Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 189: Đổi ý




Ba nữ sinh bị dọa chạy, thực ra chẳng phải kỹ năng diễn xuất của Lưu Anh Nam quá tốt, mà là tâm lý của ba nữ sinh đang quấy phá…

Nhưng bất kể thế nào, có thể nổi trội ở trước mặt họ, cướp đàn ông, rồi khiến họ chật vật chạy trốn, Cửu Thế Sửu Thế đã hoàn toàn nở mày nở mặt. Lại nhìn qua Lưu Anh Nam, trong mắt tràn đầy cảm kích, còn có xuân thủy đang chảy ồ ạt.

Hai người ăn bữa cơm đơn giản, Cửu Thế Sửu Nữ vô cùng hưng phấn kéo hắn tiếp tục đi dạo, trong đó gặp được anh đẹp trai mặc đồ tây tán tỉnh, gặp dê xồm đi theo, thậm chí còn gặp được người mời chào làm ngôi sao, thoáng cái làm dâng trào lòng hư vinh của Cửu Thế Sửu Nữ.

Suốt cả buổi chiều cô càng hào hứng, hăng hái hơn, hệt như muốn giữ lại sắc đẹp một ngày cho cả thế giới nhìn vậy.

Cô quả thật đúng là làm như thế, rời khỏi con đường cho người đi bộ, họ lại bắt đầu lượn lờ ở khu trung tâm thương mại. Nơi đây toàn bộ đều là nhà cao tầng, tiến vào toàn bộ đều là thành phần tri thức cao cấp, nhưng kết quả đều giống nhau. Thành phần tri thức nhìn thấy dung mạo, cách ăn mặc gợi cảm của cô cũng nhìn không rời mắt, sau đó họ lại xuất hiện ở khu đầu tư Nam nội thành, phương ngôn toàn bộ là "các anh em công nhân hãy đội mũ bảo hộ", khi Hồng Hà xuất hiện, thoáng cái khiến họ vô cùng hăng hái.

Quả nhiên là sức hấp dẫn không thể chối từ mà. Họ cứ thế đi dạo trọn một ngày, đến buổi tối vẫn còn chưa chán, nghe người đi đường nói, buổi tối ở bờ biển có đốt lửa trại, cô lập tức mua một bộ bikini, tiếp tục khoe khoang.

Lưu Anh Nam chán ngán. Có điều khi cao hứng, oán niệm của cô đang tiêu tan nhanh chóng, nếu buổi tối chơi vui vẻ thì sẽ thuận lợi khu trừ oán niệm, hồn về Địa Phủ.

Vì thế, Lưu Anh Nam cắn răng đi theo. Huống hồ, cả buổi chiều hai người đều dạo phố với điệu bộ của tình lữ, lúc thì tay dắt tay, lúc thì vai sóng vai, lúc thì vai kề vai, lúc thì tóc tai đụng chạm. Lưu Anh Nam cũng xem như trải qua một ngày đi chơi đã đời.

Hai người đi xe tới bờ biển. Do thời tiết đã vào thu, người tới bờ biển chơi càng lúc càng ít, cho nên các ông chủ mở quán bar, đồ nướng, quán ăn bên bờ biển đều thống nhất với nhau, tổ chức một hội đốt lửa trại, chính là để cho du khách lưu lại một ấn tượng sâu sắc, hy vọng năm sau sẽ lại tới.

Vì thế bữa tiệc đốt lửa trại lần này tổ chức rất long trọng, không chỉ có dân trong vùng, còn có rất nhiều du khách vùng ngoài tham gia, ngoại trừ một vài tiết mục giải trí, còn có cả đốt pháo hoa.

Cửu Thế Sửu Nữ rất hưng phấn. Cho dù cup A không hề hợp với bikini, nhưng dung mạo xuất chúng, đôi chân ngọc thon dài vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Không chỉ như thế, phía chủ sự còn chủ động mời cô lên bục biểu diễn một tiết mục.

Tuy nói là Cửu Thế Sửu Nữ nhưng ông trời vẫn rất công bằng, ban cho cô dung mạo xấu xí, đồng thời cũng ban cho cô tài hoa về phương diện ca múa, một bài hát tự hát tự múa, nhất thời nhốn nháo cả sân.

Tiệc lửa trại mở mãi đến tận đêm khuya, mắt thấy sắp 12 giờ, Lưu Anh Nam túm cô nàng đang chơi đùa ra ngoài. Đứng bên bờ biển, cảm nhận gió biển phả tới, nghe sóng biển rì rào, trên đầu chi chít sao trời khiến người ta vui vẻ thoái mái. Trong khung cảnh này, Lưu Anh Nam thật sự không muốn những lời mất vui như xuống Địa Phủ gì kia, nhưng sự thực vốn không thể trốn tránh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đúng vào lúc Lưu Anh Nam vừa muốn mở miệng thì miệng của hắn không ngờ lại bị một cặp môi thơm ngọt ngào ấm áp mềm mại chặn lại, một chiếc lưỡi thơm tho như linh xà vọt vào trong miệng hắn, gượng gạo lại nóng bỏng biểu đạt sự nhiệt tình như lửa.

Lưu Anh Nam bỗng chốc đờ người, chỉ cảm thấy đôi cup A kia dán sát lên ngực mình, hai cánh tay sen vòng qua hông hắn, cả người áp lên người hắn, không hề giữ lại, hệt như muốn hòa tan vào nhau vậy.

Hắn ngơ ngác nhìn dung nhan mỹ lệ gần trong gang tấc kia, đôi mắt sáng như sao đêm đầy thâm tình nhìn chằm chằm hắn, lại từ từ nhắm mắt, hai hàng lông mi dài hơi rung rung, giống như cõi lòng đang run rẩy của cô.

Nụ hôn nóng bỏng mà nhiệt tình rất nhanh khiến khiến Lưu Anh Nam đắm chìm vào trong đó, không tự chủ đáp trả. Từ xa lạ tới quen thuộc, rồi tới giao hòa, không chỉ là miệng môi gắn liền, mà ngay cả tình cảm cũng đang va đụng.

Rất lâu sau môi rời môi, bờ môi hai người đều óng ánh, vẫn ôm chặt lấy nhau, chỉ có cô nàng xấu hổ nói:

- Thích không?

Cảm giác môi má lưu hương thơm, thần hồn điên đảo này ai mà chẳng thích, Lưu Anh Nam gật đầu rất tự nhiên. Chỉ nghe cô nói tiếp:

- Cảm ơn anh đã mang lại cho em niềm vui trước nay chưa bao giờ có, chi bằng chúng ta cứu tiếp tục như thế mãi mãi nhé.

- Không được! –Lưu Anh Nam như bừng tỉnh sau giấc mộng, bỗng chốc đẩy cô ra, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt có chút ủy khuất của cô. Trong tích tắc, đôi mắt Lưu Anh Nam trở nên không minh, dần dần xuất hiện cảnh núi thây biển máu đáng sợ. Mà Lưu Anh Nam nhìn thấy lại là khuôn mặt của một cô gái vô cùng xấu xí.

- Sao thế? Anh không thích em ư? Hôm nay chẳng phải chúng ta rất vui vẻ sao? Em cứ thế làm bạn gái anh, cả đời sống chung với có được không? –Cô gái nhiệt tình nói.

Nhưng Lưu Anh Nam lại lắc đầu nguầy ngậy, hắn nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt xấu xí và một linh hồn với lòng tham không đáy. Hắn lạnh lùng nói:

- Không được, cô chỉ có thời gian một ngày, hết thảy những điều này đều là giải. Cô đã chết rồi, người quỷ khác đường, hy vọng cô hãy tỉnh lại, sớm ngày hồn về Địa Phủ đi đầu thai chuyển thế.

- Không. –Cô gái bỗng trở nên điên cuồng, cô giận dữ hét:

- Em không muốn đi đầu thai, đời sau vẫn là khó coi như vậy, bị người chê cười, không ai quan tâm. Em muốn như bây giờ, tiếp tục mãi mãi như thế.

- Chẳng thể mãi mãi được. Thân thể này không hề thuộc về cô. –Lưu Anh Nam quát:

- Cô phải biết rằng, chúng tôi là vì giúp cô, đặc biệt là Hồng Hà, cô ấy vì thỏa mãn ý niệm làm mỹ nữ của cô mới đem thân thể mình cho cô mượn. Điều này phải có tấm lòng hy sinh biết nhường nào, cô không ngờ còn muốn chiếm thân thể cô ấy, cô còn có lương tâm không? Tôi nói cho cô biết, con người ta xấu không đáng sợ, nếu có một cái tâm thích hư vinh và một linh hồn tham lam, đó mới là xấu xí thực sự! Giống như Hồng Hà chủ nhân của bộ thân thể này, cô biết không, cô ấy ngoại trừ là một phóng viên có lương tâm, dám đưa tin thật, còn sắp trở thành người mẹ của hơn chục cô nhi. Một người như thế, cho dù khuôn mặt cô ấy có xấu hơn nữa, nhưng tâm linh cao đẹp của cô ấy vẫn có thể đánh động người ta.

Những lời của Lưu Anh Nam to điếc cả tai nhưng cô vẫn rất bướng bỉnh, hoàn toàn bị một ngày hư ảo này chinh phục. Cô phẫn nộ quát:

- Tôi không muốn, tôi không muốn làm cô gái xấu xí nữa.

- Thế nào là xấu, thế nào là đẹp? –Lưu Anh Nam nhấc giọng, trong nháy mắt hệt như át cả tiếng sóng biển:

- Hừ, đẹp và xấu chẳng qua là sự đánh giá của người khác mà thôi. Cô không thể ngay cả mình cũng chê mình xấu chứ, huống hồ cô không hề xấu, ít nhất tôi không cảm thấy cô xấu.

- Thật? –Cô gái yếu ớt hỏi. Thấy Lưu Anh Nam nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt cô bỗng xảy ra biến hóa, biến thành khuôn mặt xấu xí kia. Cô từ từ đi tới trước người Lưu Anh Nam nói:

- Anh thật sự không chê bộ dạng xấu xí của em ư? Vậy anh có thể hôn em một cái không?

Éc? Lưu Anh Nam ngừng hô hấp, dùng nghị lực lớn lao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không cách nào hình dung kia. Nói thật, ông trời thực sự không công bằng, gien di truyền của con người thật là kỳ diệu. Song Lưu Anh Nam cũng không để ý, ở Âm Tào Địa Phủ hắn từng gặp quá nhiều khuôn mặt đáng sợ, đây còn xem là xinh đẹp. Cho nên hắn chỉ hơi do dự, lập tức áp lên đôi môi như chiếc xúc xích béo ngậy kia…