Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 46: Đấu ý chí đấu mồm đấu da mặt




Cô gái tên Tiểu Nhã kia mặt đối mặt với Lăng Vân, có thể nhìn thấy tia lửa bập bùng giữa hai người, ông chủ nhỏ tên Vương Lân nọ lập tức lui sang bên, đây chẳng phải cuộc chiến gã có thể can thiệp.

Hai vị này đều là gái nhà siêu giàu, có bối cảnh người thường khó có thể tưởng tượng, chỉ có người như vậy mới có thể trở thành bạn bè, cũng là địch thủ.

Song khả năng so kè giữa hai người cũng không phải rất nhiều, xe sang biệt thự mỗi người đều có, dung mạo dáng người mỹ phẩm trang điểm quá nhàm tai, cho nên thông thường họ so với nhau chính là đàn ông.

Đàn ông lấy phụ nữ ra để khoe khoang, phụ nữ lấy đàn ông ra để làm bật, hiện tại đã trở thành mốt thịnh hành của đám đời hai, Tiểu Nhã đi thẳng vấn đề hỏi:

- Tiểu Vân, xem người này thế nào, bộ dạng có giống diễn viên rất nổi tiếng gần đây hay không, gần đây tớ rất thích đàn ông ôm mộng tưởng, một lòng theo đuổi sự nghiệp tích cực hướng về phía trước như vậy, họ luôn tràn ngập nhiệt tình, rất có động lực.

Lăng Vân nhếch miệng cười khổ:

- Tớ rất tán thưởng gu của cậu.

- Cảm ơn. –Tiểu Nhã nói:

- Tớ chỉ ký một tờ chi phiếu 800 vạn đầu tư cho anh ta, anh ta lập tức ngoan ngoãn làm sạch toàn thân cho tớ, cậu xem ngón chân tớ này, có phải rất sạch sẽ hay không?

Đúng lúc Tiểu Nhã nói lời này Lưu Anh Nam liền đi tới, nhìn thấy Tiểu Nhã giơ bàn chân trắng mịn trong đôi giày thủy tinh của mình, hắn không hề hay biết họ đang bàn luận sự phục vụ của đàn ông, chỉ cần nói tới sạch sẽ hắn lập tức cảm thấy hứng thú, chen miệng nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Cũng tạm, có điều ở bể tắm của tôi có kỹ thuật càng cao cấp hơn, chẳng những sạch sẽ mà còn sửa bàn chân và tẩy da chết!

Lăng Vân đang chuẩn bị phản kích, Lưu Anh Nam bỗng nhiên xen miệng nhất thời khiến cô nàng sụp đổ, cô ả Tiểu Nhã này đang nghĩ cách kiếm cơ hội đả kích mình, bây giờ Lưu Anh Nam vừa xuất hiện, không thể nghi ngờ sẽ là điểm tấn công tốt nhất của đối phương.

- Woa, anh chàng đẹp trai này là ai? Tiểu Vân, là bạn cậu tối nay à? Xem ra cũng rất cảm thấy hứng thú với bàn chân sạch đó! –Quả nhiên, Tiểu Nhã rất phấn chấn, chĩa thẳng mũi giáo vào Lưu Anh Nam. Nếu Lưu Anh Nam biết "sạch sẽ" cô ta nói là ý gì, thì chắc chắn sẽ không chút do dự một quyền đấm lên chiếc mũi giả độn cao của cô ả.

Lăng Vân còn chưa kịp nói gì, Tiểu Nhã đã nói ngay ý nghĩ trong lòng, có lẽ là lời thoại đã sớm nghĩ sẵn trong lòng, chờ thời cơ thích hợp nói ra, rất hiển nhiên bây giờ chính là lúc:

- Tiểu Vân thân yêu của tớ, tớ thật sự bội phục quan niệm thẩm mỹ và năng lực xã giao của cậu lắm lắm. Đương nhiên còn có sức hấp dẫn vạn người mê của cậu, cậu luôn có thể hấp dẫn những gã đàn ông cực phẩm như vậy, cậu còn nhớ lúc đi nhà trẻ không, có thằng nhóc thích cậu, thậm chí không tiếc mọi giá tặng nước tiểu của mình cho cậu làm quà tặng. Còn có lúc tiểu học, có nam sinh thầm mến cậu, thậm chí viết cậu vào trong nhật ký, tớ còn nhớ rõ nhật ký viết rằng: ngày 31/2, trời quang, mây đen che khuất mặt trời, mình và Lăng Vân cùng nhau đi vườn thú chơi, nhìn thấy cá vàng đáng yêu vô tình bị chết đuối… Còn có lúc trung học, có một nam sinh viết thư tình cho cậu, nội dung là: "tớ muốn ngủ cùng một cái hố với cậu", không ngờ thư tình đều viết sai chính tả. À, đúng rồi, còn có nam sinh thích cậu vào thời trung học kia, ngay cả làm văn khi thi cao đẳng đều viết là "nếu như Vân biết", tuy không biết nội dung nhưng lại biết là bài văn 0 điểm xôn xao khi đó. Còn có vào thời đại học, tớ nhớ vào một tiết thể dục, cậu xin nghỉ với giáo viên, bởi vì cậu "đến ngày", có nam sinh thích cậu rất quan tâm tặng Diana cho cậu…

Tiểu Nhã một hơi nói hết, thoạt nhìn hoàn toàn không giống đang hồi tưởng quá khứ, mà càng giống như đang đọc một đoạn thoại đã thuộc làu làu, hơn nữa lúc này mọi người thấy Lăng Vân dừng lại, không ít người đều vây tới, lại không ngờ nghe được tin tức như vậy. Như thế xem ra, Lăng Vân thật sự có sức hấp dẫn bất phàm mà.

Lúc này sắc mặt Lăng Vân đỏ bừng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt mình, cho dù rất giả tạo, ai cũng có thể nhìn ra sự xấu hổ và phẫn nộ trong mắt cô nàng. Nhưng cô nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, giữ nguyên phong độ, có điều bây giờ cô nàng đi cũng không được, ở cũng không xong, nói cũng chẳng được, không nói cũng chẳng xong, khó xử muốn chết.

Lúc này Lưu Anh Nam cũng đã rõ, cô ả này rõ ràng tới để vạch khuyết điểm người khác, lật lại chuyện cũ, nhớ lại việc xưa, nói chuyện thời thơ ấu, hạ thấp người khác đề cao bản thân, là thủ đoạn thường thấy nhất trong khi mọi người gặp gỡ. Nom bộ dạng xấu hổ phẫn nộ lại có lửa không phát ra được của Lăng Vân, nom bộ dạng vênh váo tự đắc, bắt chân rung ngực lắc mông của Tiểu Nhã trước mắt, Lưu Anh Nam cũng không quen nhìn, thúc thúc Lăng Vân, chỉ vào Tiểu Nhã nói:

- Cô ả kiểm tra mùi khai nước tiểu này là ai thế?

Lời này vừa ra, cả sân vốn đã yên tĩnh thoáng cái giống như ngay cả hít thở và tiếng tim đập đều biến mất, Lăng Vân lập tức phản ứng lại, cắn chặt răng nín cười, cô nàng luôn ghét người thô tục, mở miệng bẩn thỉu, nhưng cảm thấy lần này lại nói đúng lúc, có lẽ đây chính là đạo lý ác nhân cần ác nhân trị sao?

Tiểu Nhã sau phút sững sờ cũng phản ứng lại, cô ả cũng là kiều nữ một vùng trời, là nhân vật cấp cao coi đàn ông như đồ chơi, há cho phép người ta hạ nhục như thế, lập tức giận tím mặt, chỉ vào mũi Lưu Anh Nam nói:

- Anh là ai, không ngờ lại dám mắng tôi?

Lưu Anh Nam vẻ mặt vô tội xòe tay nói:

- Cô đừng nói lung tung chứ, tôi không mắng cô mà.

- Đừng nói vớ vẩn, lúc nãy anh rõ ràng nói kiểm tra nước tiểu… -Tiểu Nhã nghiến răng kèn kẹt.

Lưu Anh Nam trịnh trọng gật đầu:

- Không sai, tôi đã nói thế, nhưng nước tiểu vốn đã khai mà, tôi lại chẳng phải bác sĩ, không nhìn ra âm tính hay dương tính gì cả!

- Anh… -Tiểu Nhã tức bể phổi, vẻ mặt hung ác, phấn lót cao cấp trên mặt đều bắt đầu tróc ra. Nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Ngay lúc hai bên giằng co chẳng xong, mắt thấy sắp động thủ, Lăng Vân chuẩn bị vọt ra giải vây, bỗng nhiên đằng sau truyền tới một thanh âm trong trẻo:

- Ô, party còn chưa bắt đầu không khí đã náo nhiệt như thế, quả nhiên là nơi có mỹ nữ thì có vui vẻ mà.

Trong không khí căng thẳng này còn có người hững hờ như thế, mọi người vội vã quay đầu nhìn, chỉ thấy một anh chàng đẹp trai áo đen đang đi về phía bên này. Gã cao to đẹp trai, khí vũ hiên ngang, một bộ áo đen thẳng tuột khéo léo, trước ngực đeo vòng cổ có mặt đá hình lưỡi hái, chính là Trương công tử đời hai siêu cấp vừa mới gặp hồi sáng.

Trương công tử mặt mang nụ cười mỉm, chậm rãi đi về bên này, khí thế vô cùng mạnh mẽ, ở đây đa phần là những nhà doanh nghiệp trong thành phố, có rất nhiều người không có tư cách quen biết mẫu đời hai siêu cấp này, nhưng rất nhiều người lại đều biết gã. Họ lập tức nhường ra một con đường nhỏ, Tiểu Nhã vừa thấy gã lập tức muốn nhào tới như nòng nọc tìm thấy trứng, như chim non bay về tổ, õng ẹo nói:

- Anh đẹp giai, anh tới rồi, em bị người ta ức hiếp, anh phải trả thù cho em.

- Móa, anh đẹp giai, thật uổng cô ta gọi ra mồm. –Lưu Anh Nam toàn thân rét lạnh, nổi hết cả da gà.

Lăng Vân bên người thấp giọng nói:

- Thực ra anh cũng rất đẹp.

- Thật á? –Lưu Anh Nam mừng húm, có thể nghe thấy một mỹ nữ tuyệt sắc khen mình đẹp trai, thật là vinh hạnh lớn lao.

Lăng Vân thành thật cường điệu nói:

- Anh rất đẹp, chỉ là đẹp không rõ ràng cho lắm!