Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 287: Lái xe




Cho dù Lưu Anh Nam làm sẵn chuẩn bị đụng độ Trương công tử, nhưng hắn không hề làm sẵn chuẩn bị để Hồng Hà đụng mặt Lăng Vân. Nếu không tìm thấy Trương công tử lại gặp phải Lăng Vân, vậy thì hay rồi.

Nhưng nói đi phải nói lại, đường đường tổng giám đốc công ty bất động sản, công nhân dưới tay có hàng ngàn vạn. Công trường thi công đầy bụi bặm kia, cô vừa là tổng giám đốc, vừa là cô gái yểu điệu, không có việc gì chạy tới công trường làm gì? Thích nhìn anh em công nhân khoe cơ bắp à?

Lưu Anh Nam bất chấp nguy hiểm được chuyển chính thức sớm gửi tin nhắn cho Lăng Vân ở trên xe Hồng Hà. Vì không để lại dấu vết, chỉ bấm ba chữ đơn giản "đang làm gì"?

Đối phương rất lâu mới trả lời, còn ngắn gọn hơn cả hắn: "họp"!

Lần này Lưu Anh Nam yên tâm rồi, cô nàng chung quy không thể tới công trường mở cuộc họp chứ. Hắn cất điện thoại, lại bắt đầu tập trung tinh thần nhìn Hồng Hà lái xe. Người đàn ông nào cũng mê siêu xe bọc thép, lại thích ngồi trên BMW sang trọng thoải mái, Lưu Anh Nam cũng thích lên xe, chỉ có điều, thời bây giờ đời sống mọi người hơi có chuyển biến tốt, lòng hư vinh lại tăng theo, ai ai cũng muốn mua chiếc xe để lái, tỏ vẻ mức sinh hoạt của mình được nâng cao rồi.

Rất nhiều nhà sản xuất đã nắm bắt cơ hội này, đưa ra hàng loạt kiểu xe mini giá thành thấp, phân khối nhỏ, hai ba vạn tệ là kiếm được chiếc, tận khả năng thỏa mãn lòng hư vinh của tầng lớp cùi bắp, quả nhiên rất được hoan nghênh.

Không mua nổi Audi chẳng lẽ không mua nổi Alto đã trở thành câu cửa miệng của rất nhiều người, xe hơi trở thành một kiểu mặt mũi của mọi người, ngày lễ ngày tết anh em bạn bè gặp mặt mọi người đều lái xe, bạn không có xe ăn cơm cũng không thấy ngon. Trước đây đám bạn bè gặp mặt, mọi người uống rượu chém gió, ai cũng như ai, nhưng bây giờ gặp mặt, bốn thằng đàn ông ngồi xuống thì ba người đồng thanh nói:

- Có lỗi quá, mấy ngày này không thể uống rượu, còn phải lái xe…

Người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, dưới hoàn cảnh này bạn không mua xe đều không có mặt mũi gặp anh em bạn bè.

Cũng chính vì xe hơi và lòng hư vinh, các ngành nghề liên quan tới xe hơi cũng nước lên thì thuyền lên. Ví dụ như trường dạy lái, kín hết chỗ, muốn thi đều phải xếp hàng vài ba tháng, hơn nữa phí dạy học còn có thể mua được một chiếc xe second hand. Mặt khác thi không qua còn có đủ loại tiền thi lại, tiền cảm ơn người chấm thi, tiền công sức dạy lái. Với người tay chân vụng về như Lưu Anh Nam, vài lần thi không đỗ, cộng các loại phí dụng vào, cũng chả còn tiền mua xe nữa.

Cho nên hắn nhìn Hồng Hà lái xe mà thèm nhỏ dãi. Nhưng Hồng Hà ở trong ánh mắt hắn, luôn tưởng là mình lộ hàng chỗ nào đó vậy, cuối cùng mới phát hiện thì ra Lưu Anh Nam đang học lái xe.

Do đài truyền hình ở khu Đông nội thành, cách khu Nam nội thành khá xa, đường đi rất thông thuận. Chỉ là hiện tại khu Nam nội thành đang trong thi công khai phá, mà trong những công trình đó có đường chuyên dành cho ô tô, cho nên trên con đường đi tới khu Nam nội thành lượng xe rất ít. Hồng Hà biết đàn ông thích nhất chính là dao súng gái và xe, nom bộ dạng đáng thương của Lưu Anh Nam, cô nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Dù sao dọc đường cũng không có người đi đường và xe cộ, hay là anh lái nhé?

- Được à? –Lưu Anh Nam chà tay, bộ dạng rất thèm khát. Lúc nãy hắn cũng thấy rồi, loại xe sang trọng này đều là tự động vào số, nhấn ga là đi, phanh lại là dừng, chỉ cần giữ phương hướng là được, quả thật không có gì khó cả. Thật không rõ những giáo viên dạy lái huênh hoang hống hách, coi mình thành ân sư truyền nghề kia lấy đâu ra cảm giác hơn người.

Hồng Hà nhìn xung quanh, xác nhận không phát hiện ra người nào, dứt khoát giảm tốc độ, chuẩn bị dừng xe cho Lưu Anh Nam lái.

Lưu Anh Nam rất hưng phấn, lần đầu tiên lái xe hơi giống như động phòng hoa chúc vậy, hôm nay hai thứ này hắn đều được hưởng.

Cảm giác ngồi vị trí lái xe, tay cầm vô lăng giống như lái hai chân của phụ nữ vậy, làm sao xòe thế này làm sao dạng thế kia… Nếu Hồng Hà biết ý nghĩ lúc này của hắn thì nhất định sẽ đá hắn xuống, bởi vì chính hắn đã nghịch đủ trò với mình như thế.

Không thể không nói Lưu Anh Nam rất có thiên phú, cảm giác phương hướng, cảm giác khoảng cách, cảm giác cân bằng đều nắm giữ rất tốt, đây là thiên phú bẩm sinh, vừa là tự động vào số, nhấn ga là đi, cho nên Lưu Anh Nam học rất nhanh, hướng đi về phía Nam nội thành hoàn toàn không có xe, chỉ có bạn đường thi thoảng vượt qua từ bên cạnh. Hồng Hà một bên giúp Lưu Anh Nam không một chút kinh nghiệm nhìn gương chiếu hậu, một bên không ngừng khích lệ hắn nhằm tăng lòng tin và sự vững vàng cho hắn. Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc xe con không biển số màu đen lẳng lặng xuất hiện ở mé trái, vừa vặn ở ngay cạnh Lưu Anh Nam, dán vừa khít vào xe của họ, chỉ suýt chút nữa là va vào nhau. Điều này chứng tỏ hoặc là kỹ thuật lái của Lưu Anh Nam và đối phương cao như nhau, hoặc chính là cùi như nhau.

Đối phương là một chiếc xe con đen tuyền, ngay cả cửa kính xe đều dán màng đen, cả thân xe thậm chí ngay cả biển hiệu xe cũng không có, chẳng biết là xe hãng nào. Chỉ là thân xe hình giọt nước, gầm xe rất thấp, thoạt nhìn giống như siêu xe, thân xe màu đen bóng lộn, rất làm cho người ta yêu thích.

Đúng vào lúc này, cửa kính xe màu đen đột ngột kéo xuống, không nhìn người bên trong, chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng bệch, ngón tay dài ngoằng khớp xương nhô ra, gân xanh lồi lên, hung ác khua khoắng ngón giữa về phía Lưu Anh Nam, sau đó động cơ siêu xe màu đen nổ vang hệt như dã thú gầm gừ, hóa thành một tia chớp màu đen lao đi vun vút.

Lưu Anh Nam máu nóng vọt lên não. Hắn hiểu, đây mà một kiểu khiêu khích muốn đua xe, nhất là trên con đường gần như không có chiếc xe nào, lại không có thiết bị giám sát và cảnh sát giao thông, là đoạn đường đua xe tốt nhất.

Tuy Lưu Anh Nam là lần đầu tiên sờ đến xe nhưng đã thành công lái đi gần trăm mét, tốc độ từ ban đầu 20 – 30km/h, đến bây giờ đã thành 60km/h. Xe vào số tự động rất dễ thao tác, cộng thêm Hồng Hà khích lệ để bồi dưỡng lòng tin cho hắn, cùng ngón giữa khiêu khích vừa rồi, làm Lưu Anh Nam đỏ cả mắt, ít nhất không thể mất thể diện trước mặt Hồng Hà.

Hắn nói thế nào cũng là một người đàn ông có bầu máu nóng, tuy cuộc sống không như ý cho lắm nhưng lại chưa từng chịu sỉ nhục bao giờ. Còn có một điểm chủ yếu nhất nữa là, hắn thường xuyên ra vào Âm Tào Địa Phủ, đi lại hai giới Âm Dương, nhìn quen sinh tử, hơn nữa chẳng hề sợ chết, càng biết rõ đãi ngộ sau khi chết. Do đó, hắn nhìn chằm chặp vào chiếc siêu xe như tia chớp màu đen nọ, nhấn mạnh ga.

Loại xe này tăng tốc từ 0 đến 100km chỉ cần năm giây, huống hồ là bắt đầu tăng tốc từ 60km/h, trong nháy mắt công tơ mét liền hiển thị tốc độ 140km, BMW màu vàng giống như một quả đạn pháo gào thét lao tới. Điều này dọa Hồng Hà không nhẹ, nhưng còn không đợi cô kêu thành tiếng thì Lưu Anh Nam đã lái xe đuổi theo chiếc siêu xe màu đen ở đằng trước. Chỉ có điều, không phải Lưu Anh Nam lái quá nhanh, mà do đối phương đột ngột giảm tốc.

Đối phương đột nhiên giảm tốc khiến Lưu Anh Nam cũng không kịp phản ứng lại. Dẫu sao cũng là newbie, trong lúc hoảng loạn tuy cõi lòng hắn nghĩ phải phanh lại, nhưng lại không hề có bất kỳ cảm giác chân nào, vô ý thức cúi đầu nhìn vị trí phanh.

Chỉ tiếc, đối phương hiển nhiên lái xe thuần thục hơn hắn. Hắn còn chưa nhìn thấy hình dạng phanh xe thì bánh xe của đối phương đã mài ra đất thành khói, trên đường lưu lại vết phanh gấp rất dài, cả chiếc xe nằm im ở trước mắt họ không đến một mét. Mà Lưu Anh Nam vẫn chưa tìm thấy phanh, xe đang lao tới với tốc độ 140km/h…

Hồng Hà ý thức được sẽ xảy ra điều gì, cô sợ hãi phát ra tiếng thét xé gan rách phổi, vô ý thức nhào vào trong ngực Lưu Anh Nam. Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, giống như muốn tìm sự che chở của Lưu Anh Nam, vừa giống như cùng sống cùng chết với hắn.

Ngay trong tiếng thét của Hồng Hà, Lưu Anh Nam vẫn đang cúi đầu tìm phanh xe, BMW liền va mạnh vào chiếc xe màu đen kia…