Đi Qua Kí Ức

Chương 2: Sống lại




Đầu Cố Hạm Hạm rất đau, giống như lập tức có thể nổ tung vậy. Cô chịu đựng loại đau đớn kịch liệt này, từ từ mở hai mắt ra, nhưng bỗng dưng bị mọi thứ trước mắt làm hoảng sợ. Trên người cô bây giờ mặc một vay ngủ sợi đay quen mắt, nằm ở trên vạc giường cứng, đắp trên người chăn bông nát có hình hoa còn tản ra mùi thơm ánh mặt trời.

Đây là đâu? Cô sao lại ở chỗ này?

Cố Hạm Hạm hít sâu một hơi, cố gắng ngăn chặn nội tâm xao động đầy ưu tư của cô, tập trung lực chú ý ngắm nhìn bốn phía. Không gian hẹp hoang vu, đồ dùng trong nhà cũ kỹ, ngay đối diện trên bức tường trắng còn treo một bức áp phích ảnh đế khổng lồ... Hết thảy trước mắt đều làm cho cô không thể tưởng tượng nổi.

Cô nghĩ đến! Đây là căn phòng cô mướn mấy năm trước. Về sau Tần Thừa Trạch yêu cầu dời đến nhà hắn ở, Cố Hạm Hạm mới đưa cái phòng nhỏ chỉ có 15 thước vuông này trả lại.

Sau hai năm, lại nhìn thấy căn phòng chim sẻ nho nhỏ này Cố Hạm Hạm lại có cảm giác cảnh còn người mất, thế sự xoay vần.

Thì ra là cô thật đúng là rất ngu ngốc, tùy tùy tiện tiện liền vứt bỏ đồ đạc trong nhà, hấp tấp chuyển đi. Hiện tại...

Cố Hạm Hạm, mày cuối cùng cũng nên tỉnh lại đi.

Không đúng, Cố Hạm Hạm nghĩ đến chuyện xảy ra mấy phút trước. Cô không phải là bởi vì đứt cáp, trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống sao? Cô vẫn còn nhớ rõ ràng thời khắc bản thân mình rơi xuống, tiếng thét hoảng sợ cùng kinh ngạc của thành viên đoàn làm phim.

Cố Hạm Hạm khẳng định mình đã chết, cô hiện tại như thế nào lại xuất hiện ở căn phòng nhỏ bị cô trả lại hai năm trước.

Cô chậm rãi đưa tay phải ra để trên không trung, cẩn thận quan sát chỗ ngón áp út.

Chân ngón tay này đã từng vì thay Tần Thừa Trạch nấu ăn mà bị phỏng, cho nên màu sắc da ở chỗ này cũng với màu sắc da ở xung quanh khác nhau rõ rệt. Nhưng bây giờ, trên tay của cô không có bất kỳ dấu vết bị phỏng nào, có thể nói là hoàn mỹ không dấu vết.

Hai năm qua, Cố Hạm Hạm vì đóng phim chịu không ít khổ, vốn là ngón tay ngọc thon thon đã phủ một tầng vết chai mỏng. Mà đôi tay trước mắt này, không nói khoa trương chút nào, căn bản là da nõn nà, vô cùng mịn màng.

Thời điểm khi cô vừa mới tiếp xúc Tần Thừa Trạch, Tần Thừa Trạch cũng đã từng nói, Cố Hạm Hạ tay của em chính là một thanh vũ khí sắc bén câu dẫn người.

”Thuyết pháp là cách nổi danh thời cổ đại, ngón tay trên người mỹ nhân là chỗ đặc biệt có thể làm cho thánh thượng của em vì một phần trên cơ thể mà yêu cả con người em.” Cô còn nhớ có một ngày, Tần Thừa Trạch ngắm nghía tay Cố Hạm Hạm rồi kể truyện cười nói,“ Hạm Hạm,ngón tay thon thon này của em là vũ khí nổi tiếng thứ hai.”

Cố Hạm Hạm nghe xong rất vui vẻ, nửa làm nũng nửa hỏi:“ Vậy vũ khí nổi tiếng nhất của em là gì?”

Khóe miệng Tần Thừa Trạch cười cười hàm ý lắc đầu một cái, không trực tiếp giải đáp vấn đề của Cố Hạm Hạm.

Khi đó Cố Hạm Hạm chẳng qua là đem Tần Thừa Trạch xem như một cái bắp đùi lớn, chỉ muốn bám chặt không muốn bị bỏ rơi, cho nên không dám nói thêm cái gì, sợ nhiều lời nhiều lỗi ngược lại làm cho đối phương phản cảm. Đối phương không muốn giải đáp, cô cũng sẽ không hỏi, rất biết điều.

Thật ra thì, hiện tại đáp án là cái gì, liếc qua là đã thấy ngay.

Tần Thừa Trạch vừa ý cô, chẳng qua là giống lưng của Trần Tích Linh mà thôi.

Nếu như được làm lại một lần, cô thà rằng đem da thịt phía sau lưng mà lột ra đưa cho hắn, làm cho hắn cả ngày lẫn đêm đều ôm tấm da mà ngủ, cũng không cần ngây ngốc chẳng hay biết gì, nằm mơ trọn đời trọn kiếp một đôi người giữa ban ngày.

Thật sự là quá buồn cười, cô cả một đời vô lực.

Cố Hạm Hạm mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Ông trời dường như cũng nghe được tiếng lòng của cô, cho cô cơ hội lần thứ hai làm lại.

**

Cố Hạm Hạm dựa vào cảm giác sờ sờ dưới gối, quả nhiên sờ tới một cái điện thoại di động.

Cô có thói quen để điện thoại dưới gối, bao nhiêu năm cũng chưa từng thay đổi. Sau khi gặp Tần Thừa Trạch, Tần Thừa Trạch nói cho cô biết, điện thoại di động có tia phóng xạ cao, lúc ngủ không nên đặt dưới gối, đối với thân thể ảnh hướng không tốt. Cố Hạm Hạm mới chậm rãi từ bỏ thói quen này.

Con HTC trên tay Cố Hạm Hạm này là trước đây cô cầm tiền làm công đi mua, điện thoại thông minh này là cái đầu tiên của cô. Trước đây lúc mua, còn cảm thấy có chút nhức nhối, cầm nhẹ để nhẹ, chỉ sợ là không cẩn thận, liền đụng bể.

Sau đó không lâu, Cố Hạm Hạm lần lượt có Apple 5, Apple 6, Apple 6+, sớm đem điện thoại nhỏ bốn tấc trước đây ném ra sau đầu.

Kim chủ Tần Thừa Trạch này, đối với sự nghiệp của cô không hề hỗ trợ, nhưng trên phương diện vật chất chưa từng đối xử tệ với cô.

**

Cố Hạm Hạm nhẹ nhàng đè phím mở nguồn, màn hình điện thoại sáng lên.

Hình nền điện thoại là hình cô tự chụp, lúc này cô còn hết sức ngây ngô, chụp hình cũng chỉ biết bày ra kiểu tay cái kéo.

”Cười thật khờ“. Cố Hạm Hạm sờ sờ cô trong hình.

Vừa vặn, lúc này có điện thoại gọi đến.

Trên màn hình rõ ràng hiện ra hai chữ: Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch tên đầy đủ là Bạch Lê, Tiểu Bạch chẳng qua là biệt danh Cố Hạm Hạm đặt cho cậu ta.

Bạch Lê là bạn học lam nhan trong truyền thuyết của cô. Vì cái gì gọi là lam nhan, chính là vĩnh viễn là bạn nam tốt không có khả năng ở cùng với nhau. Bọn họ là bạn tốt cấp ba kiêm đại học, quan hệ cũng không tệ... Mãi cho đến khi Cố Hạm Hạm bước vào giới nghệ sĩ.

Bạch Lê vẫn không thích Cố Hạm Hạm bước vào giới nghệ sĩ, huống chi là làm người phụ nữ sau lưng người khác, cần gì phải xỉ nhục bản thân như vậy?

Cũng bởi vì chuyện này, cô cùng Bạch Lê cãi nhau một trận. Làm diễn viên vậy là ước mơ của Cố Hạm Hạm, cô thích đóng phim, muốn ở trước ống kính bày ra hỉ nộ ái ố của mình, làm cho mọi người si mê vai diễn mà cô thể hiện.

Cho nên, khi đó có một đạo diễn tìm tới cô, nói muốn dẫn cô đi vào giới giải trí, cô tựa như không chút do dự đáp ứng, cho dù cô biết nhân vật này chỉ là một vai diễn thế nho nhỏ.

Cố Hạm Hạm cho rằng lần đầu không thể nói lên cái gì, chỉ cần bước lên con đường này, sau này cô nhất định làm cho người khác thấy điểm sáng của cô. Thế nhưng ai biết, một lần diễn thay, cô liền làm đủ hai năm.

Thật ra thì hai năm cũng không tính là lâu, chẳng qua là hai năm vừa vặn phá hủy cả đời cô thế thôi.

Cố Hạm Hạm nhận điện thoại:“ Alo, Tiểu Bạch”

” Hạm Hạm, cậu có rãnh không? Có rãnh thì qua đây, tớ giới thiệu cho cậu một người bạn.” Bạch Lê cùng không biết là buông thả ở chổ nào, đầu bên kia điện thoại rất ồn ào.

Bạn? Cố Hạm Hạm nhớ lại kiếp trước là có chuyện này, lúc đó Cố Hạm Hạm lấy cớ ngủ nướng làm lý do liền cự tuyệt. Người bạn tốt Bạch Lê vẫn tiếp tục ồn ào không thèm để ý sắc mặt cô, vẫn cương quyết mà nói cô nhất định sẽ hối hận.

Khi đó cô chỉ cảm thấy chuyện này có chút quái lạ. Vòng tròn của Bạch Lê không rộng lắm, người cậu ta biết cô căn bản cũng biết, mà loại giới thiệu này, cuối cùng làm cho Cố Hạm Hạm có cảm giác bị làm mai không thoải mái. Kết quả, hai người lại cãi nhau tan rã trong không vui.

Lại thêm về sau Cố Hạm Hạm chủ động leo lên giường kim chủ Tần Thừa Trạch, Bạch Lê đối với Cố Hạm Hạm càng thêm thất vọng, trực tiếp đối với Cố Hạm Hạm dọa nói, coi như cậu ta không có bạn bè như Cố Hạm Hạm yêu thích hư vinh, bán thân tìm chủ này.

Xem ông trời thật sự đối với cô không tệ, để cho cô sống lại ở thời điểm này, còn có thể bù đắp tất cả mọi thứ, kể cả tình bạn của cô và Bạch Lê.

Cố Hạm Hạm lộ ra một nụ cười nhẹ:“ Được, các cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu.”

Nếu đã lặp lại một lần, vậy thì đập nồi dìm thuyền, phá tan sự lựa chọn ở kiếp trước.

”Tớ ở Dạ Sắc, cậu mau đến.” Bạch Lê rất hài lòng với đáp án của Cố Hạm Hạm.

Dạ Sắc? Cố Hạm Hạm nhíu mày, mới sáng sớm, Bạch Lê đến loại địa phương này làm gì?

Dạ Sắc đúng là KTV nổi tiếng. Sở dĩ nói nó nổi tiếng, cũng là bởi vì Dạ Sắc không chỉ là KTV, nó có phong cách rất xa hoa, người bình thường không cần phải nói tiền, cũng không có thân phận cùng tư cách đi vào.

Theo như cô biết, gia cảnh Bạch Lê coi như tốt, nhưng nhiều lắm chỉ là gia đình thường thường bậc trung, là không đủ trình độ đẳng cấp của Dạ Sắc.

Hoài nghi thì hoài nghi, Cố Hạm Hạm cũng không nói gì thêm, sau cùng cô cũng Bạch Lê nói rõ cô vừa mới rời giường, để cho Bạch Lê chờ cô một hồi. Sau đó hai người liền cúp điện thoại.

Cố Hạm Hạm đứng dậy mở tủ quần áo bên cạnh giường, muốn chọn một bộ đồ ra ngoài.

Cô ngay từ đầu là thật không có lòng tin đối với ánh mắt của mình trước kia, dù sao tuổi tác khác biệt, khiếu thẩm mĩ cũng khác biệt rất lớn.

Thế nhưng cô không nghĩ đến, cô vậy mà không chọn ra được một món quần áo nghĩ có thể mặc ra ngoài.

Toàn bộ đều là áo T- shirt bó sát người màu sắc xinh đẹp đến cực điểm. Đỏ cam, xanh lá dạ quang, xanh sáng... Có vài món phía trên có logo khoa trương đến vô cùng. Ví dụ như, cái đỏ cam đó trước ngực thì có chữ tiếng anh thật to “*”

Cố Hạm Hạm đỡ trán,*, cô * ai a. Mỗi người đều có một đến đoạn thời gian không phải là bản chất, không thể nghi ngờ, cô hiện tại cũng trọng sinh trở về thời kỳ đó.

Bây giờ nghĩ một chút, đại khái chính là Tần Thừa Trạch thay đổi khiếu thẩm mĩ quái dị của cô đi.

Tần Thừa Trạch là cậu ấm của A thị nổi danh đúng là sẽ không đồng ý Cố Hạm Hạm mặc thành cái dạng tiểu thái muội làm bạn gái hắn, theo hắn đến các hội nghị.

Cố Hạm Hạm đã từng nghĩ đến, sở thích cũng khiểu thẩm mĩ của cô bây giờ, căn bản không phải là sở thích của mình, mà là của Tần Thừa Trạch. Tần Thừa Trạch đâu có xem cô mặc cũng một kiểu quần áo, Tần Thừa Trạch lắc đầu cô liền vĩnh viễn bỏ qua phong cách đó.

Cô lại suy nghĩ phong cách trang phục của cô mấy năm nay, bỗng nhiên nở nụ cười.

Cố Hạm Hạm ơi là Cố Hạm Hạm, khó trách mày vẫn mãi làm thế thân cho người khác. Ngay cả ăn mặc đều là học người khác, mày có thể có ngày nổi danh sao? Cô thật đúng là ngu dốt, làm sao cũng không phát hiện phong cách Tần Thừa Trạch thích không phải là phong cách của Trần Tích Linh ngày thường sao?

Áo trắng nhẹ nhàng, mỹ nữ như tranh.

Cố Hạm Hạm thật sự là cực kỳ chán ghét bản thân trước kia mặc các kiểu bạch liên hoa kia. Hơn nữa bạch liên hoa này không có nữ chủ chân chính, chỉ có một món hàng thế thân sao chép.

Cô vừa lục tung tủ quần áo, nên lúc này thấy những quần áo đầy màu sắc ngược lại không có chút chán ghét nào. Dù sao cũng là những trang phục mà cô yêu thích lúc trước, thật sự là thuộc về cô.

Cuối cũng, Cố Hạm Hạm chọn một T-shirt màu đen, tìm được một váy ca rô hồng ngắn nằm dưới đáy tủ.

Nói đến cái váy ca rô hồng phong cách Scotland này, chính là lúc học năm nhất đại học xã đoàn tổ chức chương trình hợp xướng, mọi người cùng nhau đặt trên mạng.

Cố Hạm Hạm chê nó quê mùa, sau khi chương trình kết thúc liền đem nó vùi dưới đáy tủ quần áo, không nghĩ đến cuối cùng vẫn là cái váy này mới có thể vừa mắt cô.

A, quên nói, Cố Hạm Hạm cô, tuổi thật 22, bề ngoài 20 tuổi, đại học... Học tập.