Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 3




Gia Á tiếp tục chuyến hành trình mới, rừng mưa, Gia Á thực thích loại không khí thời nguyên thủy này, trước khi lúc đọc sách từng thấy địa cầu xưa khi cũng có. Nhưng thực sự không thể chỉ nhìn vào mặt tốt mà thôi! Gia Á băng bó vết thương bị móng vuốt sắc bén gây ra trên vai, quả thực hắn đang phẫn nộ cùng cực, có ai nói cho hắn biết vì sao trong rừng mưa lại có khủng long không? Thật sự rất giống khủng long!

Tuy rằng đã từng gặp hoa ăn thịt người, còn có bạch tuột ở giữa rừng rậm, hay gà tây bốn chân, nhưng tất cả những thứ ấy đều nằm trong phạm vi hắn có thể dễ dàng xử lý. Nhưng có ai tới chỉ cho hắn phương pháp giải quyết một con khủng không không a!

Nhìn sinh vật khổng lồ trước mặt, GiaÁ thật sự lo lắng tới vấn đề nhặt xác cho mình. Lúc này, con khủng long đã muốn bắt đầu hằm hè, lộ ra hàm răng nhọn hoắc, còn có nước miếng chảy ào ạt không ngừng như thác đổ. Kỳ thật Gia Á rất muốn khuyên nó, làm ơn đi, với kích thước của hắn ngay cả nhét kẽ răng con khủng long này còn không đủ. Nhưng rõ ràng mắt con khủng long này không được tốt cho lắm, chỉ nghe thấy mùi máu tươi trên người Gia Á truyền tới đã bắt đầu kích động.

“Ngươi ép ta thì đừng có trách!” Gia Á lui về phía sau vài bước, một lưỡi đao thép từ phía sau tự động rút khỏi vỏ bay lên giữa không trung, chậm rãi biến hình thành một phiến kim loại mỏng hình bầu dục, Gia Á vừa chuẩn bị cho con khủng long này một phát trí mạng liền cảm nhận được một trận cuồng phong gào thét bốn phía, một bóng đen từ không trung nhảy xuống.

“Cái gì vậy?” Gia Á kinh ngạc nhìn sinh vật kì lạ từ không trung bay tới, một lão hổ có đôi cánh thật dài? Đó là một con hổ khổng lồ, trên lớp lông đen là những sọc vằn trắng, đôi đồng tử màu vàng cực đại khẽ nheo, bộ dáng uy phong lẫm lẫm.

Gia Á không biết tên này tới làm gì, nếu nó cùng con khủng long kia có chung một chủ ý thì hắn cũng không chút khách khí tặng cho nó một đao.

Có lẽ phiến kim loại giữa không trung thật sự quá kín đáo nên lão hổ và con khủng long đều không chú ý tới sự tồn tại của nó. Lão hổ kia dừng lại trước người Gia Á, liếc mắt nhìn một cái xong ánh mắt lập tức phát ra hung quang chống lại con khủng long.

Không biết vì sao Gia Á đột nhiên có cảm giác ánh mắt lão hổ dường như đang nói với hắn, đừng sợ. Được một con lão hổ an ủi——Gia Á cho rằng chính mình nghỉ ngơi không đủ nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Bất quá đã có người tự mình hiến sức lao động, Gia Á căn bản cũng không phiền chính mình tự giải quyết, phiến bạc giữa không trung lần thứ hai biến thành đao thép, lặng lẽ trở về sau lưng Gia Á.

Bên này, khủng long cùng lão hổ đánh nhau khí thế hừng hực, Gia Á an nhàn ngồi một bên xem diễn, đây thực sự xứng với câu long hổ tranh đấu a! Nhưng lại có đôi cánh dài như vậy, là hổ biết bay! Hai con dã thú không hề nhường nhịn nhau, gào rống kinh thiên động địa, âm thanh va chạm thuần túy từ dã tính, không hề có quy luật gì, chỉ đơn thuần là cắn xé.

Gia Á nắm một viên đạn nhỏ trong tay, nếu cần, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giúp đỡ lão hổ này. Một viên đạn bình thường căn bản không thể lấy mạng một con khủng long, chính là nếu bắn vào trong mắt cũng không phải chuyện đùa.

Bất quá xem ra thì con hổ này cũng không cần hắn trợ giúp. Ngay từ đầu vẫn chưa phân được chênh lệch, nhưng về sau con khủng long dần rơi vào thế hạ phong. Lão hổ có thể bay nên dễ dàng tránh né được công kích của nó, sau đó lao vút từ không trung xuống triển khai thế tấn công. Khủng long bị thương, không cam tâm liếc mắt nhìn lão hổ một lần cuối cùng cong đuôi lủi đi mất.

Lão hổ thong dong bước tới trước mặt Gia Á, nhưng tình huống tiếp theo làm Gia Á, người tự nhận có kiến thức rộng rãi phải mở tròn mắt.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trên người lão hổ tỏa ra một vầng sáng nhợt nhạt, một sự biến hình xảy ra trong vòng sáng, bất quá chỉ ngắn ngủi 10s đồng hồ, lão hổ đã biến mất, thay vào đó là một con người! Một nam nhân cường tráng cao lớn! Làn da đen bóng, một đôi mắt to vàng rực và trên cánh tay là những sọc vằn màu trắng.

[email protected]/* */ nam nhân đi tới, nói ra một đống ngôn ngữ kỳ quái.

Gia Á căn bản nghe không hiểu thứ tiếng này, cho dù có hiểu đi nữa, hiện tại hắn cũng mất đi năng lực phản ứng. Đi khắp hệ ngân hà, đặt chân lên vô số tinh cầu. Gia Á chưa bao giờ nhìn thấy một sức mạnh nào thần kỳ như vậy, căn bản nó hoàn toàn không phù hợp với lý thuyết, xét theo mọi góc độ khoa học đều không thể có khả năng!

Ngay trong thời điểm Gia Á khiếp sợ vô cùng, vết thương trên vai đột nhiên có cảm giác đau đớn kiệt liệt, đáng chết! Vừa rồi vẫn không có cảm giác gì bất thường, sao giờ lại như vậy. Cuối cùng hắn bị cơn đau đớn kịch liệt và một trận choáng váng bất ngờ kéo ụp tới. Giờ phút này Gia Á mới nghĩ tới, chẳng lẽ con cự thú vưa rồi có độc! Lần này thảm rồi, trước mắt ngày càng mơ hồ, thân thể nam tử cao lớn trước mặt cũng hóa thành ảo ảnh.

“Cứu——cứu ta——” Giá Á vẫn chưa nói hết lời đã mất đi ý thức, thân thể ngã nhào xuống.

Tắc Vạn vội vã đỡ lấy Gia Á, từ ngày nhìn thấy khảm đặc này bên sông đỏ, Tắc Vạn liền đi theo phía sau, cũng đã vài ngày rồi. Y vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để hắn không phát hiện, nhưng vẫn có khả năng bảo hộ được. Thời gian càng dài, Tắc Vạn lại càng bội phục khảm đặc cứng cỏi, dũng mãnh và cường hãn này! Hắn có thể một mình đối phó với hình cung lang, dực thú, mãnh mã đặc—— thậm chí cho dù không phải thú nhân của thủy tộc còn dám nhảy xuống nước bắt xỉ ngư.

Tắc Vạn thường thấy khảm đặc này lầm bầm lầu bầu một mình, tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ nhưng nó có thể chứng minh trước đây hắn cũng có tộc nhân, không phải trời sinh là dân du cư. Bị thất lạc tộc nhân sao? Hay là gặp phải chiến tranh?

Y căn bản không muốn quấy rầy, chỉ muốn đi theo bảo hộ hắn thôi. Mãi đến khi bố đạt thú xuất hiện, y mới không thể không hiện thân, một khảm đặc cho dù mãnh mẽ thế nào cũng không thể đối phó được một con bố đạt thú khổng lồ. Đây là lần đầu tiên Tắc Vạn chân chính xuất hiện trước mắt khảm đặc, từ đôi mắt đen láy kia xuất hiện một mạt kinh ngạc nhè nhẹ. Bố đạt thú thuộc hệ mãnh thú ám độc, có thể phóng ra chất độc, bả vai khảm đặc đã bị thương cần phải tìm dược sư giải độc.