Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi

Chương 6: Diêm Vương Đoạt Mệnh Vô Hình Vô Ảnh






Cửa lồng vừa bật mở, lập tức tên vô lại mập mạp đó nằm co quắp trên mặt đất! Khi hắn cảm thấy có thứ gì đó đánh thẳng vào ngực mình, mắt nàng vẫn nhắm chặt.Tay của Chu Trung Phách đã vươn tới chạm vào y phục của nàng.

Hắn vừa định cảm thụ đóa hoa mềm mại ngay trước mặt, chỉ trong nháy mắt đã bị đá bay ra khỏi lồng, gào thét đau đớn.Cơ thể hắn tròn trĩnh như thùng nước lăn quay vài vòng trên khán đài, ngã sõng soài xuống mặt đất, trong miệng phát ra tiếng la hét thống khổ.Biến cố bất thình lình xảy đến khiến đám nhân khách có mặt đều sững sờ, không khí tĩnh mịch bao trùm cả đại sảnh.


Ngay cả đôi mắt luôn cười nhàn nhã của Vô Dư cũng lóe lên một tia hoang mang, bối rối.Tất cả đều ngơ ngác nhìn nữ tử tầm thường trong lồng đang từ từ đứng dậy.

Những sợi xích trói chặt tứ chi nàng đã biến mất từ lúc nào, hoàn hảo thoát ra khỏi lồng giam.

Dáng người mảnh khảnh, làn da tái nhợt không có gì nổi bật, nhưng đôi mắt đen âm lãnh vô tận của nàng lướt qua khiến linh hồn cũng phải run sợ.Hạ Tây xoa xoa cổ tay có vết hằn đỏ do dây xích để lại, từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân mập trông như một con cóc đang nằm trên mặt đất, giễu cợt nói: "Ngươi muốn chiếm tiện nghi của bổn đại tỷ, nghĩ lại xem ngươi có bản lãnh đó hay không!"Thanh âm của nàng trong trẻo êm tai, tựa như ngọc bích đập vào mái ngói lưu ly trong suốt, khiến đám người giật mình bừng tỉnh."Thiên a, làm thế nào nàng ta thoát được khỏi lồng giam? Đã bị Hàn Thiết trói chặt, một người bình thường cũng khó mà phá vỡ nó!""Tu vi của Chu thiếu gia chính là đang ở Luyện Khí kỳ đỉnh phong, làm sao có thể bị một tên nô lệ linh căn tàn phế đánh cho ngã lăn ra đất chứ?""Vừa rồi rõ ràng không cảm nhận được chút linh lực dao động nào, nàng làm sao có thể đá Chu thiếu gia thành ra như vậy?"………Làn sóng nghị luận sôi nổi nối tiếp nhau vang lên.


Đám người nhìn chằm chằm vào nàng như nhìn một con quái vật.Lúc này, thị vệ của Chu Trung Phách mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới đỡ hắn đứng dậy.

Chu Trung Phách tức giận hét lên: "Các ngươi đều là một lũ phế vật, còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau bắt xú nha đầu này lại cho lão tử, ta phải dạy cho ả ta một bài học!".Bốn tên thị vệ lao tới đem nữ tử mỏng manh, yếu ớt bao quanh thành vòng tròn.

Cảnh tượng tiếp theo dễ dàng đoán định kết quả, nữ nô trên khán đài khẳng định chết chắc.

Đây là ý niệm dự đoán trong tâm trí của đám nhân khách.Mặc dù nữ tử cổ quái này có chút kỹ năng, nhưng dù sao tu vi của đám thị vệ này cũng ở Khai Nguyên kỳ sơ cấp.Trong Mịch La Đại lục, các cấp bậc võ giả được chia thành: Luyện Khí kỳ, Khai Nguyên kỳ, Kinh Lạc kỳ, Kim Tâm kỳ, Tân Linh kỳ, Siêu Phàm kỳ, Hư Ám kỳ, Độ Kiếp kỳ, Viên Hoàn kỳ.Ánh mắt mọi người thương tiếc nhìn về phía Hạ Tây, nhưng vẫn rất hứng thú xem kịch vui.Khóe miệng Hạ Tây cong lên thành một nụ cười quỷ dị, nàng điềm tĩnh chậm rãi giơ tay lên.


Dưới ánh sáng chói lọi trên khán đài, không ai có thể nhìn thấy giữa năm ngón tay thon dài của nàng đặt bốn chiếc ngân châm trong suốt lấp lánh.Vô Ảnh Châm tựa như những sợi tóc mảnh dẻ, nhưng lại được làm từ một loại thiết rất cứng và bền, có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể, đâm vào tận xương.Khi Hạ Tây vừa mới tỉnh dậy, nàng đã phát hiện ra rằng không gian rỗng ở kiếp trước chẳng những không biến mất, mà những cây Vô Ảnh Châm nàng đã cất giữ trước đó trong không gian cũng không hề bị hư hại.Diêm Vương vô hình vô ảnh cướp đoạt mạng sống! Loại vũ khí này là thứ thích nhất để giết người!Bốn tên thị vệ lần lượt lấy ra những chiếc phi kiếm, một loại binh khí cấp thấp, dữ tợn hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong mắt võ giả, dân thường được xem như một con kiến, như rác rưởi, họ chỉ có tư cách làm những công việc nặng nhọc.Sau khi bốn người vận hành linh lực trong cơ thể, phi kiếm phóng thẳng tấn công về phía nàng.Hạ Tây đột nhiên di chuyển..