Đích Nữ Nhà Nghèo

Chương 2: Trở về




Editor: Melodysoyani.

Thời tiết đầu xuân, vạn vật sống lại.

Bên cạnh sườn tây, phòng ở tầng trệt của khách điếm Phúc Lai trong kinh đô, cây hòe mới vừa nảy mầm mới.

Lúc này mới tảng sáng, tiểu nhị A vặn eo bẻ cổ kéo cửa từ trong phòng đi ra, nhìn cửa phòng trọ còn khép chặt, khi ánh mắt dừng đến một gian phòng bên phải, khinh miệt mà cười nói: “Vốn là một tiểu thư nhà huyện lệnh, thế nhưng vứt đầu lộ mặt đến tận đây, chậc chậc.”

Tiểu thư nhà huyện lệnh trong miệng tiểu nhị A không ai khác, chí làGiang Cảnh Nghiên bị bệnh hai ngày nay.

Phòng ở tầng trệt vừa cũ lại lạnh, chưa tới giờ dần Giang Cảnh Nghiên đã tỉnh, nàng cuộn chăn bông dựa vào trên giá giường gỗ, vẻ mặt dại ra.

Tính đến hôm nay, Giang Cảnh Nghiên đã tỉnh hai ngày, ban đầu là  khiếp sợ đến sau lại ngạc nhiên vui mừng, thế nhưng ông trời lại cho nàng sống lại. Không khéo chính là, nàng nhớ rõ kiếp trước vào lúc này, phụ thân nàng đã bị áp giải vào kinh, chỉ chờ hình phạt của Lại bộ. Mà nàng một đường đi theo đến tận đây, lại bị Ngự Sử tuần tra lần này là Mộc Vương nhìn trúng. Mộc Vương cho nàng thời gian năm ngày để suy xét, muốn tiến vương phủ làm thiếp hay không, hiện giờ thời gian còn lại còn chưa đến ba ngày.

Trí nhớ đã qua khắc sâu vào tuỷ não, nghĩ đến Mộc Vương, Giang Cảnh Nghiên hận đến thấu xương, ước gì lập tức rút da lột xương hắn. Thế nhưng trước mắt nàng  mệt mỏi thất vọng, ngay cả mình còn khó bảo toàn, nói chi tới việc lật đỗ Mộc Vương.

“Kẽo kẹt”

Rèm cửa bị xốc lên, một lão ma ma đi vào.

Thôi ma ma nhìn thấy hai mắt cô nương nhà mình vô thần, trong lòng hoảng loạn, không khỏi hối hận, lúc trước khi tiểu thư khăng khăng vào kinh, bà nên ngăn cản. Mắt thấy cô nương sắp lấy chồng, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, ngay cả hôn sự cũng thất bại. Thôi ma ma móc khăn ra lén lau nước mắt, sau khi lau nước mắt, thì dịu dàng nói nói: “Cô nương, ma ma pha chút nước ấm, người lau đi!”

Giang Cảnh Nghiên giương mắt nhìn phía Thôi ma ma, mình mất mẫu thân từ nhỏ, phụ thân mãi không tục huyền*(lấy vợ kế), ba tỷ đệ  nàng có thể nói đều là do một tay Thôi ma ma nuôi nấng, tình cảm thật sự thân thiết. Hai mắt đẫm lệ, Giang Cảnh Nghiên ôm lấy Thôi ma ma, một dòng nước ấm chảy đến đầu quả tim: “Thôi ma ma, con nhớ  người, người đừng rời khỏi con được không.”

“Cô nương lại nói bậy, không phải ma ma vẫn luôn ở bên cạnh con sao.” Mu bàn tay Thôi ma ma đặt nhẹ lên trán Giang Cảnh Nghiên, không nóng, đã hạ sốt rồi sao còn nói bậy chứ.

Giang Cảnh Nghiên không nói chuyện, nàng phải phấn chấn lên. Đường xưa ở kiếp trước, nàng không muốn đi lại một lần nữa.

Người phát sốt từ hai ngày trước, khi Giang Cảnh Nghiên rời giường chân có chút mềm, nhưng đây không ảnh hưởng đến lòng kiên định của nàng. Phụ thân gặp nạn, mà trong ngục lại nhiều kẻ ỷ thế hiếp người, nàng hận mình không thể  thế phụ thân bị lần lao khổ này.

Sau khi mặt đã sạch, Thôi ma ma búi tóc cho Giang Cảnh Nghiên. Trong gương đồng, Giang Cảnh Nghiên mặc trường y màu xanh, tóc bay phấp phới, mắt trong như hồ thu khiến người thương yêu, Thôi ma ma búi tóc kiểu Nguyệt Nha đơn giản tao nhã rất khác biệt, càng hiện lên vẻ xinh đẹp của thiếu nữ mười sáu.

Vẻ mặt Thôi ma ma thương tiếc mà nhìn cô nương nhà mình, mỹ nhân ngọc cốt băng cơ, ngay cả một bà lão nhìn lâu lòng cũng sẽ tan chảy, càng đừng nói những công tử phóng đãng kia, không khỏi lên tiếng than thở tiếc hận:

“Ai.”

“Vì sao ma ma thở dài?”

Thôi ma ma lắc đầu, không muốn cô nương nghĩ nhiều, quay người đi, cầm mũ sa dùm cô nương, nói: “Ma ma không có việc gì, nhưng thật ra người có thể tưởng tượng rõ ràng, lao ngục là nơi dơ bẩn, nếu lão gia biết người muốn đi, nhất định sẽ không cho.”

Giang Cảnh Nghiên tiếp nhận mũ sa, hai mắt như đuốc: “Phụ thân bị kẻ xấu hãm hại, con làm trưởng nữ, đệ đệ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, muốn  con ở nhà chờ nhận thi thể, dù có quỳ ba ngày ba đêm ở linh đường cũng không thể an tâm.”

Hơn nữa, Giang Cảnh Nghiên hiểu biết cách làm người của Lý Ung, không đạt mục đích nhất định sẽ không bỏ qua.

Cô nương là do mình nhìn lớn lên, trong lòng Thôi ma ma biết cô nương lương thiện, lại là một người rất hiếu thuận, bà nhiều lời  cũng vô dụng, vẫn sửa sang hành trang giúp cô nương, ra cửa cẩn thận là được.

Mặc dù Giang Cảnh Nghiên mang mũ sa, nhưng lại che dấu không được dáng người thướt tha của nàng, hơn nữa thế gian này không có mấy nữ tử có thể vì phụ thân mà một mình tới nơi hổ sói ở kinh đô. Trong lúc nhất thời, Giang Cảnh Nghiên xuất hiện ở khách điếm Phúc Lai trong kinh thành, biến thành đề tài câu chuyện lúc rảnh rỗi của quan khách nơi đây. Khi nàng xuất hiện ở khách điếm, đưa tới không ít ánh mắt.

Dù sao Thôi ma ma cũng có tuổi tác, làm người có chút bảo thủ, nửa người mình che ở đằng trước cô nương,  mong vọng có thể ngăn cản ánh mắt nóng rực của đám công tử phóng đãng, cứ thế bước đi thong thả.

Giang Cảnh Nghiên vỗ vỗ tay Thôi ma ma, sóng âm rất thấp: “Ma ma, chúng ta đi thôi.”

Án tham ô ở Tùy Châu lần này, tội liên quan rất nhiều, chịu sự theo dõi của triều đình. Giang Hoài là người bị chú ý nhiều nhất trong đó, cũng đã bị giám xác nghiêm trọng.

Khi Giang Cảnh Nghiên đến lao ngục, bởi vì vụ án quá lớn, nàng biết không dễ dàng nhìn thấy phụ thân như vậy, cố ý đưa ngục tốt một ít bạc: “Ngục tốt đại ca, làm phiền ngài giúp ta thông truyền một tiếng, ta muốn nhìn phụ thân ta một chút.”

Ngục tốt ước lượng khối bạc trong tay, lược nhẹ, không vừa lòng lắm. Chỉ là giọng nói của nữ tử trước mắt  dịu dàng động lòng người, đáng tiếc đeo mũ sa, hắn không được thấy dung mạo thật. Trong lòng nghĩ như thế, hắn đưa tay ngoắc Giang Cảnh Nghiên lại đây: “Cô nương không thể mang mũ sa,  nhà lao là nơi quan trọng cũng không thể tùy ý đi vào, không bằng để  ca ca cầm mũ sa giúp ngươi.”

Mắt thấy tay ngục tốt sắp đụng tới mũ sa của mình, Giang Cảnh Nghiên hơi nghiêng người, mặt hướng Thôi ma ma, lạnh lùng nói: “Xin ngục tốt đại ca tự trọng.”

“Tự trọng?” Ngục tốt cười to, tuy nữ tử đang trách cứ mình, lại như mèo nhỏ cào lòng hắn, yếu mềm không ngừng: “Một nữ nhân như ngươi không chịu ngoan ngoãn ngồi thêu hoa  ở khuê các, đã chạy đến đại lao, còn nói tự trọng gì chứ. Không bằng ngươi để ca ca…… A, đau.”

Giang Cảnh Nghiên mới vừa bị Thôi ma ma ôm vào trong ngực, bên cạnh hiện lên một trận gió,  lúc giương mắt tay ngục tốt đã bị người tới chế trụ rồi. Nhìn đến  gương mặt lạnh kia của Lê Tiến, khuôn mặt màu lúa mạch, lộ ra góc cạnh rõ ràng  lại lạnh lùng, vẫn không hợp tình người như thế, lòng Giang Cảnh Nghiên  đột nhiên giật mình một cái, lại nghe ngục tốt chửi ầm lên nói: “Ngươi là người nào, dám làm càn ở cửa thiên lao?”

Tiếng la hét của ngục tốt, dẫn người tuần tra đến.

Tuần bổ cầm đầu nhìn đến là Lê Tiến, chắp tay thi lễ hành lễ, cung kính nói: “Tướng quân, xin hỏi đây là?”

Mặt Lê Tiến không cảm xúc, ném ngục tốt đến một bên, vỗ vỗ tay, ánh mắt phóng đến một chiếc xe ngựa cách đó không xa, nói với tuần bổ cầm đầu: “Hôm nay chủ tử tới nhà lao làm việc, thấy được có chuyện không hài lòng, ta hỗ trợ xử lý một chút.”

Tuần bổ sai người bắt lấy ngục tốt, nói vói Lê Tiến: “Thuộc hạ đã rõ.”

Theo ánh mắt Lê Tiến, Giang Cảnh Nghiên nhìn đến một chiếc xe ngựa màu vàng sáng, giống y đúc trong trí nhớ.

Tức khắc, tâm tình phức tạp.

“Cô nương.” Thôi ma ma kêu Giang Cảnh Nghiên đang thất thần một tiếng.

“Dạ?” Giang Cảnh Nghiên hoàn hồn nhìn đến bạc trong tay Lê Tiến, Thôi ma ma nói tiếng cám ơn thay nàng rồi nhìn bạc không biết có nên lấy hay không.

Lê Tiến hơi ngửa đầu, trong lòng  cũng khinh thường cách làm của Giang Cảnh Nghiên, giống như ngục tốt kia nói vậy sao một nữ tử trong sạch có thể ăn nói khép nép cầu xin một nam nhân xa lạ được. Nhưng điện hạ đã dặn hắn tới làm, hắn phải làm tốt, cố dặn dò nói: “Nếu cô nương biết lễ, lần này vẫn nên rời đi sớm chút, lại có kẻ xấu, không phải là ai cũng có lòng tốt.”

Nói xong, Lê Tiến cầm bạc trong tay vứt lại đây, Giang Cảnh Nghiên duỗi tay tiếp được, còn không đợi nàng nói lời cảm tạ, Lê Tiến đã nhanh rời đi.

Giang Cảnh Nghiên như suy tư gì mà nhìn Lê Tiến điều khiển xe ngựa rời đi, có thể để tướng quân nhị phẩm ngồi ngựa lái xe, có lẽ cũng chỉ có người nọ đi. Nếu như đi tìm hắn, không được, Giang Cảnh Nghiên tự giễu mà cười cười. Người nọ vốn có mỹ danh lương thiện, vừa rồi chỉ là vừa khéo, đời này bọn họ cũng không quen biết, sao hắn lại không duyên cớ vô cớ giúp mình được.

“Cô nương, chúng ta vẫn là về trước đi.” Đỉnh đầu mây đen giăng đầy, trải qua chuyện vừa rồi, Thôi ma ma thật sợ như vị tướng quân kia nói, nếu còn có kẻ xấu thì thật không may, khuyên Giang Cảnh Nghiên nói: “Ma ma nhớ rõ lão gia có một vị cùng trường ở kinh đô này, hiện tại làm việc ở Lại bộ, chờ trận sóng gió này qua đi, chúng ta lại đi bái phỏng, được không?”

Cùng trường? Hình như trong trí nhớ Giang Cảnh Nghiên thật có một người như vậy, cùng trải qua hai năm học với phụ thân, cũng đỗ tiến sĩ cùng năm. Chỉ là người ta có số làm quan hơn phụ thân, nghe nói 5 năm trước đã điều tới kinh đô, mà phụ thân mười mấy năm vẫn là một huyện lệnh thất phẩm. Đưa than ngày tuyết có bao nhiêu khó, trong lòng Giang Cảnh Nghiên rõ ràng, nhưng đây  sẽ không trở thành lý do nàng từ bỏ.

Từ lao ngục trở về không bao lâu, thời tiết chợt thay đổi, quả thực bắt đầu mưa to tầm tã.

Giang Cảnh Nghiên dựa bên bệ cửa sổ, không khí yên tĩnh làm nàng nhớ tới tràng mưa to lúc sắp chết ở kiếp trước.

“Dưới tay cô.”

Lời Lý Ung nói như tản băng đâm vào ngực nàng.

Lý Ung vì ngôi vị Thái Tử, giết phụ thân và  tỷ đệ nàng.

Ngón tay ngọc xẹt qua áo lụa, lưu lại một dấu vết thật dài. Nàng hận, nàng không cam lòng.

“Lý Ung, ta thề, đời này kiếp này phàm là thứ ngươi muốn, ta đều phải phá hư từng cái một.”

Đợi sau khi mưa tạnh, Giang Cảnh Nghiên mới phát hiện tay mình đã khoét rách thành một cái động, lúc đang muốn tìm kim chỉ sửa lại, Thôi ma ma hoang mang rối loạn vội vàng  đi vào tới, phía sau còn có một nam nhân béo lùn đi theo.

Thôi ma ma đi đến bên cạnh Giang Cảnh Nghiên, lén túm ống tay áo dài của Giang Cảnh Nghiên, bám vào bên tai Giang Cảnh Nghiên,  dùng âm lượng chỉ có hai người các nàng nghe được nói: “Cô nương, đây là người  phủ Mộc Vương  phái tới.”

Giang Cảnh Nghiên khẽ gật đầu, nàng có quen với người tới, tên là Lý Đạt, là quản gia của Lý Ung, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn. Người này nhìn ngây ngô ngoan ngoãn, nhưng nàng biết, kẻ lòng dạ ác độc nhất cũng là hắn. Nàng khẽ nhíu mày, hỏi: “Xin hỏi, đây là?”

Khuôn mặt Lý Đạt thả lỏng, nhìn làn váy của Giang Cảnh Nghiên nói: “Giang tiểu thư, nô tài đến truyền lời thay cho Vương gia của bọn ta.”

“Ngươi nói đi.” Giang Cảnh Nghiên bỗng nhiên có loại dự cảm là điềm xấu.

“Vương gia thu được tin tức, nói là vụ án tham ô ở Tùy Châu sẽ kết án trước, thời gian là buổi trưa ngày mai.” Lý Đạt nhìn không thấy mặt Giang Cảnh Nghiên trắng bệch trong nháy mắt, tiếp tục nói: “Vương gia cố ý sai nô tài hỏi một câu, người đã nghĩ kĩ chưa, chậm nữa sẽ không thể cứu vãn.”

Thôi ma ma cầm tay Giang Cảnh Nghiên có thể cảm nhận được nàng ngã về phía sau, bà nhịn không được hỏi: “Không phải nói còn ba ngày nữa sao, sao lại biến thành ngày mai rồi?”

Đối với Thôi ma ma, Lý Đạt không cần phải cung kính, hắn trực tiếp trừng mắt liếc nhìn Thôi ma ma một cái, ánh mắt sắc bén, Thôi ma ma sợ tới mức cảm thấy căng thẳng.

“Ma ma.” Giang Cảnh Nghiên cầm tay Thôi ma ma, ngón tay trắng nõn có thể thấy được khớp xương.

Lý Đạt sớm đoán được  chủ tớ này sẽ là có loại phản ứng này, trong lòng không khỏi khen Vương gia nhà mình đoán chuyện như thần, đi đến ngoài cửa, vung tay lên, một bà tử đi vào, còn có hai gã sai vặt xách một cái rương.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Thôi ma ma thấy tình huống không đúng lắm, che chở Giang Cảnh Nghiên giận dữ hỏi.

Lý Đạt vẫn duy trì giọng điệu như khi vào cửa, trả lời: “Xin Giang tiểu thư không cần lo lắng, bà tử này tới từ trong cung, cũng là người Tùy Châu, Vương gia sợ ngài ở kinh đô trời xa đất lạ sẽ nhớ nhà, cố ý phái tới hầu hạ ngài. Người ở khách điếm này phức tạp, ngài lại không muốn đến vương phủ, Vương gia nghe nói chuyện sáng hôm nay, nên dặn dò ta,  để hai gã sai vặt này đứng ở cách vách, bọn họ luyện qua một ít quyền cước, Giang tiểu thư ra cửa dẫn theo sẽ có chút an toàn. Về phần trả lời, Vương gia sợ Giang tiểu thư nhất thời nghĩ không thoáng, cố ý để nô tài cũng tới khách điếm này, khi nào người đồng ý, nô tài sẽ đi bẩm báo tin tốt này với Vương gia.” Nói đến này, Lý Đạt cố ý cười cười: “Thực ra cô nương cứ yên tâm đi, người trong vương phủ bọn ta đều có chút hiền lành, lời đồn đãi trên phố, rất nhiều nhưng không cần để ở trong lòng.”

Nghe xong  lời này của Lý Đạt, thân sau của Giang Cảnh Nghiên ướt đẫm, thì ra  nhất cử nhất động của nàng, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Lý Ung. Hắn phái những người này tới, không chỉ  là vì theo dõi mình, mà còn như một loại cảnh cáo.

Nói xong những lời này, Lý Đạt lập tức sai hai gã sai vặt rời khỏi phòng nghỉ, để lại một bà tử tuy cười nhưng mặt lại cứng ngắc.

“Cô nương, giờ phải làm sao mới đúng đây?” Thôi ma ma đi  vào gian khách điếm với Giang Cảnh Nghiên, bà không ngờ Vương Gia ở đế đô này lại bá đạo không nói lí lẽ như vậy, bà đã sớm hỏi thăm qua,  Mộc Vương gia kia đã có chính thê, cả tiểu thiếp cũng có vài người, nếu cô nương nhà bà vào vương phủ, không phải sẽ bị ức hiếp tới chết sao. Nghĩ đến đó, Thôi ma ma rơi nước mắt,  vừa tự trách còn phải khống chế âm lượng không để bà tử bên ngoài nghe lén: “Đều tại ta, nếu lúc trước ta ngăn cản cô nương không tới kinh đô này, sao có thể xảy ra chuyện thế này.”

Giang Cảnh Nghiên khuyên giải an ủi Thôi ma ma nói: “Ma ma đừng khóc, nói như thế nào Mộc Vương ở trong triều cũng là nhân vật có máu mặt, chỉ cần ta không gật đầu, hắn không dám tới đoạt đâu.”

“Vậy lão gia thì sao đây?” Thôi ma ma mới vừa mở miệng, lập tức đau đầu đến thở dài, tiếp tục nức nở nói: “Ai da, đây là chuyện gì, ngay cả một chiếc đũa vàng quý phủ chúng ta cũng không có, sao lão gia lại gánh tội danh tham ô trên lưng được.”

Đúng vậy, điểm này Giang Cảnh Nghiên cũng không nghĩ ra,  phụ thân đã đắc tội với người nào sao?

_Hết chương 2_