Đích Nữ Nhà Nghèo

Chương 13: Phi Vân




Editor: Melodysoyani

Thái tử bị bệnh hai ngày, Giang Cảnh Nghiên cũng hầu hạ hắn hai ngày. Về phần thể nghiệm làm nha đầu, có thể nói là cực kỳ kém.

Chờ sau khi Thái tử đi vào triều như thường, Giang Cảnh Nghiên lại nhàn rỗi, nàng dùng hai ngày vất vả này đổi lấy cơ hội được ra phủ một lần. Chưa từng nghĩ tới, nàng mới ra cửa Đông Cung, đã nhìn thấy một bóng người đứng lẻ loi ở một góc cách đó không xa, trông rất hèn hạ.

Nhìn kĩ một chút, nàng mới phát hiện là  người quen biết cũ.

Đồng thời, Lưu Thành tránh bên góc kia cũng thấy được Giang Cảnh Nghiên đi ra từ trong Đông Cung, nhấc chân bước hai bước, dừng lại do dự một lát, sửa đầu tóc hỗn loạn lại, cười hì hì vội vàng chạy qua.

Giang Cảnh Nghiên vốn không muốn để ý đến hắn, mới xoay người, lại nghe phía sau “Phịch” một tiếng, lúc quay đầu lại  Lưu Thành đã quỳ xuống khóc lóc.

“Chao ôi, ngươi làm gì vậy?” Nàng thấy phiền lòng vì kẻ không da không mặt làm ầm ĩ này.

Lưu Thành vẫn quỳ gối không đứng dậy: “Cảnh Nghiên, nàng  cứu ta đi, hãy nể tình  hai nhà chúng ta, không, là tình cảm ngày xưa giữa chúng ta mà xem xét lại, nàng cầu xin Thái tử  giúp ta được không?” Vừa nói, hắn ta vừa nắm sấp xuống định ôm chân của Giang Cảnh Nghiên, lại bị Như Ngọc một cước đá bay.

Sức lực của Như Ngọc lớn bao nhiêu, Giang Cảnh Nghiên biết rõ.

Từ lúc Lưu gia đến từ hôn, nàng và Lưu Thành đã không còn quan hệ gì nữa. Về chuyện Lưu Thành đến cầu xin, nàng vừa không quan tâm, vừa không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, nàng không đi bỏ đá xuống giếng đã là may lắm rồi.

Mới đi hai bước, Lưu Thành phía sau đột nhiên hô to một tiếng: “Cảnh Nghiên, ta có thể cứu phụ thân của nàng!”

Nàng dừng lại.

~~

Trong quán trà

Giang Cảnh Nghiên không có tâm tư uống trà với Lưu Thành, cách một gian phòng, trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngươi phạm phải chuyện gì?”

Lưu Thành nghe Giang Cảnh Nghiên hỏi  mình, trong lòng cảm thấy việc này đã thành, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở không cảm thấy có chút xấu hổ nào:“Thật ra cũng không có gì, mấy ngày trước ta thu nhận một nha đầu, kết quả mệnh nàng ta không tốt nhảy xuống giếng, bây giờ phụ thân của nàng ta muốn vu cáo ta hại chết  nàng, ta thực sự  rất oan uổng.”

Cộng hai đời lại, Giang Cảnh Nghiên gặp qua Lưu Thành ba lần, hôm nay cũng coi như là thêm một lần, nàng chỉ nghe nói về Lưu Thành, nhưng cũng chưa từng có gièm pha. Có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa tới nông nỗi bắt đầu lung lay.

Lại xem sắc mặt  của Lưu Thành, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm: “Nếu không phải ngươi hà khắc với người ta, người ta sẽ nhảy xuống giếng sao?” Thôi ma ma nói không sai, ừm, nam nhân không phải là người tốt.

“Nàng ta vốn không muốn……” Phát hiện mình nói lỡ miệng, Lưu Thành lập tức đổi lời nói: “Sao ta có thể khắt khe với nàng ta chứ, nàng còn không hiểu ta sao.”

Nàng vốn tưởng rằng  mình thật hiểu rõ, nhưng sự thật vẫn luôn lừa nàng.

Thấy Giang Cảnh Nghiên không nói lời nào, Lưu Thành  bắt đầu ca lại bài tình cũ:“Cảnh Nghiên, nàng còn đang trách ta sao. Lúc trước ta thà chết cũng không chịu từ hôn, đều do ta không biết cố gắng, mới quỳ ba ngày đã hôn mê, trưởng bối trong nhà lập tức lừa ta tới từ hôn.” So với nước mắt của Thôi ma ma, Lưu Thành càng dễ dàng chảy hơn, vì đạt tới hiệu quả của hối hận, hắn còn tự bấm chặt hai bàn tay:“Thật ra như vậy cũng tốt, nàng xem nàng bây giờ đi, không phải cũng theo Thái tử sao, chỉ cần nàng được yêu thương……”

“Lưu Thành!” Giang Cảnh Nghiên nghe không nổi nữa, nàng quát: “Ngươi và ta vốn  không có tình cảm, ngươi cũng đừng có Cảnh Nghiên Cảnh Nghiên nữa nghe thật khiến người ta ghê tởm. Còn nữa, ta và Thái tử vô cùng trong sạch, không cần ngươi lắm mồm. Nếu Lưu gia các ngươi đã đáp lên thuyền lớn của Mộc Vương, bây giờ cần gì phải tới cầu ta, đi tìm Mộc Vương không phải sẽ càng dễ sao!”

Nàng xem như đã rõ ý tứ trong thư của đệ đệ, thì ra bọn họ đã nhìn lầm Lưu Thành, hiện tại thấy rõ, càng không có ý muốn dính tới.

Có lẽ Lưu Thành không nghĩ tới Giang Cảnh Nghiên sẽ nhắc tới Mộc Vương, giật mình mà nói: “Sao nàng biết Mộc Vương, hay là?”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Đã không thể tiếp tục nói tiếp nữa, nàng cũng không muốn hợp tác với tiểu nhân, lúc nào bị cắn ngược lại một cái cũng không biết.

Bị Lưu Thành gây rối như vậy, Giang Cảnh Nghiên không còn tâm trạng ra cửa, trực tiếp trở về Đông Cung với Như Ngọc.

Lưu Thành không nghĩ tới Giang Cảnh Nghiên sẽ dứt khoác như vậy, vả lại tính tình cũng không thay đổi. Lúc trước Mộc Vương muốn hắn từ hôn, trong lòng hắn không muốn, dù sao Giang Cảnh Nghiên cũng  xinh đẹp hơn người, là một báu vật mà nam nhân đều muốn ôm ấp. Nhưng dưới sự dụ dỗ của Mộc Vương, hắn lựa chọn từ hôn. Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy Giang Cảnh Nghiên vì vậy mà chịu tổn thất, không phải, đã thông đồng với Thái tử rồi sao.

Nếu Giang Cảnh Nghiên vô tình, vậy cũng đừng trách hắn xuống tay không nể mặt.

Ban ngày thấy chuyện của Lưu Thành, Giang Cảnh Nghiên không thể giấu được, thay vì để Như Ngọc đến mách lẻo với Lý Kê,  không bằng nàng tự đi nói rõ ràng vậy.

“Hắn còn nói gì nữa không?” Lý Kê bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt còn có chút trắng bệch, riêng khóe môi thì có chút hồng nhuận.

Giang Cảnh Nghiên lắc đầu: “Không có.”

“Ngươi không suy xét đề nghị của hắn sao?” Lý Kê buông tấu chương trong tay.

“Không nhảy cùng tiểu nhân.” Lời lẽ của Giang Cảnh Nghiên chính đáng, nghĩ đến cảm giác của Lý Kê, nàng lại cười nhạt nói: “Không phải điện hạ đã nói rồi sao, bảo thần nữ không cần lo lắng.”

Lý Kê cười khổ: “Lúc này đã biết lấy cô làm lá chắn rồi hả?”

Giang Cảnh Nghiên mỉm cười, cam chịu.

“Cô đã biết, ngươi về trước đi.”

So với kiếp trước, thật ra nàng đã giảo hoạt hơn không ít. Chỉ là như vậy cũng tốt, về sau hắn đỡ phải để ý tới nàng hơn.

Giang Cảnh Nghiên đi rồi, Lý Kê gọi Lê Tiến tới: “Gần đây, phủ Mộc Vương có chuyện gì mới không?”

Lê Tiến: “Bẩm điện hạ, gần đây trừ thời gian vào triều ra, Mộc Vương đều ở cùng một chỗ với vị trắc phi mà hoàng thượng mới ban cho, nghe nói, Mộc Vương rất sủng ái vị trắc phi kia.”

“Sủng ái? Ồ!” Lý Kê không cho là đúng: “Hắn là kẻ quen diễn trò, nếu trắc phi kia do phụ hoàng ban thưởng, hắn nhất định sẽ không lạnh nhạt. Chờ thêm hai ngày phụ hoàng khỏi hẳn, không chừng lại muốn làm yêu quái rồi. Chỉ là cô nghe nói, ngày hôm trước, Huệ Quý Phi  ầm ĩ với Mộc Vương à?”

“Nghe nói án tham ô lần này ở Tùy Châu có dính líu tới nương gia (nhà mẹ đẻ) của Huệ Quý Phi, Huệ Quý Phi bảo Mộc Vương nương tay, Mộc Vương không đồng ý.”

Lý Kê hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Hắn thật là một người thanh liêm.”

Cúi xuống, nói: “Ngươi đi tra xem, người có quan hệ với Huệ Quý Phi là ai, tìm hiểu tõ cho ta.”

“Dạ, vi thần đã rõ.”

Lê Tiến tiếp nhận nhiệm vụ, trèo tường tiến vào một hoang viên ở Đông Cung, huýt vang một tiếng làm dấu hiệu, hoang viên vốn yên tĩnh không có một ai đột nhiên xuất hiện thêm ba người, hai nam một nữ, đều mặc đồ đen.

“Lãnh Nguyệt, Lãnh Đao, các ngươi đi điều tra về người tên Tưởng Bác Văn.” Lê Tiến nói với hai nam tử, hắn dặn dò xong  Lãnh Nguyệt và Lãnh Đao lập tức nhận mệnh rời đi, hắn lại nhìn về phía nữ tử: “Phi Vân, ngươi đi theo một nam tử tên là Lưu Thành, là nhân sĩ Tùy Châu, đã đến kinh đô được nhiều ngày.”

“Phi Vân nhận mệnh.” Phi Vân nói chuyện dịu dàng như bông, nàng cố ý vứt mị nhãn  cho Lê Tiến, kết quả người kia lại nhìn đi nơi khắc, hoàn toàn không để ý tới nàng.

Lê Tiến thấy Phi Vân còn chưa đi, xụ mặt, cúi đầu thúc giục nói: “Sao vậy, còn có việc gì sao?”

Phi Vân lắc đầu, da thịt nàng như tuyết, dáng người lả lướt lung linh quyến rũ, tóc dài tới ngực, chỉ dùng một dây tơ hồng buộc lại, tuy là mặc đồ đen, nhưng trước đôi mắt hồ ly của nàng, dưới ánh trăng càng thêm sáng một cách quyến rũ.

Dịu dàng mỉm cười, vừa thùy mị lại như trêu ghẹo: “Nghe nói hai ngày này, tướng quân lại đi xem mắt?”

Vẻ mặt Lê Tiến ngượng ngùng, như đã bị chạm đến bí mật không muốn ai biết, đen mặt nói: “Ngươi còn có thời gian hỏi việc không đâu của người khác, không bằng nên nghĩ thêm nên hoàn thành nhiệm vụ của điện hạ thế nào đi.”

Phi Vân vẫn thản nhiên cười cười: “Chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc ý khi người ta sa cơ thất thế thôi mà, không gì đáng để ý. Nhưng thật ra tướng quân, là đang quan tâm thiếp phải không?” Phi Vân nói xong lại nhích đến gần Lê Tiến, tự nhiên, sẽ không tha cho hắn.

Lê Tiến ghét bỏ nói: “Lúc trước ta không nên cứu ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người lập tức rời đi.

Thẳng đến khi chỉ còn Phi Vân trong hoang viên, nàng mới chậm rãi nói câu: “Muộn rồi.”

Bất kể Lê Tiến có quên hay không, nàng cũng sẽ không quên ban đêm hôm đó.

Lần đầu tiên, nàng là hoa khôi đầu bảng của Hoa Lâu, được một người nam nhân tôn trọng. Sau đó nàng quấn quýt làm phiền, diễn trò với tỷ muội Hoa Lâu, một đường từ nam đến bắc, mới khiến cho nam nhân có ý chí sắc đá kia dẫn nàng về.

Nàng nói qua muốn giao mình cho Lê Tiến, nhưng hắn lại là một tên đầu gỗ ngốc ngếch, lại nói cuộc đời này không nạp thiếp, mà với thân phận của nàng, đời này nàng không thể làm chánh thê.

Ở Đông Cung, không phải chỗ sống của người rảnh rỗi. Vì có thể giải ưu cho hắn, cũng coi như thành toàn  cho mình, Phi Vân thành ám vệ của Lý Kê, cũng là thuộc hạ của Lê Tiến.

Nàng biết, hắn thương mình.

Mỗi lần, có nhiệm vụ cần liếm máu trên đầu đao, Lê Tiến chưa từng để nàng đi.

Giống như lần này, bọn người Lãnh Nguyệt đi điều tra người có bối cảnh tương đối nguy hiểm là Tưởng Bác Văn, mà nàng,  chỉ trông coi một tú tài không có năng lực gì.

Lúc trở lại Ỷ Hồng Lâu, bên ngoài vẫn là xa hoa truỵ lạc, nàng thay hắc y, mặc  một bộ đồ đỏ ửng với chiếc yếm hồng dài tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng, xoay người biến thành hoa khôi đầu bảng.

Chẳng qua, lần này, nàng bán nghệ không bán thân.

Có thân phận đứng đầu bảng ở đây, Phi Vân có thể nghe được rất nhiều tin tức mà bọn Lãnh Nguyệt phải dùng máu mới đổi được, vào rất nhiều lúc, rất thuận lợi cho việc hành sự. Giống  như hôm nay, nàng mới đi ra gác mái, đã hấp dẫn ánh mắt của đa số khách khứa ở Ỷ Hồng Lâu.

Tục tằng, trong lòng nàng khinh thường nói. Váy dài quấn quanh chân, yểu điệu dừng trước một thanh niên say rượu.

“Không biết thiếp có được may mắn, có thể uống một ly với công tử không.”

Lời này vừa nói ra, thanh niên say rượu kia trở thành sự chú ý lớn nhất ở Ỷ Hồng Lâu, rốt cuộc là người nào, có thể khiến cho Phi Vân mỹ nhân thường phải dùng nghìn vàng mới đổi được chủ động tìm tới.

Lúc mọi người nhìn thấy dung mạo bình thường của người nam nhân kia, cùng thổn thức nói, chậc chậc, chỉ có như vậy thôi à.

Mà  tên Lưu Thành say mèm kia, nhìn chằm chằm vào Phi Vân mềm mại no đủ, nước chảy ròng ròng xuống ngực, những chuyện xui mấy ngày qua đều bị hắn vứt ra sau đầu hết rồi.

“Có thể có thể chứ.” Khi nói chuyện, tay Lưu Thành không thành thật mà cố chạm vào người Phi Vân.

Dáng người Phi Vân linh động, lập tức lắc người né tránh.

Lưu Thành chỉ nghĩ đây là phương pháp nghênh đón của nữ tử thanh lâu.

Hắn đi theo Phi Vân lên lầu, còn chưa vào cửa, đã có một mùi hương thơm mát của nữ nhi xông vào lòng. Mang theo lửa nóng, hắn nhào tới trước mặt Phi Vân.

“Gầm”

Phi Vân trở tay đóng cửa lại, lúc xoay người thuận tiện đá Lưu Thành một cái, Lưu Thành ngã “bình bịch”xuống đất,  lập tức hôn mê.

“Thật vô dụng.” Phi Vân ghét bỏ mà lột quần áo của Lưu Thành, sau đó nàng tìm được một tờ hôn ước từ trong hành lý của Lưu Thành: “Giang Cảnh Nghiên? Đây không phải là vị cô nương mà điện hạ giữ lại sao?” Suy nghĩ một chút nàng cầm tờ hôn ước lên, rồi ném tất cả đồ đạt còn lại ra ngoài. Về phần Lưu Thành thì, nàng cười lạnh, dặn dò kẻ dưới: “Ném hắn tới bãi tha ma đi.”

~ Hết chương 13~

#Melody: Tội lỗi quạ, ta còn đang ship tiểu Tiến Tiến với thái tử đây, haiz:((