Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 140: Nghĩa sâu rộng




Nhà vệ sinh thứ ba càng thêm sang trọng, ngay cả bồn cầu đều là kiểu tự động công nghệ cao. Lần này rốt cuộc không cần lo vấn đề giấy vệ sinh và xả nước rồi.

Lưu Anh Nam thở phào một hơi. Dưới tình huống thả lỏng tinh thần, sung sướng tiện lợi, liên tục tẩy tinh phạt tùy, thoát thai hoán cốt khiến hàng tồn hơn hai mươi năm của hắn đều dọn dẹp sạch sẽ. Lúc không còn thứ gì, bụng cũng không còn đau lắm, tiện thể còn hưởng thụ sự phục vụ của bồn cầu công nghệ cao.

Công nghệ cao đúng là công nghệ cao, dựa theo số lượng tạp chất bài xuất ra, tự động điều tiết nước để xả, còn có nước ấm xả rửa cho Lưu Anh Nam, còn có gió thổi khô. Đây mới là niềm hưởng thụ thực sự.

Lưu Anh Nam xách quần đứng dậy, cả người sảng khoái. Cúi đầu nhìn, mực nước khống chế vừa đủ, xả sạch sẽ. Lưu Anh Nam vừa muốn xoay người ra cửa thì bỗng nghe thấy trong bồn cầu truyền tới thanh âm ùng ục, từng luồng chất lỏng màu nâu vàng lại từ miệng cống nước trồi lên…

Lưu Anh Nam vươn tay ấn nút xả nước, lượng nước cực lớn, âu có thể xả cả người xuống. Dường như lần này có thể yên tâm rồi, nào hay, thanh âm ùng ục lại truyền tới, chất lỏng màu nâu vàng sền sệt lẫn cùng chất bài tiết lại trồi lên.

A! Lưu Anh Nam thử liên tục vài lần đều là như thế, hắn hoàn toàn phát điên.

Ba việc xấu hổ nhất, mất mặt nhất ở nhà người khác là đi vệ sinh không giấy, đi vệ sinh không nước, có nước có giấy lại không xả xuống được, càng rầu rĩ chính là, xả xuống thì lại trồi lên…

Lưu Anh Nam gặp phải sự xấu hổ trước nay chưa từng có, thực sự không còn mặt mũi nhìn người nữa. Đương nhiên còn có người còn xấu hổ hơn hắn, đó chính là nhà đầu tư, người xây dựng của căn nhà này – Lăng Vân! Ngày ngày hô nào là hoàn cảnh trang nhã, hưởng thụ sung sướng, ngay cả đi ị đều không xả xuống nổi, còn gọi gì là sang trọng, là hưởng thụ chứ!

May mà nhà đầu tư Lăng Vân này còn có chút lương tâm, phát hiện ra vấn đề liền kịp thời sửa chữa, mà không phải lần lữa, lằng nhằng với nhà chủ. Hơn nữa, vẫn chưa phải lúc nghiệm thu công trình, đội thi công vẫn chưa rời đi.

Khi đám thợ nhanh nhẹn sửa ống dẫn nước, Lưu Anh Nam len lén nhìn vẻ mặt người thợ kia, sắc mặt xanh tím, mặt ủ mày chau, thoáng cái liền nôn khan. Haizz, xấu hổ ghê, người thợ sửa ống dẫn nước này có thể nói là "được mở rộng tầm mắt", có thể thấy được uy lực tạp chất bài xuất ra sau hồi tẩy tinh phạt tủy của Lưu Anh Nam.

Hai cô gái không ngờ rằng dùng sữa quá hạn sửa trị Lưu Anh Nam lại suýt nữa dẫn ra vấn đề chất lượng công trình. Lần này Lăng Vân cũng không cảm thấy tức giận nữa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha xem TV. Diệp Tinh vẫn vô tư trêu chọc nói:

- Chị Vân, cảm ơn chị tặng cho em căn nhà tốt như vậy, thoáng cái thay đổi quan niệm giá trị của em, khiến em hiểu ra sau này tìm bạn trai thì nhất định phải tìm một người biết sửa đường ống nước!

Lăng Vân tức giận lườm cô nàng, lại liếc qua Lưu Anh Nam đang thò đầu rụt cổ, hừ nói:

- Hai người đều là nhân tài mà. Một người xem phim sex có thể thay đổi nhân sinh quan, một người ngó nhà vệ sinh có thể thay đổi quan niệm giá trị!

Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, không ngờ rằng cô nàng còn nhớ kỹ thế. Lúc đó hắn xem phim sex ở phòng hội nghị của tập đoàn Vân Hải bị Lăng Vân phát hiện, hắn ba hoa khoác loác nói có thể thay đổi nhân sinh quan. Ai dè cô nàng còn thù rất dai.

- Haizz, chán quá. Chị Vân, mấy khi em tới nơi này, thời gian cũng rất có hạn, chị lại bảo em rúc trong này, hay là để em ra ngoài đi dạo đi. –Diệp Tinh nhàm chán duỗi lưng, thỏa sức bày ra dáng người gần như hoàn mỹ của mình.

Lăng Vân rất bình tĩnh dời người, vừa vặn dùng thân thể mình che Diệp Tinh lại không muốn cho Lưu Anh Nam nhìn trộm. Đương nhiên cũng không thể để Diệp Tinh ra ngoài, cô nàng tận tình khuyên bảo:

- Ngoan, nghe lời đi, bây giờ là thời điểm đặc biệt, nhất định phải xác định sự an toàn của em rồi hẵng đi.

- Hơn nữa, tình hình bây giờ em ra ngoài được sao? –Lăng Vân đứng ở bên cửa sổ ngó xuống phía dưới. Ở tầng dưới, hầu như mỗi một góc đều có người mai phục, lại không hề kiêng nể cầm máy ảnh, có người giơ điện thoại bề ngoài như đang gọi điện nhưng trước sau lại chĩa về hướng này.

-Haizz, đám paparazzi thật đáng ghét. –Diệp Tinh chán nản thở dài.

Sự xuất hiện của paparazzi khiến Lưu Anh Nam tiến thêm một bước để xác định sự tồn tại của Đa Mộng Quỷ. Diệp Tinh dựa vào lượng người hâm mộ và lực kêu gọi cực cao thoáng cái xoay chuyển xu hướng sụp đổ của khu quy hoạch Nam nội thành. Điều này khiến những người bảo vệ Nam thành lập tức chĩa mục tiêu vào cô nàng. Nếu Diệp Tinh xảy ra bất trắc gì ở đây, thì lập tức sẽ bị truyền thông loan tin khắp nơi, đến lúc ấy khu quy hoạch Nam nội thành sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.

May mà Lăng Vân thừa kiên quyết. Chủ yếu vẫn là một khi bị rắn cắn thì mười năm vẫn sợ dây thừng, hơn nữa cô nàng cũng ý thức được sự khác thường của khu quy hoạch Nam nội thành cùng sự đáng sợ của địch nhân. Do đó cô nàng mới kéo theo Diệp Tinh không buông, đồng thời gọi Lưu Anh Nam tới.

- Em gái ngoan, em đừng phiền lòng mà. Từ sau khi em ra nước ngoài, chị em chúng ta rất ít có cơ hội ở cùng nhau, lần này gặp lại nhau em phải trò chuyện với chị, chờ mệt mỏi buồn ngủ thì đi ngủ một giấc. Nếu cơn ác mộng tương tự đêm qua không còn xuất hiện nữa, thì chị sẽ an tâm, bảo đảm sẽ dẫn em đi chơi khắp cả thành phố. –Lăng Vân thành khẩn nói. Diệp Tinh cũng bị sự chân tình của nàng ta lây nhiễm, ngoan ngoãn gật đầu.

- Thế mới ngoan chứ. –Lăng Vân hài lòng cười, thật giống như một người chị dịu dàng:

- Đúng rồi, em gái, em ra nước ngoài lâu như vậy, ở bên ngoài có bạn trai hay chưa thế? Em thích kiểu cuồng dã cường tráng hay là dịu dàng lãng mạn?

- Em không có hứng thú với người nước ngoài. –Lăng Vân tìm được đề tài, hai người bắt đầu tán dóc, Diệp Tinh bĩu môi nói:

- Có điều em quả thật rất tán thưởng thái độ với cuộc sống của người tây. Bất kệ họ làm gì, điều theo đuổi chỉ có một, đó chính là hạnh phúc vui vẻ. Với trình độ của em bây giờ, không có bất kỳ áp lực kinh tế nào, nào là nhà cửa, xe cộ đều không đáng nói. Cho nên yêu cầu về đàn ông của em rất đơn giản, chỉ cần có thể dỗ dành em, chọc em vui vẻ, hi hi ha ha cả đời là đủ rồi!

Lăng Vân gật đầu, rất tán thưởng nhân sinh quan như vậy. Cả đời người vì cái gì, mượn cô nàng mà nói, không dám nói giàu nứt đổ đổ vách nhưng cũng xem như lưng quấn bạc triệu, cả đời cơm áo không lo, hoàn toàn không cần thiết phải hy sinh mình để tìm môn đăng hộ đối, hôn nhân chính trị gì kia. Chỉ cần tìm một người đàn ông có thể khiến mình vui vẻ, lúc nào cũng dỗ dành mình, cưng chiều mình là được rồi.

Lưu Anh Nam nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại giữa hai người. Trong lòng hắn cảm khái, đời hai thật tốt, hắn lật đật chạy ra, mặt chất đầy vẻ tươi cười nhìn hai cô gái, cười nói:

- Này, hai cô nói gì thế? Nom các cô rất không vui, chi bằng tôi kể chuyện cười chọc các cô vui vẻ nhé, được không?

- Xí… -Diệp Tinh không chút khách khí nói:

- Chúng tôi vừa nói rằng sau này tìm đàn ông phải tìm một người có thể dỗ dành chúng tôi vui vẻ. Anh liền lao ra muốn kể chuyện cười, tâm tư xấu xa của anh cũng quá rõ ràng đấy!

Lưu Anh Nam cười sảng khái, ậm ậm ừ ừ. Lăng Vân lập tức ngước mắt nhìn hắn. Mặc kệ hành động của hắn bỉ ổi cỡ nào, ít nhất chứng minh hắn vẫn rất để ý tới hai người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giống như tất cả phụ nữ vậy, lúc đàn ông không phản ứng thì phụ nữ lo đàn ông không hề thích mình. Nhưng khi đàn ông muốn theo đuổi thì sự rụt rè, cao quý, e thẹn của nàng ta đều lộ ra. Lăng Vân cũng là như thế, cô nàng nháy mắt Lưu Anh Nam một cái, quay đầu nói với Diệp Tinh:

-Em đừng để ý tới anh ta, anh ta chính là một tên dê xồm. Thời gian không còn sớm nữa, bữa sáng em chưa ăn, muốn ăn gì thì chị bảo người đi mua.

Diệp Tinh gãi mặt ngẫm nghĩ nói:

- Em muốn ăn thịt xiên nướng, bỏ nhiều ớt vào.

- Được. –Lăng Vân gật đầu, gọi điện thoại bảo trợ lý trông dưới tầng đi mua, hơn nữa chỉ mua hai phần, ý đồ rất rõ ràng.

Mà Diệp Tinh lại cảm thấy hứng thú nhìn Lưu Anh Nam nói:

- Này, anh không phải muốn kể chuyện cười sao? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, anh kể nghe xem.

Lưu Anh Nam bây giờ cũng đã hiểu yêu cầu họ tìm đàn ông nhìn như đơn giản, gì mà chỉ cần dỗ các nàng là được, nhưng lại không biết còn phải nhẫn nhịn tính tiểu thư, vui giận thất thường, điêu ngoa bốc đồng, chỉ ta là nhất của hai người nữa, há chỉ là dỗ dành họ vui vẻ đơn giản vậy được. Giống như lúc nãy, Lăng Vân gọi cơm không ngờ lại chẳng tính phần của mình.

Lưu Anh Nam rầu rĩ trong lòng, nào có cảm xúc gì để kể chuyện cười. Hắn cười nhạt nói:

- Chuyện cười rất đơn giản, kể rằng có hai cô gái xinh đẹp rất thích ăn xiên nướng, còn phải bỏ nhiều ớt, sau đó họ có bạn trai. Người bạn trai lại sống chết không cho họ ăn thịt xiên nướng nữa!