Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 9




Ngọt? Rất ngọt?

Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, thẹn quá đỏ mặt, làm sao bây giờ, hắn cảm thấy Tinh linh Vương đối diện đang đùa giỡn hắn! Nhưng mà… Hắn là đàn ông, y cũng là đàn ông, chắc không đến nỗi có khẩu vị như vậy… từ từ, thế giới này không có phụ nữ.

Cái gọi là ‘bạn nhảy’ thật sự không phải tiền tố của từ ‘hẹn bắn súng’ sao?!

Thoáng cái ngộ ra, bạn học Tiêu Hòa tỏ vẻ quá kích thích, hắn không thở nổi!

Một đại mỹ nhân hẹn hắn ‘bắn súng’, Tiêu Hòa rất muốn ngửa đầu lên trời rống lớn một câu: Mùa xuân của xử nam ta ở đây…

Đệt… Hình như không đúng, mỹ nhân có đẹp cũng là nam, hai người họ làm sao hẹn?

Hắn còn chưa từng làm cái kia cái kia với phụ nữ, lập tức thăng cấp lên cùng đàn ông, có phải cự li hơi bị lớn quá không?

Được rồi, không chỉ là lớn, quả thực là vượt qua tầm vũ con mẹ nó trụ rồi!

Tiêu Hòa cố trấn tĩnh rồi trấn tĩnh lại tiếp tục trấn tĩnh, cuối cùng bình tĩnh lại.

Hắn cần từ chối khéo léo một chút, tuy hắn lý giải chuyện “làm gay” nhưng lập tức bảo hắn làm, hắn thật không tiếp nhận được.

Tiếc là hắn không có cơ hội nói ra.

Bởi vì Al đã chuyển đề tài trước: “Ngươi đến thành Tinh Lam là muốn tham gia vũ hội ánh sáng sao?”

Tiêu Hòa lời ra đến khóe miệng bị ngăn chặn, chỉ có thể gật đầu đáp: “Đúng thế.”

“Lần đầu tiên tham gia sao?”

Bé ngoan Tiêu Hòa tiếp tục gật gật đầu: “Lần đầu tiên.”

Al mỉm cười, lại thay đổi đề tài: “Bốn mùa trong năm, ngươi thích mùa nào?”

Tiêu Hòa ngẩn ra, có hơi không phản ứng kịp, chợt nghĩ tới ngày xuân ở quê hương tuy ngắn nhưng đẹp như bức tranh sơn dầu, không chút do dự trả lời: “Mùa xuân”

Ý cười trong mắt Al càng sâu, Tiêu Hòa ngồi đối diện với y chỉ cảm thấy đôi mắt ấy so với cơn mưa xuân dịu dàng hắn thích nhất còn mờ ảo mỹ lệ hơn, chỉ nhìn một cái liền muốn lạc lối trong đó.

Tiêu Hoà trải qua một đường này rất vui vẻ.

Hắn ban đầu là mất tự nhiên, sau đó có chút khẩn trương, nhưng cùng Al tán gẫu một lát lại nhanh chóng thả lỏng.

Tuy nói do Al khơi chuyện, nhưng lúc sau lại là Tiêu Hòa nói không ngừng nghỉ.

Lộ trình ngắn ngủi kết thúc, Tiêu Hòa còn chưa hết thòm thèm.

Al thật không tệ, người đẹp âm thanh đẹp tính cách cũng đẹp, còn học vấn thông thái, kiến giải độc đáo, đặc biệt săn sóc.

Tiêu Hòa trạch nửa đời, thật sự chưa từng gặp qua người tốt như vậy, chỉ là nói chuyện phiếm một hồi liền thật tâm coi y là bạn.

So với thành Tinh Lam hoa cả mắt trước đó, Tiêu Hoà tới Vương cung Al trái lại rất bình tĩnh.

Cũng không phải toà Vương cung này bình thường, trên thực tế nó tuyệt đối là niềm kiêu hãnh của tộc Tinh linh, là kỳ công trong giới kiến trúc, đẹp đến mức bất luận người nào cũng phải đứng lại nhìn, lưu luyến quên về.

Nhưng Tiêu Hòa không có tâm thưởng thức, bởi người đi bên cạnh đã thu hết thảy hào quang vào người y, khiến người ta khó mà bận tâm chung quanh có thứ gì.

Al cùng hắn làm bạn một đường, tri kỷ đưa hắn tới một căn phòng trên tầng cao nhất, nhẹ giọng dặn hắn vài câu rồi mới nói: “Ta còn chút việc cần xử lý, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Tiêu Hòa gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề, ngài không cần bận tâm tới tôi, tôi tự biết chăm sóc cho mình!”

Hiện hắn không còn sợ y nữa, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, hình như hắn làm mất rất nhiều thời gian của y.

Al khẽ mỉm cười, đôi con ngươi như mưa sương lúc tản sáng: “Chờ ta trở lại.”

Tiêu Hòa vì thanh âm của y mà giật mình, nhưng tiếp theo liền đáp: “Được.”

Al rời đi, Tiêu Hòa nửa ngày mới bình phục tâm trạng, không thần kinh nữa mà đánh giá chung quanh một phen.

Thành Tinh Lam là toà kiến trúc xanh lam, Vương cung Al thì có màu trắng bạc thần thánh nhất, bạc chói mắt, trắng thuần khiết, nhưng cũng tuyệt không đơn giản.

Căn phòng ngủ này rất rộng, trang trí theo phong cách Baroque, chỉ dùng hai tông màu trắng bạc tối giản nhất song vẫn đẩy đẳng cấp hoa lệ cùng sang trọng của nó đến đỉnh điểm.

Đối với những thứ này Tiêu Hoà không hiểu, hắn chỉ biết phẩm chất nơi này rất cao, so với những nơi hắn từng thấy mỹ lệ cao cấp hơn bội phần, tựa như chủ nhân của nó.

Nghĩ đến Al, tâm tình Tiêu Hòa liền không tệ.

Một người tốt tính tốt người dù là ai cũng vô cùng thưởng thức.

Tâm tình tốt cả người cũng hăng hái hơn ngày thường, đánh giá xung quanh một phen, Tiêu Hòa bị cái giường mềm mại kia hấp dẫn, đập đập cánh bay lên cao, rồi lao nhào xuống.

Sau đó… thích thú lăn giường.

Thiệt mềm thiệt mịn thiệt trơn thiệt thoải mái!

Nếu có thể cảm nhận tư vị của đám mây thì đó nhất định là cảm giác này!

Tiêu Hòa mừng húm lăn qua lăn lại chừng ba vòng rưỡi, hắn vác mái đầu tóc đen xù sờ cằm suy nghĩ sâu xa.

Người này giỏi quá à, mộng mà giống y như thật vậy!

Từ từ… Tiêu Hòa đột nhiên bừng tĩnh, tâm lý một trận lạnh lẽo.

Đây chỉ là một giấc mộng a sất!

Sao hắn ngu đến mức quên béng chuyện quan trọng này chớ!

Hắn tới đây làm gì? Là để chữa bệnh! Đừng bởi vì mỹ nhân mê người mà quên đi gốc gác a bạn học Tiêu Hòa!

Còn tốt còn tốt, hiện tại vẫn còn kịp, hắn phải mau mau tính toán nên xuống tay thế nào…

Chỉ là đầu hắn còn chưa mò ra được phương án nào thì cửa phòng mở ra, một Tinh linh cánh bạc mỹ lệ dị thường đi vào.

Hiện tại sức miễn dịch của Tiêu Hoà trước cái đẹp cao hơn nhiều, nhưng với Tinh linh trước mắt vẫn không nhịn được nhìn thêm vài lần, người này không anh tuấn như Lance, cũng không như Al không cách nào chạm đến được, hắn ta đẹp nhu thuận, đẹp thanh tú, đẹp như cái cô gái…

Vừa nghĩ tới con gái, Tiêu Hòa liền ngượng ngùng, khụ khụ… Hắn còn chưa từng có bạn gái đâu!

A không, nhớ cái lông, nơi này không có phụ nữ thật sự!

Chỉ một câu, Tiêu Hòa trở về với hiện thực.

“Tiêu Hòa thiếu gia, mời ngài đi tắm trước.”

Lại là tắm… Được rồi, Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, giờ cũng không còn sớm, đúng là nên tắm rửa đi ngủ.

Thế rồi hớn hở theo sát Tinh linh đẹp đẽ ra ngoài.

Lần này cũng không phải phép thuật tắm rửa, mà là một phòng tắm chân chính khổng lồ siêu cấp hoa lệ.

Tiêu Hòa khoác khăn tắm đi vào, rất không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

Chỗ này cực kỳ rộng mà có chỉ một màn bạc che lững lờ, phía trên là trời cao trong suốt, phía dưới là bạch ngọc trong sáng, mà nguồn nước lại như nước thánh của các nàng tiên nắm giữ trong truyện đồng thoại xa xưa.

Trong suốt tựa minh nguyệt, sặc sỡ tựa cầu vồng, sắc màu lung linh mộng ảo khiến cả không gian trở nên không chân thực.

Càng khiến Tiêu Hòa hít thở không thông là chỗ này chỉ có mình hắn, một phòng tắm đẹp như thế lại để hắn tuỳ ý sử dụng.

Khụ khụ… Cái cảm giác một hoa khôi bị hán tử (là hắn) vấy bẩn là sao đây!

Quên đi, Tiêu Hòa tự an ủi, dù sao cũng là mộng, thừa dịp nằm mơ cố gắng thoải mái một chút đi!

Xuôi theo dòng nước ngầm Tiêu Hòa lập tức phát hiện ra một điểm mới lạ.

Nguồn nước ấm áp dịu hoà theo từng bước giẫm của hắn chớp lên ánh sáng, giống như có sức sống biến thành hình cầu vồng.

Đẹp quá!

Tiêu Hòa tán thưởng tận đáy lòng, nhất thời nổi tâm nghịch ngợm lại vươn tay thử chạm vào nước, dòng nước lay động tạo thành một hình thù khác.

Có vài hình hắn nhận ra được, có một số hắn chưa từng thấy qua, nhưng bất kỳ hình dạng gì, dưới dòng nước sắc sáng mộng ảo đều trở nên mỹ lệ dị thường.

Tiêu Hòa dứt khoát bơi chó trong nước, tuy tướng bơi này tầm thường, nhưng miễn không phải vịt cạn là được~!

Ở nơi kỳ diệu như vầy không bơi lội một chút sao được?

Đang lúc chơi đến hứng khởi, Tiêu Hòa đột nhiên cảm giác được một tầm mắt nóng rực

Có người?!

Hắn vội vàng xoay người lại, lòng bàn chân bị trợt, suýt chút té xuống.

Nhưng ngay sau đó, một cánh tay trắng nõn ôm lấy eo hắn. Al nhìn hắn, sắc xanh thẳm trong con ngươi ánh lên muôn vàn tia sáng, “Cẩn thận một chút, đừng để ngã.”

-Hết chapter 9-