói rồi An Đức Sâm chậm rãi lấy trong ngực áo một tấm tử sắc thủy tinh tạp đung đưa trước mặt Sở Thiên, phô trương nói: "Hôm nay ta không mang nhiều tiền ra ngoài…, nhưng mà chỗ này chắc cũng đủ để ngài ăn nhiều bữa đấy?" Hừn, chỉ dựa vào mấy vạn kim tệ bệ hạ thưởng cho ngươi mà muốn đối đầu với bản thiếu gia sao? Sắt Lâm Na sao có thể gả cho gã nghèo kiết xác nhà ngươi chứ?

"Ha ha, chuyện thanh toán không cần ngươi phải phiền lòng hộ ta, chút tiền đó chỗ ta cũng có!" Nói rồi, Sở Thiên tủm tỉm cười lấy ra tấm vô sắc tạp phiến từ trong giới chỉ ra, để trong tay vân vê như đang chơi một thứ đồ chơi chẳng đáng tiền.

"Ồ, Đạt Mã Nhĩ đại nhân cũng ở chổ này à!" An Đức Sâm tái mặt nhìn về phía Đạt Mã Nhĩ gật đầu tỏ ý chào hỏi. Nhìn thấy vô sắc thủy tinh tạp, An Đức Sâm đã biết mình không còn cơ hội để vượt qua Sở Thiên về mặt tiền tài nữa rồi, nhưng hắn vẫn là kẻ thông minh, lập tức dùng Đạt Mã Nhĩ để chuyển chủ đề, đối với một đại thần ma pháp trung thực có tiếng như Đạt Mã Nhĩ, An Đức Sâm trước nay chưa từng xem trọng

"Hừ! Cuối cùng ngươi cũng thấy ta rồi sao!" Đạt Mã Nhĩ trung hậu thật thà, nhưng tuyệt đối không chứng tỏ lão nhu nhược, "Có thời gian thay ta chào hỏi phụ thân ngươi, để ông ấy chú ý dạy ngươi chút phép cư xử cho ra dáng quý tộc nhé!" Đạt Mã Nhĩ với những kẻ ỷ thế hiếp người như An Đức Sâm không hề có chút hảo cảm. Huống hồ hắn lại dám khiêu khích một người lương thiện như hầu tước Phất Lạp Địch Nặc đây, đến năm vạn đồng không cần hỏi nguyên nhân cũng cho lão vay, loại người này sao có thể để kẻ ỷ thế khinh người kia khiêu khích được!?

Ha ha, thấy thái độ của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên thầm nghĩ: có nên cho lão mượn thêm chút tiền không?

"Ngươi!" An Đức Sâm giận dữ gằn một tiếng, sau đó cũng không hé miệng nói thêm câu nào, Đạt Mã Nhĩ sầm mặt lạnh lẽo nhìn hắn, một khí thế hơn người cùng uy lực mạnh mẽ như vậy, quyết không phải là thứ mà một gã công tử tầm thường như An Đức Sâm có thể tiếp thụ được.

"Thế nào? Không vui à? Chẳng lẽ muốn quyết đấu với ta?" Ánh mắt Đạt Mã Nhĩ lóe lên những tia lạnh lẽo ớn người, lạnh lùng nói, sau đó ưỡn thẳng người, liếc nhìn An Đức Sâm, ma pháp ba động hỏa hệ rừng rực lan tỏa.

"Không, ta không có ý này…" thấy Đạt Mã Nhĩ tức giận, An Đức Sâm liền thành thực hơn nhiều. Hắn tuy hống hách, nhưng lại không hề ngốc, làm sao có thể lấy thân phận kỵ sỹ thanh đồng cấp bốn của mình để quyết đấu với một Đại ma đạo sư cấp tám? Như vậy đơn thuần chỉ là tìm cái chết mà thôi!

"Nhưng mà…" An Đức Sâm nở nụ cười âm hiểm, lời của Đạt Mã Nhĩ khiến hắn nhớ lại câu cha hắn vô tình nói -- Hầu tước Phất Lạp Địch Nặc hình như không hề có ma pháp ba động!

Nghĩ tới đây, An Đức Sâm chuyển hướng sang Sở Thiên, "Nhưng ta lại muốn quyết đấu với hầu tước Phất Lạp Địch Nặc!"

Chuyện Sở Thiên không có ba động ma pháp chỉ có tầng lớp cao cấp của đế quốc biết, nhưng bọn họ tạm thời tin vào cái cớ hắn bị máu của Xích Diễm che giấu ma pháp ba động, nhưng lúc Sở Thiên chữa trị cho chiến mã, cảnh tưởng pháp lực ngập trời vẫn còn in đậm trong trí nhớ mọi người, Lô Địch Tam Thế và Sắt Lâm Na cũng chưa từng thật sự kiểm tra Sở Thiên, nhưng cuối cùng vẫn có người tỏ ý nghi ngờ Sở Thiên, và An Đạo Nhĩ là một trong số đó.

"Quyết đầu?" Sở Thiên nheo mắt nhìn, một tay gõ nhẹ lên bàn, một tay ung dung nâng ly Phục Tư Đặc lên, chậm rãi uống, sau đó mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn quyết đấu với đạo sư đại Tế Tự cấp tám như ta sao?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nói xong, Sở Thiên lại đứng dậy, cúi xuống nhìn An Đức Sâm, kẻ thấp hơn hắn đến nửa cái đầu, "Ngươi chắc chắn muốn cùng quyết đấu với một đạo sư đại Tế Tự nắm rõ các ma pháp công kích?"

Thái độ ung dung pha chút đe dọa của Sở Thiên đã có được kết quả mong muốn, An Đức Sâm đã bắt đầu do dự, xét cho cùng thì việc hầu tước Phất Lạp Địch Nặc không có sóng phép chỉ là tin đồn, mà với một kỵ sĩ cấp bốn như hắn muốn thẩm định một đạo sư cấp tám, cơ hồ có chút không thực tế lắm!

Hà hà, cuối cùng cũng lừa được tên này rồi, Sở Thiên lòng thầm đắc ý cười mỉm. Tuy không có thực lực, nhưng tạo ra bộ dáng của kẻ mạnh bậc nhất đại lục với lão tử mà nói thì chẳng khó gì!

Đạt Mã Nhĩ ở bên cười lớn: "Ha ha, đây là câu chuyện buồn cười nhất mà hôm nay ta được nghe!"

Giọng của ba người rất lớn, không lâu sau đó xung quanh đại sảnh cũng vang lên những tiếng cười ồ chế nhạo.

"Thiếu gia!" Theo tiếng già nua của giọng nói, quản gia Đức Khắc của An Đạo Nhĩ cũng tiến lại, cung kính nói với An Đức Sâm: "Thiếu gia, chúng ta vẫn nên về thôi, bạn ngài vẫn đang đợi kìa!" Nói xong, rồi lại hành lễ với Sở Thiên, cười nói: "Hầu tước đại nhân, thiếu gia nhà tôi chỉ đùa với ngài thôi, mong ngài đừng để ý! Ngài ấy sao có thể là đối thủ của ngài được?"

"Không! Ta không nói đùa!" Lời khuyên giải hảo tâm của Khăc Đức lại kích động An Đức Sâm, hắn nhanh chóng rút ra trường kiếm ở eo lưng, đâm mạnh xuống sàn, nghiêm giọng nói: "Ta, kỵ sĩ thanh đồng cấp bốn An Đức Sâm xin chính thức quyết đấu với đạo sư đại Tế Tự hầu tước Phất Lạp Địch Nặc!"

Giọng nói không cam lòng lập tức lan truyền khắp tửu điếm, mọi người bắt đầu xôn xao, nhộn nhịp đổ dồn về gian phòng của Sở Thiên, Khải Tát dùng võ lập quốc, việc quyết đấu giữa những kẻ mạnh chính là việc mà người Khải Tát thích nhất!

Sở Thiên vui vẻ cười, len lén sờ vào nhẫn phép ở ngón út tay trái, "Được, ta chấp nhận quyết đầu!" rồi nheo mắt khinh thị, lạnh lùng nói: "Để công bằng! Ta sẽ không dùng ma pháp công kích cao cấp của Tế Tự để đối phó một kỵ sỹ thanh đồng nho nhỏ như ngươi!"

Lời Sở Thiên vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức ồ lên, đạo sư đại Tế Tự cấp tám cùng kỵ sĩ thanh đồng cấp bốn quyết đấu, vốn là không công bằng! Vì một đạo sư Đại Tế Tự cấp bảy trở lên đã có thể dùng ma pháp công kích, hơn nữa uy lực của nó không hề kém hơn các ma pháp sư cùng cấp bậc. Dùng ma pháp cấp bảy trở lên đấu với một kỵ sĩ cùng lắm chỉ đánh ra được đấu khí cấp bốn như An Đức Sâm, đáp án của câu hỏi này không hề khó chút nào!

Nhưng lúc này Sở Thiên lại bỏ đi ma pháp công kích, chẳng lẽ vị đạo sư này lại có ma pháp tấn công nào khác? Cần biết rằng, Tế Tự không có ma pháp công kích có thể là một thầy thuốc tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một chiến sĩ giỏi! Chẳng lẽ hầu tước Phất Lạp Địch Nặc giống như Vong Linh pháp sư, còn biết làm oán chú và bệnh độc.

Không thể nào! Người xung quanh lập tức bỏ đi ý nghĩ đó! Học trò của Quang Minh Thánh Tế Tự, sự kiêu hãnh của đại lục Tế Tự, hầu tước Phất Lạp Địch Nặc sao có thể làm những chuyện đê hèn như vậy!

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng An Đức Sâm lại chẳng nghe lọt điều gì, hắn đã bị những lời kiêu ngạo tự phụ của Sở Thiên làm cho nộ khí xung thiên, nham hiểm nhìn Sở Thiên, An Đức Sâm cười gằn từng tiếng: "Ngươi muốn tìm cái chết? Ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!"