Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Chương 8




Đẩy cửa sổ ra, hương thơm cỏ cây tươi mát ùa vào, đập vào mắt là một vùng xanh biếc. Qua một mùa đông, nơi đây lại đón mùa xuân về, cỏ cây hoa lá lặng lẽ thay một lớp áo mới, tâm tình của Âu Dương cũng thoải mái hơn.

Cửa hàng sữa đậu nành có thêm vài loại mới nhưng Âu Dương vẫn thích đậu đen và hạnh nhân

Lúc tính tiền, anh bảo nhân viên lấy thêm một ly đậu nành hạch đào và một chiếc bánh mousse vị trà xanh. Chương trình học cấp ba đã hoàn toàn chấm dứt. Từ nay trở đi, bắt đầu hàng loạt các kì thi. Các trường đại học lớn trong nước đã bắt đầu làm công tác chiêu sinh.

Bầu trời trường học là một lớp mây dày bao phủ khiến mọi người đều cảm thấy nặng nề

Nhân giờ thể dục, Âu Dương đến phòng học, bỏ túi giấy vào ngăn kéo của Phùng Hành.

Thi khảo sát áp dụng theo cách thi tuyển vào đại học, một ngày tối đa ba môn. Tiếng Anh thi buổi chiều. Lúc Âu Dương phát đề liếc nhìn qua Phùng Hành một cái. Cho dù là người có thiên phú thì trước những kì thi đầy áp lực cũng có chút lo lắng. Cằm vốn thon gọn giờ nhọn hoắt.

Phòng học yên tĩnh đến độ khiến mọi người kinh sợ, chỉ có tiếng giấy bút sàn sạt.

Chủ nhiệm nói, thời kì này, học sinh như cung đã kéo căng, nhẹ nhàng bắn ra thì dây cung mới không đứt, chỉ có thể nhẹ nhàng chứ không thể cứng rắn. Âu Dương nhớ lại khi mình thi đại học cũng vậy, luôn muốn làm gì đó để phát tiết, gào thét nhưng lại chẳng thể làm gì

Tiếng chuông hết giờ vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, Âu Dương cho học sinh ra ngoài giải lao, tự mình đi thu bài

Phùng Hành không đứng dậy, chậm rãi thu dọn sách vở, Âu Dương đi đến bên cạnh cô, cô đột nhiên đứng lên. Trong nháy mắt, Âu Dương cảm thấy có cái gì đó mềm mềm, lạnh lạnh chạm vào môi mình.

– Thầy, đây là hương vị trà xanh. Phùng Hành khẽ cười.

Âu Dương hoảng đến toát mồ hôi lạnh, muốn trách lại không nỡ:

– Mau ra ngoài nghỉ ngơi đi

– Em không thấy mệt, mà có mệt cũng vui

Nụ cười của cô như đóa hoa xuân nở rộ dưới ánh mặt trời:

– Em đang đến gần thầy rồi đây

Cha Phùng Hành đến trường bàn với chủ nhiệm về nguyện vọng của Phùng Hành. Ý ông là trường B nhưng trường học lại đề nghị nên để Phùng Hành thi trường A. Về lý thuyết mà nói, bất luận phương diện nào thì trường A cũng tốt hơn trường B.

Nhưng ông Phùng rất kiên quyết, nói trường B và trường Oxford có quan hệ gần gũi hơn, hàng năm đều có trao đổi sinh viên. Hành Hành muốn học Oxford

Vậy à, được, thế thì trường B đi. Chủ nhiệm lớp tươi cười hớn hở lấy danh sách điểm thi khảo sát vừa rồi, lần này Phùng Hành xếp thứ 5, chỉ cần không có gì bất ngờ thì vào đại học B là chuyện không khó

Âu Dương ngẩng đầu khỏi đống bài thi, nhìn theo bóng cha của Phùng Hành.

Bữa tối, Phùng Hành lo lắng chạy đến nhà ăn tìm Âu Dương. Âu Dương có chút kinh ngạc

– Thầy, mẹ của Lý Nhất Dân nói nhìn thấy thầy trong bệnh viện

Lý Nhất Dân cũng là học sinh lớp đặc biệt, điểm ngay sát đuôi Phùng Hành.

– Thầy cười nói với một nữ bác sĩ xinh đẹp

Âu Dương vui vẻ, đây mới là vấn đề mấu chốt:

– Nói chuyện bình thường, người bệnh sao dám cáu giận với bác sĩ

Phùng Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi:

– Thầy đi khám bệnh?

– Đúng

– Giờ đã khỏe chưa?

– Em nói xem?

Âu Dương xòe tay

– Thầy khỏe lắm, tốt lắm.

Cô nghịch ngợm tháo kính mắt của anh xuống:

– Chỉ là đeo kính trông hơi già, cho em đi!

Cô vui vẻ quay về lớp học buổi tối

Âu Dương xoa xoa mắt cười cười sau đó thở dài nặng nề