Đích Nữ Bình An

Chương 13




"Còn sống, vẫn còn sống." Có binh lính ở phía trước một khe suối phát hiện đoàn người rước dâu cùng tân nương trong một sơn động (hang núi), đều bị trói chặt không thể động đậy, chỉ là bị đói bụng một ngày với bị chút kinh sợ, còn lại không có gì đáng ngại.

"Lần này Sa Lang dẫn người phục kích đội ngũ của Bá Hiên, không ngờ lại một đường theo vào Kinh Thành." Từ kinh thành chạy tới, Quý Tĩnh An rất nhanh dẫn người giải cứu đội rước dâu bị bọn Dung Bình bắt, "Mấy tháng nay kinh thành vẫn luôn điều tra, đem bắt bảy tám người của Sa Lang, không nghĩ tới vẫn để cho Sa Lang chạy thoát. Người tới thôn trang thành Nam tiếp ứng cho Sa Lang lần này, cùng với bọn người vào kinh thành trước đây là hai nhóm. May là bọn chúng vì cứu người nên sợ nhiều phiền toái, không thương tổn đến tính mạng của người khác, chỉ bắt đi nhốt ở trong sơn động."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Bình An suy sụp tựa vào gối mềm, nhận lấy ly nước mà Tĩnh An đưa cho nàng, chỉ cảm thấy tay vẫn còn như nhũn ra. Nghĩ tới Tĩnh An mới vừa chạy đến nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi Tô Bá Hiên mang về, chật vật không chịu nổi, mặc bố y rộng thùng thình, nửa gương mặt vừa đỏ vừa sưng, cổ cùng cánh tay còn có vết máu, thật sự làm cho Tĩnh An sợ hết hồn, lập tức tiến lên chặn ngang đoạt lấy Bình An từ Tô Bá Hiên, ôm nàng vào trong viện, luống cuống tay chân kiểm tra thương thế của nàng, hoàn toàn quên cả đám binh lính vẫn còn đóng giữ ở bên ngoài, làm Bình An túng quẫn đến hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

"May mà muội tỉnh táo, biết phái người đến Tân Khẩu báo tin, nếu không chỉ sợ đợi ta nhận được tin tức chạy tới, còn không biết sẽ thành tình cảnh như thế nào đâu." Lúc này Tĩnh An nhớ tới vẫn còn hối hận không thôi, "Nếu không phải là cả đêm muội không về, chúng ta còn không biết phía bên muội xảy ra chuyện đâu. Sau đó nửa đường gặp người mà Hầu Gia phái tới báo tin, mới biết đã xảy ra chuyện như vậy. Nhắc tới lần này thật may có Hầu Gia kịp thời cứu giúp, muội phải cảm tạ người ta thật lớn đó."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

"Kkhông phải là hắn lập được công sao." Bình An nhỏ giọng nói thầm một câu.

Tống ma ma trải qua náo loạn như vậy, nhất thời vừa kinh sợ lo lắng vừa vui mừng, cũng không dám trì hoãn thêm, không để ý đến tân nương còn chưa tỉnh hồn, kéo Tống Đại Ngưu đến đại đường, bái thiên địa rồi kính trà mừng, nhanh gọn coi như đã cưới nàng dâu qua cửa, lúc này Tống ma ma mới vỗ ngực an tâm, đúng là việc tốt thường hay gặp trắc trở, may mà giờ cũng coi như đã hoàn thành rồi. Lại nghĩ tới để cho tân nương nhanh chóng đi kính trà Bình An, nghĩ đến Bình An vì uống ly trà này mà thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng mất rồi, hôm nay ở lại thôn trang cũng uống không được ly trà này còn không trở về được nhà, Tống ma ma liền áy náy một hồi, vì nhi tử của mình đón dâu nên mới mang lại nhiều phiền toái như vậy.

Về phần đám người Bắc Mạc kia, tất cả đều giao do Tô Bá Hiên xử lý, hắn hồi báo lên trên chuyện đã để cho Sa Lang chạy thoát thế nào mà cũng không liên quan đến Bình An, Bình An liền muốn sớm một chút uống trà hỉ, tặng bao tiền lì xì rồi cùng Tĩnh An về nhà, sớm đã đem chuyện Tĩnh An muốn nàng phải hảo hảo cảm tạ Tô Bá Hiên quẳng ra sau đầu.

"Tiểu thư, thiếu gia đang ở tiền thính (phòng phía trước) bái biệt Hầu Gia, gọi người đi qua đó để nói tiếng cảm ơn với Hầu Gia." Thúy Hồng gấp gáp, Hầu Gia người ta phải trở về Tân Khẩu rồi, đến đây để nói một tiếng với thiếu gia Tĩnh An, thiếu gia Tĩnh An cũng đã cho người đến thúc giục mấy lần, bảo Bình An tốt xấu gì cũng phải đi qua nói cảm tạ, phải biết rằng lần trên thôn trang này, đây chính ân nhân của tiểu thư đó, cũng không biết nàng làm chuyện gì mà lại không chịu qua đó.

"Tiểu thư, người nhanh lên một chút, người ta nói đi là đi đó." Thúy Hồng nói hết lời cuối cùng cũng lôi kéo được Bình An từ trong nhà đi ra ngoài.

"Ta không đi, một tiểu cô nương như ta đi tiền thính gặp gỡ một đại nam nhân thì coi ra gì nữa, ta thẹn thùng, ta xấu hổ." Bình An vừa muốn tránh thoát vừa viện cớ.

"Ai nha tiểu thư, người còn chưa có cập kê đâu, người ta coi người là cô gái nhỏ, có cái gì mà thẹn thùng với không thẹn thùng? Bình thường ở trong phủ không phải là người đều vui mừng lao đi Tiền viện hậu viện sao?"

"Muốn đi thì tự ngươi đi đi."

Hai người ở phía sau lôi lôi kéo kéo, hoàn toàn không chú ý tới trước mặt là Quý Tĩnh An đang đưa Tô Bá Hiên ra cửa, thấy phía sau ồn ào, hai người dừng chân lại nhìn một hồi lâu.

Không nghĩ tới nàng cũng sẽ xấu hổ? Trong lòng Tô Bá Hiên bất giác thấy buồn cười, hắn nhớ lúc mới tìm được nàng ở chân núi, mặc dù nhìn vô cùng nhếch nhác nhưng nàng vẫn rất quật cường, lúc đầu còn kiên trì không chịu cưỡi cùng một con ngựa với hắn, đều giống bộ dạng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, dù sao vẫn không chịu hòa nhã nói chuyện với hắn, thì ra là lòng tự ái của cô gái nhỏ đang tác quái.

"Bình An." Tô Bá Hiên khẽ mỉm cười, tiến lên chủ động chào hỏi.

Bình An hơi ngẩn ra, tiếng "Bình An" này lại làm cho nàng có cảm giác như đã cách cả một đời, tựa như tiếng "Bình An" này nàng đã đợi cả một đời mà giờ rốt cuộc cũng đã tới, tại sao có thể có cảm giác kỳ quái này? Quay đầu lại đón nhận đôi mắt lấp lánh như sao trên trời của Tô Bá Hiên, đúng rồi, nhất định là bởi vì hắn là ca ca của Tô Bá Xông, làm cho nàng sinh ra ảo giác, cũng tại kiếp trước nàng có vướng mắc quá sâu với Tô Bá Xông.

"Thân thể ngươi khá hơn chút nào không?" Tô Bá Hiên thấy Bình An thì tim đập có chút nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia một nửa là trắng, một nửa là hồng, không nhìn ra nàng có đỏ mặt xấu hổ hay không.

"Ừ, khá hơn chút rồi." Bình An tức giận đáp.

"Hầu Gia, ngươi đừng trách móc, muội tử nhà ta từ nhỏ được nuông chiều nên sinh hư, không có phép tắc quy củ. Thế nào mà càng lớn lại càng không có lễ nghĩa, còn không cám ơn Hầu Gia đã cứu mạng." Phía sau những lời này là nói với Bình An.

Bình An lười biếng hướng Tô Bá Hiên thi lễ một cái, qua loa cảm tạ ơn cứu mạng của hắn.

Tô Bá Hiên bao dung nở nụ cười với Bình An, rồi hướng Tĩnh An nói: "Quý huynh, ta xin cáo từ trước. Cuối năm lúc ta hồi kinh báo cáo công việc, đến lúc đó sẽ thoải mái trò chuyện với Quý huynh cùng Quý bá phụ."

Tĩnh An chắp tay đưa tiễn, đợi Tô Bá Hiên đi xa mới xoay người dùng ngón tay chọc chọc cái trán của Bình An: "Muội nha!"

"Bình An của ta, mau để cho vi nương xem một chút. . . . . ." Bình An mới vừa xuống xe ngựa liền bị Quý phu nhân ôm vào trong ngực, còn chưa có ôm được một lát đã lại bị kéo ra một khoảng cách, trên dưới quan sát nàng một hồi, "Mặt mũi này là thế nào vậy? Có phải mặt mày hốc hác đi rồi không? Trên cổ cũng có vết thương, nhanh chóng đi mời đại phu đến! Đều do vi nương không tốt, là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không nên để cho con một mình đi đến nơi xa như vậy."

Mặc dù Quý phu nhân quá mức khẩn trương, nhưng trong lòng Bình An vẫn thấy ấm áp, trừ mẹ ruột ra còn ai vào đây sẽ lo lắng quan tâm nàng như vậy chứ.

Tất cả mọi người giống nhau đều nhìn nàng như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ cửa chính đến hậu viện trong phủ, dọc theo đường đi thỉnh thoảng còn có người chạy đến thăm hỏi vài lời, còn có người nhân cơ hội lộ vẻ lệ nóng doanh tròng quỳ xuống đất tạ ơn thần phật, chỉ còn kém ngày ngày muốn dâng hương cầu phật. Bình An cũng không cảm thấy phiền, ngược lại cảm thấy rất thân thiết chân thật, cảm thấy đây mới là cuộc sống mà nàng quen thuộc, là nơi mà nàng có thể kiểm soát.

Đến buổi tối thì Quý Hoài Trung gọi một mình nàng vào thư phòng, bảo nàng nói tỉ mỉ lại tình huống lúc đó.

"Ngươi muốn chặn đường mà không ai ngăn cản ngươi sao?" Quý Hoài Trung híp mắt lại tra xét Bình An.

"Có a. Có vài người trong thôn cũng không thuận theo, không đồng ý chặn đường, nhưng lúc đó tình huống khẩn cấp như vậy, đâu có nhiều thời gian so đo cùng bọn hắn chứ, con lập tức gọi Triệu Ngũ đem mấy người làm ầm ĩ đó tạm giữ vào phòng chứa củi, nên không người nào dám náo loạn nữa."

"À." Vẻ mặt của Quý Hoài Trung vẫn ôn hoà, "Vậy từ đâu mà ngươi biết được người Bắc Mạc hung ác thành tính, nhìn thấy người trên thôn thì sẽ tàn sát?"

Bình An suy nghĩ một chút nói: "Có mấy lần nghe được người làm kín đáo nói tra xét được mật thám ở Kinh Thành, lại nhắc tới Bắc Mạc, phần lớn nói Bắc Mạc là nơi cằn cỗi, người ở đó đa số là hung hãn tàn bạo, vả lại cực ghét người Trung Nguyên, một khi có chiến tranh xảy ra Bắc Mạc chắc chắn sẽ tàn sát thôn, thiêu đốt thành."

"Hừ! Cũng chỉ là lời đồn! Cửa thôn Đông bị phá ra trước, tại sao ngươi không nghe Triệu Ngũ nói, dọn dẹp những con đường khác để chạy trốn?" Sắc mặt của Quý Hoài Trung đã có chút thay đổi, Bình An nhìn sắc mặt, biết đây chắc chắn không phải là đang khen ngợi nàng.

"Lúc đó con chỉ một lòng muốn trì hoãn thời gian, cũng không có dự định dẫn người chạy trốn, phụ nữ trên thôn trang cùng các thôn xung quanh lại rất nhiều, mang các nàng lên núi thật sự rất nguy hiểm, cho nên. . . . . ."

"Cho nên ngươi liền lấy tính mạng của bọn họ để đánh cuộc?” Sắc mặt của Quý Hoài Trung trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết binh gia (người dụng binh) đại kỵ nhất chính là tự tuyệt đường lui không? ! Ngươi có nghĩ qua hay không, nếu như Bá Hiên không kịp thời chạy tới, ngươi sẽ gặp phải hậu quả gì? Ngươi không những võ đoán một mình mà còn ngang tang hành động, ngươi tự tiện nhốt người như vậy thì có khác gì với những ác bá thân hào nông thôn kia? !"

Từ trước đến nay Bình An chưa bao giờ thấy qua Quý Hoài Trung nghiêm khắc quát mắng nàng như thế, biết ông thật sự nổi giận, cũng không dám không mạnh miệng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con cũng là bị dọa sợ, nhất thời không có chủ ý."

"Không có chủ ý? Ta lại thấy ngươi có rất nhiêu chủ ý đấy. Ngày trước ngươi điêu ngoa một chút cũng không sao, cũng sẽ không lấy mạng người ra để chơi đùa, nhưng hôm nay lá gan ngày càng lớn, cái gì cũng thích tự chủ trương, chuyện của Lâm di nương lần trước ngươi còn không tự kiểm điểm? Ta thấy là cấm túc ngươi quá ít, về sau tuyệt đối không thể nuông chiều ngươi nữa, quả thật là vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung)."

“Con. . . . . ." Bình An hiếm khi thấy Quý Hoài Trung phát hỏa lớn như thế với nàng, nhất thời có chút á khẩu, "Con biết rõ sai lầm rồi. . . . . ."

"Hừ” Bình ổn lại cơn tức, Quý Hoài Trung lại hỏi: "Ngươi nói ngươi nghe thấy bọn họ nói phía Bắc của Xích Giang?"

"Bọn họ nói chuyện dùng tiếng của Bắc Mạc, con nghe không hiểu lắm, chỉ là mơ hồ nghe được một từ giống như Xích Giang vậy." Bình An vừa nhớ lại vừa khẳng định nói.

"Phía Bắc Xích giang, qua Điền Châu, Nguyên Hóa, chính là ranh giới Bắc Mạc, trái ngược đường đi của bọn họ. Nhưng Sa Lang luôn giảo hoạt đa đoan, hành động sẽ không theo lẽ thường, cho dù bố trí con đường thẳng tốt đẹp cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện xấu gì đâu, một khi để cho hắn trốn về được Bắc Mạc thì Đại Lương ta gặp họa lớn rồi."

"Tại sao triều đình không ra lệnh chiêu hàng, miễn là đáp ứng điều kiện mà Bắc Mạc yêu cầu, để cho bọn họ quy thuận thì cũng không phải là không thể nào a." Bình An biết, vào Kiến Khang năm thứ mười thì Bắc Mạc sẽ quy thuận triều đình, mà đến lúc đó thiên hạ sẽ chia làm bốn thế lực, Trần, Lương, Vệ, Tề, bốn chân đỉnh lập, mà đối thủ chân chính của Đại Lương là Trần quốc, hiện nay Bắc Mạc thường xuyên quấy rầy Đại Lương cũng là do Trần quốc chỉ điểm, trong kiếp trước, trận chiến Xích Giang vào năm Kiến Khang thứ mười bốn chính là một trận giao chiến quy mô cực lớn của hai nước Lương, Trần, chính trong trận đại chiến đó mà Quý Tĩnh An sống chết chưa biết, tung tích không rõ.

"Hiện nay thế lực của Bắc Mạc đang lớn mạnh, đâu chịu quy thuận." Quý Hoài Trung than thở lắc đầu một cái, "Nếu thật sự có thể không hy sinh người nào mà chiêu hàng được bọn họ, thì dân chúng cũng tránh được bao nhiêu nỗi khổ của chiến loạn."

Bình An cũng đi buông tiếng thở dài theo.

Từ đó về sau, Bình An thường hay xem một chút sách địa lý hay sách tạp ký (ghi chép việc vặt vãnh), ngoại trừ để mở rộng tầm mắt thì cũng muốn hiểu rõ hơn tình thế của thiên hạ, thỉnh thoảng còn tìm Tĩnh An mượn đọc một chút sách sử ký (ghi chép lại lich sử) để hiểu rõ hơn về những chuyện đã xảy ra trong triều đại trước. Còn thường xuyên lấy mấy quyển sách thuốc mà Lưu thái y chuẩn bệnh cho cô cô còn lưu lại ra để sao chép, chỗ nào không hiểu thì sẽ đánh dấu lại để Quý Hoài Trung mang đi đưa cho Lưu thái y để ông ấy chỉ điểm, nàng tinh tường nhớ rõ vào Kiến Khang năm thứ chin, cũng chính là sang năm, trong số những vùng đất mới sẽ bộc phát bệnh dịch có quy mô rất lớn, chính là trong kiếp trước phụ thân bị phái đi xử lý tình hình bệnh dịch mà nhiễm bệnh qua đời, nhưng kỳ thật phương pháp chữa bệnh dịch cũng không quá khó khăn, lúc ấy do Lưu thái y tìm được thuốc giải khống chế tình hình bệnh dịch, nàng muốn học một ít của Lưu thái y, chung quy cũng sẽ có ích.

Trừ lần đó ra, Bình An bảo người làm cho nàng một cái roi Cửu Triết (roi có chín đốt), không có việc gì làm thì sẽ ở trong viện vung vẫy vài cái, nói là muốn rèn luyện cho cơ thể khỏe mạnh, tất cả mọi người đều nghĩ nàng bị chuyện lần đó dọa cho sợ, dáng vẻ giống như là ‘một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng’ vậy. Bất quá về sau Quý Hoài Trung thấy bộ dáng nàng không giống như đang đùa giỡn mà lại rất nghiêm túc, liền thoáng chỉ điểm cho nàng, sau lại mời sư phụ đặc biệt dạy nàng luyện Cửu Tiết roi, nghĩ thầm để cho nàng vận động nhiều cũng tốt, lại đang là lúc đang lớn, luyện tập chăm chỉ về sau cũng ít ốm đau hơn. Chỉ dặn dò nàng tuyệt đối không thể gây chuyện sinh sự, nếu không tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.

Rất nhanh đã đến mùng hai tháng chín, ngày đại thọ bốn mươi tuổi của Thượng Thư phu nhân, đừng nói dòng dõi quý tộc trong kinh thành, ngay cả hoàng thượng cũng phái người đưa lễ vật chức mừng tới, một nhà của Bình An đã sớm đến phủ Thượng Thư để chúc mừng.

Tú Bình thì lại nôn oẹ rất nhiều, sáng sớm ngủ dậy đã ói ra một trận, lại vừa nôn một trận ở trên xe ngựa, vốn chuẩn bị thức ăn cho nàng ở trên xe thì giờ cũng vô dụng, khí sắc có chút tái. Bình An cùng ngồi chung một chiếc xe với nàng ấy, bởi vì trên đường vừa đi vừa nghỉ nên có chút kéo dài, đến khi đến cửa hông của phủ Thượng Thư thì đã có không ít xe ngựa dừng ở bên ngoài, tất cả đều là nữ quyến tới chúc mừng, người làm của phủ Thượng Thư đều tiếp đón đâu ra đấy, có đôi tỷ muội nhỏ tuổi thiếu kiên nhẫn nên dứt khoát nhảy xuống xe, hai người chậm rãi thành thạo đứng lên trước cửa hông, đợi đến khi được nghênh đón vào phủ thì mỗi người đều mặt mày hồng hào, không có nửa phần trúc trắc nào.