Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 132: Giúp đỡ




Lưu Anh Nam choáng váng, Lăng Vân đỏ bừng cả mặt, Diệp Tinh cười hì hì lúc thì nhìn Lưu Anh Nam lúc thì nhìn Lăng Vân, trong mắt lóe lên sự tò mò.

Lúc này Lưu Anh Nam hoàn toàn nghĩ ra. Hôm qua hắn quả thật không đóng cửa, từ bể tắm đi ra cũng không mặc quần áo, cho nên mới ngủ thoải mái như vậy, ngay cả có người đi vào cũng không biết.

Lại nhìn Lăng Vân xấu hổ thẹn thùng hơi mang theo vẻ hờn trách, rất hiển nhiên Diệp Tinh nói là thật. Cô bé này sẽ không phải thật sự sợ mình lộ hàng, bị Diệp Tinh nhìn thấy cho nên mới mặc quần đùi giúp mình chứ?

Thế há chẳng phải bị cô nàng thấy hết rồi? Hơn nữa, việc này sao hơi có cảm giác như bảo vệ tài sản riêng của mình vậy nhỉ?

Lưu Anh Nam gãi đầu, Lăng Vân bối rối đỏ mặt cúi đầu, Diệp Tinh cười hì hì không hề có chút dáng dấp của siêu sao nào cả, ngược lại giống như một chiếc bóng đèn vô tư lạc quan.

Lưu Anh Nam chỉ mặc một chiếc quần đùi, còn lộ ra hai chiếc lông xoăn, liền phản ứng trước tiên, vội hỏi:

- Đúng rồi. Người bận rộn như các cô, vừa phải cổ động fans, vừa phải rút thưởng tặng nhà, sao lại có thời gian tới chỗ tôi? Là tắm rửa hay mát xa thế?

Vừa nghe hắn lảm nhảm Lăng Vân cũng hơi khôi phục trạng thái, tức giận nghía hắn nói:

- Tôi tới tìm anh tính sổ! Anh nói xem sự kiện thần quái trên công trường lần trước có phải có quan hệ gì với anh hay không? Anh đừng nghĩ chống chế, tên chết bầm nhà anh, có vẻ hình như rất hiểu rõ về oan hồn ác quỷ gì gì kia. Lúc ấy anh là người đầu tiên đối mặt ống kính nói rằng, hố xương người kia không phải là mộ chôn cùng gì cả, hơn nữa là cửa vào thông thẳng địa ngục, tiếp đó lại xuất hiện cảnh nữ quỷ đụng xe, nam quỷ nhảy lầu. Điều này chắc chắn có quan hệ với anh. Anh có phải muốn phá việc làm ăn của tôi hay không hả?

- Cô đang nói thần quỷ gì thế. Ban ngày ban mặt, trời xanh mây trắng, xã hội hài hòa, thời đại khoa học kỹ thuật, nhất là nước ta đã hoàn toàn từ nghèo nàn lạc hậu đi lên phồn vinh hưng thịnh, từ nền kinh tế bao cấp chuyển biến thành kinh tế thị trường. Cô sao vẫn còn tư tưởng phong kiến lạc hậu, mê tín như thế chứ? –Lưu Anh Nam ba hoa khoác lác, mồm miệng nhanh nhảu. Hắn cũng không ngờ rằng Lăng Vân là tới hỏi tội.

Đương nhiên, nom bộ dạng Lăng Vân chẳng qua chỉ là nói để đấy mà thôi. Nếu thật sự là hỏi tội, lúc nãy đã không phải mặc quần giúp hắn, mà là cắt cậu nhỏ của hắn rồi!

- Anh đừng nói vớ vẩn với tôi. Nếu không phải là anh ăn nói bậy bạ, bịa đặt dựng chuyện trước giới truyền thông thì tôi sao phải làm hoạt động rút thưởng tặng nhà, vô duyên vô cớ tổn thất mấy ngàn vạn cơ chứ. –Lăng Vân có dấu hiệu nổi điên, càng nói càng có khuynh hướng biến thành oán phụ.

- Tôi đều nói mình thành bệnh nhân tâm thần rồi, cô còn muốn tôi làm thế nào nữa? –Lưu Anh Nam chán ngán nói. Lúc ấy hắn chỉ muốn thoát thân, quả thật không ngờ rằng sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh của Lăng Vân. Có điều, ông chủ lớn như cô nàng sao lại để ý chút tiền nho nhỏ ấy chứ. Bây giờ tặng vài căn nhà đổi lấy thanh danh tốt và hiệu quả tốt, so với việc bỏ ngàn vạn làm quảng cáo còn có hiệu quả hơn hẳn.

- Bằng không anh lấy thân đền đáp nhé? –Diệp Tinh bỗng chen miệng nói, hoàn toàn chính là một chiếc bóng đèn rất vô tư. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Mặt Lăng Vân lại đỏ lên. Cô nàng cản Diệp Tinh ở ngoài cửa, vào cửa mặc quần đùi cho Lưu Anh Nam, bất kỳ ai đều có thể nhìn ra điểm khác thường.

- Con bé chết tiệt này, luôn thiếu suy nghĩ như thế. –Lăng Vân nhéo Diệp Tinh một cái, xem ra quan hệ giữa hai người không tồi, không đơn giản là quan hệ giữa người phát ngôn và cố chủ.

Lăng Vân rốt cuộc khôi phục lại từ trong không khí phẫn nộ và mập mờ. Cô nàng kéo Diệp Tinh nói:

- Khu Nam nội thành vốn là hạng mục phát triển trọng điểm, các nơi đều quan tâm. Ở trên thương trường đây là một miếng thịt béo bở, nếu ăn được sẽ khiến rất nhiều người cả đời áo cơm không lo, cho nên sức cạnh tranh rất lớn. Cho dù công ty Vân Hải bọn chị đã bắt đầu khởi công xây dựng nhưng vẫn có đối thủ cạnh tranh chưa từ bỏ hy vọng, nghĩ đủ mọi cách muốn phá hoại bọn chị xây dựng, ngoài sáng có trong tối có, đen có trắng có. Những điều này chị đều không sợ nhưng gần đây liên tục xuất hiện một vài chuyện khác thường, thậm chí khoa học không cách nào giải thích, có lẽ thật sự là sự kiện thần quái đi. Nếu xảy ra ở trên người chị, chị quả thật không sợ lắm, nhưng chị không muốn liên lụy tới người vô tội.

Lăng Vân rốt cuộc từ vẻ liếc mắt đưa tình chuyển sang chính đề. Lưu Anh Nam không mở miệng, tỏ vẻ cô nàng cứ nói tiếp. Lăng Vân kéo Diệp Tinh ra đằng trước, đề tài lại thay đổi, từ cô gái mạnh mẽ quật cường nghiêm túc ban nãy, hệt như biến thành oán phụ nơi khuê phòng:

- Cô ấy chắc không cần tôi giới thiệu nữa chứ. Anh còn từng đề nghị người ta diễn series gái si tình đó.

Lưu Anh Nam cười khổ, dường như ngửi thấy mùi hơi chua chua, nhún vai nói:

- Chỉ là một đề nghị là thôi. Có điều bản thân cô ấy lại thích series vợ hiền dâu thảo hơn.

Lý lẽ của Lưu Anh Nam Lăng Vân sớm đã lãnh giáo qua. Ý nghĩ của hắn luôn là, dù sao mỹ nữ có đẹp hơn nữa thì anh cũng không thể chiếm được, chi bằng cho tất cả mỹ nữ đi đóng phim sex, vừa đã mắt, lại cũng là một kiểu hưởng thụ về tinh thần.

- Mau thu lại tâm tư xấu xa của anh đi. –Lăng Vân tức giận nói:

- Người ta là học chuyên ngành văn học nghệ thuật ở nước ngoài nhiều năm, diễn viên của học viện nghệ thuật chính quy. Cho dù xem thứ phim đó, cũng phải phân tích nội dung bộ phim theo góc độ nghệ thuật.

- Tôi cũng thế. Tôi dùng góc độ phê phán để xem kỹ sự sa đọa và thối nát của người đời. –Lưu Anh Nam nghiêm trang nói.

Hai cô gái song song nghiêng đầu, ghé mắt, bĩu môi, mặt đầy vẻ không tin. Điều này khiến Lưu Anh Nam rất buồn bực, nom dáng vẻ hình như nhận định mình là dê xồm, các cô rất hiểu tôi sao? Ca ngoại trừ hơi đáng khinh, ngủ không quen mặc quần áo, từng hôn môi Lăng Vân mấy lần, từng ngắm đùi Diệp Tinh thì đã làm gì đâu cơ chứ?

- Chả thèm nói vớ vẩn với anh. Lần này chúng tôi tới là tìm anh giúp đỡ. –Lăng Vân oán hận nói, cảm giác hệt như đang hận Lưu Anh Nam chưa bao giờ chủ động tìm nàng ta, ngược lại bắt cô nàng chủ động tới cửa vậy. Cô nàng đẩy Diệp Tinh lên trước nói:

- Anh cũng biết rồi đấy. Hôm qua Diệp Tinh giúp tôi làm một hoạt động tuyên truyền ở khu Nam nội thành, tôi cũng biết khu Nam gần đây quả thật có chút kỳ quái, cũng nhắc Diệp Tinh chú ý. Nhưng cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, thờ phụng Thập Tự Giáo, nói chỉ có đại thần che chở, nhưng…

- Hừ, đại thần Thập Tự Giáo ở phương Tây? –Lưu Anh Nam cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói:

- Hiện giờ bản thân họ đều bận không ngóc đầu lên được, còn phải tìm đám Thôi Phán Quan giúp đỡ nữa đó….

- Anh nói gì đấy? –Lăng Vân không nghe rõ, Lưu Anh Nam lại ngậm miệng. Lăng Vân lườm hắn một cái nói:

- Hôm qua mọi chuyện đều rất thuận lợi, hiệu quả tuyên truyền cũng rất tốt, đã ký kết thành công nhiều khoản hợp đồng, có thể nói đã hóa giải việc cấp bách của công ty. Diệp Tinh vì thực hiện lời hứa, ngay trong đêm đã vào ở trong ngôi nhà tôi tặng cho cô ấy, nhưng không ngờ rằng vẫn xuất hiện một vài tình huống quái dị.

- Sao cơ? Bị fans quấy rầy, hay là bị đám đời hai ở đối diện rình coi? –Lưu Anh Nam lập tức sốc tinh thần.

Nhưng Diệp Tinh lại ra vẻ không sao cả nhún vai nói:

- Chẳng qua chỉ là gặp ác mộng, ngủ không có nề nếp mà thôi.

- Em bình thường ngủ luôn rất có nề nếp, lại không có tật không quen giường, quen gối, sao lại đột nhiên bất an như thế chứ? Chuyện này không thể nói to cũng không thể nói nhỏ, không thể xem thường. –Lăng Vân rất lo lắng. Dẫu sao Diệp Tinh là tới giúp cô nàng, hơn nữa nom bộ dạng quan hệ riêng tư giữa hai người cũng rất tốt, ngay cả Lưu Anh Nam cũng không nhịn được tò mò nói:

-Cô ta ngủ luôn rất có nề nếp? Cô làm sao mà biết? Lẽ nào cô thật sự có thói quen thừa lúc người ta ngủ giúp người ta mặc quần áo à?