Địch Tướng Vi Nô

Chương 180: 180: Đứa Trẻ Không Nghe Lời





"Ừm." Thẩm Ngọc Lam gật đầu với Doãn Mạch, "Ta ở chỗ này chờ ngươi, dù có thế nào cũng sẽ không đi."
Đôi mắt đen của Doãn Mạch chăm chú nhìn Thẩm Ngọc Lam ẩn tình đưa tình, trong lòng luyến tiếc không thôi, lại dùng sức ôm Thẩm Ngọc Lam một chút.
Giây tiếp theo, Doãn Mạch vút một cái nhảy lên, bóng dáng mạnh mẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cả người Thẩm Ngọc Lam bất giác phát lạnh, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên trán chắn tầm mắt, khóe môi giương lên nụ cười khổ nhàn nhạt.
Phía chân trời, tà dương như máu, chiếu đỏ mặt đất đầy tuyết trắng.
Doãn Mạch một mình lẻ loi đi vào thâm sơn rừng già, ở trong này là nơi phần lớn chim tước lông trắng sinh sống.
Khác với bồ câu đưa tin bình thường, chim tước lông trắng là một loại ma thú, nhưng huấn luyện thêm một chút cũng có thể giúp người truyền tin.
Doãn Mạch dễ dàng liền bắt được một con chim tước lông trắng thông minh nhất trong đàn kia, sau đó tìm chút thời gian để cho con chim tước lông trắng nghe lệnh của mình.
"Ngoan lắm ngoan lắm."
Doãn Mạch sờ sờ cái đầu nho nhỏ của chim tước lông trắng, buộc một cuộn thư và một cái túi vải vào nhau rồi cột vào trên đùi chim tước lông trắng.
Trong túi vải nhỏ chính là "giải dược" mà Doãn Mạch lấy được từ chỗ Tác Khắc.
Nếu muốn biết rõ Thẩm Ngọc Lam trúng độc gì, xuống tay từ chỗ giải dược là dễ dàng nhất, mà bồ câu đưa tin bình thường lại không thể tiến vào "Vực thác nước sâu ba nghìn thước", cho nên Doãn Mạch mới đến đây, xin sự giúp đỡ của chim tước lông trắng.
"Cố lên nha! Bay cẩn thận, cần phải đưa tin tức giải dược đến tay cái tên lang băm của "Vực thác nước sâu ba nghìn thước" kia." Doãn Mạch kéo giọng hô to về phía chim tước lông trắng vừa tung cánh, "Nếu ngươi làm thất bại, ta liền vặt sạch toàn bộ lông trên người ngươi, sau đó nướng ăn luôn."
Đôi cánh của chim tước lông trắng hơi run run, suýt chút nữa rơi từ trên trời xuống.
Chim tước lông trắng quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Mạch mang khuôn mặt tươi cười một cái, hai mắt không nhịn được rơi lệ xuống mặt diện rộng quanh co khúc khuỷu, "Nhân loại...!Quả thực mất trí rồi!"
Vào đêm, gió lạnh phần phật.
Triển Thiên Bạch khêu đèn đêm đọc sách trong Tàng Thư Các, đang đọc binh pháp.
"Ngươi đây là đã chuẩn bị để lên chiến trường rồi?"
Đoan Mộc Ly nói xong, choàng thêm một kiện áo choàng lông chồn cho Triển Thiên Bạch.

"Cho dù không lên chiến trường, đọc nhiều binh pháp chút tóm lại có thể có chỗ hữu dụng."
Đoan Mộc Ly ngồi xuống bên người Triển Thiên Bạch, tự nhiên cầm lấy tay Triển Thiên Bạch.
Tay Triển Thiên Bạch có chút lạnh.
"Có phải cảm thấy lạnh không?"
Ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt phản chiếu trên mặt Triển Thiên Bạch giống như phủ kín lên làn da Triển Thiên Bạch một tầng kim sa mỏng nhẹ.
"Cũng tạm, nhìn thấy ngươi thì ấm áp hơn rồi." Triển Thiên Bạch mỉm cười.
"Đang đọc binh thư của ai viết vậy?" Khuôn mặt góc cạnh của Đoan Mộc Ly càng thêm nhu hòa, ánh mắt bay tới trên quyển binh thư trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Mặt trên của cuốn binh thư này vốn niêm phong một chữ "cấm", ta còn tưởng sách cấm chứ!"
"Sách cấm ngươi cũng dám đem ra xem!" Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười.
Ai ngờ Triển Thiên Bạch lại nhướng mi cười, nở nụ cười giảo hoạt, ý vị thâm trường, "Chính bởi vì là sách cấm mới muốn lấy xem, không chừng có thể biết được một ít bí mật không thể cho ai biết của Nam Sở thì sao!"
"Hiện tại ngươi chính là người Nam Sở." Đoan Mộc Ly không nhịn được đỡ trán cười khổ.
"Trước khi gả cho ngươi làm vương phi, ta vẫn là một chút hảo cảm với người Nam Sở cũng không có." Triển Thiên Bạch nhún vai.
"Ngươi đây là đang biến thành thúc giục ta cưới ngươi vào cửa sao?" Đoan Mộc Ly cười xấu xa hôn xuống trên trán Triển Thiên Bạch, "Nếu như không có trận chiến này, ngươi và ta hiện tại hẳn là đã động phòng hoa chúc rồi."
Con ngươi đen lúng liếng dưới ánh nến phảng phất như biến thành màu đỏ, Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng, "Đại khái là lão thiên gia không hi vọng hai người chúng ta thành hôn đi!"
Vừa dứt lời, sắc mặt Đoan Mộc Ly soạt một cái thay đổi.
"Ồ? Lão thiên gia thích xen vào việc của người khác như vậy sao? Ta đây không ngại trước khi đánh Tháp Nhĩ thì đánh một trận với lão thiên gia trước đâu."
"Ngươi đấy!" Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng thở ra miệng một ngụm khí nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc véo véo hai má Đoan Mộc Ly, "Chung quy đừng có nghĩ dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề."
Chiến tranh, chỉ biết thai nghén tạo ra càng nhiều bất hạnh, mà bất hạnh càng nhiều lại càng mang đến những cuộc chiến tranh mới.
Không rõ nguyên do từ đâu, Triển Thiên Bạch lại nhớ tới Lâm Tuyết Nguyệt.
Chân mày hơi hiện lên ngấn nhíu, Triển Thiên Bạch thu liễm lại ý cười trên khóe môi.

Lúc trước, nếu không phải do chiến tranh, Lâm Tuyết Nguyệt cũng sẽ không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay.
Triển Thiên Bạch lặng lẽ khép mi mắt, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Suy nghĩ cái gì đấy?" Nhận thấy Triển Thiên Bạch dưỡng như có chuyện gì đó phiền lòng, Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái." Triển Thiên Bạch mở hai mắt, con ngươi biến đỏ tựa như nổi lên ánh lửa rực rỡ, "Thời điểm còn trẻ một lòng muốn lên chiến trường, giết địch đền nợ nước, kiến công lập nghiệp...!Nhưng mà hiện tại, ta lại ước gì chiến tranh vĩnh viễn đừng khai hỏa, không chỉ có Nam Sở, tất cả các quốc gia đều có thể đạt được quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp..."
"Chỉ tiếc, đó là điều không có khả năng." Đoan Mộc Ly không nhịn được giội nước lạnh cho Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cười khổ, "Ta biết."
"Ta biết ngươi biết." Đoan Mộc Ly vỗ nhẹ bả vai Triển Thiên Bạch.
"Bản tính của con người...!Là tranh đấu."
Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly trăm miệng một lời.
Hai người không kìm lòng được mà liếc nhau, đều cười khổ buông tay.
"Những lời này trong cuốn binh thư này cũng có viết." Triển Thiên Bạch cầm lấy binh thư, đưa tới trước mặt Đoan Mộc Ly.
"Hóa ra...!Ngươi là đang đọc cuốn này."
"Tác giả của cuốn binh thư này tên là Mạc Phong, nhưng ta cũng không nhớ rõ Nam Sở từng có một nhân vật như vậy." Triển Thiên Bạch khó hiểu hỏi.
Đoan Mộc Ly thoáng trầm mặc, khuôn mặt tuấn mỹ đường hoàng dường như rơi xuống một tầng bụi đất.
"Đó là bởi vì Mạc gia bị Phạm Ninh hãm hại, cả nhà bị tịch trảm...!Mạc Phong xem như là cá lọt lưới, đến nay vẫn bị truy nã."
Hàng mi dài không nhịn được giương lên phía trước, Triển Thiên Bạch cứng họng.
"Cái lão bất tử Phạm Ninh kia, vì để trừ khử phe đối lập có thể nói là giở mọi mánh khóe." Đoan Mộc Ly đỡ trán thở dài, "Mạc Phong là một người rất có kiến thụ về binh pháp, tuy rằng võ nghệ của bản thân cũng không có chỗ nào gọi là đáng chú ý, nhưng thắng ở chỗ biết chỉ huy tác chiến, là một tướng tài hiếm có."
"Có thể nhìn ra được, ngươi cũng rất tán thưởng Mạc Phong này?"

Nghe Triển Thiên Bạch hỏi như vậy, Đoan Mộc Ly mỉm cười, "Ngươi dùng chữ "cũng", chứng tỏ ngươi cũng giống ta sao?"
Độ cong nơi khóe môi càng sâu thêm vài phần, Triển Thiên Bạch lại nhìn về phía binh thư trong tay, "So với những binh thư khác ta đọc trước kia không quá giống nhau, Mạc Phong này rất có dáng vẻ của riêng mình, nếu có cơ hội, ta ngược lại muốn gặp hắn."
"Vậy chỉ sợ có chút khó khăn." Đoan Mộc Ly tiếc nuối lắc đầu, "Mạc Phong đã lẩn trốn nhiều năm, ta trái lại hi vọng hắn vẫn có thể trốn tiếp, vĩnh viễn đừng để bị tìm được."
"Nhưng làm sao biết được hắn chết hay sống?" Triển Thiên Bạch tò mò hỏi.
Đoan Mộc Ly gật đầu, "Đúng vậy.

Sau khi cả nhà Mạc gia bị tịch trảm thì đã không còn thấy tin tức của Mạc Phong, ta thân là vương gia của Nam Sở, Phò Quốc đại tướng quân, ngại thân phận, cũng không thể phái người đi tìm Mạc Phong, như vậy ngược lại có thể khiến cho Phạm Ninh bắt được nhược điểm, đối với Mạc Phong cũng không có lợi."
"Nói có lí." Triển Thiên Bạch chậm rãi khép binh thư lại, "Chẳng qua là một tướng tài giống như Mạc Phong vậy, hẳn là vẫn còn sống ở nơi nào đó trên khối đại lục này nhỉ?"
"Hy vọng là thế."
"Không chừng khi nào đó hai người ngươi và ta vẫn có thể cùng gặp hắn ở trên chiến trường thì sao!" Con ngươi đỏ tươi hơi nheo lại, Triển Thiên Bạch không biết vì sao đột nhiên lại sinh ra dự cảm như vậy.
"Tốt nhất là đừng." Đoan Mộc Ly nghiêm túc nói.
"Ồ?" Triển Thiên Bạch sửng sốt một chút, nhướng mi, "Ngươi sợ sao?"
"Ngươi hình như rất mong chờ nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của ta nhỉ?" Đoan Mộc Ly hỏi lại Triển Thiên Bạch, trên mặt lộ vẻ cười khổ.
"Đương nhiên rồi." Một tay chống má, Triển Thiên Bạch càng thêm hào hứng, nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Ly, "Dù sao ta cũng từng vì ngươi mà nếm qua không ít đau khổ trên chiến trường mà! Không trả thù lại lòng ta thật sự không cam lòng."
"Hahaha!" Đoan Mộc Ly không nhịn được cất tiếng cười to, vừa cười vừa cúi người tới gần Triển Thiên Bạch, ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch, lặng lẽ nói: "Nếu không cam lòng thì lập tức thử trả thù ta trên giường xem!"
"Ha!" Triển Thiên Bạch giơ tay lên, nâng cái cằm thẳng thắn khí phách của Đoan Mộc Ly lên, "Đây chính là ngươi nói đó, đừng hối hận."
Con ngươi đen thâm thúy chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch, ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch trở nên cường thế lại nguy hiểm, "Mỗi một chuyện làm khi ở cùng ngươi, ta đều tuyệt đối không hối hận."
Ngọn đèn dầu lay động, bóng hai người quấn lấy nhau phác họa đường viền hắt lên trên cửa sổ.
Trong đêm, chim tước lông trắng dang cánh bay lượn, bay qua cả Nam Sở.
Phiên Ba Quốc.
Làm "chó" một khoảng thời gian, Lâm Tuyết Nguyệt cuối cùng cũng chờ được đến ngày Viêm Diệm nguôi giận.
Cái vòng đeo cổ và xiềng xích được lấy xuống, Lâm Tuyết Nguyệt phủ phục dưới chân Viêm Diệm lạnh đến phát run.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, cho dù là Phiên Ba Quốc bốn mùa như xuân cũng nhận rõ cảm giác mát mẻ hơn một chút.

"Chủ nhân..."
Lâm Tuyết Nguyệt phát ra thanh âm mỏng manh, không dám ngẩng đầu nhìn Viêm Diệm.
Trong suy nghĩ của hắn, Viêm Diệm chính là vua, chính là trời.
Ầm!
Thân thể bị áo choàng lớn mà dày quấn chặt, Lâm Tuyết Nguyệt theo bản năng ngẩng mặt lên liền nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi như mèo con của Viêm Diệm nheo lại cao cao tại thượng, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
"Tuyết Nguyệt à, quốc sư nói hắn luyện chế được một thuốc rất mới lạ, sẽ khiến người muốn ngừng mà không được, đang lo không có ai để thử nghiệm trước một chút...!Hắn hổi bổn vương muốn ngươi."
"Đừng mà!"
Hai mắt Lâm Tuyết Nguyệt trừng lớn, con ngươi run rẩy như sàng cát, "Đừng mà chủ nhân...!Cầu xin ngài, ngàn vạn lần đừng đưa nô tài cho Nạp Na quốc sư."
"Đương nhiên sẽ không tặng." Khóe môi Viêm Diệm hơi rũ xuống, một tay thong thả xoay xoay ngà voi hoàng kim đeo trên ngón tay của tay kia, "Ngươi không cần sợ hãi như vậy, chỉ là mượn mà thôi."
"Mượn..." Lâm Tuyết Nguyệt không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nạp Na luyện chế ra thuốc mới, cho dù không phải độc dược thì cũng là thứ không phải cái gì tốt lành.

Trước kia, thời điểm Lâm Tuyết Nguyệt ở trong tay Nạp Na đã không ít lần bị đổ đủ loại dược vật, hắn đoán cái mà Nạp Na gọi là "thuốc mới lạ" lúc này đây hơn phân nửa là loại thuốc gây ảo giác, sau khi dùng sẽ làm người mua vui, căn bản không biết bản thân đã từng làm cái gì.
"Đừng mà...!Nô tài không muốn..." Lâm Tuyết Nguyệt liều mạng lắc đầu, hốc mắt đỏ lên.
"Hửm?" Đột nhiên, thanh âm của Viêm Diệm trầm xuống.
Trái tim Lâm Tuyết Nguyệt lộp bộp nhảy dựng, lập tức rụt vai, ngay cả một ngụm khí lớn cũng không dám hít.

"Ngươi là chủ nhân hay bổn vương là chủ nhân? Ngươi nói không muốn thì sẽ không cần sao? Vậy mặt mũi của chủ nhân là bổn vương đây phải để chỗ nào?"
"Nô, nô tài không dám, nô tài không dám." Lâm Tuyết Nguyệt vội vàng dập đầu nhận sai với Viêm Diệm.
Nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt ngoan ngoãn như vậy, khóe môi Viêm Diệm khẽ giương lên.
"Đứa trẻ không nghe lời sẽ bị trừng phạt, Tuyết Nguyệt, ngươi nói bổn vương nên phạt ngươi như thế nào mới tốt đây?".