Diễm Ngộ

Chương 5




Kiều Ứng vừa nghe thấy tên này, đột nhiên thay đổi sắc mặt, sau một lúc lâu mới nói: “Anh hiện tại… Là quản lý của Lăng Hiên?”

Đỗ Nhiễm gật đầu: “Hắn cùng cậu ngoại hình có vài phần giống nhau, diễn vai em trai cậu không phải vừa vặn sao? Vả lại Lăng Hiên cũng xem như là một diễn viên không tồi trong thế hệ diễn viên mới bây giờ. Hơn nữa tôi là quản lý của hắn, hoàn toàn có thể thay hắn tiếp nhận vở kịch này.” Anh thấy thần sắc Kiều Ứng khác thường, không khỏi hỏi, “Sao vậy? Cậu quen biết hắn?”

Kiều Ứng dần dần khôi phục vẻ mặt bình thường, lát sau trả lời: “Từng có vài lần chi duyến (1). Năm đó hắn đóng phim điện ảnh của An đạo diễn, tôi từng hướng dẫn hắn diễn xuất.”

Đỗ Nhiễm cũng không biết chuyện này, nghe Kiều Ứng nhắc tới, liền cười nói: “Vậy tốt quá, cậu từng chỉ điểm hắn diễn xuất, lần này nếu cả hai có thể cùng diễn trên một sân khấu, chẳng phải là duyên phận sao?”

Kiều Ứng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Nhiễm, sau đó nói: “Anh đề cử hắn, có phải vì anh là quản lý của hắn? Bằng kỹ năng diễn xuất của hắn, có thể diễn đạt vai trong kịch bản sao?”

Đỗ Nhiễm ngẩn ra một chút, lập tức mỉm cười: “Kiều Ứng, tôi là lấy thân phận bạn bè đề cử hắn với cậu. Kỹ năng diễn xuất của Lăng Hiên quả thật còn cần phải tôi luyện, nhưng hắn luôn nỗ lực, chịu khó học hỏi, hơn nữa cũng thông minh, một chút liền thông. Công bằng mà xem xét, trong thế hệ diễn viên mới bây giờ, hắn xem như rất có tư chất.”

Kiều Ứng hơi nhắm mắt, thật lâu sau, mở miệng nói: “Hắn quả thực rất thông minh, năm đó tôi chỉ điểm một chút, hắn liền lĩnh ngộ được. Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, chờ tôi trở về cùng Cố đạo diễn thương lượng xem.”

Không biết có phải mình đa tâm hay không, Đỗ Nhiễm luôn cảm thấy Kiều Ứng tựa hồ còn có điều gì không nói, nhưng anh cũng đã quen việc Kiều Ứng luôn giấu tâm sự trong lòng, nên không hỏi thêm nữa.

Chào tạm biệt Kiều Ứng, Đỗ Nhiễm cầm kịch bản “Thiền khóc”, một mình lái xe về nhà. Dọc đường đi đều suy nghĩ chuyện diễn trên sân khấu kịch, nếu Lăng Hiên có thể giành được vai diễn này, vậy không thể nào tốt hơn.

Hiện giờ sự nghiệp của Lăng Hiên đang gặp bất lợi, thật sự cần một cơ hội thế này để xoay chuyển thế cục.

Sân khấu kịch, nguyên bản chính là nơi thể hiện khả năng diễn xuất cùng thực lực, hơn nữa đạo diễn Cố Gia Kỳ này, cùng với sự tham gia của Kiều Ứng, cả hai đều là nhân vật nổi tiếng thu hút rất nhiều sự quan tâm của giới truyền thông. Lăng Hiên nếu có thể có mặt trong đó, đối với sự nghiệp diễn xuất của hắn tuyệt đối chính là một bước nhảy vọt.

Đỗ Nhiễm thừa nhận, mình đề cử Lăng Hiên với Kiều Ứng bên trong quả thực có chút tư lợi. Nhưng là, anh cũng tin tưởng thực lực của Lăng Hiên, tin tưởng hắn có thể diễn đạt vai diễn này.

Chỉ cần hắn có cơ hội nhận được vai.

.

Ngày hôm sau Đỗ Nhiễm như thường lệ đưa Lăng Hiên đến công ty, Lăng Hiên ngồi ở ghế sau trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên hỏi một câu: “Anh hôm qua đi gặp Kiều Ứng, thực vui vẻ đi?”

Đỗ Nhiễm không rõ nên quay đầu lại nhìn hắn: “Sao cơ?”

“Trông mặt anh thật rạng rỡ.” Sắc mặt Lăng Hiên có chút biến đen, không biết có phải ngủ không đủ giấc hay không, cả người đều có vẻ âm u, “Hai người nói chuyện gì mà khiến anh cao hứng như vậy?”

Bởi vì Kiều Ứng còn chưa trả lời anh là có đáp ứng cho Lăng Hiên tham dự sân khấu kịch kia hay không, Đỗ Nhiễm cũng không muốn sớm nói ra chuyện này, miễn cho đến lúc đó làm Lăng Hiên mừng hụt, liền qua loa trả lời: “Không có gì, chính là biết hắn gần đây cuộc sống thực không tồi, nên cao hứng thay hắn thôi.”

Lăng Hiên “Hừ” một tiếng: “Hắn cùng Thẩm Liễm yêu thương ngọt ngào đi.”

Đỗ Nhiễm cả kinh, thiếu chút nữa lạc tay lái. Vừa may gặp đèn đỏ, sau khi dừng xe, anh quay đầu lại nhìn Lăng Hiên: “Cậu vừa nói gì? Cậu sao lại biết chuyện của hắn cùng Thẩm Liễm?”

Chuyện Kiều Ứng và Thẩm Liễm cùng một chỗ, trong giới này hầu như không ai biết. Mà hai người kia đều không phải người tùy tiện, Kiều Ứng đã vậy, Thẩm Liễm cũng thế, cả hai không có khả năng để lộ chuyện tình cảm của mình cho Lăng Hiên, vậy kia Lăng Hiên làm sao mà biết?

Lăng Hiên khựng lại một chút, tựa hồ có chút hối hận vì nói lỡ, lập tức làm như không có việc gì trả lời: “Tôi biết thì có gì là lạ, Thẩm Liễm cùng tôi trước kia chung một công ty a, tôi cũng là nghe người khác nói.” Thấy Đỗ Nhiễm vẫn nhìn mình bằng ánh mắt kinh nghi, liền vội vàng bổ sung một câu, “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Đỗ Nhiễm trầm mặc khởi động xe, cảm thấy thần sắc Lăng Hiên có chút mất tự nhiên, nhưng lại không biết là kỳ quái chỗ nào, tuy rằng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục đề tài này.

Lăng Hiên ngồi ở phía sau, lặng lẽ thở dài, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

.

Cách hai ngày, Kiều Ứng gọi điện thoại cho Đỗ Nhiễm, nói Cố Gia Kỳ muốn hẹn gặp mặt Lăng Hiên. Tâm tình Đỗ Nhiễm luc này phải dùng đến từ vui mừng khôn xiết để hình dung, người đàn ông từ trước đến nay cử chỉ ổn trọng qua điện thoại hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Thật sao? Cố đạo diễn đồng ý chọn Lăng Hiên sao?”

Kiều Ứng bên kia trả lời: “Chỉ là trước tiên hẹn gặp mặt hắn mà thôi, có chọn hắn hay không tôi cũng không dám chắc.”

Đỗ Nhiễm không ngừng cám ơn, Kiều Ứng giận dữ nói: “Anh khách khí với tôi như vậy làm gì, chuyện này nói cho cùng cũng là anh giúp tôi, không phải sao?”

Đỗ Nhiễm cười rộ lên, nghĩ thầm không biết mình làm sao vậy, đột nhiên kích động quá mức! Sau khi bình ổn lại một chút, cúp điện thoại, xoay người đi tìm Lăng Hiên.

Bên kia Kiều Ứng cầm điện thoại, vẻ mặt có chút ngốc lăng.

Hắn nhớ tới chính mình năm đó, khi sự nghiệp lâm vào cảnh thảm hại nhất, Đỗ Nhiễm cũng là như vậy mỗi ngày bôn ba vất vả thay hắn tạo mối quan hệ, tiếp nhận công tác, xem xét kịch bản. Ngẫu nhiên nhận được kịch bản hay, cho dù là nửa đêm cũng sẽ nhịn không được gọi điện thoại cho hắn, trong lời nói không dấu được vẻ vui sướng. Lăng Hiên phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được người quản lý như vậy.

Đối với Lăng Hiên, hắn trong lòng ít nhiều vẫn là có chút để ý. Dù sao năm đó tên nhóc con dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng kia, từng ở trước mặt hắn không chỉ một lần lộ ra ánh mắt khiêu khích, cố ý vô tình khoe ra quan hệ của cậu ta cùng Thẩm Liễm trong lúc đó.

Hắn cũng không hiểu được vì sao mình lại đáp ứng Đỗ Nhiễm đề cử Lăng Hiên cho Cố Gia Kỳ, có lẽ là xuất phát từ sự tin tưởng vào mắt nhìn người của Đỗ Nhiễm, hoặc có lẽ là muốn chứng minh chính mình khi gặp lại Lăng Hiên, có thể bỏ qua

Khoảng thời gian mình bị phản bội, qua hai năm, có thể chân chính tâm bình khí hòa đối mặt hay không.

.

Lúc Đỗ Nhiễm tìm được Lăng Hiên, hắn đang chán chết ngồi trước máy tính chọn ảnh của mình cho album mới, trên bàn còn một tách cà phê đã nguội.

“Lăng Hiên.” Đỗ Nhiễm đi qua, vỗ vai hắn, “Có tin tức tốt muốn nói cho cậu đây.”

“Tin gì?” Lăng Hiên quay đầu, lười biếng nhìn anh.

“Có kịch bản sân khấu kịch này, cậu xem xem.” Đỗ Nhiễm đem kịch bản “Thiền khóc” đưa cho Lăng Hiên, “Một vở rất được.”

“Sân khấu kịch?” Lăng Hiên vẻ mặt nghi hoặc, tiếp nhận kịch bản, “Tôi chưa từng diễn qua a, là công việc mới công ty nhận cho tôi ư?”

“Vở kịch này là tôi tìm cho cậu.” Đỗ Nhiễm ngồi xuống bên cạnh hắn, “Đạo diễn là Cố Gia Kỳ, vai nam chính cố ý thỉnh Kiều Ứng tái xuất. Tôi thấy vai thứ chính hợp với cậu, liền hướng Kiều Ứng tiến cử cậu.”

Tay đang lật xem kịch bản dừng lại, Lăng Hiên biểu tình kinh ngạc nhìn Đỗ Nhiễm: “Anh hướng… Kiều Ứng đề cử tôi?”

Đỗ Nhiễm gật đầu: “Lần trước tôi cùng hắn ăn cơm, chính là bàn chuyện này. Kiều Ứng nhờ tôi giúp hắn tìm kiếm một diễn viên thích hợp vào vai thứ chính, tôi cảm thấy cậu rất ổn.” Dừng một chút, cười nói, “Đối với cậu mà nói, cũng là một thách thức mới không phải sao? Có thể cùng Kiều Ứng diễn xuất trên một sân khấu, là cơ hội rất nhiều người cầu còn không được.”

Sắc mặt Lăng Hiên hết xanh rồi trắng, cách một lúc lâu sau mới mở miệng: “Kiều Ứng đồng ý tiến cử tôi với đạo diễn?”

Ngữ khí hoàn toàn không thể tin được, khiến cho Đỗ Nhiễm có chút buồn cười: “Hắn đã tiến cử cậu với đạo diễn Cố Gia Kỳ rồi, hẹn cậu chiều mai gặp mặt bàn bạc. Cậu trước xem qua kịch bản đi, chuẩn bị cho tốt.”

Vốn tưởng Lăng Hiên sẽ hưng phấn không thôi, ai ngờ hắn cầm cuốn tập ném đi, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú.”

“Cái gì?” Đỗ Nhiễm quả thực không thể tin vào tai mình, “Cậu không có hứng thú? Giờ không phải lúc cậu giở thói này nọ đâu, Lăng Hiên!”

“Tôi chính là không có hứng thú biễu diễn trên sân khấu kịch, không được sao?” Lăng Hiên cáu kỉnh, “Ai thèm cùng Kiều Ứng diễn trên một sân khấu a! Là anh cầu xin hắn đi? Để hắn chê cười tôi sao! Loại bố thí này tôi mới không cần!”

Đỗ Nhiễm tức giận đến sắc mặt xanh mét, nếu không kiệt lực nhẫn nại, chỉ sợ đã xông lên cho Lăng Hiên một cái tát vào mặt.

“Cậu nháo cái gì? Đây là bố thí? Kiều Ứng với cậu không thân cũng chẳng quen, hắn dựa vào cái gì phải bố thí cậu? Cậu cho là cậu hiện tại đang ở vị trí nào? Nhận việc nào là do cậu lựa chọn sao?” Đỗ Nhiễm nhặt lên kịch bản bị Lăng Hiên vứt trên mặt đất, lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi thật không biết vì sao phải thay cậu vất vả tranh thủ vai diễn này.”

Thực sự giờ phút này tâm cũng đều lạnh.

Đỗ Nhiễm đời này cũng chưa từng phẫn nộ như vậy, đồng thời lại xen lẫn cảm giác thật sự vô lực. Lúc anh thay Lăng Hiên tranh thủ cơ hội lần này, loại tâm tình hưng phấn mà vui sướng khi đó giờ đây quả thực giống như trò cười, bị dập tắt sạch sẽ. Tùy hứng cũng nên có giới hạn, loại thái độ này của Lăng Hiên, đem người khác thành ra cái gì?

Năm đó Kiều Ứng khắt khe chọn lựa kịch bản, đó là xuất phát từ sự kiên trì của bản thân, mà Lăng Hiên đây là đang làm cái gì? Bình thường ngay cả loại kịch bản cẩu huyết không hề có nội dung hắn cũng không chút nào để ý, lần này lên cơn thần kinh cái gì lại bài xích sân khấu kịch như vậy? Kiều Ứng đã có lòng tốt đề cử hắn với đạo diễn, lại bị nói thành là bố thí, vậy kia chính mình chẳng lẽ là tên khất cái sao, vì hắn mà hướng Kiều Ứng ăn xin sao?

Thật vất vả mới có cơ hội, lại bị hắn dẫm nát trên mặt đất không thèm quan tâm, ngay cả tiền đồ chính mình cũng không xem ra gì, mình còn có thể thay hắn tranh thủ cái gì đây?

“Cậu không muốn diễn, quên đi.” Thanh âm Đỗ Nhiễm không hề có độ ấm, “Tôi thay cậu gọi điện từ chối.”

Vừa bước chân đi, đã bị người từ phía sau kéo lại. Trong giọng nói của Lăng Hiên mang theo thanh âm run nhẹ: “Anh tức giận sao?”

Này còn phải hỏi?

Thấy Đỗ Nhiễm ngay cả trả lời cũng lười mở miệng, chỉ lấy tay ra sức đẩy cánh tay mình đang quấn bên hông anh, Lăng Hiên lập tức luống cuống.

“Tôi không phải tức giận với anh… Tôi, tôi chỉ là nghĩ không thoáng…”

Hắn sao lại không rõ khổ tâm của Đỗ Nhiễm, sao lại không biết lần này diễn trên sân khấu kịch đối với hắn mà nói có ý nghĩa thế nào. Đạo diễn là Cố Gia Kỳ, nam chính là Kiều Ứng, cả hai đều là nhân vật nổi tiếng có sức hút lớn bao nhiêu. Nếu hắn có thể diễn vai thứ chính trong đó, hơn nữa diễn thành công, tuyệt đối trong sự nghiệp diễn xuất của hắn là một bước nhảy vọt.

Chính là vào lúc sự nghiệp đang gặp phải trắc trở, vậy mà là Kiều Ứng kéo hắn lên, loại tư vị này thật sự không biết nên hình dung thế nào.

Lập tức bị cái tên Kiều Ứng làm cho đầu óc mê muội, người kia trong mắt hắn vĩnh viễn là người đàn ông cao cao tại thượng, đối với hắn khiêu khích thờ ơ, cho tới bây giờ đều chính là nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt. Hắn không thể tưởng tượng Đỗ Nhiễm thế nhưng lại mở miệng đề cử mình với Kiều Ứng, càng không thể tin Kiều Ứng vậy mà lại đồng ý.

Hắn kiêu ngạo như vậy, làm thế nào có thể chịu đựng việc mình phải cúi đầu ở trước mặt Kiều Ứng.

Thanh âm hắn nhuyễn xuống, tâm Đỗ Nhiễm không tự chủ được cũng nhuyễn xuống theo. Anh thật sự đối với một Lăng Hiên ngẫu nhiên lộ ra vẻ mềm yếu thực không có biện pháp.

Quay đầu lại, gỡ cánh tay Lăng Hiên đang ôm thắt lưng mình ra, ánh mắt Đỗ Nhiễm phức tạp, “Cậu là sợ lại bị người ta đem ra so với Kiều Ứng phải không? Đối với cậu mà nói này chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một sao? Có thể cùng Kiều Ứng diễn trên một sân khấu, cậu chẳng lẽ không tin tưởng vào chính mình như vậy?”

Lăng Hiên mạnh mẽ ngẩng đầu: “Ai nói tôi sợ hắn!” Lại chậm rãi hạ mi mắt, “Bất quá… Khẳng định là vẫn sẽ bị đem ra so với hắn đi?”

Đỗ Nhiễm thở dài, có chút cười: “’Lại bị đem ra so với hắn’ là thế nào? Kiều Ứng phải cố gắng rất nhiều mới có được danh tiếng ngày hôm nay, cậu chỉ cần bản thân làm tốt nhất có thể, thì không việc gì phải sợ.”

Lăng Hiên rầu rĩ không hé răng, không biết lại nháo cái gì mà trông không được tự nhiên.

“Nghĩ thông suốt chưa?” Đỗ Nhiễm đem kịch bản nhét lại vào trong tay hắn, “Nghĩ thông suốt thì xem tốt kịch bản đi, ngày mai theo tôi đi gặp đạo diễn.”

Lăng Hiên yên lặng tiếp nhận kịch bản, ngồi xuống chăm chú xem.

Đỗ Nhiễm tựa lưng vào ghế, nhìn Lăng Hiên, không khỏi có chút cảm khái.

Một khắc trước còn giương nanh múa vuốt, hiện tại lại ngoan ngoãn nghe lời. Cũng không biết Lăng Hiên thế nào mà dưỡng thành tính tình như vậy, trước mặt người khác rõ ràng là một bộ dạng cao ngạo lạnh lùng, đối với mình thường xuyên bạo phát cáu kỉnh, cho dù có lúc bị hắn làm cho vô cùng tức giận, thế nhưng ngay sau đó lại không tự chủ được mà tha thứ, không biết có phải là mình đã quá dung túng hắn hay không?

Nhưng như vậy cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Con người a, đại khái đều là không thể cự tuyệt đối tượng làm nũng với mình đi.

.

Ngày hôm sau Đỗ Nhiễm lái xe đưa Lăng Hiên đi gặp Cố Gia Kỳ, Lăng Hiên dọc đường đi đều tính toán chuẩn bị, xem gặp Kiều Ứng hẳn là bày ra dạng tư thái gì, câu đầu tiên nên nói cái gì… Kết quả khi tới địa điểm hẹn gặp, trong phòng chỉ có một mình Cố Gia Kỳ.

Kiều Ứng vậy mà lại chưa tới.

Trong lúc nhất thời, Lăng Hiên cũng không biết chính mình là nhẹ nhàng thở ra hay là mơ hồ thất vọng.

Buổi hẹn gặp lần này thật sự thuận lợi, Lăng Hiên trước khi đến đã chuẩn bị kỹ, suốt đêm đem kịch bản xem đi xem lại nhiều lần. Đối với vai diễn người em trai trong vở “Thiền khóc” này cũng đã thông suốt, vậy nên rất nắm chắc đáp lại Cố Gia Kỳ những vần đề về nhân vật này, trả lời vô cùng hợp ý ông ta. Nguyên bản chính là do Kiều Ứng đề cử, Cố Gia Kỳ vì nể mặt Kiều Ứng nên trước đã có ba phần chấp thuận, sau khi nhìn thấy Lăng Hiên, xem ngoại hình thì hắn đã dành được điểm không nhỏ, cuối buổi nói chuyện, Cố Gia Kỳ quyết định giao vai này cho hắn.

“Nếu không có vấn đề gì, cuối tuần sau bắt đầu diễn tập, có thể chứ?” Cố Gia Kỳ uống ngụm trà, hỏi.

Lăng Hiên nhìn thoáng qua Đỗ Nhiễm, đối phương thay hắn trả lời, “Có thể, tôi sẽ tận lực đem thời gian trống trong lịch trình hiện tại của Lăng Hiên phối hợp với thời gian diễn tập.”

Cố Gia Kỳ vừa lòng gật đầu, ông ta còn không yên tâm việc mấy diễn viên thần tượng nổi tiếng như Lăng Hiên, luôn bị quấn bởi những buổi họp báo, quay phim, sẽ không có nhiều thời gian tập trung vào sân khấu kịch. Hiện tại xem ra, hắn cùng quản lý của hắn đều rất quan tâm đến vở “Thiền khóc” này.

Tốt lắm, có thành ý là đã thành công một nửa.

Sau khi từ biệt Cố Gia Kỳ, tâm tình Lăng Hiên cũng có chút hưng phấn. Cố Gia Kỳ từ trước đến nay chọn diễn viên vô cùng nghiêm khắc, chính mình có thể thuận lợi thông qua phỏng vấn như vậy, được Cố Gia Kỳ thừa nhận, làm hắn tự tin hơn nhiều.

Trên đường tới bãi đậu xe, Lăng Hiên tâm tình tốt quay sang Đỗ Nhiễm: “Tôi mời anh ăn cơm, muốn tới chỗ nào?”

Đỗ Nhiễm cười cười, đang muốn trả lời, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Kiều Ứng!”

Lăng Hiên cả kinh, theo tầm mắt của Đỗ Nhiễm, vừa lúc nhìn thấy người kia cách không xa chỗ đậu xe đang đi tới. Đối phương hình như không nghĩ lại vừa vặn gặp bọn họ ở chỗ này, giật mình một chút rồi bước qua.

“Đỗ Nhiễm.” Kiều Ứng đi tới, trước chào hỏi Đỗ Nhiễm, sau đó quay đầu nhìn Lăng Hiên, vẻ mặt bình tĩnh, “Đã gặp Cố đạo diễn chưa?”

“Vừa mới nói chuyện xong, thực thuận lợi.” Đỗ Nhiễm mỉm cười, tự đáy lòng cảm kích, “Cám ơn cậu lần này đã tiến cử giúp.”

“Không có gì.” Kiều Ứng khoát tay, tầm mắt dời khỏi người Lăng Hiên, “Tôi hẹn Cố đạo diễn bàn chuyện diễn tập, đang tính đi vào. Cố đạo diễn đã nói với hai người cuối tuần sau bắt đầu diễn tập chưa?”

Đỗ Nhiễm gật đầu, nói với Kiều Ứng: “Vậy cậu làm việc của mình đi, tôi cùng Lăng Hiên về công ty trước.” Sau đó quay lại nhìn thoáng qua Lăng Hiên, dùng ánh mắt ý bảo hắn chào hỏi Kiều Ứng.

Lăng Hiên lưỡng lự, đứng phía sau anh, chờ Kiều Ứng xoay người, mới cúi đầu mở miệng nói một tiếng: “Cám ơn.”

Cước bộ Kiều Ứng dừng một chút, gật gật đầu, lập tức rời đi.

Đỗ Nhiễm thấy Kiều Ứng đi rồi, cũng nhanh đi lấy xe, nhìn Lăng Hiên còn đứng bất động ở chỗ kia, không khỏi thúc dục: “Cậu đứng đó phát ngốc làm gì?”

Lăng Hiên như bừng tỉnh từ trong mộng, lúc này mới đi qua. Dọc đường đi, Lăng Hiên tựa hồ mất đi loại vui sướng như khi mới bước ra từ chỗ Cố Gia Kỳ, có chút không yên lòng. Đỗ Nhiễm nhìn hắn qua kính chiếu hậu, hỏi hắn muốn đi chỗ nào ăn cơm cũng không nghe trả lời.

Chẳng lẽ là thấy Kiều Ứng nên mới lo lắng như vậy?

Đỗ Nhiễm mỉm cười, tiếp tục tập trung lái xe. So với Kiều Ứng, Lăng Hiên quả thật còn chưa đủ thành thục a, nói cám ơn còn mất tự nhiên đến thế, tựa hồ dũng khí ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kiều Ứng cũng không có.

Có lẽ nhiều năm qua, Kiều Ứng vẫn là một vết khắc trong lòng hắn đi? Muốn cố gắng vượt qua người này, bởi vì vẫn bị truyền thông đem ra so sánh, cho nên đặc biệt coi trọng người này. Mà Kiều Ứng nguyên bản lại không giỏi giao tiếp với người khác, không am hiểu truyền đạt thiện ý của mình, rất nhiều người khi mới cùng hắn tiếp xúc, đều cảm thấy hắn rất lãnh đạm, căn bản không đem người ta để vào mắt.

Lăng Hiên cũng chỉ là không biết phải ở chung với Kiều Ứng thế nào đi.

Kỳ thật Kiều Ứng thời điểm mới ra mắt, cũng không phải bộ dạng này. Khi đó hắn cao ngạo, cố chấp, tự cho mình là trung tâm, thấy ai chướng mắt liền trực tiếp tỏ thái độ, nhân viên bên cạnh hắn làm việc đều phải hết sức cẩn thận. Bởi vì bị được sủng lên tận trời như vậy, cho nên rơi xuống cũng đặc biệt thảm. Sau nhiều năm trầm ổn lại cùng tôi luyện, mới khiến cho hắn biến thành bộ dáng hôm nay.

Tựa như viên kim cương bị mài đi góc cạnh, chỉ còn phát ra hào quang tiềm ẩn sáng ngời.

.

Đỗ Nhiễm chỉ nghĩ Lăng Hiên là thấy Kiều Ứng nên mới lo lắng như vậy, lại không biết Lăng Hiên giờ phút này đang tâm loạn như ma, một mực nghĩ tới ánh mắt vừa rồi Kiều Ứng nhìn mình. Đó là một ánh mắt thực bình tĩnh, giống như hai năm trước ở trường quay đối diện với vẻ khiêu khích của mình, không hề gợn sóng.

Chẳng lẽ hắn thật sự hoàn toàn không bận tâm đoạn quá khứ mình từng cùng với Thẩm Liễm kia?

Không nhịn được mà nhớ lại năm đó từng bày ra đủ loại cử chỉ với Kiều Ứng: cố ý ở trước mặt hắn cùng Thẩm Liễm nói chuyện điện thoại, cố ý để lộ ra tin tức mình cùng Thẩm Liễm đang kết giao, kỳ thật chính là muốn nhìn người đàn ông kia có thất thố hay không đi?

Người nọ trên màn ảnh thật giàu cảm xúc, hỉ nộ ái ố xuất hiện tầng tầng, rõ ràng là có máu có thịt, có phẫn nộ, có run rẩy, có táo bạo, cũng có thương tâm tịch mịch, nhưng vì cái gì ở trong hiện thực, lại luôn ngăn cách bởi một lớp thủy tinh, ánh mắt lạnh lùng, không có chút tâm tình dao động?

Lăng Hiên chưa từng chân chính gặp mặt Kiều Ứng ngoài đời thực.

Hắn nhẹ nhàng thở dài.

“Anh trai a…” Từ trong cổ họng khe khẽ thì thầm ba chữ này, khóe môi Lăng Hiên câu lên một chút, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Bắt đầu từ cuối tuần sau, trên sân khấu, kia sẽ là cách xưng hô hoàn toàn mới của hắn với Kiều Ứng.

.

Một tuần sau, diễn tập rốt cuộc cũng bắt đầu.

Đỗ Nhiễm đưa Lăng Hiên tới đoàn kịch, cũng không vội rời đi, mà ngồi lại phía dưới khán phòng. Bọn họ đến sớm hơn thời gian đã hẹn, Kiều Ứng và Cố Gia Kỳ đều còn đang trên đường tới đây, vậy nên Lăng Hiên tranh thủ cùng các diễn viên khác trong đoàn kịch chào hỏi, làm quen một chút.

Nữ chính trong vở “Thiền khóc” là một cô gái trẻ, chuyên nghiên cứu kịch bản, có kỹ năng diễn trên sân khấu kịch vững chắc, cũng là một trong những trụ cột của đoàn kịch này. Lúc trước Cố Gia Kỳ nguyên bản muốn chọn một nữ diễn viên trẻ nổi tiếng vào vai, nhưng khi xem mấy bộ phim sân khấu cô gái này tham gia diễn, lập tức quyết định chọn cô ta.

Cô gái này hình như là fan của Lăng Hiên, bộ dạng hưng phấn đỏ mặt lắp bắp xin chữ ký của hắn. Đỗ Nhiễm ở dưới khán đài nhìn thấy bất giác cười một chút, liếc mắt nhìn vào kịch bản, thấy trong bảng phân vai chỗ nữ chính ghi ba chữ “Tạ Đại Thanh”

Thật có chút giống tên con trai, lại rõ là một cô gái có vẻ đẹp cổ điển nho nhã thế này.

Đợi Kiều Ứng và Cố Gia Kỳ đều tới, buổi diễn tập liền bắt đầu.

Các diễn viên trước khi diễn tập chính thức phải làm quen sân khấu một chút, nắm bắt vị trí của mình, trao đổi lời kịch với nhau, cho nên ngay từ đầu, Đỗ Nhiễm chỉ cảm thấy lộn xộn, hoàn toàn không rõ mấy người trên sân khấu đang làm gì, thẳng đến vài ngày sau, anh mới từ từ nhìn ra chút hình dạng.

Lăng Hiên đóng vai người em trai, đại bộ phận lời kịch đều phối hợp diễn cùng Kiều Ứng. Tuy rằng lên sân khấu chỉ có ba cảnh, nhưng hình tượng nhân vật thật sự rất rõ nét, làm cho người ta không thể bỏ qua. Ngay từ đầu, Lăng Hiên tựa hồ còn có chút cứng ngắc, không thể nhập vai, nhưng sau mấy ngày luyện tập, rốt cuộc cũng dần dần dung nhập vào nhân vật.

.

Khiến Đỗ Nhiễm lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc chính là một màn kia…

“Anh hai, anh rốt cuộc đã trở lại. Cha vẫn đợi anh cho đến canh ba đêm qua mới tắt thở, anh nếu không trở về, nhà này cũng không có ai đứng ra làm chủ.” Người thanh niên mặc đồ tang quỳ gối trước linh cữu, chậm rãi đứng dậy, quay đầu, “Anh vì sao không về sớm hơn một chút, anh hai? Hoặc là… dứt khoát vĩnh viễn đừng trở về đây nữa.”

Ngữ khí nguyên bản bình ổn lãnh đạm đột nhiên trở nên sắc bén, biểu tình Lăng Hiên bỗng chốc thay đổi, cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, ngay cả động tác từng bước ép sát cho đến khi đem Kiều Ứng bức đến một góc sân khấu đều vô cùng tự nhiên.

“Đệ đệ… Anh biết em trong lòng oán trách người làm anh này, nhưng là, ít nhất hãy để anh thắp cho cha một nén hương trước đã.”

“Cha là bị anh làm cho tức chết, anh còn mặt mũi thắp hương?” Môi bật ra một tiếng cười lạnh, khóe mắt hơi nhếch hàm chứa sát khí, “Tôi thực không hiểu, anh hai, anh từ nhỏ muốn gì được nấy, cái gì cũng không thiếu, vì sao còn cố tình muốn đoạt thứ của tôi?”

“…”

“Tôi từ nhỏ đã bị người ta nói thua kém anh, anh là thiên chi kiêu tử (2), là nhân trung long phượng (3), người làm em trai này bất quá chỉ là bùn lầy không hơn. Ngay cả người con gái mình thích, trong mắt cũng chỉ có một mình anh…” Nụ cười của Lăng Hiên càng lúc càng vặn vẹo, ngón tay ngả ngớn sờ qua thái dương của Kiều Ứng, rồi sau đó đột ngột túm chặt áo hắn, mạnh bạo kéo người đến trước mặt mình, “Anh đừng nghĩ muốn quay trở về tìm cô ấy.”

.

Lăng Hiên trong “Thiền khóc” tuy rằng đảm nhiệm vai nam thứ, phần diễn cũng không tính là nhiều, tổng cộng lên sân khấu cũng chỉ có ba cảnh mà thôi. Mà một cảnh này xem như toàn bộ cao trào trong vở kịch, cũng là cảnh diễn mà biểu tình, lời kịch, động tác của Lăng Hiên kịch liệt nhất. Đỗ Nhiễm không tự chủ được xem đến ngừng thở, cả người đều bị nhân vật trong vở kịch dẫn dắt.

Anh đã quen xem Kiều Ứng ở dưới ánh đèn sân khấu thay đổi thành một người khác, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hiên bộc lộ khả năng diễn xuất tinh tế như vậy. Diễn viên sân khấu kịch so với diễn viên điện ảnh hoặc truyền hình, đòi hỏi chính là biểu tình cùng ngữ khí phải phóng đại hơn, Lăng Hiên có lẽ còn có chút chưa đạt, nhưng không thể phủ nhận, hắn đã hoàn toàn hóa thân vào nhân vật.

Vô luận là lời thoại khi thì ngữ khí rét căm căm, hay là tựa tiếu phi tiếu mang theo biểu tình vặn vẹo, hắn đều thể hiện rất tốt loại cảm xúc hỗn loạn mâu thuẫn giữa thân tình cùng hận ý khi diễn cùng Kiều Ứng.

.

Mâu thuẫn sinh ra thống khổ, thống khổ sinh thành oán hận, vì vậy người em trai đem anh mình giam lỏng.

Thay vì để anh lại một lần nữa cướp đi những gì tôi muốn, không bằng đem anh giam lại, bẻ gẫy đôi cánh của anh, chặt bỏ kiêu ngạo của anh.

Tôi không có được, anh thậm chí cũng đừng hòng nghĩ tới.

.

“Thực đáng sợ…” Đỗ Nhiễm thì thào tự nói, xem đến phía sau lưng cảm giác được một trận âm lãnh, không biết là bởi vì Kiều Ứng và Lăng Hiên đều diễn rất nhập vai, hay là do người ngồi dưới xem quá nhập tâm, vậy nên mới cảm thấy thực đáng sợ.

Cảm thấy hai người trên sân khấu, giống như đều bị bức đến phát điên.

.

Cảnh một diễn xong, Cố Gia Kỳ nhịn không được đứng dậy vỗ tay. Trên mặt Lăng Hiên toát ra một tia ngạc nhiên, lập tức bị kinh hỉ thay thế, đại khái là không nghĩ tới có thể được cả đạo diễn khen ngợi cùng cổ vũ như vậy.

Bước xuống sân khấu, Cố Gia Kỳ tới bên Kiều Ứng, tươi cười vỗ vai hắn: “Quả nhiên là bảo đao chưa mòn, khi cầm kịch bản trong tay, tôi biết chắc vai diễn này nếu không phải cậu thì không là ai cả.” Sau đó mới liếc mắt nhìn Lăng Hiên, mỉm cười, “Cậu cũng biểu hiện không tồi, không hổ là người Kiều Ứng tiến cử, rất có tư chất, cố gắng luyện tập vài ngày, nhất định sẽ càng thêm xuất sắc.”

Một tia vui sướng trong mắt Lăng Hiên thoáng cái ngưng trụ, sau đó liền vụt tắt. Thẳng đến khi Đỗ Nhiễm đi qua, hắn vẫn còn duy trì tư thế đứng tại chỗ bất động.

“Diễn rất hay!” Đỗ Nhiễm khen hắn.

Lăng Hiên khóe miệng kéo ra hai bên: “Phải không? Không bị Kiều Ứng hoàn toàn che khuất chứ?”

Đỗ Nhiễm tươi cười: “Nói cái gì đâu, vai diễn của cậu và hắn tính cách khác xa nhau như vậy, diễn xuất đương nhiên hoàn toàn không giống.” Lo lắng Lăng Hiên lại rối rắm trong lòng ngầm so sánh với Kiều Ứng, liền bổ sung một câu, “Tuy rằng diễn xuất không thành thạo bằng Kiều Ứng, nhưng theo tôi thì cậu đã làm rất tốt rồi.”

Thật sự, Lăng Hiên làm anh nhìn với cặp mắt khác xưa.

Kỹ năng diễn xuất, khả năng thiên phú cũng cần tôi luyện, Lăng Hiên làm sao có thể nhất thời vượt qua được Kiều Ứng. Nhưng mấy ngày nay xem hắn diễn xuất ngày càng nhuần nhuyễn trên sân khấu, Đỗ Nhiễm tin tưởng đến khi công diễn hắn sẽ hoàn toàn diễn tốt vai này.

Hắn không cần so sánh với Kiều Ứng, hắn chỉ cần so sánh với chính mình là đủ rồi.

Trên mặt Lăng Hiên rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, hơi hơi đỏ mặt, ánh mắt khẽ khép lại, nói: “Phải không?”

Bộ dáng hơi ngại ngùng mà thuận theo quả thực không giống hắn bình thường, Đỗ Nhiễm trong lúc nhất thời có chút ngẩn ra, không hiểu sao mình cũng cảm thấy ngại ngùng, tựa hồ cũng đỏ mặt.

Không được tự nhiên “Khụ” một tiếng, Đỗ Nhiễm mở miệng nói: “Tôi đi lấy xe đưa cậu về nhà.” Sau đó liền vội vội vàng vàng chạy đi.

Diễn tập tiến hành qua nửa tháng, nhóm diễn viên đại khái đều đã quen thuộc với toàn bộ quá trình, vì thế bắt đầu dồn trọng tâm tập luyện những cảnh cao trào và có độ khó cao.

Đỗ Nhiễm chỉ cần có thời gian rảnh, liền ngồi dưới khán phòng kiên trì chờ Lăng Hiên diễn tập xong; mà mỗi lần Lăng Hiên từ trên sân khấu đi xuống, cũng sẽ là người đầu tiên chạy tới hỏi Đỗ Nhiễm mình diễn thế nào.

Ngay cả Kiều Ứng đều nhịn không được cười: “Hắn giống như thực ỷ lại anh a, tôi là nói Lăng Hiên.”

Đỗ Nhiễm đang ngồi phía khán đài xem diễn tập trên sân khấu, Kiều Ứng xuống dưới nghỉ ngơi, Lăng Hiên đang theo yêu cầu của đạo diễn kiên nhẫn cùng nữ chính tập luyện cảnh sơ ngộ. Đang chăm chú nhìn lên sân khấu không dời mắt, bỗng nhiên nghe được Kiều Ứng ngồi bên cạnh nói một câu như vậy, Đỗ Nhiễm không khỏi giật mình.

“Cậu nói cái gì?”

“Chẳng lẽ anh không phát hiện sao?” Kiều Ứng quay đầu nhìn Đỗ Nhiễm, trong mắt tựa hồ có một tia cảm khái, “Anh đối với hắn thực dụng tâm a, năm đó tôi quay phim, anh cũng không như vậy mỗi ngày đến xem phim trường, càng đừng nói giống như vậy đợi tới khi hắn tập luyện xong. Cũng không lạ hắn lại ỷ vào anh thế kia.”

Đỗ Nhiễm có chút ngạc nhiên, Kiều Ứng không thích nghị luận chuyện người khác, như thế nào lại đột nhiên cảm khái việc này?

“Cũng bình thường.” Đỗ Nhiễm chần chờ một chút, mở miệng nói, “Hắn chính là không quá thoải mái cùng người khác giao tiếp thôi, điểm này thật cùng cậu năm đó rất giống.”

“Cùng tôi năm đó rất giống sao?” Kiều Ứng lặp lại câu nói, không biết nhớ tới chuyện gì. Trong lúc vô ý hơi liếc mắt lên sân khấu, vừa lúc chạm phải tầm mắt Lăng Hiên đang ra sức trừng tới.

Ánh mắt mang theo chút âm lãnh, chút táo bạo, tựa hồ còn có chút… ghen tị, làm Kiều Ứng không khỏi giật mình.

“Nè, Lăng Hiên không phải yêu thầm anh đi?” Hắn theo bản năng thốt ra.

Đỗ Nhiễm kinh hãi, bình nước trong tay thiếu xút nữa rơi xuống đầu gối.

“Đừng nói đùa, Kiều Ứng!”

“Anh xem a, mỗi lần tôi với anh tới gần nhau nói chuyện hắn đều cố sức trừng tôi.” Kiều Ứng cười chỉ chỉ lên sân khấu, Đỗ Nhiễm quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Lăng Hiên nghiêm mặt nhìn bọn họ bên này.

Này thật đúng là…

Đỗ Nhiễm lập tức đỏ mặt, theo bản năng liền mở miệng phản bác: “Không có khả năng, hắn thích căn bản không phải loại hình giống tôi.”

Tươi cười trên mặt Kiều Ứng nhất thời cương một chút, chậm rãi mở miệng: “Anh… biết hắn thích loại nào?”

Lời vừa ra khỏi miệng Đỗ Nhiễm liền tự hối hận vì nói lỡ, nghĩ thầm chuyện hoang đường lúc trước mình cùng Lăng Hiên làm chẳng lẽ còn có thể ở trước mặt Kiều Ứng nhắc tới sao? Lấy lại bình tĩnh, khôi phục thần sắc bình thường, Đỗ Nhiễm cười rộ lên: “Kiều Ứng, cậu bây giờ lại học được cách nói đùa a, cả tôi cũng bị cậu cuốn vào.”

Kiều Ứng im lặng một chút, sau đó cũng chậm rãi nở nụ cười: “Vậy sao, anh cũng không cần phản ứng với một lời nói đùa như vậy.”

Hai người dường như đều ngầm hiểu, không nhắc tới đề tài này nữa. Một lúc sau, Kiều Ứng nghỉ ngơi đủ liền quay lại sân khấu, Đỗ Nhiễm ngồi dưới khán phòng tiếp tục xem, trong chốc lát thì có điện thoại gọi về công ty.

Lăng Hiên sau khi tập xong phần diễn của mình, chạy xuống khán đài tìm Đỗ Nhiễm, kết quả lại tìm không thấy người. Di động có tin nhắn, là của Đỗ Nhiễm, nói công ty có việc phải về trước, chờ tập luyện kết thúc lại đến đón hắn.

Bĩu bĩu môi, Lăng Hiên ngồi xuống ghế dưới khán đài, mở bình nước ra uống.

Chỗ ngồi ngoài trừ hắn, còn có tốp năm tốp ba nhóm người ngồi, đại khái là nhân viên công tác của đoàn kịch, hắn cũng không quen lắm. Nhớ tới thời điểm mình đang luyện tập, Đỗ Nhiễm cùng Kiều Ứng ngồi gần nhau nói giỡn, trong lòng không khỏi bắt đầu khó chịu.

Nói cái gì mà phải dựa vào gần như vậy, hừ.

Một hơi uống hết chai nước, cầm cái chai rỗng trong tay chà xát giày vò nửa ngày, Lăng Hiên quyết định ra ngoài hành lang hít thở không khí. Đẩy cửa sau của hội trường đi ra ngoài, mới vừa bước tới chỗ rẽ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía đối diện đi đến.

Lăng Hiên ngây dại.

Người nọ đeo kính đen, ăn mặc giản dị. Cho dù đã gần hai năm không gặp mặt, Lăng Hiên vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

“Thẩm Liễm?”

Đối phương hiển nhiên cũng thất thần, tựa hồ căn bản không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây: “Lăng Hiên? Cậu sao lại ở chỗ này?”

Lăng Hiên liếc mắt nhìn thấy trong tay hắn mang theo hộp điểm tâm, lập tức hiểu ra, đại khái là lại đây thăm Kiều Ứng đi? Người này vẫn là giống như trước đây, ôn nhu săn sóc, ân cần chu đáo.

Khi đó cũng từng vì hắn mang điểm tâm tới trường quay, đối với hắn rất tốt giống như cái gì cũng đều có thể làm cho hắn.

Kỳ thật tất cả đều là gạt người đi?

“Tôi sao lại ở chỗ này?” Bên môi Lăng Hiên xả ra một tia biểu tình tựa tiếu phi tiếu, “Chẳng lẽ anh không biết tôi đang diễn ở sân khấu kịch? Không biết tôi cùng Kiều Ứng diễn chung sao?”

Thẩm Liễm hơi giật mình, sau đó lập tức mỉm cười: “Tôi xác thực không biết. Có thể diễn cùng Kiều ứng, vậy tốt lắm a, đối với cậu mà nói cũng là một cơ hội rèn luyện diễn xuất.”

Lăng Hiên lạnh lùng mở miệng: “Tốt lắm sao? Anh cũng nghĩ tôi có thể cùng Kiều Ứng diễn chung là thực may mắn sao? So với anh ta, tôi thực tồi tệ, cái gì cũng đều kém hơn, phải vậy không?”

Thẩm Liễm thất thần, tựa hồ có chút nghi hoặc, sau một lát mới trả lời: “Cũng qua hai năm rồi, cậu vẫn còn so đo chuyện này sao, Lăng Hiên?”

Lăng Hiên xoạt một cái liền thay đổi sắc mặt.

“Tôi trước kia đã nói rất rõ ràng, cậu là cậu, hắn là hắn, tôi chưa bao giờ đem cậu ra so sánh.” Khẽ thở dài, Thẩm Liễm điềm tĩnh nhìn Lăng Hiên, trong mắt lộ ra một tia áy náy, “Thương tổn cậu tôi thật xin lỗi, thực sự thật xin lỗi.”

Năm đó lúc chia tay, người đàn ông này ngay cả một câu thật xin lỗi cũng không có, chỉ là hời hợt qua loa một câu “Chúng ta không cần tiếp tục nữa, Lăng Hiên.” Liền như vậy mà kết thúc mối quan hệ của bọn họ trong lúc đó.

Thẩm Liễm khi đó, gương mặt ôn nhu, nhưng bên trong so với bất cứ ai đều tàn nhẫn. Từng là một người trước sau chỉ vì bản thân mình, thương tổn người khác cũng hoàn toàn không biết áy náy là gì, vậy mà từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?

Thậm chí chỉ là khi nhắc đến tên Kiều Ứng, đáy mắt kia cũng ngập tràn ôn nhu.

Còn thật lòng nói với mình thật xin lỗi.

Ha… Là bởi vì cùng Kiều Ứng cùng một chỗ, cho nên thay đổi nhiều như vậy sao?

Thẩm Liễm thấy hắn không nói lời nào, yên lặng đứng trong chốc lát, liền định rời đi trước. Sau khi xoay người chỉ nghe phía sau truyền đến thanh âm Lăng Hiên: “Anh từ trước đến giờ đều ở cùng Kiều Ứng sao, Thẩm Liễm?”

Cước bộ dừng một chút, Thẩm Liễm mỉm cười, quay đầu lại: “Ít nhất là trước khi hắn rời bỏ tôi, tôi sẽ không rời bỏ hắn.”

Tiếng bước chân dần người nọ dần cách xa, Lăng Hiên ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Không bao giờ phản bội sao, thật đúng là có đủ hạnh phúc.

Nguyên lai vào lúc hắn không biết khi nào, ở nơi hắn không rõ, mọi người đều đã có được hạnh phúc, mà hắn, lại còn đứng lặng ở chỗ cũ, vươn tay chỉ chạm vào khoảng không.

Năm đó khi mẹ hắn rời đi, cũng nói chỉ cần hắn ngoan ngoãn chờ, nhất định sẽ đến đón hắn. Hắn đợi lâu như vậy, nhiều ngày như vậy, nhiều năm như vậy, cuối cùng rốt cuộc khi tìm được mẹ, lại bị khóc lóc đuổi đi, nói vì cái gì còn muốn tới gây trở ngại hạnh phúc của mẹ hắn.

Hắn cũng chỉ là muốn bắt lấy cái gì đó thuộc về mình mà thôi. Bởi vì rất sợ hãi mất đi, cho nên mới liều lĩnh, tham vọng bừng bừng, như điên mà leo lên cao.

Nếu không cố gắng, thì cái gì cũng sẽ không có.

Mà hắn lại cảm thấy trống rỗng, là vì cái gì? Nhìn thấy bộ dáng Thẩm Liễm mỉm cười vẻ mặt ôn nhu, vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy? Chính mình rõ ràng đã không còn thương hắn a.

Kỳ thật… Là bởi vì cũng muốn hạnh phúc như vậy thuộc về mình đi.

“Anh… Cần khăn tay không?” Một giọng nói rụt rè bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Lăng Hiên giật mình.

“Đưa tôi khăn tay làm gì?” Hắn nhanh chóng khôi phục biểu tình, lộ ra thần sắc lãnh đạm thường thấy, “Cô tới đây khi nào? Nghe lén người khác nói chuyện sau lưng là rất thất lễ!”

“Tôi không nghe lén! Tôi, tôi cũng vừa mới qua đây.” Trong giọng nói kia tựa hồ mang theo một chút hoảng hốt, thật dè dặt.”Tôi nghĩ anh đang khóc…”

“Thần kinh, tôi sao lại khóc!” Lăng Hiên cười nhạo một tiếng. Vừa muốn đi, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, “Cô tên là gì?”

“… Một thời gian như vậy, cùng diễn đã nhiều ngày mà anh cư nhiên còn không nhớ được tên nữ chính.” Đối phương cắn cắn môi.

“Không nói thì thôi.” Lần này rõ ràng xoay người bước đi. Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm tinh tế.

“… Tạ Đại Thanh. Tôi tên là Tạ Đại Thanh.”

Hừ, tên thật giống con trai.

Lăng Hiên một bên nghĩ, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Nhiễm, hỏi anh khi nào thì tới đây đón hắn.

(1)  Chi duyến: Có duyên gặp mặt

(2) Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời

(3) Nhân trung long phượng: Rồng, phượng trong loài người, ý muốn nói là hơn người