Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)

Chương 29: Ngoại truyện 2: Yêu tinh là như thế nào bị chồng điều giáo?




Lúc Phan Lâm nhận được điện thoại đã là tám giờ tối, còn chưa chuẩn bị xong bữa tối phong phú để tẩm bổ cho yêu tinh làm việc mệt nhọc, đang ở trong phòng bếp bận việc, chợt nghe thấy một trận tiếng chuông."Cái gì? Lại không về sao?" Phan Lâm đen mặt, da thịt màu đồng cổ lúc này càng giống như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, phối với đầu tóc mới mọc lại lỉa chỉa, càng giống một tên lưu manh thu phí bảo kê ngoài chợ.

Mặc dù giục yêu tinh nhà mình mau lên, lời này không phải là giả, vốn là thủ trưởng cùng nam nhân nhà hắn xuất ngoại đi du lịch, đem toàn bộ công việc đều giao cho y, hai kẻ kia thật không có ai là người tốt, Phan Lâm ở trong lòng mắng.

Thế nhưng đã hơn hai tháng, từ Anh trở về đã hơn hai tháng, đâu thể mỗi ngày đều tăng ca a? Phan Lâm cảm giác sâu sắc phương diện này có vấn đề.

Đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt đóng gói, thay quần áo, giống nha hoàn hầu hạ đi đưa cơm cho lão gia, thế nào cũng không thể để người bị đói không phải sao?

Phan Lâm tinh ý, thường ngày đều sợ quấy rầy y làm việc, đều gõ cửa thông báo rồi mới vào, lần này, hắn mặc đồng phục bảo vệ, nghênh ngang xông vào, hắn muốn nhìn xem yêu tinh của hắn cả ngày không về nhà rốt cuộc đang bận những thứ gì.

Nghiêm Tố đang âm thầm may mắn đêm nay lại tránh được một kiếp, ngồi trong phòng trợ lý, miệng ngậm bánh pocky đối mặt màn hình máy tính, hai tay trên bàn phím bay nhanh thoăn thoắt.

【 Thanh thủy nhất điều ngư (nước trong, một con cá. Tên đáng yêu nhỉ:3)】: Lại không trở về nhà à? (┬_┬)

【 Nghiêm túc 】: Ân.

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Vẫn là sợ làm tình? ( □)

【 Nghiêm túc 】: Ân.

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp hay đâu bạn hiền ~~ Chồng ngươi có thể chịu được 2 tháng cấm dục? ∑( °△°)

【 Nghiêm túc 】: Cũng không có biện pháp, ta không dám.

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Cẩn thận hắn nghẹn nóng nảy đem ngươi cưỡng chế ╮(╯▽╰)╭

【 Nghiêm túc 】: Ngươi còn chưa có đem người thu tới tay?

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】:::>_<:: Y căn bản không muốn nhìn thấy ta ╥﹏╥

【 Nghiêm túc 】: Xứng đáng, ai bảo ngươi già mà không đứng đắn.

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Đừng nói ta, người ta đem cơm cho ngươi chưa? (ˉ﹃ˉ)

【 Nghiêm túc 】: Một lát nữa là tới.

【Thanh thủy nhất điều ngư 】: Ngươi làm ta ghen tị ω

Nghiêm Tố đang nghĩ tới gọi điện lâu như vậy mà sao người còn chưa tới, y là đang giả vờ làm việc, chợt nghe "răng rắc" một tiếng, cửa mở.

【 Nghiêm túc 】: Kháo

Mới vừa đánh một chữ, Phan Lâm đẩy cửa vào. Phan Lâm mang theo cà mên nhìn thấy yêu tinh nhà hắn vạt áo mở rộng, miệng ngậm bánh pocky, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn chớp mắt liên tục.

【 Thanh thủy nhất điều ngư 】: Tố ~~ Tố ~~ Buzz Buzz  (;Д`)

【 Nghiêm túc 】: Là nam nhân nhà ta.

Nghiêm Tố nhìn thấy Phan Lâm, giơ tay đánh nhanh năm chữ, trong lòng một trận bồn chồn.

Phan Lâm đọc đoạn hội thoại trên màn hình máy tính, nhắm mắt hít sâu một hơi, xoay đầu nhìn Nghiêm Tố chột dạ cúi đầu dùng cơm, "Những gì nói trên này đều là sự thật? Ngươi sợ làm tình với ta?"

Nghiêm Tố ngậm cái chân gà vàng óng ánh, ánh mắt long lanh nhìn hắn, gật đầu.

"Mao chủ tịch giáo dục chúng ta: Chính mình động thủ cơm no áo ấm. Cho nên không thể tiếp tục đợi Trình Thanh Duệ nghĩ ra kế hoạch trị liệu cho ngươi." Phan Lâm đỡ lấy lưng ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Tố đang ngồi lọt thỏm trong ghế.

Nghiêm Tố như trước nhai chân gà, không lên tiếng nhìn Phan Lâm, bị bóng người cao lớn của nam nhân bao phủ.

"Lão tử muốn đích thân trị liệu cho ngươi." Nói xong, liền ôm chầm lấy eo Nghiêm Tố, đem người ôm tới ghế salon, vén lấy một lọn tóc vương trên kính mắt, đặt trước mũi nhẹ nhàng ngửi.

Nghiêm Tố nuốt xuống chân gà, lau mép, vẽ ra nụ cười mị hoặc, một tay ôm lấy Phan Lâm, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng cắn nói: "Ngươi chuẩn bị như thế nào trị liệu cho ta?"

"Hừ…" Xoang mũi phát ra một tiếng cười lạnh, trực tiếp hôn xuống đôi môi bóng loáng, mạnh mẽ cắn cắn.

"Ân…" Ngâm khẽ một tiếng, thân mình bất giác cứng lại.

Trí nhớ ngày đó quá sâu sắc, khắc sâu vào trong đầu Nghiêm Tố, thế cho nên mỗi lần cùng Phan Lâm làm đều sẽ nhớ tới tình cảnh mình khi đó bị xâm phạm, thân mình không thể khống chế mà phản kháng, cũng không có dục vọng.

Hiện tại bị người thân mật đặt dưới thân, thừa nhận nam nhân ôn nhu hôn nhẹ, trong đầu hiện lên từng đoạn kí ức ngắn, y không ngừng ám chỉ người bên trên mình là Phan Lâm, không phải kẻ kia, nhưng vẫn theo bản năng đá lên nam nhân.

Phan Lâm xuất lực, áp chế người dưới thân kịch liệt phản kháng, lột xuống quần, đem hai chân người nọ nâng lên, thân thể mẫn cảm rõ ràng đã muốn chảy ra nước vẫn còn tuân theo ý chí đấu tranh.

"Yêu tinh, mở mắt ra nhìn ta!" Thanh âm trầm thấp của Phan Lâm vang đến bên tai, Nghiêm Tố cau mày khép hờ mắt suy nghĩ, trong miệng là đầu lưỡi linh hoạt của nam nhân không ngừng quấy lộng.

Khi y bị phân tâm, Phan Lâm đem nam căn cứng rắn của mình, ba một cái toàn bộ cắm vào tiểu huyệt hắn mong nhớ đã lâu.

"A!!!!!" Như bị người bóp chặt cổ, thét chói tai, Nghiêm Tố bắt đầu kịch liệt giãy dụa thân mình, cần cổ cong lên thành một đường cung, hai chân bóng loáng bị Phan Lâm chế trụ không thể loạn đạp, muốn thoát khỏi khống chế, hai tay vô thức khua loạn, ở trên lưng Phan Lâm lưu lại một đạo dấu móng tay.

"Yêu tinh, ta là Phan Lâm, nhìn ta! Gọi tên ta!!!" Phan Lâm cũng là một đầu đầy mồ hôi, mồ hôi từ gò má đỏ bừng rơi xuống mí mắt người dưới thân, chảy xuống chân tóc mai, biến mất vô tung.

"Ân… ~" Nghiêm Tố ở trong trạng thái không thanh tỉnh, chỉ có thể nghe lời Phan Lâm lặp lại, "Phan.. Lâm…"

"Được rồi, gọi ta! Lớn tiếng chút, không được ngừng!!!" dương v*t không ngừng thăm dò cắm vào lại rút ra, hai khỏa âm nang "bành bạch" vỗ vào cánh mông đầy đặn.

"Phan Lâm ~…" Từng tiếng theo cổ họng thoát phá ra.

"Mở mắt ra nhìn ta, 'Phan Lâm, thao ta!', nói!" Như là hạ ám chỉ, nam nhân dùng ngôn ngữ công kích phòng tuyến chắc chắn nhất trong trí nhớ của y.

"Phan Lâm… thao…ta…" Nghiêm Tố hai mắt trắng dã, vô ý thức lặp lại lời nói nghe được.

"Phan Lâm là chồng." Nam nhân sống chết thao lộng, đem thắt lưng người nọ nâng lên cao cao, chỉ lộ ra tiểu huyệt ngập nước.

"Phan Lâm… là… chồng…" Khoái cảm thân thể cùng trí nhớ giam cầm khiến Nghiêm Tố hiện ra nét mặt không bình thường, khi thì sảng khoái, khi thì nhíu mi thét chói tai, giống như trong thân thể có hai người đang đánh nhau.

Mà thanh âm không ngừng vang lên bên tai cũng không để ý y giãy dụa, như là mũi tên nhọn có sinh mạng liên tục công kích tấm thủy tinh bắt đầu có vết nứt.

"Ta là ai?" Bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp mà ôn nhu.

Nghiêm Tố giật giật môi lại không phát ra tiếng.

"Ta là ai?" Càng thêm cấp bách tiến công, khoái cảm trong thân thể không ngừng tích lũy.

"Phan… Lâm…"

"Phan Lâm là ai?" Nam nhân nắm hai chân Nghiêm Tố, mở ra thật to, để cho y ngồi lên trên bụng hắn.

"Phan… là…chồng…" Tấm thủy tinh đã muốn nát, từng mảnh từng mảnh rơi xuống, khoái cảm thân thể chiến thắng lý trí cầm tù.

"Lớn tiếng nói ra, ai đang thao ngươi?" Nghiêm Tố ngồi trên đùi nam nhân, thân thể cong về phía sau, toàn bộ giác quan đều tập trung ở địa phương hai người kết hợp.

Nghiêm Tố kêu to "Phan Lâm", ôm cổ nam nhân, thân mình bị kéo trở về.

"Chồng… thao..ta…" Thở không ra hơi, trừu sáp như gió bão mưa rào cũng làm cho thân thể Nghiêm Tố sa vào khoái cảm.

"Chồng… Phan Lâm… thao.. ta…" Nghiêm Tố rốt cục thành thực với cảm giác của thân thể, khuất phục trước từng trận dục vọng ào tới như sóng thần.

"Yêu tinh, nhớ kĩ, chỉ có Phan Lâm ta mới có thể thao ngươi, chỉ có nằm dưới thân ta ngươi mới có thể cứng lên, đừng hòng tiếp tục vứt bỏ ta." Bàn tay to của Phan Lâm đỡ lấy cái eo đã không trụ được mà run rẩy của Nghiêm Tố, đem người ấn mạnh xuống, dương v*t cắm vào thật sâu.

"Chỉ có chồng… mới thao… ta… Phan Lâm…" dương v*t Nghiêm Tố thẳng tắp cọ trên bụng Phan Lâm, cao thấp ma sát, mặt trên tràn đầy dịch thể trong suốt, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng, há lớn miệng dâm kêu.

"Chồng… thao ta… Chỉ có… Ha…"

"Quên Nghiêm Phụ Lễ đi, quên gã đi! Nghĩ tới ta!" Phan Lâm lộ ra biểu tình dữ tợn, há mồm cắn lên xương quai xanh người yêu.

Phan Lâm chậm rãi đứng lên, Nghiêm Tố chỉ có thể đem hai chân quấn thật chặt lấy eo nam nhân. Nam nhân nâng mông y lên, mỗi bước đi đều dùng sức cắm vào thật sâu, khiến Nghiêm Tố không ngừng phát ra dâm ngữ.

"Phan Lâm… chồng… thao ta… A a a a ——"

Nghiêm Tố bị kích thích, tiểu huyệt nhanh chóng co rút, bắn lên ngực nam nhân, nam nhân nhân cơ hội này ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng ám chỉ.

Giống như trong bóng tối đột nhiên xuất hiện mặt trời chói chang, không báo trước chiếu thẳng vào mắt, bên tai quanh quẩn câu than nhẹ cuối cùng của nam nhân, "Quên đi Nghiêm Phụ Lễ, quên đi mọi chuyện trước đây."

Thừa dịp người nọ vừa bắn tinh, Phan Lâm ôm y đi đến bên cửa sổ, trước mặt tòa nhà cao ngất chính là thành thị sáng ngời mà chói mắt. Nghiêm Tố cả người vô lực ôm nam nhân, thừa nhận dục hỏa chồng chất đã lâu của hắn.

"A… Ha… Ân ~…" Thanh âm trong trẻo, tiểu huyệt nóng rực lại bị ma sát, âm hành nửa mềm dính đầy tinh dịch lại dần dần cứng ngắc.

"Yêu tinh, ta là ai?" Phan Lâm đem người tựa lên cửa thủy tinh, kẹp chặt hông, hướng phía trước va chạm.

"Phan Lâm…" Tiếng ngâm khẽ run rẩy mang theo khóc âm nức nở.

"Phan Lâm là ai?"

"Chồng… Ân ~…" Phan Lâm ra sức tiến lên, mỗi một lần đều là toàn bộ rút ra rồi lại toàn bộ đâm vào. Hai người đều là mồ hôi đầm đìa, Nghiêm Tố bắn tiếp một lần, thân mình xụi lơ chỉ có thể dựa vào tấm thủy tinh phía sau, cùng dương v*t không ngừng tiến vào phía dưới làm điểm chống đỡ.

"A a a a —— Phan Lâm… đều cho… ta a a a a ~~"

Sáp thêm mấy chục cái, Phan Lâm rốt cục ở trong thân thể Nghiêm Tố gào thét bắn tinh.

Ôm yêu tinh đã xụi lơ trước ngực mình khép hờ mắt, tóc bị mồ hôi bết dính bên má, đưa y ôm đến ghế salon, vuốt ve khóe mắt đỏ bừng, Phan Lâm không khỏi một trận an tâm.

"Yêu tinh… đừng trốn tránh ta nữa."

Nghiêm Tố không nói, ngẩng đầu lên thật cao, như là đòi hôn.

Phan Lâm quỳ trên mặt đất, liếm lộng lấy hầu kết của yêu tinh, lưu lại từng dấu hôn đỏ đậm.

"A ~ Sẽ bị nhìn thấy ~" Nhỏ giọng oán hận, sóng mắt lưu chuyển nhìn nam nhân, gương mặt lại càng đỏ.

"Bị nhìn thấy càng tốt, để những người khác biết ngươi đã có chủ sẽ không dám đánh chủ ý lên ngươi." Phan Lâm dùng giọng điệu bá đạo nói lời tâm tình.

Nghiêm Tố thở gấp, nửa giận dỗi nửa làm nũng nhìn nam nhân lại ở trên người mình hạ thêm mấy dấu hôn, "Chồng, về nhà đi ~"

Hoàn.