Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 57: Tự kỷ cũng là bệnhTự kỷ cũng là bệnh




Tiếng nói Thượng Quan Khinh Vãn đè thấp rất nhiều, khoé môi vẻ ra một nụ cười tà mị xấu xa càng sâu :”Công tử đừng giả bộ hồ đồ, ngươi không phải là nhục trong rừng Ngưu lang sao? Tam hoàng tử là khác của ngươi, khi hai người ở cùng nhau, ai làm công, ai là thụ a?”

Một lời nàng vừa xuất ra, tuấn nhan của Bạch Hoa Trần lập tức liền đen kịn.

“Ngươi là một cô nương khuê nữ, mấy chuyện vô vị này là từ đâu học được? Ai nói với ngươi ta cùng tam hoàng tử trong lúc đó là… Là loại quan hệ này?” Bạch Hoa Trần cắn răng, yết hầu gằn từng tiếng nói ra.

“Bạch công tử đây là thẹn quá hoá giận sao? Yên tâm, bổn tiểu thư tuyệt sẽ không đem chuyện của ngươi cùng tam hoàng tử truyền ra đâu, ta cũng chỉ là tò mò thôi, cho nên mới thuận miệng hỏi vậy thôi.” Thương Quan Khinh Vãn giận quá hoá cười :”Tam hoàng tử cũng đã thừa nhận trước mặt bổn tiểu thư, ngươi cũng đừng cảm thấy xấu hổ, loại chuyện này cũng rất bình thường nha, chỉ là có chút đáng tiếc…”

“Lời này thật sự là do tên tiểu tử Nam Cung Nguyên Thác kia chính miệng nói cho ngươi?” Con ngươi thâm thuý của Bạch Hoa Trần như muốn phun ra lửa, bất quá trong ánh mắt cũng xẹt qua một tia nghi ngờ, dừng lại một chút, mới từ từ lên tiếng :”Đồ khốn kia còn nói cái gì với ngươi?”

Khoé môi Thượng Quan Kinh Vãn thuỷ chung duy trì nụ cười như hoa lúm đồng tiền, nàng yên lặng quan sát biểu tình trên mặt hắn, người dám mắng tam hoàng tử là đồ khốn, trong thiên hạ cũng không có mấy người đi? Có thể thấy quan hệ hai người này cũng không bình thường nha, thời gian ở cùng nhau nhất định cũng không ngắn, ái tình bắn ra bốn phía rồi a!

“Hắn chỉ là kêu ta thay hắn giữ bí mật, cũng không có nói gì khác!” Thượng Quan Khinh Vãn thản nhiên nói.

“Giữ bí mật? Quan hệ ta cùng hắn còn có thể dùng được từ giữ bí mật sao?” Bạch Hoa Trần hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lướt qua một tia dị sắc.

“Bạch công tử đừng kích động, tam hoàng tử hắn cũng là có nỗi khổ, dựa vào thân phận hắn mà nói, chuyện này nếu làm sáng tỏ, đối với hai người các ngươi đều không có chỗ gì tốt, vậy không bằng cứ bảo trì hiện trạng như bây giờ, mọi người đều vui vẻ tiêu dao.” Thượng Quan Khinh Vãn ưu nhã bước về phía trước, đi về phía cửa phòng.

“Ngươi… Sẽ không vì bản… Công tử…” Tiếng nói của Bạch Hoa Trần từ phía sau truyền đến, hắn còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại dừng lại, hắc tuyến trên trán ẩn ẩn xuất ra, một mạch vừa rồi, thiếu chút nữa hắn lại nói lộ ra hết.

Thượng Quan Khinh Vạn ngoài đầu nhìn lại cười, thấy hắn nặng nề đánh một quyền lên vách tường, không khó nhìn ra tâm tình hắn rất tệ, nàng vẫn là nên an tĩnh rời đi mới tốt, cho hắn một chút không gian riêng tư, để cảm xúc hắn bình phục lại cho thật tốt.

--- ---------dãy phân cách hoa lệ---- ------

Thượng Quan Khinh Vãn trở lại đại đường, mấy vị thần y đều sốt ruột chờ nàng, nhìn thấy nàng trở lại liền ùn ùn kéo tới, Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt công bố kết quả chuẩn đoán của nàng.

Cặp mắt xinh đẹp của Ngàn Cốt thần y lộ ra vài phần hoài nghi :”Tự kỷ là loại bệnh gì chứ? Thân thể suy yếu là bệnh, cảm xúc tinh thần không tốt, cũng có thể là bệnh sao?”

Mấy vị thần y còn lại cũng đều liên tiếp gật đầu, mọi người nhập y đã nhiều năm rồi, có y thuật cao siêu, dân chúng phong hào bọn họ là thần y, nhưng tại sao hôm nay đến nơi này, thì liên tục hỏng chuyện, thật là khó hiểu mà.

“Có lẽ trong mắt các người không tính là bệnh, nhưng ở nơi ta nó chính là bệnh, bệnh không chỉ trên thân thể bệnh nhân, mà còn ảnh hưởng đến tinh thần tâm lý của họ, loại này chính là bệnh về tinh thần, cùng tâm lý khoẻ mạnh của nàng có quan hệ. Nhưng mà chỉ cần có người quan tâm, dùng nhiều thời gian điều trị, phối hợp uống thuốc, là có thể khỏi hẳn.”