Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 39




Nguyễn Hân cả người nằm ngang lên đùi của anh, trong lòng hoảng hốt, vội vàng ngẩn đầu muốn ngồi dậy, hai tay ra sức nắm đại vải áo ở trước ngực anh, nút áo sơ mi anh liền bung ra hai nút, lộ ra một chút bờ ngực của anh.

Hai tay Nguyễn Hân túm lấy áo sơ mi của anh, nhìn bờ ngực lộ ra khỏi áo khi bị cô nắm lấy, ngớ người. Tay của Phó Tư Nghiên ấn ở phía sau lưng cô, nhè nhẹ đè về phía trước, gương mặt cô liền bị úp vào lòng anh.

Môi cô đụng phải làn da nóng trước ngực anh, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập của anh. Gương mặt của Nguyễn Hân vùi trong lòng ngực anh hơi thất thần, lông mi chớp nhanh mấy cái, cạ lên da của anh.

Phó Tư Nghiên thở dốc, Nguyễn Hân mắc cỡ vỗ vào vai anh một cái, “Phó Tư Nghiên, anh làm gì vậy?”

Cô ngẩn đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của anh, linh tính không hay, muốn thoát khỏi từ lòng anh, bàn tay của Phó Tư Nghiên ôm lấy eo cô không cho cô chạy. Mắt thấy da cô từ trắng chuyển sang đỏ, hơi cúi đầu lấy tay nâng cầm cô lên để mặt cô đối diện với mình, hơi thở nóng phả vào gò má cô, một tay kia vòng qua sau lưng véo vào dái tai cô, véo nhè nhẹ một cái.

“ hí…” Nguyễn Hân nhột đến rụt cổ lại, nói khẽ: “Phó Tư Nghiên, anh đừng quậy nữa, cho em xuống đi.”

Phó Tư Nghiên hạ thấp giọng nói: “không phải nói trước phải thêm đường sao?”

Nguyễn Hân cắn môi mình lườm anh: “ Đó là chính anh nói, không phải em nói.”

Phó Tư Nghiên lấy ngón tay kẹp dái tai của cô rồi xoa, liếc thấy da dẻ trắng phía sau tai cô, kề môi lên hôn một cái, giọng khàn khàn, “Anh nói thêm đường là có thể thêm rồi sao?”

Nguyễn Hân bị hành động bất ngờ của anh làm cho hết hồn, nghiêng đầu tránh anh, “ Phó Tư Nghiên, đây là công ty em, bên ngoài rất đông người, anh mau để em xuống đi.”

Không gian chụp rộng lớn, tường của phòng nghỉ ngơi không có cách âm, âm thanh nói chuyện ở bên ngoài giống như đang đứng bên cạnh nói vậy. Tuy cửa đã được khóa ở bên trong rồi, nhưng mà Nguyễn Hân luôn cảm thấy họ có thể vào đây mọi lúc.

“Tiểu Nguyễn!”

“Phó Tư Nghiên.”

“Nguyễn Nguyễn.”

Nguyễn Hân bị anh gọi đến tim đập nhanh, thoáng chốc chân tay lại mềm ra, ban đầu bàn tay nắm chặt lấy áo anh thành dạng nắm đấm dần dần buông lỏng ra. Phó Tư Nghiên thấy cô không phản kháng thử kề sát vào môi cô.

“Gần đây có phải em rất bận rộn không?”

Nguyễn Hân như nghe được hình như anh viện lý do cho cô mấy hôm nay lúc này lúc khác, thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi day dứt.

“Anh có thể hôn em không?”

Hai câu hỏi này có gì liên quan gì với nhau không?

Phó Tư Nghiên nhân lúc cô thất thần, hôn lên môi của cô.

“Ưm, Phó…”

Phó Tư Nghiên nâng sau ót của cô, chậm rãi thưởng thức hương vị trên môi cô, giơ tay kéo bàn tay cô đang đặt trên áo mình, 10 ngón đan xen vào nhau, ôm cô trở mình đè cô trên ghế sô pha.

Hai môi kề nhau, thân cô bất giác ưỡng lên muốn sáp gần anh hơn, sau khi ý thức được hành động của mình, trong lòng Nguyễn Hân chưa từng có cảm giác này thấy sợ hãi.

Bên tai vang lên một tiếng cười, Nguyễn Hân hổ thẹn giơ chân đạp anh, Phó Tư Nghiên hơi nghiêng người né, sức hôn mạnh hơn nữa, môi của Nguyễn Hân bị hút đến hơi tê tê, nhướng mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, mới phát hiện anh có gì đó không ổn.

Anh ấy đây là…giận rồi sao?

Phó Tư Nghiên thấy cô thất thần, nhéo vào bàn tay ở eo của cô.

“Phó Tư Nghiên, anh làm gì vậy? Em lo lắng cho anh công tác ở bước ngoài, lại ngồi máy bay lâu như vậy, chăm sóc anh, muốn anh nghỉ ngơi cho khỏe, sao anh lại ăn hiếp người ta.”

Lòng ngực cô đập liên hồi, thở dốc.

Phó Tư Nghiên giơ tay ma sát nhẹ vào vành môi sưng đỏ của cô. “Có đau không?”

“…”

Nguyễn Hân thật đỡ không nổi vẻ mặt ấm ức ba gai của anh, cắn rắn nói: “Phó Tư Nghiên, nếu không đứng dậy thì em sẽ trừ điểm.”

Phó Tư Nghiên nhìn chừng cô, “ anh hôn dở lắm sao?”

“…”

Đây không phải là vấn đề hôn dở hôn hay, Nguyễn Hân không muốn ở đây tranh chấp vấn đề này với anh. Mắc công kìm nén không được cảm xúc để người bên ngoài nghe thấy.

Cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên vọng lên một âm thanh.

Nguyễn Hân hết hồn, đôi tay chống trên vai anh muốn đứng dậy.

Phó Tư Nghiên thấy cô hoảng hốt đến mặt trắng bệch, vỗ vào sau lưng cô vỗ về, “Không sao, cửa khóa trái lại rồi không vào được đâu.”

“Chị Hân Hân, thợ chụp hình có chuyện muốn nói với chị.”

“Đợi lát.”

Cô trả lời một tiếng, đứng dậy vuốt lại mái tóc. Phó Tư Nghiên không biết lấy đâu ra một cây son, động tác thuần thục bẹo cằm cô, “môi son mờ rồi.”

Nguyễn Hân nhìn thấy son môi cô dính trên môi anh, mặt liền ửng đỏ, môi còn thấy hơi đau, cũng không biết sau khi tô môi son rồi có bị người ta phát hiện không, cô nhớn nhác nói: “ Sau này không cho anh đến công ty em nữa.”

Phó Tư Nghiên dời khỏi son môi trên miệng cô, đợi cô nói xong, mới mỉm cười cẩn thận tô son lên miệng cô, không tiếp lời.

“ Xong rồi.”

Sau khi anh tô son xong cho cô rồi thì đậy nắp son môi lại, bỏ vào trong túi quần của mình, Nguyễn Hân ngớ người hỏi: “Đây là son môi của anh sao?”

Sắc mặt Phó Tư Nghiên ung dung, “ Đúng vậy, anh ngày nào cũng đem theo bên người.”

“…..”

Ngày nào cũng đem son môi bên người, để tiện cho việc hôn cô mọi lúc, tô lại cho cô sao?

Nguyễn Hân nhìn gương mặt điển trai của anh, vừa tức vừa cười, mím môi lườm anh, “lưu manh.”

Cô quay người đi ra ngoài.

Vừa mở cửa thì thấy Vương Lê đứng bên cửa.

Vương Lê nhíu mắt nhìn môi cô, “Chị Hân Hân, môi chị hình như hơi sưng?”

Cô tinh mắt quá ha.

Nguyễn Hân từ tốn nói: “ Ly trà sữa vừa rồi cô mua cho tôi hơi nóng.”

“ Hả, là bị trà sữa làm phỏng sao? Làm sao đây, có cần thoa chút thuốc giảm sưng không?”

Tiếng sang sảng của cô, làm mấy người nhìn sang đây.

Ngô Khánh Bân bước qua hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“ Anh Ngô, miệng của chị Hân Hân bị trà sữa làm phỏng, chỗ anh có thuốc giảm sưng không.”

Ngô Khánh Bân là người quản lý của Hàn Nhậm Bân, diễn viên đóng phim dễ va chạm bị chày xước, Vương Lê cảm thấy chỗ anh chắc có thuốc giảm sưng.

Ngô Khánh Bân nghe Vương Lê nói như vậy, nhìn cũng không dám nhìn Nguyễn Hân, nói với Vương Lê: “Chỗ tôi không có thuốc giảm sưng, cô mau xuống lầu mua một hộp đi.”

Vương Lê liền gật đầu nói: “Được, tôi xuống lầu đến tiệm thuốc hỏi.”

Ngô Khánh Bân cũng không biết nói gì nữa rồi, cô gái này khẳng định là người có bạn trai sao?

“Không cần mua rồi, cũng sắp tan ca rồi, ở nhà tôi có, không cần mua rồi.”

Thợ chụp hình dẫn Nguyễn Hân đi xem mấy tấm hình chụp cuối cùng.

“ Cô Nguyễn, cô coi mấy tấm này có phải là hiệu quả cô cần không?”

Nguyễn Hân nhìn vào mấy tấm hình, gương mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện, gật đầu nói: “ Ok, hoàn mỹ vô cùng, vất vả rồi anh Hàn anh Trì, mọi người đều vất vả rồi, chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm đi.”

“ Ảnh đế Hàn và Phó tổng có đi chung không?”

Các cô gái trong phòng chụp đều hơi kích động, mặc dù biết Phó tổng đã kết hôn rồi, nhưng bên ngoài đều đồn quan hệ của Phó tổng và vợ anh không được tốt, không bao lâu nữa thì sẽ ly dị, đại tiểu thư môn đăng hộ đối Phó tổng không thích, chứng tỏ các cô vẫn còn có cơ hội.

Huống hồ cho dù Phó tổng có vợ, nhưng ảnh đế Hàn vẫn còn độc thân.

Ngô Khánh Bân nói: “ Thật ngại quá các vị, ngày mai Nhậm Bân còn có việc, hôm nay không đi được.”

Vừa nghe Hàn NHậm Bân không đi, Phó tổng là đến tìm Hàn Nhậm Bân, chắc chắn cũng sẽ không đi, mọi người ra vẻ thất vọng. Nhưng mà cũng không biết cho dù Hàn Nhậm Bân và Phó Tư Nghiên đi rồi chắc chắn cũng không phải họ có thể bắt chuyện.

“Nguyễn Hân, vừa rồi Phó tổng có nói gì với cô không?”

Nguyễn Hân trả lời: “Có nói mấy câu, nhưng không nhớ nói gì rồi.”

Mọi người dọn dẹp xong đạo cụ chụp hình thì xuống lầu đến quán ăn Nguyễn Hân đặt trước. Nguyễn Hân nghĩ cô mà không về Phó Tư Nghiên nhất định sẽ đứng đợi cô, vừa đúng có thể gạt Vương Lê nói miệng cô bị trà sữa làm phỏng, có thể lấy ly do miệng cô bị sưng không ăn được đồ rồi về nhà.

Sau khi đợi mọi người đi hết rồi, Nguyễn Hân nói với Phó Tư Nghiên: “Anh và Hàn Nhậm Bân đi trước đi, lát nữa em sẽ xuống.”

Trong công ty còn có người đang tăng ca, cùng nhau đi ra sẽ bị nhìn thấy.

“ Đi cùng đi, Nhậm Bân là em mời đến đây, đi cùng với nhau không có gì.”

Hàn Nhậm Bân đứng ở đằng xa, cũng không biết hai vợ chồng đang thương lượng chuyện gì. Cũng không muốn tham gia vào làm kỳ đà cản mũi, chỉ láng máng nghe thấy họ nhắc đến tên mình.

Nguyễn Hân: “ Được rồi.”

Gương mặt của Hàn Nhậm Bân đi đến đâu cũng gây chấn động, chỉ có thể lái đi từ chỗ tầng hầm đậu xe tránh chỗ đông người. Đến tầng một thì chia tay với Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân rồi. Xe của tài xế đậu ở đối diện chỗ đậu xe của quảng trường đợi, khi qua đường Phó Tư Nghiên tự nhiên nắm lấy tay của Nguyễn Hân.

Vương Lê vốn phải cùng mọi người ăn cơm, sau khi đến quán ăn phát hiện mình quên lấy túi xách nên quay lại lấy, mới đi đến cửa cao ốc thì nhìn thấy Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân sánh vai bước ra.

Cô bất giác núp sang một bên, trong lòng an ủi bản thân chị Hân Hân và Phó tổng chỉ là đúng lúc cùng xuống lầu. Sau đó thì nhìn thấy hai người càng đi càng gần, cuối cùng hình như Phó tổng giơ tay ra trước rồi kéo tay chị Hân Hân.

Phó tổng tình cảm chung thủy, chiếc nhẫn không bao giờ rời tay chủ động kéo tay chị Hân Hân?

Cô có nhìn lầm hay không?

Cô như bị sét đánh, đứng đó hứng gió lạnh một hồi, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến những lời Nguyễn Hân từng nói.

“ Họ Nguyễn, làm ở Đạt Hành thì là con gái của Nguyễn đổng sao? Vậy tôi cũng họ Nguyễn, cũng thuộc nhân viên của Đạt Hành, nói như vậy tôi cũng là con gái của Nguyễn đổng rồi.”

“ Trông chồng chị như thế nào?”

“ Thì cũng vậy đó.”

Trong lòng cô đã có câu trả lời rồi, Vương Lê vội vàng lấy di động tra Baidu về gương mặt của Nguyễn đổng và bà Nguyễn của Đạt Hành.

Trên mạng tuy không có thông tin của thiên kim Đạt Hành, nhưng vẫn có thể tra được thông tin của cha mẹ cô ấy.

Sau khi Vương Lê đọc xong, tay kích động run lên, điện cho bạn trai cô.

Đầu dây bên kia vừa nghe máy thì cô vội vàng nói: “Cao Đạt, em phát hiện một bí mật động trời, anh có biết là gì không?” bạn trai của Vương Lê tên Cao Đạt.

“ Thì chị tiên nữ dẫn dắt em mà em nói với anh đó, chị Hân Hân có lẽ là trưởng công chúa của Đạt Hành em.”

“ Lần trước là em đoán, nên mới nhầm lẫn. Lần này là chính mắt em nhìn thấy, chị ấy vừa cùng Phó tổng của Thịnh Nguyên chính là phò mã gia của tụi em, tay nắm tay qua đường. Hơn nữa hôm nay chị ấy còn nói chồng chị ấy giống như Phó tổng vậy, em còn tưởng chị ấy nói đùa nữa em không tin.”

Cao Đạt bình thường nghe Vương Lê khen Nguyễn Hân như tiên nữ trên trời vậy. Bây giờ nghe nói Nguyễn Hân là thiên kim của Đạt Hành, hơi ngạc nhiên nhưng mà không có nhiều cảm xúc lắm.

“ vậy có lẽ cô ấy muốn học kinh nghiệm ở công ty mình, chuyện này em đừng nói người khác biết, coi như không biết gì là được rồi.”

Vương Lê: “ Em dĩ nhiên không tùy tiện nói người khác nghe rồi, nhưng mà chị ấy là Trưởng công chúa của Đạt Hành. Em thật không ngờ chị ấy lại hiền lành như vậy, kiên nhẫn chỉ bảo em, em đúng là tu được 8 kiếp đây mà. Em quá kích động rồi em không thể coi như không biết gì được, anh mau giúp em viết một đoạn văn khen ngợi Trưởng công chúa đi, ngày mai em đọc cho chị ấy nghe.”

Cao Đạt cười bất lực, “ Cục cưng, chúng ta có thể đừng thể hiện như liếm chó được không?”

“Liếm chó thì sao? Liếm đến cuối cùng muốn cái gì có đó, đây là Trưởng công chúa của Đạt Hành. Không được, em không nói với anh nữa. Em phải vào Wechat gửi tin nhắn cho Trưởng công chúa, trước lúc chị ấy đi vào giấc mộng, liếm chị ấy thêm miếng nữa.”

“…..”