Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 4: Không phải con người




Mục Mộc thu hồi tầm nhìn từ trên người Lạc Tang trở về, hắn bắt đầu xem xét kỹ tình huống trên thân thể của chính mình, hai tay bị thương đã được băng bó lại, phỏng chừng còn được thoa thuốc nữa, hắn miễn cưỡng dùng hai tay đã được băng bó vén da thú đang đắp ở trên người ra, quả nhiên không có mặc bất kỳ cái gì.

Trên người toàn là vết tích xanh tím làm cho trong lòng của Mục Mộc rất khó chịu nhưng địa phương bị thương nghiêm trọng nhất thì Mục Mộc không nhìn thấy được.

Hắn cũng không muốn nhìn thấy.

Tình huống còn tệ hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Mục Mộc đắp da thú lên, sau đó vươn mình nằm đối mặt với vách tường, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, hi vọng sau khi ngủ một giấc thì có thể hạ sốt.

Mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm nhận được một cơ thể ấm áp dán lại từ phía sau lưng, Mục Mộc có thói quen ngủ một mình nên lập tức bị đánh thức, vừa quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt phóng lớn, con ngươi của hắn không khỏi hơi co lại.

Lạc Tang ôm cả người Mục Mộc vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của Mục Mộc, y cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vì y cũng có thói quen ngủ một mình nhưng nếu đã kết thành bạn lữ cùng với tên tiểu tử này, liền đại biểu sau đó hai người phải cùng giường cùng gối, với chuyện như vậy thì y phải nhanh chóng tập thành thói quen.

Cũng may cảm giác khi ôm hắn rất tốt.

Lạc Tang ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt đang được tỏa ra từ trên người Mục Mộc, bây giờ trên thân thể của Mục Mộc đã trộn lẫn một phần mùi của y, điều này làm cho Lạc Tang rất thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà người nằm trong ngực bắt đầu giãy dụa.

” Bỏ ra! “. Mục Mộc sử dụng toàn bộ sức lực đẩy Lạc Tang ra, hắn không có cách nào chịu đựng được khi bị người này ôm, không, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì sẽ không thích bị đàn ông khác thân mật ôm vào trong ngực.

Muốn ôm thì cũng phải là hắn ôm y! Không đúng, đây không phải là trọng điểm…

Lạc Tang cũng không để ý tới Mục Mộc giãy dụa, y vẫn như trước nhắm hai mắt, hai tay nhẹ nhàng xuyên qua dưới nách của Mục Mộc vây hắn lại, phảng phất giống như cái còng tay rắn chắc vậy.

Mục Mộc giãy giụa khoảng mười mấy phút mới yên tĩnh lại, hắn rốt cuộc cũng hiểu, vô luận hắn làm cái gì đều không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nam nhân này.

Quả nhiên là do mình quá yếu. Mục Mộc cong người lên giống như con mèo, tẫn khả năng giảm bớt cùng đối phương tứ chi tiếp xúc, hắn cảm nhận được thất bại.

Nếu như đời người có thể làm lại, Mục Mộc sẽ không chọn kéo đàn viôlông, mà sẽ thành sinh viên thể thao, nếu như vậy hiện tại hắn sẽ không phải bị động như thế này.

Hắn phải tiến hành rèn luyện thân thể mới được.

Mục Mộc nhắm hai mắt lại, mà Lạc Tang thì lại mở mắt ra, y khẽ ngẩng đầu lên ngắm nhìn Mục Mộc đang nằm ở trong lòng mình, anh chàng đã ngủ nhưng hai hàng lông mày lại đang nhăn nhíu lại, biểu lộ sự đau đớn.

Hãy yêu anh, anh sẽ đối tốt với em. Lạc Tang khẽ hôn hai má của Mục Mộc rồi ôm hắn ngủ.



Mục Mộc phải nằm ở trên giường đá chừng bốn ngày mới hạ sốt, cho nên khi thân thể của hắn có thể đi chuyển thì hắn liền lập tức đi đến hồ nước trong động để tắm rửa.

Nước ở trong đầm rất lạnh nhưng may mắn bây giờ là mùa hè nên cũng có thể chịu được, Mục Mộc không dám nhảy vào trong đầm nước không nhìn thấy đáy để tắm, liền cầm chén gỗ múc nước giội lên người.

Mục Mộc không hiểu tại sao Lạc Tang dùng chén gỗ làm bằng xương sọ của động vật để đựng nước cho hắn uống, kỳ thực đối với Lạc Tang mà nói chén gỗ cùng xương sọ không có gì khác nhau, hai cái đều là vật chứa.

Cởi vải băng đang quấn ở trên tay ra, Mục Mộc kinh ngạc phát hiện hai tay của mình lại hoàn hảo không có một chút tổn hại nào, thật giống như không có bị thương tổn do vỏ cây ma sát qua.

Thằng chó kia đã dùng loại thuốc gì? Hiệu quả lại tốt đến như vậy chứ? Mục Mộc thấy choáng váng khi nhìn hai tay của mình.

Thằng chó là Mục Mộc dùng để chỉ Lạc Tang, bởi vì hắn không biết tên của Lạc Tang, không, coi như hắn có biết tên của Lạc Tang đi nữa thì hắn vẫn sẽ gọi Lạc Tang là thằng chó.

Mục Mộc vừa lấy tay xoa bóp thân thể vừa nhìn xung quanh, nỗ lực tìm cho ra một cái cửa ra khác ngoại trừ cửa động nhưng hắn phải thất vọng rồi vì ở chung quanh trên vách đá có không ít vết nứt nhưng không thể cho một người chui vào.

Đáng giận! Mục Mộc khó chịu múc nước giội từ trên đầu xuống, lúc nãy khi tiến vào tắm rửa hắn đã nhìn rồi, bên ngoài cửa động là vách núi, bên dưới vách núi chính là khu rừng mênh mông vô bờ, coi như hắn có can đảm từ cửa động nhảy xuống cũng không đi ra khỏi khu rừng này.

Thằng chó kia ra vào cửa động bằng cách nào? Cẩn thận chú ý quan sát một chút chắc là được. Mục Mộc tính toán ở trong đầu.

Một cái bóng đột nhiên xuất hiện ở trên mặt đất, trong lòng Mục Mộc kinh ngạc sau đó đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy thằng chó kia đang đứng ở sau lưng hắn cúi đầu nhìn hắn, bởi vì trong sơn động rất tối cho nên Mục Mộc phát hiện đôi tròng mắt màu vàng sậm của hắn lại có thể phát ra u quang, hơn nữa đồng tử trong con mắt lại là hai đầu nhọn của hình thoi!

Chuyện này… Đây không phải là đôi mắt mà con người nên có đi! Mục Mộc bị đôi mắt của Lạc Tang làm cho sợ hãi, nếu không phải hoàn cảnh quá mờ thì đôi mắt của Lạc Tang cũng sẽ không phát ra u quang khiến hắn phát hiện được sự tình doạ người này.

Lạc Tang ngồi xổm xuống, giang hai tay ra muốn ôm Mục Mộc, Mục Mộc nào dám để cho y ôm, hắn không chút nghĩ ngợi liền dùng chén gỗ trong tay ném tới trên đầu của y nhưng Lạc Tang vội nghiêng đầu liền tránh được công kích của Mục Mộc.

Năng lực nhìn ban đêm của thú nhân vô cùng tốt, cho nên Lạc Tang có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Mục Mộc, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi những giọt nước lóng lánh nên hắn trông rất mê người khiến Lạc Tang lại có ý nghĩ, vì vậy tâm tư của y hơi động, áo da màu đen mặc ở trên người y lại giống như tấm màn đen, tiêu tán ở trong không khí.

Mục Mộc lại một lần nữa bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho chấn động, ngày đó tại trong rừng, hắn bị Lạc Tang đột nhiên áp đảo, bởi vì quá mức khiếp sợ mà đầu óc trống rỗng, cho nên căn bản không để ý xem quần áo của Lạc Tang biến mất như thế nào, bây giờ vừa nhìn suýt chút nữa doạ đến mức trái tim của hắn cũng phải nhảy ra khỏi miệng.

Cái tên này chắc chắn không phải là người! Mục Mộc cuối cùng cũng nhận ra được điều này, hắn muốn chạy đến hướng cửa động, dù cho bên ngoài có là vách núi nhưng Lạc Tang nhanh tay lẹ mắt đem hắn ôm vào trong lòng.

” Chạy được, chứng tỏ cơ thể của em đã tốt lắm rồi đúng không? “. Lạc Tang cúi đầu hôn một cái lên đầu của Mục Mộc, thân thể nhẹ nhàng cọ sát vào Mục Mộc.

Mục Mộc mới vừa tắm bằng nước lạnh cho nên thân thể lạnh lẽo, làn da nhẵn nhụi, còn dính nước nên trơn bóng, vào mùa hè ôm vào đặc biệt thấy thoải mái.

Mục Mộc bị Lạc Tang cọ xát khiến hắn nổi da gà, tại trong ngực Lạc Tang, hắn liền giãy dụa nhưng với hành động như vậy thì nhất định là vô dụng.

Lạc Tang ôm ngang Mục Mộc liền đứng dậy đi về hướng giường đá, Mục Mộc hiển nhiên biết tiếp sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, sắc mặt của hắn hoàn toàn trắng bệch, cảm giác tuyệt vọng chiếm cứ tâm trí của hắn.

Tại sao hắn lại rơi vào cái địa ngục này? Tại sao hắn lại bị làm nhục như vậy? Hắn tuy không phải là người tốt lành gì nhưng cũng không làm qua chuyện thương thiên hại lý gì mà!

Bởi vì quá sợ hãi cũng như áp lực quá lớn, cho nên Mục Mộc không nhịn được rơi lệ, từ sau khi cha mẹ ly dị, hắn đã thề sẽ không khóc nữa, bởi vì hắn biết rõ khóc là không có ích lợi gì, đó bất quá chỉ là vài giọt nước có chút vị mặn mà thôi, nó không có bất kỳ lực lượng nào cũng như không giữ được bất luận người nào nhưng hiện tại Mục Mộc vẫn không nhịn được liền khóc, hắn thật sự không nhịn được nữa.

” Anh thao em gái anh, tôi thao cả nhà anh! Anh là ma quỷ! Quái vật! Thứ không phải là người cũng không phải là quỷ! Tôi với anh có thù hận gì, oán gì! Anh phải đối với tôi như vậy chứ! Anh chờ đó cho tôi! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ giết chết anh! “. Mục Mộc vừa khóc và chửi ầm lên vừa giơ tay đánh về phía đầu của Lạc Tang, mang theo ý tứ vò mẻ chẳng sợ nứt.

Lạc Tang không nghĩ rằng Mục Mộc sẽ khóc, hắn có chút ngớ ra nhìn anh chàng đẹp trai khóc đến mức mặt đầy nước mắt và nước mũi ở trong ngực, sau đó thì y hiểu ra là Mục Mộc chán ghét y chạm vào.

Có lẽ… Y cần phải cho hắn thêm mấy ngày nữa. Lạc Tang cưỡng ép đè xuống khô nóng, y đem quần áo biến đổi trở về cũng đem Mục Mộc bỏ vào trên giường đá, sau đó ngồi ở một bên an tĩnh nhìn Mục Mộc khóc.

Rất tiếc là y sẽ không an ủi người khác, chờ ở một bên đã là giới hạn lớn nhất mà y có thể làm được rồi, nếu là giống cái khác mà khóc ở trước mặt Lạc Tang thì Lạc Tang sẽ lập tức quay người rời đi.

Mục Mộc co cụm ở trên giường khóc chết đi sống lại, dường như muốn đem tất cả những sợ hãi, bất an, sợ sệt, phẫn hận đã gặp phải trong khoảng thời gian này đều phát tiết hết mức ra ngoài, chờ hắn khóc xong thì con mắt của hắn cũng sưng húp đến mức không mở ra được.

Lạc Tang nhìn Mục Mộc khóc đến mức đôi mắt bị sưng đỏ và phù hết cả lên thì cảm thấy có chút đáng yêu, y như động vật nhỏ mới vừa sinh ra nên đôi mắt cũng không mở ra được.

Làm sao mà bộ dáng khóc của đáng yêu đến thế? Thật là kỳ quái. Trong lòng của Lạc Tang cũng nhộn nhạo không chịu được, rất muốn hôn một cái vào đôi mắt đang sưng của Mục Mộc, thế nhưng y vừa mới tới gần thì Mục Mộc liền xỉ vả y.

” Anh tránh xa tôi ra! “. Mục Mộc nắm lên nắm đấm hướng về Lạc Tang thét lên, trên địa cầu hắn là nhân vật cấp nam thần ở vườn trường, có một khuôn mặt không thua gì khuôn mặt của thần tượng cùng dáng người cao gầy, 182 cm, như vậy hét lên một tiếng tuyệt đối sẽ khiến một nhóm nữ sinh chết mê chết mệt nhưng với Lạc Tang có chiều cao 231 cm, có tám khối cơ bụng rắn chắc trước mặt này thì hét một tiếng kia giống như một con mèo nhỏ đang kêu gào, khí phách không có, đáng yêu thì ngược lại là có mười phần.

Lạc Tang không nhịn được, y giữ chặt lấy đầu của Mục Mộc quay về phía y liền một trận loạn hôn, làm Mục Mộc tức giận đầu bốc khói, cũng may Lạc Tang chỉ là hôn nhẹ, y thấy đôi mắt của Mục Mộc sưng không mở ra được, giọng nói khàn khàn không tốt, vì vậy bất đắc dĩ đem hắn đặt lên giường, xoay người đi xử lý con mồi y mới vừa mang về.

Sau mấy ngày Mục Mộc vẫn luôn ở trạng thái kích động, bùng nổ, thỉnh thoảng nắm nắm đấm và gào thét với Lạc Tang, hắn tưởng rằng, ngày đó do hắn gào thét thành công làm Lạc Tang rút lui, chứng tỏ gào thét là có thể dùng, mặc dù không tốt với cổ họng nhưng vì hoa cúc nhỏ của hắn thì chỉ có thể làm như thế.

Hai người miễn cưỡng sống ở trong sơn động một tháng, trong một tháng này Lạc Tang dốc hết toàn lực để đối xử tốt với Mục Mộc, y hái đủ loại trái cây cho Mục Mộc ăn, y bắt những động vật mà giống cái thích ăn nhất để Mục Mộc được ăn thịt nướng tươi ngon, y cầm các đồ vật hiếm thấy và thú vị trở về đưa cho Mục Mộc chơi, y đã làm tất cả những việc cần làm nhưng Mục Mộc vẫn không vui vẻ!

Một nam nhân bị tước đoạt tôn nghiêm không phải chỉ cần dựa vào những thứ đó là có thể bù đắp trở lại.

Mục Mộc chịu đựng không nổi nữa, hắn không muốn cứ như vậy mà cùng một nam nhân không biết là ma quỷ hay là quái vật làm người nguyên thủy ở trong sơn động.

” Chúng ta không rời khỏi đây sao? “. Mục Mộc ngồi ở giường đá lạnh lùng hỏi Lạc Tang.

Lạc Tang đang lột da thú hoang liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc một cái, sau đó thì cúi đầu.

Y không hiểu Mục Mộc đang nói cái gì, ngẩng đầu nhìn hắn chỉ là thói quen mới dưỡng thành gần đây, nhìn giống cái của mình đang làm gì, bảo đảm hắn được an toàn.