Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 13: Giống cái




Mỹ nam áo trắng đột nhiên xông vào làm Mục Mộc sợ hết hồn, hắn quan sát và đánh giá mỹ nam áo trắng, thấy người này còn trẻ liền coi người ta là ngang hàng với mình, nói chuyện cũng liền không khách sáo: ” Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua đàn ông đánh nhau sao? “.

Mỹ nam áo trắng dĩ nhiên là Văn Sâm Đặc Tư, cha của Lạc Tang, Văn Sâm Đặc Tư  là người thích cái đẹp mà còn là dược sư, bình thường tốn không ít thời gian cho việc bảo dưỡng, rõ ràng là người đã bốn mươi nhưng do bảo dưỡng nên giống như ba mươi tuổi vậy, điều này mới khiến cho Mục Mộc lầm tưởng tuổi của ông ấy không lớn lắm.

Văn Sâm Đặc Tư  rất nhanh liền trấn định lại, ông đặt cái khay lên bàn, rồi mới lộ ra mỉm cười với Mục Mộc: ” Xin chào, đã nhìn nhiều lắm rồi, chỉ là bề ngoài cùng tính cách lại cách biệt lớn như vậy, chỉ chưa thấy quá mấy người “.

Ngày hôm qua, Mục Mộc ốm yếu nằm trên giường, người lại mảnh mai, thoạt nhìn muốn có bao nhiêu yếu đuối thì có bấy nhiêu yếu đuối. Ngày hôm qua, sau khi Văn Sâm Đặc Tư đã thảo luận ôn tồn cùng Lạc Lâm, nói nhìn dáng dấp kia của Mục Mộc, nhất định là người nhìn thấy chó cũng không dám đến gần vậy mà không ngờ tính tình của Mục Mộc lại hung hãn như thế này, là người hễ tức giận lên là liền muốn ra tay đánh người.

Lúc này, Lạc Tang đã bị Mục Mộc làm cho tỉnh ngủ, trước tiên là y nhìn về phía Mục Mộc, thấy hắn rất có tinh thần bám vào cổ áo của mình liền biết rằng hắn đã hạ sốt, đáy lòng cuối cùng cũng thoải mái, y quay lại nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư muốn gọi ” Cha “, chờ mở miệng mới nhớ tới trong miệng của mình vẫn còn ngậm thảo dược, vì vậy liền phun ra ngoài.

” Cha “. Lạc Tang phát hiện đầu lưỡi đã bớt sưng rất nhiều, nói chuyện lưu loát hơn.

Khi nghe Lạc Tang gọi, Mục Mộc thình lình cứng ngắc, hắn vạn lần không ngờ mỹ nam khoác trang phục màu trắng trước mắt này thoạt nhìn như mới ba mươi tuổi sẽ là cha của Lạc Tang, còn quá trẻ, cũng không giống lắm.

Mục Mộc có ngang ngược như thế nào đi chăng nữa, cũng biết đánh vào mặt của con trai ở trước mặt người cha là không đúng, hắn lúc này mới ngượng ngùng buông cổ áo của Lạc Tang ra, mắt to màu đen quan sát Văn Sâm Đặc Tư cao 183 cm, da trắng, môi đỏ, liền quay qua liếc mắt nhìn Lạc Tang với chiều cao 231 cm, màu da lúa mì, nghĩ thầm: Hàng này nhất định là con của lão Vương hàng xóm.

Vừa vặn lúc này, Lạc Lâm đi vào, Mục Mộc nhìn Lạc Lâm cũng cùng cao hơn hai mét và màu da lúa mì, đồng thời bộ dạng và khí chất đều giống với Lạc Tang đến mấy phần, nói không nên lời, lại nghĩ: Này nhất định là lão Vương hàng xóm.

” Con đã tỉnh? “. Lạc Lâm không thấy tình cảnh Mục Mộc bạt tai Lạc Tang, cho nên đối với Mục Mộc ấn tượng như trước nằm ở đứa trẻ ” vừa đáng thương vừa đáng yêu ” cho nên tươi cười thân thiết với Mục Mộc.

Lạc Tang xoa xoa hai gò má bị tát, y muốn hỏi Mục Mộc tại sao mới sáng sớm liền đánh y nhưng do có sự hiện diện của hai vị trưởng bối ở đây đành để xuống.

” Mục Mộc, đây là phụ thân của anh “. Lạc Tang giới thiệu Lạc Lâm với Mục Mộc.

Mục Mộc bối rối, hắn khó hiểu hỏi Lạc Tang: ” Anh có hai người cha? “.

” Chỉ có một người “. Lạc Tang chỉ chỉ Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha của anh “.

” Vậy vị này… “. Mục Mộc nhìn về phía Lạc Lâm.

” Vừa nãy mới giới thiệu, phụ thân của anh “.

Mục Mộc ngơ ngác, lộ vẻ không biết sự khác nhau giữa cha và phụ thân, hắn suy nghĩ một chút, truy hỏi: ” Vậy mẹ của anh  đâu? “.

” Mẹ “. hai chữ này Mục Mộc nói bằng tiếng Trung, bởi vì Lạc Tang không có dạy hắn tiếng của thú nhân gọi mẹ như thế nào.

” Mẹ? “. Đổi lạc Lạc Tang không rõ.

” Chính là người đã sinh ra anh “. Mục Mộc dùng tiếng thú nhân không giỏi lắm để giải nghĩa.

Lạc Tang chỉ vào Văn Sâm Đặc Tư.

Mục Mộc nhìn chằm chằm Văn Sâm Đặc Tư thì ngây ra, Văn Sâm Đặc Tư lớn lên tuy rằng tuấn mỹ nhưng rõ ràng là đàn ông, mà ở trong thế giới quan của Mục Mộc thì đàn ông là tuyệt đối không thể sinh con, cho nên đầu của hắn vẫn luôn xoay vòng vòng.

” Ý của tôi là người mang thai cùng sinh ra anh “. Mục Mộc cho rằng ý của Lạc Tang thì Văn Sâm Đặc Tư là cha ruột của y, Lạc Lâm là cha nuôi.

Lạc Tang vẫn chỉ vào Văn Sâm Đặc Tư, Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc vẫn luôn không hiểu được, vì vậy mở miệng giải thích cặn kẽ: ” Lạc Tang là do chú đã mang thai 14 tháng sinh ra “.

Vừa nhắc tới chuyện này thì tâm của Văn Sâm Đặc Tư liền không bình tĩnh được, bảo bảo thú nhân bình thường thời gian mang thai là 12 tháng, bảo bảo giống cái là 10 tháng nhưng 23 năm trước, Văn Sâm Đặc Tư hoài Lạc Tang tròn 14 tháng, tất cả mọi người đều nói bảo bảo ở trong bụng đã chết rồi, nên vẫn luôn không ra được, cũng làm cho thân thể Văn Sâm Đặc Tư xấu đi, đều khuyên Văn Sâm Đặc Tư  uống thuốc đem tử thai trong bụng chảy ra nhưng Văn Sâm Đặc Tư cố chấp không chịu, tuy rằng thai nhi ở trong bụng vẫn luôn không có động tĩnh, thế nhưng ông có thể cảm nhận được nó vẫn còn sống, chỉ có điều do có một nguyên nhân nào đó nên vẫn luôn ngủ say ở trong thân thể của ông mà thôi.

Chờ Văn Sâm Đặc Tư thật vất vả sinh thai nhi ra, mọi người mới hiểu được nguyên nhân mà thời gian mang thai lại kéo dài đến 14 tháng, đứa bé kia là một thú nhân biến dị.

Văn Sâm Đặc Tư nói rõ ra làm cho Mục Mộc cuối cùng cũng coi như vòng qua đạo cong kia, hắn kinh hãi hơn, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Văn Sâm Đặc Tư: ” Là ông… Sinh? “.

Cả ba người đều cảm thấy kỳ quái với phản ứng quá kích động của Mục Mộc, Lạc Tang trấn an Mục Mộc: ” Giống cái sẽ sinh con, trước kia em không biết sao? “.

” Giống cái? Anh là nói… “. Mục Mộc nhìn Văn Sâm Đặc Tư với ánh mắt liền cổ quái vài phần: ” Ông ấy chính là ‘ Giống cái ‘? “.

Ánh mắt của Mục Mộc làm cho Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm không vui vẻ lắm nhưng sau đó hai người nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn Mục Mộc đều sinh sống ở trong rừng trung tâm, cho nên mới có thể không biết những thường thức này, vì vậy cũng đều thông cảm.

” Ừ, cha anh là giống cái “. Lạc Tang kéo mặt của Mục Mộc qua, nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn, cũng nói cho hắn biết sự thực: ” Em cũng là giống cái “.

” Tôi không phải! “. Mục Mộc lớn tiếng phản bác, hắn tò mò lần thứ hai nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, theo bề ngoài tới nói: Văn Sâm Đặc Tư lớn lên không có gì khác với đàn ông ở trái đất, không trách được Lạc Tang sẽ đem hắn nhận thức sai lầm thành một trong những giống cái ở đây.

Ở đây, tất cả mọi người không tin Mục Mộc nói, dưới cái nhìn của bọn họ, Mục Mộc chính là giống cái, bất kể là bề ngoài hay hoặc là mùi phát tán ra từ trên người của hắn.

Nếu không phải là giống cái thì Mục Mộc sẽ không nhiễm phải mùi thuộc về Lạc Tang.

Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư thấy phản ứng của Mục Mộc không giống như là đang nói dối, hắn là thực sự cho rằng mình không phải là giống cái, vì vậy hai người đi tới bên trong góc thì thầm trao đổi.

” Lạc Lâm, đứa bé kia sẽ không nghĩ mình là thú nhân chứ? “. Văn Sâm Đặc Tư nhỏ giọng hỏi ra, trong đầu nghĩ đến bộ dáng Mục Mộc thẳng tay tát Lạc Tang, khá là hung hăng, nếu như Mục Mộc thật sự nghĩ mình là thú nhân, như vậy hành vi táo bạo kia thật ra có thể hiểu được.

” Anh nghĩ chắc là vậy “. Lạc Lâm tán thành, ông không chỉ nhìn thấy được mặt ngoài mà còn nhìn thấy tầng sâu hơn, ánh mắt của Mục Mộc khi nhìn Lạc Tang là mang theo sự kiêu ngạo và không cam lòng, hắn không cam lòng nằm dưới thân của Lạc Tang.

” Trời ơi, ngay cả giới tính của mình cũng đều nghĩ sai rồi, hắn cũng quá đáng thương? “. Văn Sâm Đặc Tư vốn là bởi vì một cái tát nọ mà đối với Mục Mộc hơi có chút phê bình kín đáo, dù sao không có người làm cha nào mà không đau lòng khi con của mình bị bạt tai cả, nhưng lúc này ông không thể không thương cảm Mục Mộc, đối với thân thế của hắn tiến hành một phen tưởng tượng thảm thiết.

Lạc Lâm lại nghĩ đến phương diện khác: ” Văn Văn, nếu đúng là như vậy, như vậy hắn hẳn là… Bị con của chúng ta cưỡng ép “.

Văn Sâm Đặc Tư nghe vậy thì bỗng nhiên trợn tròn đôi mắt, ông ấy liền quay đầu nhìn về phía Mục Mộc và Lạc Tang, Mục Mộc đang cau mày trừng Lạc Tang, mở miệng máng chửi: ” Đã nói tôi không phải là giống cái! Anh nghe không hiểu à! Tôi vốn không thể sinh con! Anh thật sự đã nghĩ sai rồi! Chỉ số thông minh âm nên vô cùng ngu ngốc! “.

” Em có thể sinh “. Lạc Tang cầm tay của Mục Mộc nhưng bị Mục Mộc cố sức hất ra.

” Tôi có thể sinh cái rắm! Muốn sinh thì anh tự đi mà sinh! “.

Văn Sâm Đặc Tư rốt cục nhìn ra được, Mục Mộc chán ghét Lạc Tang, với thái độ bài xích này thấy thế nào cũng không giống như tự nguyện kết thành bạn lữ với Lạc Tang, Văn Sâm Đặc Tư lúc này tức giận đến đỏ mặt, hắn liền đi bước lớn xoay đầu của Lạc Tang qua, làm Lạc Tang và Mục Mộc đều giật mình.

” Cha? “. Lạc Tang khó hiểu nhìn Văn Sâm Đặc Tư, không biết ông ấy tại sao lại tức giận như vậy.

” Con… ” Văn Sâm Đặc Tư vốn muốn phát giận tại chỗ nhưng nghĩ lại thì cảm thấy nói chuyện này ở trước mặt của Mục Mộc vốn không thích hợp, sợ xúc phạm tới hắn, vì vậy kéo lấy Lạc Tang liền đi ra ngoài.

Lạc Lâm cùng đi theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Mục Mộc một người.

Mục Mộc lặng lẽ nhìn cả nhà này đi ra ngoài, trong đầu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu phu tạo thành gia đình, cho một loại cảm giác quái dị không nói nên lời.

Bụng đột nhiên phát ra tiếng vang ” Ọc ọc “, Mục Mộc sờ lên cái bụng bằng phẳng đang đói của mình, sau đó nhìn về phía bàn.

Trên bàn có đặt một cái khay, bên trong khay có một bát cháo hoa, hai đĩa thức ăn, một cái trứng gà và một bát chất lỏng đen thui.

Mục Mộc nhìn chằm chằm vào thức ăn mà chép chép miệng nhưng không đi qua ăn, nơi này chính là nhà của người khác, hắn không thể không xin phép liền tùy tiện ăn thức ăn được.

Tuy rằng, tính tình của Mục Mộc không tốt lắm nhưng cần lễ phép thì vẫn phải có.



Văn Sâm Đặc Tư kéo Lạc Tang vào trong phòng thuốc, ông liền trầm mặt mở miệng thẩm vấn Lạc Tang: ” Đứa bé kia là con đàng hoàng theo đuổi được sao? “.

Lạc Tang nghe thấy Văn Sâm Đặc Tư hỏi như vậy liền biết bị ông nhìn ra rồi, vì vậy không giấu giếm nữa: ” Con có cầu xin Mục Mộc kết hôn, nhưng khi đó hắn nghe không hiểu con đang nói cái gì, cho nên… Xem như là con cưỡng em hắn đi cùng với con “.

Văn Sâm Đặc Tư suýt chút nữa tức đến ngất xỉu, cưỡng ép giống cái đi cùng với mình thì thú nhân sẽ bị mọi người phỉ nhổ, ông làm sao cũng không nghĩ đến con trai của mình dĩ nhiên lại là người lưu manh như vậy!.

” Không lạ gì khi hắn đánh con! “. Văn Sâm Đặc Tư cắn môi đi tới đi lui trong phòng thuốc, tức giận đến toàn thân phát run, muốn mắng đều mắng không được.

Lạc Lâm ngược lại vẫn trấn định, ông rót chén trà cho Văn Sâm Đặc Tư, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng của ông ấy, giúp ông ấy thuận khí, ngoài miệng thì nói với Lạc Tang: ” Con thật là can đảm khi dẫn hắn trở về, nếu bị người trong bộ lạc biết thì con sẽ bị trục xuất “.

Lạc Tang rất bình tĩnh, y sớm nghĩ tới hậu quả: ” Coi như con có bị đuổi, con cũng sẽ dẫn hắn theo “.

” Đến lúc đó con lại bị thêm một tội, bắt cóc giống cái là tội chết “. Lạc Lâm lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tang: ” Lạc Tang, phụ thân không nhớ rõ là đã dạy con cách đối xử thô bạo với giống cái như vậy “.

Thú nhân theo đuổi giống cái như quý ông theo đuổi phụ nữ, coi trọng sự dịu dàng và săn sóc, cần phải làm cho giống cái cam tâm tình nguyện sống cùng suốt đời, đây là tôn trọng cơ bản nhất đối với giống cái có số lượng thưa thớt.

Văn Sâm Đặc Tư uống mấy ngụm trà miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, ông cuối cùng cũng vẫn là một người cha, tâm địa so với Lạc Lâm còn mềm hơn, sự tình nếu đã đã xảy ra rồi có mắng cũng là vô dụng, vì vậy lập tức bắt đầu nghĩ biện pháp giúp Lạc Tang: ” Con hư, nếu không… Trước mắt con nên mang đứa bé kia rời đi? Chờ hắn thích con nguyện ý đi cùng với con thì con lại dẫn hắn trở về? Tuy nói cha và phụ thân của con ở trong bộ lạc có chút địa vị nhưng nếu như thực sự xảy ra chuyện thì hai chúng ta cũng không thể giúp con được “.

Lạc Tang cũng không muốn bị trục xuất, vì vậy gật gật đầu: ” Được rồi, con sẽ dẫn hắn rời đi, nhưng… ” Nghĩ đến Mục Mộc bài xích y, ánh mắt của Lạc Tang thâm trầm: ” Lần sau con trở về đoán chừng sẽ là rất lâu “.

” Là phải rất lâu “. Lạc Lâm với một lời nói đúng trọng tâm nói: ” Rất rõ ràng là đứa bé kia cũng không nghĩ mình là giống cái, như vậy ở trong quan niệm của hắn bên, hắn phải là phía tấn công, như vậy, hắn hẳn là thích giống cái “.

Gừng càng già càng cay, Lạc Lâm đại khái đã đoán đúng, Mục Mộc thích phụ nữ, giống như thú nhân yêu thích giống cái ở thế giới này.

Lạc Tang bị Lạc Lâm chỉ rõ trọng tâm thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, y cuối cùng đã hiểu rõ tại sao Mục Mộc luôn nóng nảy, một lần lại một lần hét lên với hắn: ” Tôi là đàn ông! “, nguyên lai vấn đề là ở đây.

Nếu như Mục Mộc thật sự coi chính mình là phía chủ động, nếu như hắn thật sự thích là giống cái, thì mình tất yếu phải sửa chữa lại quan niệm sai lầm và tính hướng của hắn.