Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 9




Hàn Nhậm Bân ngốc luôn rồi, sau khi xác định chính mình không lý giải sai ý của Phó Tư Nghiên, gỡ khẩu trang xuống đặt cánh tay lên trên vai anh, “Tư Nghiên, đây chính là vợ của cậu, cô ấy chủ động thêm WeChat của tôi mời tôi giúp đỡ, tôi từ chối không tốt lắm đâu, cho dù muốn cự tuyệt cậu cũng phải cho tôi mộ cái lý do a, nếu không về sau tôi đến nhà cậu chạm mặt chị dâu sẽ rất ngại ngùng a.”

“Không có lý do gì, làm theo là được.”

Hàn Nhậm Bân nhìn vẻ mặt của anh, đoán được đại khái là anh đang tức giận với Nguyễn Hân, bên môi gợi lên một chút ý cười hứng thú, “Không phải là chị dâu có việc tìm tôi giúp đỡ mà không tìm cậu, cậu ghen tị chứ.”

Phó Tư Nghiên nhấp môi không nói chuyện, tầm mắt không chút để ý đảo qua màn hình di động đã tối đen.

Hàn Nhậm Bân buồn cười nói: “Một người đàn ông lớn như vậy, vì chút chuyện như này, loại việc nhỏ như vậy, chị dâu trực tiếp tìm tôi liền giải quyết được rồi, cậu mỗi ngày bận rộn như vậy, chị dâu phỏng chừng cũng là sợ quấy rầy cậu nên mới không nói với cậu đi.”

Anh ta ngoài miệng nói lời khuyên giải, quay đầu liền đem việc này chê cười gửi vào trong nhóm, cũng không mời Phó Tư Nghiên rời nhóm nhỏ, bình tĩnh công khai gửi cho anh em trong nhóm đọc.

Phó Tư Nghiên nhìn đến tin nhắn trong nhóm, mặt âm trầm.

“Hàn Nhậm Bân.”

Hàn Nhậm Bân đối với ánh mắt cảnh cáo của Phó Tư Nghiên, giật mình một cái, giơ di động nói: “Bây giờ tôi liền gửi tin nhắn từ chối chị dâu, nói với cô ấy tôi không tiếp nhận tạp chí của cô ấy.”

Phó Tư Nghiên yên lặng nhìn anh ta, anh ta cúi đầu mắt nhìn giao diện nói chuyện phiếm cùng Nguyễn Hân, tuy rằng anh ta ngày thường cự tuyệt không ít lời mời, nhưng đó đều là những người có chút râu ria, nghĩ đến đối phương là vợ của Phó Tư Nghiên, liền không biết phải từ chối như thế nào, anh ta hạ mi mắt, khó xử nói: “Tư Nghiên, tôi thật sự không mở miệng được, nếu không cậu qua nhắn.”

Anh ta đem điện thoại đưa cho Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên nhận lấy điện thoại, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đánh mấy chữ.

【 Chị dâu, xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh. 】

Nguyễn Hân từ khi gửi xong tin nhắn mời Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí thì vẫn luôn để ý điện thoại, cơm cũng chưa ăn được hai miếng, Hàn Nhậm Bân bên kia chậm chạp không trả lời tin nhắn, cô cảm thấy việc này hơn phân nửa là hỏng rồi.

“Ai, cậu đừng nhìn điện thoại, trước tiên cứ ăn đi, nếu bên kia trả lời sẽ có chuông nhắc cậu.”

Đôi tay Nguyễn Hân đặt điện thoại về phía sau ghế ngồi, uể oải ỉu xìu nói: “Đợi lát nữa ăn, bây giờ nuốt không trôi.”

“Không phải còn chưa trả lời sao? Cậu có muốn gửi lại tin nhắn lần nữa hay không.”

Nguyễn Hân mím môi, lời nên nói đã đều nói, đối phương không trả lời tin nhắn thật rõ ràng chính là đối với việc này một chút hứng thú cũng không có, lại không biết phải từ chối như thế nào, hoặc là còn đang do dự, bây giờ vội vàng hỏi lại khả năng sẽ làm cho đối phương phản cảm.

Trong đầu Nguyễn Hân bắt đầu tự hỏi đợi lát nữa nhận được tin nhắn từ chối của Hàn Nhậm Bân, phải nói thế nào mới thuyết phục được anh ta thay đổi tâm ý.

Phía trên giao diện nhắn tin đột nhiên hiện lên đối phương đang gõ tin nhắn, Nguyễn Hân nháy mắt ngồi ngay ngắn, Hạ Y Đồng nhìn phản ứng của cô liền biết là Hàn Nhậm Bân trả lời tin nhắn, buông chiếc đũa đi đến bên chỗ cô cùng nhau nhìn.

Đầu hai người đều cắm vào trước một cái màn hình điện thoại, nín thở chờ đợi.

Ba giây sau, Hàn Nhậm Bân đã gửi lại tin nhắn.

【 Chị dâu, xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh. 】

Lạnh nhạt hòa trong hỗn loạn vô tình, Nguyễn Hân cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc trước mặt ập đến, lý do cự tuyệt này đều lười nghĩ đến mức trả lời cho có lệ, cách nói chuyện phiếm cực tiết kiệm từ ngữ này, cực kỳ giống vị chồng kia nhà cô ba cây gậy đánh cũng không ra một chữ.

Nếu không phải câu từ chối này cho thêm chữ chị dâu ở phía trước, cô lại phải hoài nghi người gửi tin nhắn này cho cô chính là Phó Tư Nghiên.

Quả nhiên là người phân theo nhóm, bạn bè của Phó Tư Nghiên cũng giống như Phó Tư Nghiên cao lãnh khó gần.

Hạ Y Đồng thấy cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại đến phát ngốcc, cho rằng cô là bị Hàn Nhậm Bân từ chối đến mức bị kích thích rồi, duỗi tay ở trước mắt cô quơ quơ.

“Uy, không có việc gì chứ.”

Hạ Y Đồng ừ một tiếng, nói: “Không có việc gì.”

Hạ Y Đồng an ủi nói: “Lấy thân phận của Hàn Nhậm Bân mà nói, muốn mời anh ta chụp ảnh tạp chí ít nhất cũng phải hẹn trước hơn nửa năm, huống chi bây giờ anh ta còn đang ở trạng thái đình công, cậu đột ngột như vậy nói muốn anh ta chụp ảnh tạp chí anh ta không đáp ứng cũng là chuyện bình thường, nếu không cậu bàn bạc lại với anh ta một chút, cuối cùng thì anh ta vẫn gọi cậu một tiếng chị dâu, về sau ngày lễ ngày tết vẫn còn phải nhìn mặt nhau, anh ta không thể đem mọi việc làm đến tuyệt tình như vậy chứ.”

Nguyễn Hân: “Cậu nhìn ngữ khí như này là còn đường để bàn bạc lại không?”

Ngắn ngủn một câu này, trừ bỏ cái xưng hô khách khí chị dâu kia, còn lại mỗi một từ đều tràn ngập sự không kiên nhẫn, không hề có chút nhân tình nào đáng nói.

Nguyễn Hân càng nhìn tin nhắn này càng cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Hàn Nhậm Bân cùng với Phó Tư Nghiên quá giống nhau, đều là một câu đem ngàn lời giết chết.

“Cho nên là cậu định từ bỏ mời Hàn Nhậm Bân sao?”

“Từ bỏ?” Nguyễn Hân cúi đầu cắn ống hút hút một ngụm nước trái cây, “Không có khả năng, với thái độ này của Hàn Nhậm Bân, mình phải thu phục anh ta có được không.”

“Bây giờ cậu định làm như thế nào?”

Nguyễn Hân vén tóc, lại lần nữa lấy ra di động, dương môi cười, “Tìm Phó Tư Nghiên giúp đỡ, anh ta không cho mình mặt mũi, cũng không thể không cho Phó Tư Nghiên mặt mũi đi.” Hơn nữa cô tin tưởng, chỉ cần thu phục được Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên sẽ có rất nhiều cách thu phục Hàn Nhậm Bân.

Hạ Y Đồng: “……” Nói hay cho một cặp vợ chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau đây sao?

Nguyễn Hân lướt xuống ảnh đại diện của Phó Tư Nghiên, điện thoại hiện lên bảy giờ hai mươi ba phút, Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho cô hỏi cô mấy giờ về nhà.

Mắt cô khẽ nâng lên, nhìn thời gian ở trên cùng của điện thoại.

Bây giờ là bảu giờ năm mươi chín, cách xa ba mươi sáu phút trả lời tin nhắn, cũng không tính là quá muộn đi.

Nguyễn Hân ấn điền tin nhắn vào trong khung, dùng thời gian hai mươi giây tự hỏi tự biên tập lại thành một tin nhắn gửi qua.

【 Vừa nãy cùng với bạn ăn cơm, không có tiện dùng điện thoại, không thấy được tin nhắn của anh, khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ về đến nhà, anh đang ở nhà sao? 】

Tin nhắn này vừa gửi đi giống như đá chìm xuống đấy biển mãi không có hồi đáp.

Nguyễn Hân đợi mười mấy phút, lại gửi qua đó thêm hai dấu hỏi chấm.

Một lát sau, Phó Tư Nghiên mởi trả lời.

【 Không ở. 】

Nguyễn Hân: 【 Khi nào về nhà? 】

Phó Tư Nghiên: 【 Bận, đêm nay không trở về nhà. 】

Nguyễn Hân: “……”

Đêm nay anh không trở về nhà?

Vậy anh gửi tin nhắn kia cho cô hỏi cô mấy giờ về nhà để làm cái gì?

Mấu chốt là anh không trở về nhà cô biết phải lấy lòng anh như thế nào, bảo anh giúp chính mình đi thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí.

Dưới tình huống bình thường, khi anh nói bận, Nguyễn Hân đều tự giác giữ gìn bình yên không quấy rầy anh, nhưng nghĩ đến hội nghị thường kỳ thứ hai tuần sau liền phải đem nhân vật trang bìa xác định được, Nguyễn Hân suy nghĩ một lát, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.

【 Làm việc cũng pgair chú ý giữ gìn thân thể a, suốt đêm tăng ca đối với thân thể không tốt, vẫn là nên đừng làm việc suốt cả đêm, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu công việc thật sự gấp gáp, phải xử lý trong hôm nay, đợi lát nữa tôi tôi mua cơm đóng gói mang qua công ty cho anh, bên cạnh chỗ này có một tiệm cơm canh xương hầm ngao không tồi. 】

Phó Tư Nghiên: 【 Không cần, tôi không ở công ty. 】

Nguyễn Hân: 【 Anh ở đâu? 】

Phó Tư Nghiên: 【 Bận, không nói chuyện. 】

Lời nói lại bị Phó Tư Nghiên giết chết.

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm tin nhắn của Phó Tư Nghiên, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ném điện thoại đi.

Cô quan tâm săn sóc cùng anh nói chuyện phiếm như vậy, thế mà anh lại bày ra bộ dáng không kiên nhẫn thế.

Đây còn là con người sao?

Hạ Y Đồng an ủi nói: “Dù sao cậu cũng không phải thật lòng quan tâm anh ta, nói không chừng chính là do cậu đột nhiên thay đổi thái độ làm cho anh ta cảm thấy không khỏe, thẹn thùng, không biết trả lời cậu như thế nào nên mới phải tìm cái cớ.”

Nguyễn Hân nói: “Lấy tính cách của Phó Tư Nghiên, nếu anh ta không muốn trở về thì liền trực tiếp không trở về, căn bản sẽ không cần phải kiếm cớ gì.”

“Vậy có thể là anh ta đang rất bận thật đi, cuối cùng vẫn là phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nào có thời gian rảnh rỗi cùng cậu diễn tiết mục hư tình giả ý này chứ.”

Tuy lời nói là như thế, nhưng Nguyễn Hân vẫn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

Quan hệ của cô cùng Phó Tư Nghiên vẫn luôn không mặn không nhạt, vẫn duy trì khoảng cách xa lạ giữa mối quan hệ này, sau khi kết hôn Phó Tư Nghiên cũng mấy lần không về nhà, nhưng đó đều là khi anh ra ngoài công tác, không có cách nào trở về nhà, khi quay trở lại Nam Thành, trước giờ đều không xuất hiện tình huống qua đêm ở ngoài không về nhà.

Lúc trước có một lần anh ở công ty tăng ca đến đã khuya, rạng sáng bốn giờ mới về đến nhà, nghỉ ngơi hơn một giờ liền tiếp tục lên chuyến bay bay ra nước ngoài.

Vạn Kỳ gửi đến lịch trình gần đây của anh cũng không có sắp xếp ra nước ngoài công tác, như thế nào đến thời gian về nhà cũng không chừa ra.

Hơn nữa trước kia có một thời gian lịch trình công tác của anh, Vạn Kỳ đều sẽ nói cho cô, bây giờ người ta không có ở công ty, đối với sự quan tâm của cô cực kỳ lạnh nhạt thậm chí còn có một tia phiền chán, ở bên phía Vạn Kỳ cũng không có động tĩnh gì, Nguyễn Hân mơ hồ ngửi được mùi mình đang đội nón xanh.

Cô ngẩng đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, “Cậu nói xem, có phải anh ta vượt quá giới hạn rồi hay không?”

Hạ Y Đồng: “……”

Nguyễn Hân híp nửa con mắt, nghĩ lại bắt đầu từ ngày hôm qua Phó Tư Nghiên từ nhà cũ trở về liền không đúng lắm, đối với cô cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, nhìn thế nào cũng thấy bị dáng muốn cãi nhau, nếu không phải cô tính tình tốt, không cùng với anh so đo, khả năng tối hôm qua đã náo loạn lên rồi.

Nghe nói một khi đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ, thái độ đối với phụ nữ trong nhà sẽ càng ngày càng lãnh đạm, tình huống của Phó Tư Nghiên hoàn toàn phù hợp, hơn nữa ngày hôm qua bọn họ nói chuyện sinh con, lão gia tử nói tranh thủ sang năm bế chắt trai về cho ông, Phó Tư Nghiên còn phụ họa, khi cô bày tỏ bản thân sau này sẽ không sinh con, cũng không thấy có vấn đề gì để năm sau cho lão gia tử một chắt trai.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy, đây là Phó Tư Nghiên ở bên ngoài có người khác, anh đi tìm người phụ nữ khác để sinh con.

Hạ Y Đồng nhìn biểu tình của cô không giống như là đang nói đùa, cũng thu hồi lại thái độ cà lơ phất phơ, nâng mắt nói: “Chắc là không thể nào đâu, thoạt nhìn anh ta không giống loại người sẽ đi vượt quá giới hạn.”

Nguyễn Hân hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trầm xuống, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần, “Ngụy quân tử mặt người dạ thú có rất nhiều, đàn ông có vượt qua giới hạn hay không, cũng không phải chỉ nhìn vẻ bên ngoài mà biết được.”

Nếu là chỉ nhìn vẻ bên ngoài, ai có thể nghĩ đến người ba thoạt nhìn thực có trách nghiệm với gia đình của cô, ở bên ngoài còn nuôi thêm một người đàn bà khác, vì người đàn bà ở bên ngoài đó, làm cho cả gia đình vốn dĩ hài hòa mỹ mãn sụp đổ.

Hạ Y Đồng biết cô chịu ảnh hưởng của ba, cho nên cô đối với chuyện vượt giới hạn này đều rất mẫn cảm, đề nghị nói: “Nếu không cậu hỏi lại xem anh ta đi đâu đi?”

Nguyễn Hân ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.

Chẳng qua là không có gửi cho Phó Tư Nghiên, mà trực tiếp gửi cho Vạn Kỳ.

Vạn Kỳ giống như một người máy 24 giờ đợi mệnh lệnh, giường như trả lời trong giây lát.

【 Phó tổng và Hàn Nhậm Bân cùng đi đến hội sở Anh Quan rồi. 】

Nguyễn Hân nhìn đến tin nhắn Vạn Kỳ gửi tới, ánh mắt sáng lên.

Phó Tư Nghiên đang ở hội sở Anh Quan, cùng với Hàn Nhậm Bân!!!

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Cô vốn còn đang lo lắng Hàn Nhậm Bân ở nước ngoài, mời anh ta giúp đỡ cũng không quá thuận tiện, không nghĩ tới là người lại đang ở trong nước, thật là đạp mòn giày sắt không tìm được.

Cô kéo túi Hạ Y Đồng, xuân phong đắc ý nói: “Mình thanh toán, cậu từ từ ăn, mình đi trước.”

Hạ Y Đồng sửng sốt, hỏi: “Cậu đi đâu? Bắt gian sao?”

Nguyễn Hân vén tóc, cười ma mị, “Đi hội sở Anh Quan, làm quen một chút các anh em tốt của chồng mình, thuận tiện xem anh ta ở bên ngoài có làm xằng làm bậy hay không.”

Hạ Y Đồng: “……”

Cho nên chồng có vượt quá giới hạn hay không không quan trọng, làm quen anh em của chồng quan trọng?