Dị Thế Lưu Đày

Chương 34: Làm mất Nghiêm Mặc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

20046131_2004547566444640_444635084_n

“Vì sao người bị thương luôn là tao? Tao đắc tội với ai?

Ờ, thiếu chút nữa quên, tao đắc tội ông trời.”
Trọng bụi cỏ, một hàng mười hai người, người nào không thể đi thì được người khác cõng, nhanh chóng chạy đi.

Phía sau, một con báo đốm thật lớn trên cổ bị đâm thủng, bụng bị rạch nát, máu chảy ra lênh lán trên mặt đất.

Một lũ linh cẩu hơn hai mươi con vây quanh cái xác con báo ăn uống thỏa thích.

Lũ linh cẩu tựa hồ không muốn bỏ đàn mồi mình đã theo dõi một chặng đường, nhưng con nào vừa ngẩng đầu, vị trí của nó liền bị con khác cướp mất, vì thế lại vội vàng vùi đầu vào cái xác tươi mới ra sức gặm cắn, không cho con khác xen vào.

Mùi máu thu hút thêm nhiều lũ động vật đói khát, bao gồm cả bầy chim trên trời. Nhưng có một con chim hành động kỳ quái, khi cả lũ đều nhìn chằm chằm cái xác tươi bên dưới, thì nó đã rời khỏi chỗ đó, bay theo hướng bầy người mười hai con kia, tựa hồ nơi đó có thứ gì nó thấy hấp dẫn hơn.

Có tiếng bước chân ình ình đến gần đàn linh cẩu, nhưng bản tính tham lam của lũ linh cẩu khiến chúng nó không nở từ bỏ cái xác tươi này, thẳng đến khi con linh cẩu đầu đàn lại lần nữa phát ra tiếng gầm cảnh cáo. Nhưng có gầm cũng đã muộn……

Bọn Nghiêm Mặc đã đi thật xa hoàn toàn không biết, ở nơi bọn họ chỉ vừa mới rời đi không lâu, một trận chiến giết chóc sắp sửa bắt đầu.

Nghiêm Mặc ôm mặt, mặt hắn bị con báo cào phải, hắn cảm thấy mũi mình chắc đã rớt mất một nửa rồi.

Con báo đáng sợ đó rõ ràng bị thanh giáo đâm xuyên cổ, thế nhưng vẫn còn sức lực quào hắn một cái.

Thế là hắn và Dương Vĩ thành một đôi anh em đồng cảnh ngộ, nhưng tình huống của hắn tệ hơn Dương Vĩ nhiều, nửa mặt hắn đều nát bấy!

Máu chảy rất nhiều, chẳng những thu hút một vài con dã thú đi theo bọn họ, mà còn có cả mớ côn trùng bay tới vo ve quanh mặt hắn.

Nghiêm Mặc đau đến phát run, mới vừa rồi, hắn cho rằng mình sẽ chết chắc.

Đến khi Nguyên Chiến nâng hắn lên để cõng mà hắn còn chưa hoàn hồn lại.

Liệp đi phía trước, suốt dọc đường không hề quay đầu lại mà chạy vội đi, cũng không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi chạy đến dưới một tán cây đại thụ thật lớn, mọi người mới dừng chân.

“Hộc hộc.” Không ít người đều thở phì phò, Văn Sinh chống hai tay trên đầu gối, mệt đến mức gập cả sống lưng, đứng thẳng không nổi. Hạ Phì là đáng thương nhất, vừa dừng lại là người như bị tê liệt mà ngã xuống.

Ba tên nô lệ không đứng nổi hoặc là ném sang một bên hoặc là được thả xuống mặt đất. Băng không vui khi phải cõng Dương Vĩ chạy, vừa ném Dương Vĩ xuống liền nhịn không được mà đá hắn một cái.

Nguyên Chiến buông Nghiêm Mặc ra, xoay người lại vội ôm lấy đầu hắn nói: “Để tao xem xem bị thương thế nào?”

Nghiêm Mặc đã bình tĩnh lại chút ít từ trong cơn sợ hãi mãnh liệt, hắn chậm rãi buông cánh tay trái đã dính đầy máu của mình xuống, chậm rãi ngước mặt lên.

Nguyên Chiến nâng cằm hắn, hai mắt đột nhiên nheo lại, nhanh chóng nâng tay lên nhổ mấy ngụm nước miếng, sau đó ra vẻ thực tùy ý mà lau mặt cậu nô lệ nhỏ nhà mình, vừa lau vừa làm như không có gì mà nói: “Cũng may, máu chảy hơi nhiều chút, nhưng miệng vết thương không sâu lắm, không nặng như của Dương Vĩ, bôi chút nước miếng qua mấy ngày thì ổn thôi.”

Không thể nào! Hắn lúc ấy rõ ràng cảm giác được……

Nghiêm Mặc vội sờ lên mặt mình, hắn cho rằng cái mũi mình đã bị đứt, nhưng nó vẫn còn hoàn hảo nằm trên mặt, hắn cho rằng nửa khuôn mặt mình đã nát bấy, nhưng sờ lên lại chỉ sờ thấy mấy vết sần thật nhỏ của miệng vết thương khi chưa khép lại.

Năng lực tự lành của hắn hình như lại mạnh hơn rồi?

Chẳng lẽ tự lành năng lực chẳng những liên quan đến chất dinh dưỡng hắn nạp vào cơ thể, mà còn liên quan đến số lần hắn bị thương? Có phải mỗi lần hắn bị thương, thì năng lực tự lành lại được nâng cao một bậc?

Đúng là bịp bợm mà! Vậy sau này hắn có còn bị thương nữa hay không?

Hơn nữa tốc độ lành lại nhanh như vậy, vì sao thân thể và đại não hắn lại không có chút tác dụng phụ nào? Định luật bảo toàn năng lượng đâu? Cho chó ăn rồi hả? Hay cảm giác đói khát là tác dụng phụ?

Chuyện này có thể tạm thời không suy xét đến, Nghiêm Mặc vung tay lên. Cái quan trọng là, hắn phải làm sao để lấp liếm chuyện này đây?

Nếu là ở thế giới cũ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng bị người phát hiện năng lực siêu nhân này, nhưng ở đây thì khác, nếu một ngày nào đó hắn không còn bị thương nữa, thế mới là lạ lùng.

Năng lực tự lành khác hẳn với người thường của hắn nhất định sẽ bị người khác phát hiện, trước hết hắn phải nghĩ ra cái cớ hợp lý nào đó để giải thích cho chuyện này, hắn không muốn bị đốt thành tro hoặc mài thành bột làm thuốc đặc hiệu đâu.

Mặt khác, cũng may lúc con báo cào hắn, hắn theo bản năng mà ôm kín mặt.

“Cậu nô lệ này, cậu không sao chứ?” Mãnh đi qua hỏi thăm Nghiêm Mặc: “Vừa nãy tôi còn tưởng mặt cậu nát bét hết rồi đấy, phát cuối của con báo đúng là ngoan độc.”

“Không sao, lúc đó cổ con báo bị thanh giáo của A Chiến thọc trúng, trước khi nó bổ nhào vào mặt tôi thì đã không còn bao nhiêu sức lực, tôi chỉ là sợ tới mức chết đứng nên không kịp né, nếu không cũng sẽ không bị thương rồi.” Nghiêm Mặc khom lưng bứt một nhúm cỏ chà chà tay, muốn lau máu tươi dính trên tay mình.

Mãnh còn muốn xem kỹ thì bị Nguyên Chiến kéo cổ đẩy vào gốc cây: “Mày linh hoạt nhất, leo lên đỉnh nhìn đường đi.”

Mãnh cười hai tiếng, ném ba lô cho anh mình, sau đó nhanh chóng bò lên ngọn cây như một con khỉ, còn tiện tay bứt mấy nhánh lá non nhét vào miệng.

Ở rất xa, có một con chim lớn lượn vòng trên trời.

Mãnh nhìn con chim kia, thấy nó tạm thời không có ý đáp xuống, vừa đề phòng, vừa quét mắt nhìn về hướng khác.

Nghiêm Mặc phát hiện sau khi trải qua tình huống nguy hiểm như thế, khả năng khôi phục tinh thần của mọi người nhanh hơn hắn nhiều, bao gồm cả hai cô gái duy nhất trong đội, tựa như không ai quan tâm lắm đến sự kiện nguy hiểm vừa rồi, vẻ mặt đều rất thả lỏng, như là ‘nó qua rồi thì cho nó qua đi’. Đặc biệt là các chiến sĩ, người nào người nấy đều dùng thanh giáo đập đập những bụi cỏ, bắt đầu kiểm tra tình huống xung quanh.

Quan sát bọn họ xong, Nghiêm Mặc lại quan sát cảnh vật xung quanh.

Cảnh vật nơi này rất thú vị, bốn phía đều là cỏ dại cao nửa người, rải rác quanh đấy cũng có vài gốc đại thụ, thân cây đều cực kỳ thô to, tán cây cũng cực kỳ lớn, nhưng có cây lá trụi hơn phân nửa, mà những phiến lá còn lại đều tươi tốt.

Mà dưới tán cây đại thụ bọn họ dừng chân, lấy thân cây làm trung tâm, xung quanh nó gần mười mét không có bao nhiêu cỏ dại, cách nó ước hai mươi mét, cỏ dại mới rậm rạp hơn. Quanh những cây đại thụ khác trong tầm cũng giống như vậy.

Lại nhìn ra xa, có thể thấy một dãy núi dài trùng điệp, dãy núi này có gần có xa, gần thì ước chừng một ngày đường là có thể chạy đến, xa thì hoàn toàn không thể nào ước lượng khoảng cách.

Nghiêm Mặc vừa dùng nước miếng và cỏ dại lau máu trên mặt, vừa chậm rãi nhìn quanh, bởi vì tầm nhìn trống trải, hắn có thể thấy rõ mảnh thảo nguyên rộng lớn này tựa như bị một dãy núi vây quanh, có cảm giác như một cái lòng chảo.

Nhưng xem khí hậu lại không giống, vì sao? Bởi vì độ cao và phân bố dãy núi? Hay vì thảo nguyên quá lớn?

Phía sau những dãy núi xa tít tắp đó là một lục địa khác, hay là……

Nguyên Chiến chui ra từ một bụi cỏ gần đó, trong tay có thêm một khúc xương rất dài: “Không có nhánh cây nào thích hợp, chỉ có cái này.”

“…Cảm ơn, cái này cũng được rồi.” Nghiêm Mặc cầm lấy khúc xương không biết là của động vật nào, đập đập lên mặt đất, cảm thấy cũng được. Lúc trước hắn ‘hảo tâm’ lấy cây nạng Điêu làm cho mình đưa cho Dương Vĩ, nên giờ chỉ có thể nhờ Nguyên Chiến đi xung quanh giúp hắn tìm một cây.

“Có người từng đi qua ngọn núi kia chưa?” Nghiêm Mặc chỉ tay ra ngọn núi xa nhất, cũng là ngọn núi cao nhất, hỏi.

Nguyên Chiến nhìn theo hướng tay hắn: “Mày nói núi Phụ Thần? Tao chưa từng đi qua, trong bộ lạc cũng không có ai đi tới nơi đó. Nhưng tao nghe nói dưới chân núi có một tòa Hạ thành, thỉnh thoảng người nơi đó sẽ băng qua núi Phụ Thần và núi Lưng Rồng, lại băng qua cả khu thảo nguyên và rừng đen, đi sang bên này.”

“Anh có nghĩ tới hay không, có lẽ biển nằm ở phía sau những ngọn núi đó?” Nghiêm Mặc thuận miệng nói.

Nào ngờ trong mắt Nguyên Chiến lại lóe lên vẻ điên cuồng: “Nếu tao trở thành chiến sĩ cấp bốn, tao nhất định phải bò lên núi Phụ Thần hoặc núi Mẫu Thần, rồi đi qua chúng nó, nhìn xem phía sau chúng nó có cái gì. Từng có người nói những ngọn núi đó là cuối đại lục, nhưng người Hạ thành lại nói cuối đại lục không phải ở phía sau chúng.”

Nghiêm Mặc nhìn về phía núi Mẫu Thần mà Nguyên Chiến chỉ, đó là một núi cao cách núi Phụ Thần một khu thảo nguyên lớn, núi Mẫu Thần và Núi Phụ Thần cái nào cao cái nào thấp, tạm thời không nhìn ra, đỉnh của chúng nó đều cao chọc trời.

Trùng hợp là, núi Phụ Thần ở phía bắc, núi Mẫu Thần thì ở phía nam. Trước núi Phụ Thần có núi Lưng Rồng, mà trước núi Mẫu Thần thì có núi Đầu Rồng. Núi thần Haza tuy cũng ở phía nam, nhưng ở gần bọn họ hơn nhiều so với núi Mẫu Thần.

Nhìn núi ngựa đến chạy chết*, hắn không thể đi xa như vậy để tìm chỗ đặt chân, chỉ có thể chọn những nơi gần hơn.

(*Nhìn núi ngựa chạy đến chết (khán sơn bào tử mã): Đây được xem như một thành ngữ bên Trung. Đại ý nói về việc không chịu nhìn việc trước mắt mà cứ trông ngắm về những thứ khác, trong khi những thứ đó mình không với tới được. Dẫn đến vừa không đạt được nó, lại vừa không thể quản lý được sự việc bên mình. – fb Huy Lưu)

Lúc Nghiêm Mặc bận rộn nghiên cứu địa hình, thì Thảo Đinh chống gậy gỗ đi đến dưới tán đại thụ, vươn tay hái mấy phiến lá, đầu tiên là đưa cho chủ nhân của mình.

Điêu đang cắt cỏ lập tức nhét phiến lá vào miệng nhai nhai rồi nuốt.

Thảo Đinh cầm một phiến lá khác đưa cho Nghiêm Mặc: “Cậu ăn đi, có thể làm nước để uống.”

Nghiêm Mặc hồi thần, nghi hoặc mà nhận phiến lá, hắn không biết loại thực vật này, nhưng nhìn dáng vẻ tùy ý của Điêu, có lẽ loại lá cây này bọn họ đã từng ăn rồi.

Lúc này, người nào rảnh cũng sôi nổi đi qua cây đại thụ ngắt lá, nhưng không hái nhiều lắm, hái một lá ăn một lá.

Thảo Đinh nhìn ra Nghiêm Mặc đang do dự, cô cười cười, vẻ mặt lộ ra nét bi thương và hoài niệm: “Đây là Đại Địa Chi Thần ban thưởng cho tộc chị, bọn chị kêu nó là cây nước thần, nó không kết quả, cũng không nở hoa, nhưng lá của nó chỉ cần nhai nhai, là có thể nhai ra rất nhiều nước tinh khiết, hơn nữa một năm bốn mùa nó đều không rụng lá.”

“Tộc chị?”

“Ừm, tộc cũ của chị, tộc Xuân. Chỉ là…… bây giờ đã không còn.” Thảo Đinh cụp mắt xuống rồi lại nâng lên: “Tộc cũ của chị từng sinh hoạt ở vùng này, lúc đó trên mặt đất có rất nhiều cây nước thần, mà các bộ tộc tham lam gần đó sau khi tiêu diệt tộc chị còn chưa thấy đủ, bọn họ đào cây nước thần ra, muốn đưa về bộ lạc của bọn họ.”

“Nhưng không một bộ lạc nào có thể làm cây nước thần sống trên địa bàn của mình.” Nguyên Chiến khoanh chân ngồi dưới đất, dùng đá cục mài giáo, nói tiếp: “Bộ lạc bọn tao cũng từng đào mấy cây về, nhưng chết hết.”

“Vì sao không chiếm lĩnh nơi này luôn?” Nghiêm Mặc khó hiểu.

“Bởi vì có rất nhiều bộ lạc muốn chiếm vùng địa bàn này, nhưng nơi này lại ở vị trí có nước có cây tương đối phong phú, nếu không thể nhanh chóng chiếm lĩnh, thì sẽ bị lũ dã thú và ác điểu quấy rầy liên tục, còn sẽ bị bộ lạc khác đánh lén.”

Liệp đi tới thuận miệng giải thích: “Qua vùng cây này, đi về phía trước khoảng ba cái giáo bay* là chỗ cư trú của tộc đàn Độc Thứ. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa phân công nhau đi tìm đàn dê, dù tìm được hay không tìm được, trước khi mặt trời xuống núi, mọi người phải trở lại nơi này.”

(*Ý là khi phóng một thanh giáo, khoảng cách nó bay được là đơn vị đo.)

“Chúng ta cách chỗ tộc Độc Thứ gần như vậy, có thể bị tập kích không?” Nghiêm Mặc thấy tất cả mọi người đều không hỏi, đành phải tự hỏi.

Liệp chưa kịp trả lời, Băng đã cười nhạo một tiếng: “Mày chưa từng nghe về đám dã nhân này sao? Bọn họ căn bản không hiểu cái gì gọi là phòng thủ hết, bọn họ cũng không có chiến sĩ như bộ lạc chúng ta, mày chỉ cần đừng chạy tới nhà bọn họ, đừng cướp đồ ăn của bọn họ, thì bọn họ sẽ không quan tâm tới mày.”

Nghiêm Mặc không để ý đến khiêu khích của Băng, hắn cầm một phiến lá nước thần, cùng Nguyên Chiến đi về phía Tây.

Đi ước chừng hai trăm mét, thấy cỏ quanh đây khá rậm rạp, Nguyên Chiến liền thả Nghiêm Mặc xuống, nói: “Chắc là mày có thể đi được rồi chứ?”

Nghiêm Mặc không phủ nhận: “Được.”

“Lúc đi mày dùng khúc xương đập đập bụi cỏ, giống như tao ấy.” Nguyên Chiến dạy Nghiêm Mặc đi trong bụi cỏ như thế nào: “Gần gây vì từng có tộc Xuân sinh sống, sau lại có tộc Độc Thứ chạy đến, nên mãnh thú không nhiều lắm. Mày chỉ cần cẩn thận chút, thì không lo bị mãnh thú đột nhiên nhảy xổ ra.”

Chẳng trách Liệp dám để bọn họ tách ra.

“Đàn dê kia thích ăn lá cây nước thần, nên vẫn luôn quanh quẩn ở đây.”

“Tộc Độc Thứ và các anh tới nơi này đi săn đã nhiều năm, mà vẫn chưa giết sạch đàn dê à?”

Nguyên Chiến quay đầu lại liếc xéo hắn, khinh bỉ rõ ràng: “Giết sạch? Cái tên đầu đất này! Giết sạch rồi, năm sau lấy gì ăn? Cho dù tộc Độc Thứ có là dã nhân thì cũng biết không thể giết sạch đám dê kia.”

“Tôi biết cái đạo lý này, tôi chỉ tưởng……” Các anh không biết.

“Đạo lý?”

“Nghĩa là nguyên nhân và lý do ấy. Lâu lâu anh có nghe thấy tôi nói mấy từ kỳ quái thì cũng đừng hỏi tôi, nếu cần giải thích thì tôi sẽ giải thích cho. Có vài cái……”

“Tao biết rồi, mày nói trong truyền thừa của tư tế có ngôn ngữ rất phong phú.” Nguyên Chiến tự động tìm cho hắn một lý do thật thỏa đáng.

Nghiêm Mặc gật đầu: “Đúng.”

“Này.” Nguyên Chiến dùng thanh giáo khều khều cẳng chân hắn, ghét bỏ nói: “Tư tế đại nhân tương lai của tao ơi, mày đi đường có thể nhẹ chân chút không? Nện huỳnh huỵch như vậy là muốn báo cho người khác biết, mày đến…… Cẩn thận! Nằm xuống!”

Nguyên Chiến muốn đẩy Nghiêm Mặc nằm xuống, nhưng con chim siêu lớn kia sà xuống với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, tay hắn còn chưa chạm tới Nghiêm Mặc thì Nghiêm Mặc đã bị con chim kia tóm lấy bả vai, quắp lên không trung.

Nguyên Chiến lại lần nữa dùng sức phóng thanh giáo, móng vuốt con chim đó tuy đang quắp một người, nhưng vẫn có thể linh hoạt né tránh trên không trung, sải cánh nghiêng đi là tránh được cây giáo đang bay tới.

Nguyên Chiến vừa vô vọng vừa thống khổ, hắn đấm ngực đầy phẫn nộ, điên cuồng gào lên, đuổi theo con chim như điên!

Nghiêm Mặc bị con chim quắp lấy hai vai, không nói gì mà chảy nước mắt.

Vì sao người bị thương luôn là tao? Tao đắc tội với ai?

Ờ, thiếu chút nữa quên, tao đắc tội ông trời.

…Ông mà cứ như vậy thì còn muốn để tôi cải tạo kiểu gì hả? Hay là ông muốn tôi học theo Phật tổ cắt thịt đút chim ăn để giảm giá trị cặn bã?

“Nếu thật có thể như vậy, chỉ cần điểm số thích hợp, cũng không phải không thể thương lượng, một hai miếng thịt giảm được một ngàn giá trị cặn bã không? Nếu không được thì tôi xẻo hết thịt rồi có cho tôi chết không? Là cái chết chết rồi không sống lại được ấy.”

Nghiêm Mặc khóc xong, lại cười ha hả, cười đến mức con chim đang quắp hắn cũng nhịn không được muốn cúi đầu nhìn hắn —— sao tiếng kêu của con mồi bắt được lần này lại kỳ cục như vậy?

Con chim đột nhiên bay lên cao, Nghiêm Mặc đang cười lập tức câm miệng, bị gió lạnh lùa vào họng thiếu chút nữa sặc chết, da mặt cũng bị biến dạng. Gió lạnh thổi cắt trên người hắn như những con dao nhỏ, đau rát đến mức Nghiêm Mặc muốn kêu thảm thiết cũng không kêu thành tiếng được, bởi vì ngay cả thở cũng khó khăn.