Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 69: Cuộc chiến tranh giành




Lưu Anh Nam thấy rất chướng mắt với những hành vi dùng thủ đoạn bạo lực để đè đầu doanh nghiệp, lũng đoạn thị trường như thế này, trong lòng đầy phẫn nộ nhưng cũng đành bất lực. Thời buổi này, mảng bất động sản và xây dựng như một miếng thịt thơm ngon cực kì hấp dẫn, nó mang đến cơ hội để người ta có thể phất lên nhanh chóng chỉ sau một đêm. Ai cũng muốn ngoạm lấy một miếng, không từ thủ đoạn nào cả.

Hơn nữa, những việc như vận chuyển đất cát, vét cát giữa lòng sông, khai thác khoáng sản hay đào than trong núi đều là những nghề có lợi nhuận rất cao. Phần lớn những việc béo bở này đều bị các nhóm xã hội đen có thế lực khổng lồ dùng thủ đoạn bạo lực để lũng đoạn và khống chế trong tay. Ngay cả việc xây dựng thi công cũng vậy. Để cướp lấy một công trình, việc ẩu đả tranh giành với quy mô lớn thường xuyên xảy ra.

Từng chút từng chút một, mỗi đội công trình đều có lý lịch màu đen.

Ông chú kia rất nhanh đã chấm dứt cuộc gọi, cười nói ha hả với tên đầu đinh:

-Đại ca xin chờ một chút, ông chủ của chúng tôi sắp tới đây bây giờ. Có chuyện gì anh tự mình nói với ông ấy đi.

Tên đầu đinh gật đầu một cái, hắn không thèm nể nang ai xách theo dao bầu. Còn bọn phía sau gồm hơn mười tên du côn hò hét giương oai, bộ dạng như kiểu ta đây thiên hạ vô địch. Lưu Anh Nam rất muốn hỏi bọn này, đã có thực lực và khí phách như vậy sao không đi cướp đoạt tài nguyên và đảo nhỏ ở Nhật Bản và Hàn Quốc về cho tổ quốc?

Hắn đứng không xa chỗ đó nhưng cũng không dám tiến đến chia tiền cho đám công nhân. Cục diện như bây giờ mà tự dưng lại xuất hiện một món tiền lớn, nếu không chuẩn bị chu đáo sẽ khơi dậy hung tính và lòng tham của nhóm người này. Như thế ngược lại còn đem đến cho đám công nhân phiền toái lớn hơn nữa.

Sau thời gian hút hết điếu thuốc bỗng xuất hiện mấy chiếc xe minibus. Động cơ xe nổ ầm ĩ, đội xe lao vun vút đến tạo nên từng trận cát bụi bay mù mịt, trông không khác gì một nhóm bộ đội thiết huyết ở tiền tuyến.

Mấy chiếc xe lao đến như cuồng phong rồi dừng lại ngay trước mắt đám xã hội đen này. Cánh cửa ở vị trí lái xe của chiếc xe thứ nhất vừa mở ra, Lưu Anh Nam nhìn thấy đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đen cao chừng 8cm. Gót giày vừa nhọn lại vừa dài nom như một lưỡi lê sắc bén. Ngay sau đó đập vào mắt là chiếc mắt cá chân tinh tế mềm mại, phía trên là cặp đùi thon dài đẹp đẽ được ôm gọn trong một chiếc juýp màu đen bó sát người.

Cô gái nhảy xuống xe, cặp nhũ phong no đủ bị bao vây bởi áo lót khẽ rung lên. Mái tóc dài màu vàng cuộn sóng như tỏa hào quang, mắt phượng mày ngài, mũi cao xinh xắn, đôi môi đỏ mọng trơn bóng. Đây đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc nhưng lại mang vẻ mặt vô cùng hung ác. Thêm vào đó là sự bá đạo và tàn nhẫn khiến người khác không dám nhìn lâu, nhất là trên tay cô nàng còn đang lăm lăm một khẩu súng săn hai nòng.

Lưu Anh Nam không ngờ được có thể gặp lại chị Hai Thường Đình ở đây. Bọn họ đã từng có quan hệ hợp tác, cũng có thể coi là người quen biết.

Có điều chị Hai Thường Đình lúc này không rảnh mà để ý đến hắn. Tay cầm súng săn, họng súng lạnh như băng nhắm ngay vào đầu tên đầu đinh kiêu ngạo phía đối diện. Đội xe minibus phía sau chị Hai cũng có hơn mười tên du côn xăm rồng xăm phượng nhảy ra, toàn một lũ hung thần ác sát, số lượng lại nhiều gấp đôi đối phương, nhanh chóng bao vây bọn chúng lại.

Đám đối diện cũng có chút luống cuống, rõ ràng bọn họ không ngờ được bên kia lại gọi tới một đám người như vậy. Đây là khu vực tương đối hỗn loạn, từ lúc di dời đến bây giờ đã xảy ra vô số lần đánh nhau chỉ vì tranh đoạt chuyện làm ăn. Tất cả mọi người đều không lấy làm ngạc nhiên. Chị Hai cầm súng lạnh lùng nói:

-Tao là Thường Đình, bọn mày đã nghe danh chưa?

Bây giờ các vị lão Đại có thực lực, có địa vị nhiều lúc chẳng cần động thủ, trực tiếp nói tên mình đã có thể giải quyết xong vấn đề. Nhất là kiểu báo danh như thế này còn mang theo súng, đối phương cho dù không biết thì giờ cũng đã biết rồi.

-Ai ya, chị Đình uy phong quá. Xã hội hiện đại mà chị lại công khai mang súng săn, loại súng bị quản lí một cách nghiêm ngặt thế này làm cho em sợ chết đi được. Chắc em phải thực hiện đúng nghĩa vụ của công dân gương mẫu đi báo cảnh sát thôi. –Đúng lúc này, giọng điệu õng ẹo của một cô gái từ bên ngoài truyền tới. Xuất hiện là một cô gái với dáng người cao gầy, mặc quần áo bó sát lộ ra vẻ khỏe khoắn, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp. Cô gái ấy có một đôi mắt phượng câu hồn quyến rũ, trên tay cầm điếu thuốc lá loại dành cho phụ nữ, trên mu bàn tay xăm hình một cái đầu ma quỷ đang nhe răng nanh.

Chị Hai Thường Đình cười lạnh một tiếng, buông khẩu súng trên tay xuống, rõ ràng cô nàng này quen biết ả đàn bà trước mắt:

-Chị đây đang nghĩ không biết ai gan to dám đến cướp chuyện làm ăn, hóa ra là con mụ hồ ly tinh lẳng lơ nhà ngươi. Sao nào, cưng không đi bám lấy các vị đại gia mà lại nhảy vào khu công trường này, có phải vì một tên đàn ông chưa đủ làm cưng thỏa mãn nên phải đến công trường tìm mấy anh giai công nhân khỏe mạnh để an ủi trái tim dâm đãng của cưng à?

Lưu Anh Nam vừa nghe xong mấy câu này của cô nàng, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Không hổ là dân lưu manh chuyên lăn lộn trên đường, mở miệng nói chuyện là không lưu tình, bất kể nam nữ. Ả đàn bà lẳng lơ phía đối diện cũng không để ý, ả vẫn cười cợt như trước và nói:

-Đúng rồi đấy, em đến đây để tìm đàn ông. Chị Đình thì sao, có phải cũng giống em hay không?

Thường Đình hừ lạnh một tiếng:

-Cô bớt nói nhảm đi, tôi không rảnh nói chuyện nhảm nhí với cô. Công trình này là của tôi, cô thức thời thì mang theo người của mình cút đi, bằng không tôi nhất định diệt bọn cô.

-Ai ya, chị Đình thật oai phong nha! –Cô ả lẳng lơ tiếu ý dịu dàng nói:

-Nói thật thì em tới đây cũng không phải để cướp chuyện làm ăn. Chủ yếu là đến để nói cho chị Đình một tiếng, một thế lực khổng lồ đã nhắm trúng công trình này rồi. Em nói thẳng cho chị biết là thế lực này chị không động được đâu. Hơn nữa bọn họ đã quyết tâm muốn giành bằng được chỗ này, nếu chị không muốn gặp rắc rối thì nhanh chóng rút lui, không cần quan tâm đến bất cứ việc gì ở chỗ này nữa, bằng không thì…Chị Đình hình như còn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai đúng không? Em khuyên chị tốt nhất an phận làm một người con gái bình thường, cảm nhận khoái lạc do tụi con trai đem lại đi.

-Được. –Chị Hai nghiêm túc nói:

-Nếu cần tìm đàn ông thì ta sẽ tìm cha cô, sau đó bắt cô gọi ta là mẹ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đám anh em đứng đằng sau chị Hai cười rũ rượi. Còn ả lẳng lơ trong nháy mắt sầm mặt lại, nhóm du côn đứng bên cạnh nắm chặt đạo cụ trong tay như sắp sửa động thủ. Có điều thực lực hai bên có sự chênh lệch rõ ràng, cô ả bình tĩnh nói:

-Được. Chị Đình rất uy phong, em không đấu lại được chị. Nhưng thế lực kia nhất định phải giành được công trình này, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Chúng ta cứ chờ xem.

Nói xong ả lẳng lơ giơ tay ra hiệu, đám anh em đứng phía sau cô ả đang khiêu khích chị Đình liền xám xịt rời đi. Chị Hai cũng chuẩn bị rút lui thì bị ông chú đội mũ bảo hộ kia chặn lại. Hắn chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp kém mình rất nhiều tuổi nhưng lại rất bá đạo này, sau đó cung kính gọi một tiếng:

-Chị Đình, đám người này đã đến đấy bốn lần trong tuần. Mỗi lần đến đều ra tay làm bị thương mấy anh em chúng tôi. Bây giờ bọn họ đã rút lui nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chúng tôi đều là kẻ đi làm thuê, đốc công lại bị tai nạn xe cộ rồi. Nếu bị thương trong trường hợp này thì không được tính là tai nạn lao động, còn ảnh hưởng đến công việc đang làm. Cho nên xin chị Đình đã giúp thì giúp cho trót, lưu lại mấy vị đại ca này cho chúng tôi tăng thêm can đảm chặn lại bọn hung thần.