Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 185: Nhập vào




- Cô đừng kích động, từ từ nghe tôi nói. –Lưu Anh Nam bị Hồng Hà kéo sang một bên, thành thật giảng giải:

- Thực ra bị quỷ nhập và dẫn quỷ nhập vào hoàn toàn là hai khái niệm. Cái trước giống như bị cưỡng gian, hoàn toàn là dưới tình huống không tình nguyện, hơn nữa quá trình là đau đớn. Mà cái sau thì khác, giống như ngoại tình hơn, ban đầu từ lo lắng, sợ hãi, dần biến thành vui sướng, kích thích, kết quả là khoan khoái.

Hồng Hà bĩu môi, nheo mắt, nói từ tận trong thâm tâm:

- Anh đúng là lưu manh, ngay cả nêu ví dụ đều hạ lưu như thế.

- Đây không gọi là hạ lưu mà gọi là thông tục.

- Thông tục cái nỗi gì, tôi lại không bị người ta cưỡng hiếp, cũng chưa từng ngoại tình, anh có nói thông tục hơn chăng nữa tôi cũng không hiểu. –Hồng Hà lạnh giọng nói.

- Hiểu hay không chả sao cả, tóm lại tôi nói cho cô biết, cô gái này làm gái xấu chín đời, chịu mọi sự kỳ thị và khuất nhục, lúc này đã là oán niệm ngất trời, lúc nào cũng có khả năng hóa thành lệ quỷ gây hại Nhân gian. Song may thay, cô ả còn giữ được một trái tim thiện lương chất phác, làm người cũng không tham lam, chỉ muốn làm mỹ nữ trong một ngày, cảm nhận ánh mắt hâm mộ đố kỵ của người xung quanh mà thôi. Điều này giống như lúc phụ nữ các cô đi tới cửa hàng quần áo thời trang, chỉ luôn mặc thử mà không bao giờ mua, để thỏa nguyện mà thôi. –Lưu Anh Nam kiên nhẫn giải thích.

Hồng Hà nghía hắn một cái:

- Tôi chỉ cần là quần áo tôi thích thì nhất định sẽ mua.

Lưu Anh Nam hừ một tiếng, nói:

- Đúng, cô là đại tiểu thư, cô là con nhà giàu đời hai, cô là con nhà giàu trắng trẻo xinh gái. Nhưng cô hãy nhớ rằng, những thứ này đều phải quy thành tiền mặt để làm việc thiện, cô cũng sắp biến thành nghèo hèn ngay rồi đó.

- Tôi gần đây thường xuyên nghe người ta nhắc tới điểu ti* gì đó. Bạch phú mỹ, cao phú soái tôi còn có thể hiểu, nhưng điểu ti là cái gì? –Bệnh nghề nghiệp của Hồng Hà lại tái phát.

*Điểu ti: là chỉ những người nghèo hèn mạt hạng, không có chính kiến, bi quan...

**Bạch phú mỹ: trắng trẻo xinh gái con nhà giàu

***Cao phú soái: cao to đẹp trai con nhà giàu

Lời giải thích của Lưu Anh Nam luôn đều là trắng trợn thẳng tuột. Hắn trực tiếp thò tay vào quần nhổ một sợi lông cong queo xoăn tít, Hồng Hà lập tức đã hiểu, đồng thời dùng phương thức của riêng mình tỏ lòng biết ơn với Lưu Anh Nam: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đồ lưu manh thối tha!

- Lưu manh thì lưu manh, chúng ta tốt hơn hết mau giải quyết vấn đề của vị Cửu Thế Sửu Nữ này đã. –Lưu Anh Nam phát hiện thấy Cửu Thế Sửu Nữ đã không còn kiên nhẫn, vội vàng nói:

- Thực ra rất đơn giản, ả chỉ cần thời gian một ngày mà thôi, cô hãy giúp đỡ ả ta, cũng xem như một việc làm công đức, coi như tích phúc cho cha cô. Biết đâu họ sẽ cùng nhau xuống Địa Phủ, lẫn nhau còn có người chăm lo, trên đường xuống suối vàng cũng có bạn mà!

- Này, anh đừng trù cha tôi. –Hồng Hà tức giận nói:

- Tuy tôi biết ông ấy không còn sống được bao lâu nhưng cũng không cần anh nhỏ to không dứt bên tai như thế đâu. Còn nữa, anh bảo tôi giúp cô ấy nhưng cô ấy là quỷ, tôi là người, anh bảo tôi để cô ấy nhập vào chính là giúp đỡ ư? Quả thực là tự sát, vả lại, cô ấy nói một ngày thì một ngày, nhưng nhỡ đâu cô ấy không rời khỏi thân thể tôi thì làm sao? Còn nữa, cô ấy liên tục chín đời không phải tự sát thì chính là giết người khác, tâm thần không bình thường như vậy, nhỡ đâu cô ấy dùng thân thể tôi để tự sát thì sao? Nếu đi nhà nghỉ với đàn ông thì sao? Nếu…

- Được rồi, cô sao mà lắm nếu thế. Ở đây chẳng phải còn có tôi sao, tôi sẽ trông giúp cô. –Lưu Anh Nam vỗ ngực bảo đảm.

Hồng Hà lườm hắn, hừ nói:

- Anh? Giữa đất trời bao la, trên có thần tiên, dưới có ma quái, anh tính là cái thá gì chứ?

- Hị hị, không ngờ cô lại coi thường tôi. Được, thế tôi không lo nữa, cứ để ả ta biến thành lệ quỷ, cưỡng ép nhập vào người cô! –Lưu Anh Nam nổi nóng nói:

- Cô đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngoại tình không xong ngược lại bị cưỡng!

- Anh đừng thô tục như thế được không? –Hồng Hà trừng mắt, song cô nàng quả thật hơi sợ, yếu ớt hỏi:

- Anh nói xem, bị quỷ nhập thật sự không sao?

- Tuyệt đối dễ chịu hơn việc bị tên lưu manh như tôi đè lên người! –Lưu Anh Nam khẳng định nói.

- Bỏ đi, chết thì chết, thấy cô ấy đáng thương như vậy, tôi quyết định giúp cô ấy. –Hồng Hà nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, đương nhiên phần lớn là xuất phát từ sự tín nhiệm với Lưu Anh Nam. Quỷ Họa Bì lần trước, lệ quỷ tối qua, hắn đều bảo đảm sự an toàn cho mình, tin rằng lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Đương nhiên, lời này cô nàng chắc chắn sẽ không nói ra, chỉ là có một thứ cảm giác tín nhiệm xen lẫn một thứ cảm xúc khó nói bất chợt sinh ra ở trong lòng.

Hồng Hà hạ quyết tâm muốn giúp Cửu Thế Sửu Nữ nhưng đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm Lưu Anh Nam, hệt như một bà đẻ sắp vào phòng sinh vậy, tuy toàn tâm toàn ý tin vào bác sĩ nhưng cần nhất chính là người chồng.

- Cô yên tâm đi, tôi bảo đảm không sao đâu. Cô vẫn là cô, chỉ có điều linh hồn tạm thời thoát khỏi cơ thể, làm một người đứng nhìn, nhìn người khác chi phối cơ thể cô mà thôi. –Phương diện này Lưu Anh Nam rất có kinh nghiệm, chẳng qua chỉ là tạm thời nhường quyền khống chế cơ thể mà thôi, nhưng mọi hành động mình vẫn có thể nhìn thấy.

- Được rồi em gái à, bà chị Hồng Hà này đã đồng ý với yêu cầu làm mỹ nữ một ngày của em. Song cô phải nhớ rằng, chỉ có một ngày, thỏa nguyện là đủ rồi, sau đó hãy ngoan ngoãn xuống Địa Phủ, tốt nhất uống chén Mạnh Bà Thang kia, quên hết sự ủy khuất của chín đời chín kiếp kia đi. Kiếp sau mặc kệ làm heo làm chó làm tham quan làm quản lý thành phố, cô đều phải vui vẻ đó, biết chưa? –Lưu Anh Nam ân cần dặn dò.

- Biết, biết rồi, đa tạ anh chị đã thành toàn. –Cửu Thế Sửu Nữ không kịp chờ đợi.

- Được, hai người hãy chuẩn bị, chúng ta bắt đầu dung hợp ngay đây.

Lưu Anh Nam bảo hai người đứng song song nhau, Hồng Hà hiển nhiên hơi căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Lưu Anh Nam mỉm cười về phía cô nàng, lấy ra tấm linh phù "Mày Cũng Tới Đây" của Bạch Vô Thường, đây là phù chú dẫn quỷ nhập vào. Chỉ thấy Hồng Hà giống như đứa trẻ sợ kim tiêm, nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng hệt như tùy lúc sẽ bật khóc. Lưu Anh Nam cũng không lảm nhảm nữa, càng kéo dài cô nàng càng sợ hãi, hắn trực tiếp vươn tay ra, dán tấm linh phù lên trán cô nàng.

Trong tích tắc, trong tầm hầm đóng chặt thổi tới từng cơn gió lạnh ào ào, hệt như có oan hồn đang thút thít. Chỉ thấy Hồng Hà trong nháy mắt như biến thành ma lơ canh không chút động đậy, chẳng khác gì mấy so với nữ thi đứng thẳng cách đó không xa, từng cơn gió lạnh quay quanh gót chân Hồng Hà, hệt như muốn nuốt chửng cô nàng, tập trung lên trán cô nàng. Bỗng thấy, tấm linh phù kia tỏa ánh hồng mãnh liệt, nơi mi tâm trên trán cô nàng như mở ra một cánh cửa, hào quang lóe lên rồi tắt, tấm linh phù và Cửu Thế Sửu Nữ cũng theo hào quang cùng nhau chìm vào mi tâm Hồng Hà.

Khi hết thảy lắng dịu lại, Hồng Hà rốt cuộc có thể động đậy, nói đúng ra hẳn là Cửu Thế Sửu Nữ. Do bản thân ả vốn một mắt to một mắt trỏ, môi dưới dài hơn môi trên, đột nhiên có thân thể mới nên nhất thời vẫn không thay đổi được thói quen của mình. Vì thế cho dù Hồng Hà xinh đẹp, nhưng lúc này cũng rất không được tự nhiên.

- A, tôi biến thành mỹ nữ rồi, tôi biến thành mỹ nữ rồi… -Cửu Thế Sửu Nữ rất hưng phấn, nở nụ cười vui vẻ. Trong nháy mắt ấy Lưu Anh Nam đều nhìn sững sờ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nìn thấy Hồng Hà lộ ra nụ cười sáng lạn như thế, cho dù nụ cười này không thuộc về cô nàng nhưng vẫn hệ như hoa đào tháng ba nở, tươi mát trong lành.

- Anh chị, cảm ơn anh chị thành toàn, em muốn hưởng thụ thật đã một ngày này, em muốn cho cả thế giới đều nhìn thấy sắc đẹp của em. Em vốn dĩ có rất nhiều nơi muốn đi, anh đi cùng em nhé! –Cửu Thế Sửu Nữ vô cùng hưng phấn, bỏ mặc tất cả kéo Lưu Anh Nam rồi xông ra ngoài, mãi đến khi lên taxi Lưu Anh Nam mới sực nhớ dưới tầng hầm còn có một nữ thi vài trăm tuổi chưa xử lý. Nhưng bây giờ đã không lo được nhiều như vậy nữa rồi, so với nữ thi, vẫn là Hồng Hà quan trọng hơn.