Địa Ngục Nhân Gian

Chương 36: Canh thịt




Tối hôm đó, tôi không ăn gì, Giang Tiểu Thơ cũng nhịn đói, tôi mơ màng cả một buổi tối, cô ấy cũng vậy, cứ ngồi bên cạnh tôi, nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi tay đó cũng là nơi duy nhất cho tôi sự ấm áp, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói điều gì, chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau.

Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, tâm trạng tôi đã khá lên rất nhiều, nhìn đôi mắt hoe đỏ của Giang Tiểu Thơ, tôi mỉm cười: “Cám ơn em.”

Giang Tiểu Thơ không nói gì, đôi mắt biết nói nhìn thẳng vào tôi, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, đành quay đầu đi, bên đấy truyền đến tiếng cười của Giang Tiểu Thơ.

Lúc đó trưởng thôn cũng tìm đến, ông nói với tôi:”Giang Lưu, ta biết ngươi mất đi bố mẹ tâm trạng rất đau lòng, nhưng tính mạng của tất cả mọi người trong thôn còn quan trọng hơn, ta đến để hỏi lúc nào thì con có thể dẫn chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Tôi làm sao mà biết được chứ, trong lúc tôi không nghĩ ra được cách nào, từ phía góc bên kia chợt truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Đây là trận pháp âm khí, người làm ra chuyện này có vẻ như muốn biến nơi này thành một địa ngục sống, chỉ cần phá được trận pháp âm khí này, sương mù bên ngoài sẽ tự khắc tiêu tan.”

Tôi ngẩn người quay đầu lại nhìn, liền thấy Bạch Hồ đang ôm lấy cánh tay mình, dựa người vào tường, trong khi tôi không biết gì hết, anh ta đã im lặng ở bên cạnh tôi cả một đêm, hơn nữa bên cạnh anh ấy, Tiết Dương trông cũng có vẻ như cả đêm không ngủ.

Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, đúng vậy, ít nhất tôi cũng không cô đơn một mình, còn có bạn bè mà!

Mặc dù chúng tôi mới quen biết không bao lâu, nhưng không biết tại sao, trong lòng tôi lại có cảm giác chúng tôi đã quen biết từ rất lâu rồi.

Trưởng thôn nghe xong câu trả lời của Bạch Hồ, ngẩn người ra, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cái này, không biết là phá vỡ trận pháp này có cần chú ý gì không? Sau đó là, mắt trận nằm ở đâu.”

Bạch Hồ nhìn chằm chằm trưởng thôn, sau đó lạnh lùng nói: “Ông không cần quan tâm nhiều như vậy.”

Trưởng thôn bị Bạch Hồ nói như vậy cảm thấy ngại ngùng, tôi hiểu rõ, Bạch Hồ vốn là người ít nói, lười giải thích, anh ta luôn dùng việc thật để trả lời, cho nên tôi lập tức lên tiếng: “Trưởng thôn ngài cứ yên tâm, chuyện này giao cho anh ấy, tôi có thể đảm bảo người trong thôn chúng ta có thể yên ổn rời khỏi nơi này.”

Lời của tôi cũng coi như là mở một đường lui cho trưởng thôn, nghe xong ông ấy cười nói: “Vậy tiếp theo giao lại cho các vị, nếu cần giúp đỡ thì đừng khách sáo, cứ nói với chúng tôi.”

Bạch Hồ không nói gì, trưởng thôn bị mất mặt liền đi luôn, ông ấy cũng hiểu rõ Bạch Hồ không thích nói nhiều, ở lại ngoại trừ càng làm cho bản thân thêm xấu hổ, thì không làm được gì khác nữa.

Đúng lúc đó, thím tôi đi đến, dáng vẻ băn khoăn khó nói, tôi vội vàng hỏi bà ấy sao vậy, có chuyện gì cứ nói ra.

“Chuyện của bố mẹ con…” bà ấy đang định tiếp tục nói thì chị dâu đi đến đập vào vai bà nói: “Mẹ, mẹ làm gì ở đây vậy, hại còn tìm khắp nơi.”

Bị chị dâu đập một cái, thím giật mình, sau đó giống như gặp phải quỷ, nói với tôi: “Hãy nén đau lòng.”

Tôi bị lời nói của thím làm cho mông lung, chuyện gì đây, tự dưng không đầu không đuôi ném ra một câu như vậy.

Giang Tiểu Thơ dường như để ý thấy điều gì đó, nghiêng đầu nhìn thím và chị dâu một lượt, tôi phát hiện khi Giang Tiểu Thơ nhìn họ, ánh mắt hai người họ có chút né tránh.

“Ta đi trước đây.” Thím vội vàng nói rồi quay người bỏ đi, chị dâu cũng vội vã cùng bà rời đi.

“Thật khó hiểu.” tôi nói, nhưng Giang Tiểu Thơ và Bạch Hồ ở bên cạnh lại không nói gì.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện, quay đầu nhìn Giang Tiểu Thơ, “Sao lại thế, lúc trước anh có kể cho trưởng thôn nghe chuyện của em, hình như ông ấy không hề quen biết em, mặc dù anh biết hoàn cảnh của em có chút phức tạp, nhưng như vậy thì…”

Giang Tiểu Thơ hiểu hoàn cảnh phức tạp mà tôi nói là gì, cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi nói: “Những chuyện đó, sau này em sẽ giải thích rõ ràng với anh.”

“Ờ ờ.” Đương nhiên là tôi tin Giang Tiểu Thơ, cô ấy đã nói sau này sẽ giải thích rõ thì chắc chắn sau này sẽ nói, vậy nên tôi cũng không quá để tâm chuyện này.

Tôi cũng tập trung vào chuyện làm thế nào để phá giải được mắt trận, tôi không thể cứ trầm luân như vậy, tôi phải kiên cường, vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi tôi cứu họ, như lời của Bạch Hồ nói, thôn làng đã bị bày âm khí trận, muốn đưa tất cả người dân làng rời khỏi vùng đất quỷ này, chắc chắn phải phá được mắt trận, điều mấu chốt hiện giờ là làm thế nào để phá trận?

Vì thế tôi hỏi Giang Tiểu Thơ: “Chuyện mắt trận này phải nói như thế nào?”

Đương nhiên là tôi hiểu Bạch Hồ sẽ biết nhiều hơn Giang Tiểu Thơ, nhưng tôi cũng biết đi hỏi Bạch Hồ chẳng khác gì đeo mo vào mặt, Giang Tiểu Thơ thì khác, cô ấy sẽ nói cho tôi biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm gì.

Quả không sai, Giang Tiểu Thơ trả lời: “Địa hình của thôn này có chút kỳ quái, hôm qua trước khi tôi cùng với Bạch Hồ tới đây, đã đi một vòng, phát hiện ra trong khoảng thời gian khi chúng ta rời khỏi đây, phong thủy của thôn đã có sự thay đổi lớn, chắc chắn đã có người nhúng tay vào, về mắt trận, ngược lại rất dễ tìm, chính là tượng đá đứa trẻ con gần trăm mét ở phía sau núi.”

Tôi gật đầu nói: “Quả nhiên là như vậy, vừa rồi anh cũng có nghĩ đến, thứ đó có phần tà ác, lần đầu tiên trông thấy thứ đó, liền cảm thấy nó cứ nhìn chăm chăm vào mình, giống như vật sống vậy.”

“Nếu như em đoán không sai, trong tượng đá đó có lẽ sẽ có lối vào, phía dưới tượng đá tám phần là có một địa cung, trong địa cung đó ắt phải có nguồn gốc bí mật của thôn làng này, chúng ta chỉ cần đi vào trong phá vỡ thứ đó là được rồi.” Giang Tiểu Thơ nói.

Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Nếu như chúng ta đi vào trong, vậy những người dân ở bên ngoài liệu có xảy ra chuyện gì không, hôm qua anh đã tận mắt nhìn thấy anh họ phát điên, anh luôn có cảm giác đám sương mù này có chút tà ma.”

“Chuyện này giao cho Bạch Hồ đi, anh ấy có thể xử lý được, nhưng về lương thực thì chúng ta gặp chút vấn đề, hiện giờ đồ khô còn sót lại cũng chỉ đủ cho chúng ta trong một ngày, đi vào trong địa cung, quỷ mới biết cần bao nhiêu thời gian, cho nên về chuyện lương thực, anh có thể đi thương lượng một chút với trưởng thôn của bọn anh được không.”

Tôi gật gật đầu, cũng không phải vấn đề gì, chẳng qua chỉ là một chút đồ ăn thôi hay sao?

Đúng lúc đó Bạch Hồ lên tiếng: “Không cần, chỗ này đủ rồi.”

Tôi không biết Bạch Hồ lấy đâu ra sự tự tin như vậy, nhưng xem dáng vẻ của anh ta không phải đang đùa cợt, nên cũng không làm phiền đến trưởng thôn nữa, dù sao thức ăn trong thôn cũng sắp hết rồi, không tạo thêm gánh nặng cho họ thì tốt hơn.

“Để tôi tính một chút, lối vào địa cung đó chắc phải hai giờ chiều mới mở ra, bình thường thì không mở, tôi đi sắp xếp một chút, mấy người nghỉ ngơi chút đi, chiều mới xuất phát.” Bạch Hồ gây ngạc nhiên khi lại nói nhiều đến vậy, tôi biết anh ta lo lắng cho tôi và Giang Tiểu Thơ, dù gì cả đêm qua chúng tôi đều mất ngủ.

Để không ngáng chân bọn họ, tôi chui vào trong góc nhắm mắt ngủ, một lúc sau thấy bên cạnh có người dựa vào, từ cơ thể cô ấy tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, liền biết là Giang Tiểu Thơ.

Tâm trí tôi rung động, hai người chúng tôi cứ dựa vào nhau như vậy chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tôi tỉnh dậy đã là một giờ chiều, khi tỉnh lại tôi thấy Bạch Hồ đang khoanh tay đứng đó lạnh lùng nhìn.

Dân làng thì đang ăn, bữa trưa là một nồi canh thịt có xương, hơi nóng bốc lên mù mịt khắp đền thờ, tôi ngửi ngửi, mặc dù mùi vị rất thơm nhưng không biết tại sao lại có cảm giác buồn nôn.

Lúc này trưởng thôn cùng với mấy người bưng canh thịt nóng hổi qua hỏi chúng tôi có ăn trưa không, tôi vừa định nhận lấy, Bạch Hồ đã lạnh lùng từ chối, “Bưng về đi, chúng tôi có đồ ăn rồi.”

Trưởng thôn cười, định quay đi, tôi biết từ chối như vậy không được lịch sự nên tiến đến nhận lấy một bát, nói cảm ơn trưởng thôn rồi định ăn.

Còn chưa kịp ăn, bát canh trong tay đã bị Bạch Hồ đạp cho một cước đổ xuống, canh thịt nóng hổi chảy trên mặt đất, trong lòng tôi nổi giận đùng đùng.

Làm cái gì vậy?