Diễm Luyến Tàn Đồng

Chương 21




“Lôi Cương.” Biết y khó khăn, Mộ Dung Viêm Hạo ở bên tai nhắc nhở.

Tử Đồng rất nghiêm túc gật đầu một cái. “Lôi Cương người tốt.”

Mộ Dung Viêm Hạo mỉm cười, không quên nhắc nhở y nói tên hắn. “Kia còn Hạo ?”

Tử Đồng thật sự suy tư, nhíu mày, sau đó mặt càng nhăn chặt hơn.

Hạo cũng là người tốt, nhưng là bất đồng . . . . . .

Trong lòng đều không có cách nào đem Mộ Dung Viêm Hạo cùng mấy cái tên kia đặt ở cùng một chỗ, nhớ tới thanh âm dễ nghe của hắn, hơi thở ấm áp . . . . . .

“Hạo ấm ấm, mặt trời ấm ấm.” Giống như là rất hài lòng với đáp án của mình, Tử Đồng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cười đến rất vui vẻ, hai tay thăm dò sờ tới hai gò má của Mộ Dung Viêm Hạo, cảm giác gia thịt hắn ấm áp, thật thoải mái.

Mộ Dung Viêm Hạo cũng rất hài lòng đáp án của y, Tử Đồng nụ cười vui vẻ, càng làm cho hắn cảm thấy trong đầu thật giống như có đồ vật gì đó không ngừng tràn vào, gương mặt tuấn mỹ không cách nào khống chế giương lên nụ cười, hai cánh tay đem người ôm lấy thật chặt.

Lực của hắn cũng không có làm cho Tử Đồng cảm thấy đau, ngược lại trở tay ôm lấy hắn, giống như trước bằng thật lớn khí lực ôm chặt lấy, sau đó ha ha cười ra tiếng.

Làm người ngoạn hảo, làm búp bê không hảo. . . . . .

Đinh Duệ chịu không nổi nhìn hai chủ tử, nhìn bọn họ không đem người một bên nhìn tới, thẳng đắm chìm trong thế giới của hai người, hắn không thể làm gì khác hơn là hảo tâm làm người giải quyết, trước đem mọi người bị Tử Đồng mỹ mạo kinh người chấn nhiếp gọi hoàn hồn, sau đó giải thích tình huống trước mắt.

Lôi Cương khống chế không được tầm mắt đem ánh mắt đặt ở trên nụ cười của Tử Đồng, tốn thật lớn khí lực mới ép mình đem lời nói của Đinh Duệ nghe được vào trong đầu.

“Ý của ngươi là nói, thiếu gia hi vọng chúng ta có thể hòa đồng. . . . . .cùng công tử chung đụng, để cho y quen thuộc cách sống bình thường sao?”

“Không sai. . . . . .Nhờ cậy! Sau này còn nhiều cơ hội, phiền đem lực chú ý phóng trên người của ta một cái có được hay không?” Thật chịu không được, Đinh Duệ hắn lớn lên thật tầm thường như vậy sao? Thế nhưng cùng hắn nói chuyện tầm mắt lại hoàn toàn không có phóng tới trên người hắn.

Lôi Cương mặt ngăm đen lập tức nhuộm đỏ, ngượng ngùng kéo về tầm mắt của mình.

“Ta nhắc nhở ngươi trước, tại thời điểm thiếu gia không có chú ý tới, ngươi thích nhìn làm sao cũng không có gì; bất quá nếu là thiếu gia tập trung chú ý, nếu không muốn chết ngàn vạn lần ngươi đừng tiếp tục đem ánh mắt đặt trên người công tử, nếu không lúc thiếu gia ghen tức ước chừng có thể đem ngươi cấp chết đuối.” Hắn từng bị chìm qua rất nhiều lần.

Lôi Cương rất nhanh gật đầu.”Thiếu gia hắn. . . . . . Muốn lấy công tử về nhà sao?” Loại chuyện này hắn là nghe nói qua, nhưng chân chính gặp phải vẫn là lần đầu tiên.

“Không phải là có muốn hay không, mà là đã lấy về nhà.” Lấy tham muốn chiếm hữu của thiếu gia, công tử cả đời này nhất định là phải cùng thiếu gia chặt chẽ cột vào nhau.

“Kia. . . . . . Lúc thiếu gia cưới phu nhân làm sao bây giờ?” Không có nữ nhân nào có thể chịu được một người nam nhân như công tử ở bên cạnh trượng phu của mình đi,mà y lại mỹ đến kinh người.

Đinh Duệ nhún nhún vai. “Ta cũng không hiểu được nên làm cái gì bây giờ, đến lúc đó rồi nói sau!” Bất quá lấy kinh nghiệm hắn làm bạn thiếu gia lâu như vậy xem ra, bên cạnh thiếu gia đại khái là không thể nào có phu nhân.

Dù sao Mộ Dung lão gia chẳng những nhiều tiền, đất nhiều, thê tử nhiều, nhi tử lại càng không ít, cho nên cho dù thiếu gia không lập gia đình, Mộ Dung gia cũng không đứt đường hương hỏa, sẽ không có người để ý loại chuyện nhỏ nhặt này.

Lôi Cương cẩn thận nghĩ cũng giống như vậy, nhìn về phía thiếu gia đang theo dõi hắn, hắn sợ hãi đến trước người Mộ Dung Viêm Hạo. Là thiếu gia phát hiện hắn mới vừa nhìn chằm chằm vào công tử, cho nên muốn xử phạt hắn sao?

Mộ Dung Viêm Hạo mỉm cười, không có chú ý tới bộ dáng hắn “Thấp thỏm không yên”.

“Lôi Cương, ngươi sau này phải giúp ta chú ý Tử Đồng nhiều hơn.”

“Ta sẽ , thiếu gia. Lần này ngài vẫn là ở Ngạo Trần các sao?”

“Đúng vậy.”

“Công tử y . . . . .”

“Y theo ta ở cùng nhau.” Mộ Dung Viêm Hạo tuyệt không lo lắng ánh mắt những người khác.

“Ta hiểu được.” Bất quá những ánh mắt người khác thật cũng không có trách cứ cùng ý tứ khác, thật sự là bởi vì bọn họ có đầy đủ trung thành cùng bị Tử Đồng mê đi một nửa tâm thần, hơn nữa chuyện này có nghe nói đến ít nhiều, nên cũng đều chuẩn bị tâm tư.

Sau khi xem ánh mắt của mọi người, Mộ Dung Viêm Hạo hết sức hài lòng, trong lòng rốt cục xác định không có lo ngại gì, xem một chút trong ngực đem lực chú ý chuyển dời trên tóc của Tử Đồng, hắn bắt đầu mong đợi trong những ngày kế tiếp, nhìn thấy y càng nhiều tư thái cùng thần thái.


Đại khái là làm búp bê quá lâu, giờ phút này, Tử Đồng nhãn tình hoạt bát tuyệt không bị ảnh hưởng, trước rời giường xác định Mộ Dung Viêm Hạo ở bên cạnh mình, sau dó một mình bò qua lồng ngực rắn chắc bên cạnh, không biết muốn chạy đến chỗ nào.

Đừng nói Mộ Dung Viêm Hạo vốn là người có lòng cảnh giác cực cao, hơn nữa một người bình thường đang ngủ, bị Tử Đồng bò qua người như vậy, mà có thể không tỉnh lại thật sự rất ít.

Nhãn tiệp song mâu thật dài mở ra, liền nhìn thấy nửa thân thể bảo bối leo ở bên cạnh giường, chỉ cần bò qua một chút nữa là sẽ rớt xuống gầm giường, thoáng chốc cơn buồn ngủ còn lại đều bị hù dọa chạy mất, lập tức nhanh tay lẹ mắt đem người cấp kéo về trên giường.

“Tử Đồng muốn làm cái gì?” Sáng sớm đã nhìn thấy hình ảnh kích thích như vậy, đối với thân thể thật sự là không tốt lắm.

Cảm giác mình bị bắt trở về, lại nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Viêm Hạo, Tử Đồng lập tức vỗ vỗ bàn tay ở ngang hông.

“Meo meo! Có meo meo!” Y vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng kêu, không rõ ràng lắm đây là tiếng gì, lập tức nghĩ bò xuống giường tìm rõ ràng.

Mộ Dung Viêm Hạo thở dài, nhớ tới trong trang viện Mộ Dung không có mèo, không trách được y tò mò. “Đó là mèo, chờ một chút Hạo bắt cho ngươi, có được hay không?”

Tử Đồng nghiêng đầu. “Meo meo?”

“Không phải là meo meo, là mèo.” Bộ dáng này thật sự là khả ái tới cực điểm, Mộ Dung Viêm Hạo không nhịn được cười ra tiếng.

“Mèo?”

“Đúng, mèo.” Ôm y xuống giường xuyên hài mang tất, công lực thâm hậu nên hắn có thể nghe thấy đã có phó nhân hướng nơi này tới .

“Mèo.” Tử Đồng gật gật đầu, bộ dạng thật sự ngốc làm cho Mộ Dung Viêm Hạo lại cười ra tiếng. “Hạo bắt mèo cho Tử Đồng.”

“Mèo cùng ngựa, sợ.” Y muốn nói là mèo có thể hay không cùng ngựa giống nhau làm cho y cảm thấy sợ.

Mộ Dung Viêm Hạo hiểu ý tứ của y. “Bánh Bao không đáng sợ.”

“Bánh Bao?”

“Là tên con mèo.” Bởi vì nó béo đô đô, cho nên phó nhân trong biệt viện đều gọi nó là bánh bao, tuổi đã rất lớn rồi.

“Tử Đồng sờ Bánh Bao.” Sau khi để cho Mộ Dung Viêm Hạo mang hài xong, y lại muốn trượt xuống giường, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Mộ Dung Viêm Hạo vừa xỏ xong giày của mình, vừa bắt được Tử Đồng không cho y tùy tiện chạy loạn, cho phó nhân đem đầy đủ chậu đồng và nước đưa vào bên trong phòng, mà Đinh Duệ cùng Tử Nhan liền ở phía sau hắn.

“Công tử ngủ có ngon không?” Tử Nhan thuần thục từ trong tủ quần áo lấy ra y phục giúp Tử Đồng thay, xem xet sắc mặt của y, nghĩ nhiều chuyện để nói với y.

“Hảo, Tử Đồng muốn meo meo, Hạo bắt meo meo.” Sau khi mặc xong quần áo, y ngoan ngoãn cho Tử Nhan đỡ y trước gương ngồi xuống, đợi nàng thay y chải vuốt một đầu tóc dài đen mượt như tơ tằm.

Y theo lễ chế, nam tử đến tuổi nhất định phải làm lễ đội mũ, bất đồng mũ cho thấy thân phận bất đồng; nhưng bởi vì Tử Đồng trước kia không ra khỏi cửa, cho nên vẫn không có thói quen mang mũ; mà bây giờ phải giúp y đội mũ, quá không bao lâu y sẽ lộng rơi xuống, cho nên dứt khoát liền không đội.

Dù sao Mộ Dung Viêm Hạo luôn luôn đối với loại lễ chế này không có hảo cảm cũng chán ghét đội mũ, vì vậy cũng không nói cái gì; chính hắn thì trừ phi đi xa nhà, ở nhà lúc nào cũng chỉ buộc tóc lại mà thôi.

“Bánh bao a!” Đinh Duệ dĩ nhiên hiểu được mèo trong miệng hắn là chỉ gì. “Bánh bao căn bản không cần xách tới, trong tay ai có bánh bao, Bánh Bao tự nhiên sẽ đi qua.” Đây chính là nguyên do vì sao có tên Bánh Bao.

“Đúng rồi thiếu gia, nghe Lôi Cương nói, đám người ngày hôm qua chúng ta gặp gỡ , hình như là hàng xóm mới của Ly Trần biệt viện chúng ta ni!”

Mộ Dung Viêm Họa khôi phục bộ dáng lạnh lùng bình thường. “Dám trêu người của ta, quản khỉ gió hắn là ai.”

“Nói thì nói như thế không sai! Vấn đề là người ta đã đã tìm tới cửa.” Người nhà này thật đúng là kỳ quái, bọn họ ngày hôm qua đánh người, làm sao không có lập tức tới đòi công đạo, hết lần này tới lần khác chọn lúc sáng sớm mà đến.

Mộ Dung Viêm Hạo hừ lạnh, xoay người lại lôi Tử Đồng mới vừa được Tử Nhan mặc quần áo liền hướng bên ngoài đi. “Chúng ta đi tìm Bánh Bao. Tử Nhan, phân phó đồ ăn sáng đưa đến hậu viên.” Hắn vừa nhìn về phía Đinh Duệ. “Đem sổ sách đều lấy tới đi!” Có những lời này là đủ rồi, Đinh Duệ ngay lập tức đem người Hách Liên gia vứt sau đầu, hưng phấn mà đi vào thư phòng đem chồng sổ sách chất đống đã lâu ôm về hậu viên trong đình.

Tử Đồng để cho Mộ Dung Viêm Hạo nắm tay, từng bước từng bước cẩn thận đi tới, một cái tay hướng phía trước thăm dò, một tay liều mạng nắm bàn tay to, cực sợ đau đớn lúc ngã xuống.

Nhìn bộ dáng sợ hãi, đi không có mấy bước, Mộ Dung Viêm Hạo dứt khoát trực tiếp đem người cấp ôm ngang lên, khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ lập tức thay vẻ mặt thỏa mãn, phó nhân một bên thấy vậy không khỏi mỉm cười, rất thích công tử trên tâm trí vẫn là hài tử.

* * *

Đổi qua một quyển sách, đúng lúc Lôi Cương mang người đi tới bên ngoài vườn, Mộ Dung Viêm Hạo đầu ở quyển sách cũng không ngẩng, khom người đem Tử Đồng đang ngồi cùng Bánh Bao chơi ôm vào trong ngực.