Diêm Vương Thoa

Chương 14: Quan gia trang Diêm Vương Thoa ra tay




Kim Tiểu Sơn nhớ đến lời Thủy đại thúc nói người mang Diêm Vương thoa bên mình, nhất định là “Duy ngã độc tôn, ngạo nghễ hơn người”, càng phải chi phối tất cả. Đã là “Duy ngã độc tôn” thì họ Quan kia, đừng bày ra bộ dạng hách dịch. Đã là chi phối tất cả thì tất cả đều nằm trong tay Kim Tiểu Sơn ta. Lòng nghĩ vậy, Kim Tiểu Sơn dõi đôi mắt nhìn thẳng vào Quan lão gia nói :

- Chuyến bảo tiêu này của lão bọn ta chấp nhận.

Quan Kim vuốt râu nói :

- Vậy thì tốt. Nhưng không biết tiền áp tiêu của bọn mi là bao nhiêu?

Kim Tiểu Sơn xòe năm ngón tay phải ra. Năm ngón tay rắn chắc của chàng mở rộng, nói từng tiếng :

- Năm ngàn lượng!

Quan Kim cơ hồ ngồi trên chiếc lò xo bọ bắn vọt lên, thảng thốt nói :

- Cái gì? Có lẽ Kim Ký tiêu cục bọn mi nghèo quá phát khùng rồi. Mở miệng ra đòi năm ngàn lượng bạc. Trước mắt ta đưa bọn mi năm ngàn lượng, mi lấy được không?

Kim Tiểu Sơn nói :

- Năm ngàn lượng, thiếu một đồng miễn bàn.

Quan Kim cười hăng hắc mà da thịt không động đậy nói :

- Nghe nói bọn mi bảo tiêu một chuyến cho bọn đãi vàng đến phủ Thượng Xuyên, chỉ cần có hai lượng bạc. Tại sao bảo tiêu lần này cho Quan mỗ lại ra giá năm ngàn lượng bạc? Việc này giải thích sao đây?

Kim Tiểu Sơn cười lạnh nhạt nói :

- Lão gia có từng làm qua buôn bán không?

Quan Kim ngạc nhiên hỏi :

- Mi hỏi để làm gì?

Kim Tiểu Sơn thản nhiên nói :

- Nếu lão gia có làm qua buôn bán thì không thể hỏi nhiều như vậy?

Quan Kim nói :

- Mi nói thử nghe xem!

Kim Tiểu Sơn di động thân mình nghiêm trang nói :

- Người làm ăn trong thiên hạ đầu óc của họ nhạy bén sáng suốt. Cuộc làm ăn mới mở cửa trước tiên phải tuyên truyền nên giảm giá. Giống như hàng hóa ở trong tiệm kiếm ra từ trong núi. Chờ đến lúc mọi người đều biết tên hiệu rồi, không cần giảm giá cũng có cuộc làm ăn đến nhà. Đương nhiên vàng bạc cũng theo đó mà vào. Hôm nay Kim Ký tiêu cục cũng bắt chước phương pháp của người khác. Điều không may là lão gia không đến tìm ta lúc giá cả còn chưa ổn định. Nếu không, năm ba lượng coi như nhiều rồi.

Quan Kim sững người mặt tức tối nói :

- Cái gì gọi là giá cả chưa ổn định. Ăn nói hồ đồ không biết ngượng. Mi chỉ xem theo thân phận của khách để ra giá.

Không chờ Quan Kim nói dứt, Kim Tiểu Sơn đã cười nói :

- Đúng! Đúng! Đương nhiên thân phận của Quan lão gia cũng là một nhân tố trọng yếu. Lấy danh phận danh sơn ẩn sĩ, giàu có tột bậc của Quan lão gia sao có thể đem ra so sánh với bọn đãi vàng, lăn mình trong nước bùn, tay chân chai sạn đó. Chỉ mỗi món hàng lão gia muốn đem bảo tiêu cũng quý hiếm đến nỗi bọn họ không sao tưởng tượng ra được.

Quan lão gia giận nói :

- Năm nghìn lượng bạc đủ để mua mười cân vàng ròng.

Kim Tiểu Sơn nói :

- Nhưng đây không phải là mười cân vàng ròng, mà là bức tượng Bồ Tát bằng vàng.

Quan Kim vỗ bàn giận mắng :

- Dù là bức tượng Bồ Tát vàng mi cũng không há miệng lớn như sư tử vậy. Có phải coi Quan Kim này là đống thịt không?

Chậm rãi đứng lên, Kim Tiểu Sơn cười lạnh nói :

- Bọn ta đem sinh mạng đổi lấy ngân lượng, lại chưa hề cướp bóc cưỡng bức Quan lão gia. Hà tất gì phải vỗ bàn sừng sộ dọa người. Mua bán không thành, nhân nghĩa còn. Lão nơi đây có võ sư hộ viện, sao không tuyển vài tên tài cán cho chúng đưa hàng đến Lạc Dương thành. Như vậy ngay cả một đồng lão cũng không phải tốn.

Kim Tiểu Sơn ôm quyền đang quay người định muốn bỏ đi. Không ngờ Quan Kim kêu lên :

- Đứng lại!

Kim Tiểu Sơn ngoảnh đầu cười nói :

- Bàn luận thêm nữa không sợ bỏ bữa cơm trưa của lão gia sao? Nên biết người nghèo ba bữa không ăn đi đường nhẹ nhàng, người giàu một bữa không ăn nằm dài trên đất kêu đau bụng. Tiểu tử không thể hại lão gia khó chịu như vậy.

Quan Kim giận mắng :

- Bộ mặt thật thà không ngờ mở miệng ra chua ngoa quá quắt. Không biết võ công của mi có giống như mồm mép của mi không?

Kim Tiểu Sơn cười nói :

- Tuy không phải hạng lửa xanh trong lò, nhưng đối phó với mấy tên tiểu tặc trong núi, ta thừa sức.

Quan Kim nói :

- Đừng xem bọn thổ phỉ trong núi toàn là bọn ô hợp cả. Từ đây đi về phía Bắc, nơi đó có một tên lợi hại. Nghe nói người này có sức mạnh vạn người không địch nổi. Nếu không ta còn tìm đến Kim Ký tiêu cục bọn mi làm gì? Hừ!

Kim Tiểu Sơn nói :

- Như vậy kết thúc được rồi. Đồ vật của lão gia quý trang. Cân nhắc hai mặt trong đó, giá áp tiêu năm ngàn lượng rất công bằng.

“Hừ” lạnh một tiếng. Quan Kim đứng vụt lên nói :

- Trước khi bàn xong cuộc mua bán này, lão phu muốn chiêm ngưỡng một chút võ công của mi. Thế nào?

Kim Tiểu Sơn lắc đầu nói :

- Không có gì để chiêm ngưỡng. Nếu lão gia không tin thì mở miệng từ chối, hà tất gì phí công làm một thủ tục không cần thiết.

Đúng lúc này đột nhiên thấy tên đại hán họ Chu ôm cổ tay đi vào.

Quan Phúc đứng ngay cửa đại đình, kinh hoảng bước lên hỏi :

- Chu gia! Ông làm sao bị thương?

Họ Chu bước lên bậc thang, Quan Kim cũng nhìn thấy lớn tiếng quát :

- Có việc gì?

Kim Tiểu Sơn cười đáp :

- Hiểu lầm! Hiểu lầm!

Quan Kim chỉ mặt Kim Tiểu Sơn nói :

- Là mi...

Một chân bước vào đại đình, họ Chu nói :

- Thuộc hạ đang trực ban ở phía trước núi, thấy tiểu tử này đưa một thiếu nữ cùng vào đây, thuộc hạ khuyên thiếu nữ đó không được vào trong. Tiểu tử này không nghe, nhất định đưa thiếu nữ cùng vào. Thuộc hạ thấy hắn dưới mắt không người mới lĩnh giáo mấy chiêu với hắn. Không ngờ tên tiểu tặc này thủ đoạn ác độc. Hắn...

Quan Kim hỏi :

- Nữ tử là ai?

Họ Chu đáp :

- Một cô nương...

Quan Kim xông lên phía trước, chụp lấy cổ áo họ Chu hỏi :

- Người đâu?

Không chờ họ Chu mở miệng, Kim Tiểu Sơn đã sớm đáp :

- Người đã sớm bị hắn hù dọa chạy rồi. Bây giờ không biết ẩn nấp ở đâu. Ta còn phải đi tìm nàng về.

Họ Chu tức tối nói :

- Ta dọa ả...

“Bộp” một tiếng, họ Chu lãnh một cái tát tay, rồi Quan Kim nói với Quan Phúc :

- Đưa hắn vào phòng bó thuốc.

Nhìn thấy Quan Kim cực kỳ tức tối, Kim Tiểu Sơn lại nói :

- Ta đến đây bàn luận làm ăn, vừa mới lên dốc núi, thì thuộc hạ của lão không tra không hỏi đã thả ra hai con chó. Nếu không phải họ Kim này lanh tay lẹ mắt, thì thiếu nữ bạn ta đã bị ác thú xé nát rồi.

Quan Kim giật mình hỏi :

- Hắn thả ra hai con “hắc hổ”?

- Là hai con chó đen bóng loáng, nhưng một chút cũng không giống hổ.

Quan Kim giận quá đến nỗi cười lạnh nói :

- Nói như vậy hai con “hắc hổ” đã chết dưới tay mi rồi?

Kim Tiểu Sơn nhún vai, thản nhiên nói :

- Có điều là bất đắc dĩ mà thôi, xin lão gia lượng thứ!

“Hừ” một tiếng, Quan Kim nói :

- Người đâu?

Quả là quá nhanh, đám tráng hán không biết từ đâu chui ra đã đứng sẵn ngoài đại đình, tổng cộng khoảng mười tên.

Quan Kim đưa tay chỉ ngoài đại đình nói :

- Lão phu đã nói qua tóm lại phải để lão phu xem qua chân tài thực học của mi trước mới có thể bàn thêm việc áp tiêu. Xin mời.

Kim Tiểu Sơn vẫn chưa di động thân mình, cười nhạt một tiếng nói :

- Có thể động thủ. Nhưng ta ngày nay đã ăn chén cơm giang hồ sống trên đao kiếm, cục diện này của lão gia không dọa được ta đâu. Nhưng có một việc phải nói rõ ràng thỉnh lão gia dung cho, trình bày tường tận.

Quan Kim giận mắng :

- Đừng nhiều lời, nói mau!

Kim Tiểu Sơn nhíu mày nói :

- Tại hạ nếu dựa vào vũ khí của mình, áp tải một chuyến bảo tiêu giá mười vạn lượng không phải là nhiều. Cho nên khi ta rút vũ khí ra giá áp tải hàng hóa phải tăng lên gấp đôi.

Quan Kim “Hừ” một tiếng, hỏi :

- Một vạn lượng?

Gật đầu, Kim Tiểu Sơn nói :

- Ta trước mặt ra giá, lão tuyệt đối không được trả giá. Thế nào, có muốn ta rút vũ khí ra không?

Quan Kim đột nhiên cười lạnh một tiếng nói :

- Tạm thời ta phải xem trước hình dạng vũ khí của mình thế nào mà khiến người khác kinh hoảng. Còn việc có nên mời bọn mi áp tải bảo tiêu lên đường hay không, đó là việc về sau.

Kim Tiểu Sơn miễn cưỡng nói :

- Theo ta thấy điều này không cần thiết, nên biết đao kiếm vô tình, nếu khi động thủ thì mưa máu đầy trời, thịt rơi đầy đất. Hơn nữa lão gia đang cư ngụ ở một trang viện tuyệt đẹp, siêu phàm thoát tục, giống như điện thiên cung này. Nếu như có xảy ra đổ máu nơi này, thì lão gia cũng không dễ chịu.

Cười hắc hắc, Quan Kim nói :

- Mi giỏi lo lắng cho người khác lắm. Nhưng nơi này ta có trường luyện võ. Đem trường luyện võ thành nơi giết người có gì mà không được? Tiểu tử, mời!

Không chờ Kim Tiểu Sơn phản ứng, Quan Kim đã tự mình sải bước ra ngoài đại đình.

Kim Tiểu Sơn lắc lắc đầu đành phải theo ra.

Trường luyện võ của nhà họ Quan nằm ở phía tay trái đại đình. Chu vi không quá sáu, bảy trượng, một bên đang còn cột hai con ngựa. Quan gia còn chưa bước vào trong trường đã lớn tiếng bảo người kéo ngựa đi. Lão tự mình đứng một bên trường luyện võ, đã có một nô bộc đem đến một chiếc ghế. Quan Kim vừa ngồi xuống đã có một a đầu bước đến nói nhỏ vào tai Quan lão gia.

Quan lão gia trầm giọng nói với a đầu đó :

- Về đi! Bảo họ ăn cơm trước.

Nha đầu đành phải trở vào nhà sau. Kim Tiểu Sơn trái lại, sắc mặt miễn cưỡng nói :

- Đến đây bàn chuyện làm ăn, trái lại phải ra trường đấu võ. Ta nói với Quan lão gia, lão có thể rộng rãi thu hồi mệnh lệnh, hà tất gì nhất định phải đem chuyện đùa biến thành thực!

Cười hắc hắc, Quan Kim gay gắt nói :

- Đến! Đã đến rồi! Mi còn lẩm bẩm cái gì?

Kim Tiểu Sơn khom người nói :

- Người ta nói: “Biến binh đao thành bạch ngọc, lão gi hà tất gì đem bạch ngọc biến thành oan gia”. Theo ta thấy mua bán không thành không quan hệ, hay là bỏ trận đấu này đi!

Quan Kim vỗ tay vào ghế, giận mắng :

- Đả thương người của ta lại giết chết hai con hắc hổ của ta. Mi cho rằng, mi là hạng gì? Ở trong mắt Quan lão gia này, mạng của tiêu tử mi không đáng một con của ta. Tiểu tử mi hãy định tâm thi triển tuyệt học của mình đi!

Kim Tiểu Sơn trợn mắt như hai ánh đèn, lòng thầm mắng :

“Lão quái vật này đã nói ra lời khắc bạc như vậy, lão cho rằng Kim Tiểu Sơn này sợ lão sao?”

Lòng nghĩ vậy, sắc mặt lạnh lẽo nói :

- Được! Quan lão gia nhất định muốn tiểu tử làm xấu, ta đành phải nghiến răng chấp hành! Nhưng theo tiểu tử thấy, đôi bên tùy ý đánh qua vài chiêu thì dừng. Thế nào?

Vẫn cười lạnh, Quan Kim nói :

- Đó là cách đánh tình nguyện của mi. Lệnh Hồ Giáp ở đâu?

Nghe tiếng đáp vang, bên võ trường bước ra một đại hán mặt đỏ, mắt cá.

Người này vừa vào đến trong võ trường đã chúc mũi đao bảng rộng xuống, đến ôm quyền trước mặt Quan Kim :

- Thuộc hạ có!

Quan Kim vuốt râu nhìn Kim Tiểu Sơn, rồi nói với Lệnh Hồ Giáp :

- Đã lâu không gặp mi sử dụng cây đại phá đao rồi! Hôm nay múa vài chiêu với tiêu sư Kim Ký tiêu cục này!

Xoay mạnh người, Lệnh Hồ Giáp đã đối mặt với Kim Tiểu Sơn. Vẻ mặt dường như cười không ra cười, lộ ra một cái răng nanh to, hắn hỉnh cái mũi đỏ bầm. Cây đại phá đao vẫn giắt trên vai, cười lạnh hỏi :

- Đại tiêu sư, binh khí của mi đâu?

Kim Tiểu Sơn từ khi trải qua mấy trận đánh giết người, tuy đã có kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng đó chỉ toàn là thổ phỉ, cường đạo. Giờ đây, đối mặt với võ sư hộ viện co võ công này. Hơn nữa, người ở hiện trường, từ Quan Kim trở xuống đều muốn lấy mạng của chàng. Chỉ không chút cẩn thận, tánh mạng coi như không.

Chậm rãi, Kim Tiểu Sơn đi vào giữa võ trường, lẩm bẩm nói :

- Người dẫn không đi, quỷ kéo thì chạy đến!

Kim Tiểu Sơn quả thật không hiểu, đây có phải là người không có ý đả thương hổ, hổ có ý đả thương người.

Lệnh Hồ Giáp ngửa bộ mặt đỏ, sải bai bước, kêu lớn :

- Tiểu tử, mi lẩm bẩm cái gì, còn chưa lấy binh khí ra?

Kim Tiểu Sơn, người còn chưa quay lại. Nhưng tay phải đã giơ cao bao vải lớn tiếng nói :

- Chỉ cần bao tải này vừa mở ra, thì bạc áp tải một vạn lượng, lời thực chỉ nói một câu, một hào cũng không thiếu!

Quan Kim ngồi trên ghế đã không nhẫn nại được nữa, nói :

- Tiểu tử này thật giả dọa người, Lệnh Hồ Giáp, giết!

Lệnh Hồ Giáp gầm một tiếng, đôi tay vung cao, trên bổ dưới chân, chém ngang chặt dọc, vừa xông lên, thì đao ẩn khắp nơi, bọc lấy Kim Tiểu Sơn.

Kim Tiểu Sơn vội thu tay phải về, triển khai bộ pháp, thoắt tả thoắt hữu, lúc trên lúc dưới, xoay chuyển không ngừng theo bóng đao của Lệnh Hồ Giáp.

Mười tám đao liên tiếp chém vào khoảng không. Vừa chém, Lệnh Hồ Giáp vừa một chân đá thẳng vào Kim Tiểu Sơn đang bay nhảy trong đó. Hắn gầm lên :

- Ta xem mi còn né tránh được bao lâu!

Đột ngột, Kim Tiểu Sơn vọt người lên không, thân đã rơi ngoài ba trượng.

Chàng vừa đáp xuống đất đã khoát tay nói :

- Lão huynh! Chờ một chút!

Cây đại phá đao vẫn còn vương cao, Lệnh Hồ Giáp giận dữ mắng lớn :

- Hạng thỏ đế như mi, quả thực không ít lời thừa.

Kim Tiểu Sơn mặt thoáng mỉm cười, tay trái vừa kéo miếng vải nhung tức khắc, một luồng ánh sáng chói mắt xoay chuyển không ngừng trên tay phải Kim Tiểu Sơn.

Không ai cất tiếng kinh ngạc, điều này thật ngoài ý liệu Kim Tiểu Sơn, vì Thủy đại thúc nói qua Diêm Vương thoa vừa xuất hiện kẻ nào nhận biết tất phải bỏ chạy. Tại sao đám võ sư hộ viện trước mặt, không thấy một người nào kinh ngạc.

Kim Tiểu Sơn nào đâu có biết, bọn người này chưa từng qua lại giang hồ. Bọn chúng trước nay quanh quẩn trong Quan gia trang, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Thậm chí ngay cả Quan Kim, nếu Kim Tiểu Sơn biết được biết được nguồn gốc của lão, chàng cũng không lấy làm lạ.

Lệnh Hồ Giáp cười khanh khách nói :

- Món đồ chơi trên tay mi, giống như cái thoa đan vải, không biết có thể giết người không?

Kim Tiểu Sơn cười lạnh một tiếng nói :

- Có thể giết người hay không, mi lập tức biết ngay!

Đại phá đao bay vun vút trên đầu Lệnh Hồ Giáp, ánh thép lạnh loang loáng mang theo tiếng vù vù không ngớt. Thế như rồng cuộn mây, ép đến Kim Tiểu Sơn đang đứng yên bất động. Đúng lúc Lệnh Hồ Giáp đôi tay nắm đại phá đao bạt ngàn. Đúng lúc lưng Kim Tiểu Sơn hướng về phía Lệnh Hồ Giáp.

Thình lình Kim Tiểu Sơn vọt lên cao, đại phá đao cách bàn chân chàng trong gang tấc. Lúc này trong hiện trường có người buông tiếng than :

- Đáng tiếc!

Kim Tiểu Sơn đột ngột hét to :

- Quá Long Trảo!

Đại phá đao của Lệnh Hồ Giáp vừa thu lại nửa chừng, đột nhiên đôi mắt hắn mờ hẳn, như có ai đột ngột lấy ánh sáng cực mạnh chích vào mắt hắn vậy.

“Bụp”, thanh âm tuy không lớn, nhưng cũng đủ để Lệnh Hồ Giáp ném đao bụm mặt, kêu hoảng không ngừng. Máu tuôn ra xối xả nơi kẽ tay đang bụm mặt của Lệnh Hồ Giáp.

Vừa chùi vết máu trên Diêm Vương thoa, Kim Tiểu Sơn vừa thản nhiên nói :

- Chỉ đánh gãy sống mũi, đau mấy ngày sẽ lành.

Quan Kim ngồi trên ghế bành, cao giọng mắng :

- Hảo tiểu tử, vào trong này mi dưới mắt không người, liên tiếp đả thương thuộc hạ của ta. Đồ đáng ghét. Mau vây giết cho ta!

Lệnh vừa ban ra, từng tên trước sau thi nhau vây tới. Năm cây cương đao, hai cây kích bạc, ánh sáng lạnh phản chiếu lẫn nhau, thoáng chốc đã vây Kim Tiểu Sơn vào giữa.

Kim Tiểu Sơn lạnh nhạt cười nói :

- Quan lão gia! Cục diện bài ra trước mắt, hoàng toàn là hình thức muốn lấy mạng người. Quang cảnh này, thực khiến tiểu tử nghĩ không ra.

Quan Kim hừ lạnh một tiếng nói :

- Đồ ngu muội! Nếu mi nghĩ không ra thì không liên tiếp đả thương người của ta, mà mang đến họa sát thân!

Kim Tiểu Sơn hừ lạnh một tiếng nói :

- Sinh tử còn chưa định số. Lời của lão gia là nói quá sớm rồi.

Quan Kim đột ngột hét to :

- Giết cẩu tặc không biết sống chết này.

Một câu mắng, cũng là một câu ra lệnh, đã thấy trong bảy tên võ sư hộ viện bao vây Kim Tiểu Sơn, ba người đã vung đao từ ba phương hướng chém đến.

Ba thanh phá đao mang theo âm thanh xoèn xoẹt, chấn động màng nhĩ. Trong bóng đao cuộn tròn như sóng dậy, cuộn thành một cụm nước xoáy, bứng lấy Kim Tiểu Sơn.

Nhìn trước mặt là một võ sư cầm đao. Diêm Vương thoa của Kim Tiểu Sơn dường như đầy ra phía trước. Không ngờ đồng thời khi chàng vọt người lên. Diêm Vương thoa đột ngột tống ra phía sau. Một điểm sao lạnh bắn vọt vào võ sư đó đang nhào đến, nhanh đến khiến người ta không tưởng tượng nổi. Vì khi phá đao của đại hán phía sau còn chưa chém xuống, thì võ sư trước mặt và võ sư phía sau, không, còn có một võ sư khác. Ba người cơ hồ đồng thời ném đao bụm mặt, chạy cuồng hét loạn, không phân biệt phương hướng. Máu khiến họ vùng vẫy đau đớn.

Máu cũng khiến bốn tên võ sư còn lại kinh hoảng, thất sắc, vì họ chưa từng thấy qua, chỉ tích tắc thời gian mà ba tên võ sư danh tiếng đã ném đao bụm mặt la hét.

Đương nhiên tiếng kêu thảm thiết đó khiến Quan Kim đang ngồi cổ vũ, cơ hồ bị chết đứng trên ghế.

Kim Tiểu Sơn lại múa vun vút Diêm Vương thoa. Diêm Vương thoa không ngừng xoay chuyển trong tay chàng. Chỉ thấy chàng cao hứng chuyển động Diêm Vương thoa. Đột nhiên chàng như chim ưng đùa giỡn gà con, lướt người về phía bốn võ sư đang vây quanh chàng, khiến chúng sợ đến liên tiếp thoái lui ra sau. Mà Diêm Vương thoa vẫn đưa cao trong tay chàng.

Cười ha hả, Kim Tiểu Sơn nhảy vọt hơn hai trượng, giữa không trung, xoay bộ pháp, người đã đứng trước mặt Quan Kim.

Quan Kim sững sờ, trầm giọng hỏi :

- Mi muốn gì?

Kim Tiểu Sơn lạnh lẽo cầm ngang Diêm Vương thoa. Ánh sáng chói mắt đó, ngăn giữa hai người. Đồng thời ngừng chuyển động Diêm Vương thoa lại, chàng gầm giọng hỏi :

- Ta muốn giết người nếu cần thiết! Đương nhiên đây là việc bức bách. Nhưng ta vẫn không quên ta làm gì để sống, cho nên ta nhẫn nại. Thế nào, việc làm ăn còn muốn bàn nữa không?

Nhìn đôi mắt sư tử uy nghiêm của Kim Tiểu Sơn, Quan Kim lạnh mình thầm nghĩ, tự mình quá coi thường tiểu tử này. Tổ bà nó, vật gì trong tay nó mà lấy mạng người nhanh hơn tên độc vậy?

Khuôn mặt đỏ giờ càng đỏ bầm, Quan Kim gượng gạo nói :

- Mi về đi! Muốn bàn việc làm ăn, ta tự cho người đi thông báo với mi!

Cười nhẹ một tiếng, Kim Tiểu Sơn nói :

- Quan lão gia, cuối cùng lão thông suốt rồi!

Kim Tiểu Sơn từ trong thắt lưng rút ra miếng vải nhung xanh, lau chùi Diêm Vương thoa. Sau đó gói nó lại giắt vào thắt lưng, rồi mớ phủi tay cười nói :

- Lão gia đã thông suốt rồi. Thế thì tốt, tiểu tử ở tiêu cục chờ tin tức lão. Nơi này lão cũng sớm an bày trị liệu vết thương cho bọn bị thương. Nếu tiểu tử nói không lầm, bọn họ đều bị gãy sống mũi.

Quan Kim nghiến răng ken két nói :

- Coi như mi giỏi! Hôm nay, họ Quan này nhận thua!

Kim Tiểu Sơn liên tiếp khoát tay nói :

- Lão gia, tại sao lại nói vậy, vừa bắt đầu tiểu tử đã không nguyện ý tỉ võ rồi. Hoàn toàn do cao hứng của lão gia muốn xem bao vải nhung của tiểu tử. Tiểu tử bị bức phải lên Lương Sơn mà thôi! Hơn nữa, nếu đây đều là đám cường đạo, chắc chắn là sớm chết nằm dưới đất rồi.

Kim Tiểu Sơn không phải khoe khoang khoác lác. Ngay Quan Kim và bốn võ sư còn lại hoàn toàn tin lời chàng nói là thật. Một món binh khí quái đản chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe qua. Mà hai đầu sắc bén giống như thoa này có thể trước, sau, phải trái đả thương người. Đặc biệt khi thoa này bay lượn giữa không trung, khiến người ta chịu một áp lực không ngăn nổi cũng không chống nổi.

Miệng nhẹ huýt sáo, Kim Tiểu Sơn nhún vai, thản nhiên bỏ đi. Không ngờ, vừa đến cửa lớn ngoài tiền viện đã quay đầu lại, cao giọng nói :

- Lỡ bữa cơm trưa của lão gia rồi, thật xin lỗi!

Quan Kim đột ngột hét to một tiếng :

- Tổ bà mi, cút đi!

Kim Tiểu Sơn đã bước ra khỏi cửa viện, tuy người chàng đi trên sơn đạo ra khỏi nơi có bậc cấp lót bằng đá xanh đã ngoài mười trượng. Nhưng chàng vẫn nghe rõ ràng tiếng chửi mắng của Quan Kim.

Tiếng huýt sáo trong miệng chàng vẫn vang xa. Nếu ai hiểu được âm điệu chàng thổi là gì, thì người đó, nhất định sẽ cười vỡ bụng. Vì Kim Tiểu Sơn đang huýt sáo giai điệu “Thả trâu trên cao nguyên Sơn Tây”.

Kim Tiểu Sơn xuất thân từ thôn Đại Hòe Thụ ở Hồng Động, Sơn Tây. Lúc nhỏ, chàng thả trâu thuê cho người ta trên cao nguyên Sơn Tây. Khi đó, chàng thuộc lòng khúc nhạc này, nhưng đối với nó, chàng như hiểu lại như không. Nhưng hiện giờ chàng có lẽ đã hiểu hơn nhiều. Thế là thanh âm huýt sáo trong miệng chàng lại biến thành lời ca :

“Ngưu Lang trên cao nguyên giống như ánh mặt trời Cô nương trên cao nguyên giống như ánh trăng rằm Ngưu Lang cỡi trâu đi tìm cô nương Trong đám mây đen, ẩn nấp một vầng trăng rằm sáng rỡ”.

Kim Tiểu Sơn đắc ý ca hát, nhìn xa xa về phía thôn Lão Kim Khoáng, có mấy nơi đã bốc khói nấu cơm chiều.

Đột ngột, sau lưng một thân cây đại thụ bước ra một người. Kim Tiểu Sơn im lặng không hát nữa, nhìn qua trong lòng mắng thầm :

“Tổ bà nó, thì ra tiểu oan gia trốn ở nơi này!”

Người đó không ai xa lạ, chính là Tiền Phụng. Chỉ nghe tiếng trong trẻo của nàng kêu lên :

- Kim ca!

Kim Tiểu Sơn dừng bước nói :

- Ta cho rằng cô nương đã trở về rồi!

Tiền Phụng mỉm cười nói :

- Là muội muốn đi, là muội gây phiền hà cho huynh. Nếu huynh không thể trở về làm sao muội một mình vào được!

Nhún vai cười, Kim Tiểu Sơn nói :

- Nói cũng đúng, nhưng nào...

Tiền Phụng lắc tay Kim Tiểu Sơn nói :

- Nhưng mà cái gì?

Kim Tiểu Sơn hỏi lại :

- Nếu ta không ra được khỏi nhà Quan gia hoặc giả ta chết nơi đó, cô nương lẽ nào cả đời không trở về sao?

Tiền Phụng chớp đôi mắt to nói :

- Thế thì muội phải bảo đại thúc huynh trả thù cho huynh.

Kim Tiểu Sơn gật đầu nói :

- Đại khái cô nương cũng chỉ giúp ta như vậy thôi?

Tiền Phụng mỉm cười hỏi :

- Ai nói chỉ như vậy thôi? Muội còn có thể thay huynh chăm sóc cho đại thúc huynh nữa!

Kim Tiểu Sơn đặt tay lên vai Tiền Phụng nói :

- Nói như vậy, ta phải cảm ơn cô nương!

Thuận thế dựa vào vòng tay Kim Tiểu Sơn, Tiền Phụng nói :

- Đừng cám ơn, hãy mau về đi, muội đói lắm rồi!

Đối với việc Tiền Phụng dựa vào tay mình, Kim Tiểu Sơn quả thật lòng cảm thấy xao xuyến, đầu óc nghĩ mông lung. Nến biết Kim Tiểu Sơn giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi, Tiểu Tiểu vợ chàng chết đã bốn năm. Chàng theo Thủy Hành Vân cũng đã bấy nhiêu năm, cơ hồ chưa từng tiếp xúc với người khác phái. Giờ đây Tiền Phụng “ném đá vào giếng cũ”, lập tức khơi lên một làn sóng kích động.

Thế là Kim Tiểu Sơn đưa tay ôm lấy nàng thật chặt, chặt đến nỗi chàng phát giác thân thể của Tiền Phụng đã biến thành mềm nhũn.

* * * * *

Căn nhà tranh của Kim Ký tiêu cục không có chỗ ngồi. Hai chiếc ghế gỗ do Kim Tiểu Sơn đóng lấy. Tiền chưởng quầy ngồi trên một trong hai chiếc ghế đó, vừa hút thuốc vừa kể lại những chuyện năm xưa.

“Thôn Lão Kim Khoáng đã có hơn ba mươi năm lịch sử, lúc đầu lão dẫn mẫu thân A Phụng đến nơi này, thôn Lão Kim Khoáng chỉ có bảy, tám nhà. Ở phía bắc có nhà của họ Quan. Nhưng không ai biết được nguồn gốc của họ Quan. Có người đoán họ Quan phát tài lớn là nhờ Kim Sa hà. Cách đó không xa đã xuất hiện vàng.

Phát tài như thế nào, không một ai có thể biết rõ”.

Thủy Hành Vân nói :

- Trong núi hoang này mà có thể xây nhà lập cửa mấy mươi dặm, ta đoán rằng họ Quan, tất cũng là một người đãi vàng. Có lẽ lão may mắn tìm được thỏi vàng lớn mới phát tài như vậy.

Tiền chưởng quầy gật đầu nói :

- Đây cũng là một khả năng. Nên biết gia nghiệp họ Quan to lớn, ngay cả đất đai ở thôn Lão Kim Khoáng này, cũng là của lão.

Thủy Hành Vân ngạc nhiên hỏi lại :

- Sao vậy?

Tiền chưởng quầy đáp :

- Lúc đầu, nơi đây có người đến đãi vàng. Nhưng họ Quan đã xây cất nhà trong thung lũng phía bắc. Còn đám người đãi vàng đồng thời đến với họ Quan ở bên bờ Kim Sa hà sau đó đều không biết đi đâu. Cho nên, nơi này hoàn toàn là địa bàn của họ Quan. Khi nhóm người bọn ta đến đây, họ Quan đã đồng ý cho bọn ta ở đây lập nghiệp. Nhưng có một quy định bất thành văn.

Thủy Hành Vân hỏi :

- Hắn ta có quy định gì? Lẽ nào các vị đều nghe theo hắn?

Tiền chưởng quầy đáp :

- Thế thì chưa hẳn, điều kiện của họ Quan là không cho phép bọn ta tự tiện xâm nhập vào gia trang, hai bên dứt khoát không được qua lại với nhau. Nếu không giữ quy định hắn sẽ thu hồi lại đất thôn Lão Kim Khoáng đuổi mọi người đi.

Thủy Hành Vân hỏi lại :

- Nói như vậy, những điều Tiền huynh biết về họ Quan không nhiều lắm rồi!

Tiền chưởng quầy nói :

- Nói thật, ngoài việc biết họ Quan có hai anh em ra, còn ngay cả của nhà của họ nhìn về hướng nào, ta cũng không biết.

Thủy Hành Vân cười lạnh một tiếng nói :

- Nói như vậy, họ Quan ẩn mình trong tháp ngà để hưởng phúc. Còn người huynh đệ kia của hắn ở bên ngoài cả năm mới về. Lẽ nào giữa hai anh em họ có bất đồng gì sao?

Tiền chưởng quầy cười đáp :

- Không qua lại cũng không nghe nói qua. Nhưng dường như có một năm, một người đãi vàng nhắc qua một câu: “Quan lão đại là một người cực kỳ nham hiểm, biết chút võ công nhưng không tinh thông. Còn Quan lão nhị võ nghệ tinh thông nhưng là một người cực kỳ háo sắc”.

Ngồi thẳng người, Thủy Hành Vân nghiến răng kèn kẹt, nhưng lập tức giống như quả bong bóng xì hơi, lại nằm ngả xuống, phát ra tiếng thở dài, vẻ đau khổ thê lương hiện trên mặt lão.

Tiền chưởng quầy ra khỏi nhà tranh trở về tửu điếm.

Cha con Thủy Hành Vân vừa ăn cơm xong. Kim Tiểu Sơn đã vội vã trở vào nhà tranh. Thủy Hành Vân nhìn Kim Tiểu Sơn hỏi :

- Sao đi lâu như vậy?

Kim Tiểu Sơn vội hỏi trước :

- Đại thúc dùng cơm chưa? Có nên nghỉ ngơi một chút hay nghe tiểu tử nói.

Lắc lắc đầu Thủy Hành Vân nói :

- Họ Quan nói thế nào?

Kim Tiểu Sơn xoa hai tay đáp :

- Cuộc làm ăn còn chưa quyết định, đã bất ngờ đánh một trận.

Cười lạnh một tiếng, Thủy Hành Vân nói :

- Có lẽ họ muốn thử bản lĩnh của mi!

Kim Tiểu Sơn đem hết tình hình kể qua một lượt.

Hồi lâu, Thủy Hành Vân nói :

- Tiểu tử xử lý việc này hay lắm, đã không quá non nớt nữa. Nhưng mi đã để lộ ra Diêm Vương thoa ở nhà họ Quan. Chỉ e về sau mi đi trên giang hồ phải cẩn thận hơn, không được có chút lơ là.

Nguyên nhân chính thế nào, Thủy Hành Vân không nói, đương nhiên Kim Tiểu Sơn cũng biết.

Hai người đang đối đáp, thì Tiền Phụng hai tay bưng chén thuốc mang đến, cười nói :

- Đại thúc! Thuốc của đại thúc vừa uống rồi.

Thủy Hành Vân nhận lấy chén thuốc, cười nói :

- Chỉ có người bình thản mới chân chính sống cuộc đời vui vẻ. Đáng tiếc, trên thế gian có mấy người chân chính hiểu được điều này!

Tiền Phụng mỉm cười nói :

- Đại thúc đừng oán than đời này, mỗi người đều có số mạng của mình, điều trọng yếu là biết đủ, biết vui là được rồi.

Thủy Hành Vân nói :

- Tuy nói không sai, nhưng trong thiên hạ biết đủ biết vui được mấy người? Cô nương còn nhỏ, cho đến lúc rời khỏi phụ thân của mình, lúc đó cô nương mới biết được làm người khổ thế nào?

Tiền Phụng nheo nheo một con mắt ngạc nhiên, nàng cảm thấy từ khi có liên quan đến nhà họ Quan ở phía bắc, Thủy đại thúc giống như vô cùng thống khổ.

Nàng bèn kéo tay Kim Tiểu Sơn nói :

- Theo muội qua dùng cơm!

Kim Tiểu Sơn cười đáp :

- Đại thúc huynh còn chưa uống thuốc xong!

Thủy Nhị đứng bên cạnh nói :

- Tiểu Sơn ca, dùng cơm đi! Đệ có thể săn sóc phụ thân đệ.

Thủy Hành Vân khoát tay nói :

- Tiểu tử đi đi!

Tiền Phụng kéo Kim Tiểu Sơn ra khỏi nhà tranh, rồi thấp giọng nói :

- Tiểu Sơn ca, huynh có cảm thấy từ sau khi nhà họ Quan tìm đến đây, đại thúc biến đổi đến càng đáng thương hơn!

Kim Tiểu Sơn sầm mặt nói :

- Ai nói vậy? Ta thấy người biến đổi càng kiên cường hơn.

Tiền Phụng vùng vằng nói :

- Được rồi! Huynh nói đại thúc biến thành kiên cường hơn cũng đúng, mau dùng cơm đi!

Kỳ thực trong lòng Kim Tiểu Sơn cũng nghĩ đến điều này, trong lòng đại thúc đầy khổ ải nhưng lão không nói, không ai dám đến hỏi.

Mặt trời sắp lặn về phía tây, nước của Kim Sa hà đang lấp lánh những điểm sao vàng chói mắt người.

Quan Phúc lặng lẽ đến bên nhà tranh, đúng lúc gặp Kim Tiểu Sơn đang xách một thùng nước nóng từ khách điềm Tiền gia bước ra. Thùng nước nóng đó để Thủy đại thúc tắm rửa. Quan Phúc vừa thấy Kim Tiểu Sơn đã vội bước lên ôm quyền nói :

- Tiểu huynh đệ có bản lĩnh cao cường như vậy, còn phải làm những việc vặt này, khiến Quan Phúc này quá bất ngờ!

Kim Tiểu Sơn cười cười nói :

- Bò ăn cỏ, vịt ăn thóc. Số mạng con người không giống nhau, lão Quan không phải lão đến đây để nói hai câu bình thường này với Kim Tiểu Sơn ta?

Quan Phúc cười đáp :

- Đương nhiên không phải!

Kim Tiểu Sơn xòe tay chỉ vào nhà nói :

- Vậy mời vào nhà nói chuyện.

Quan Phúc lập tức theo Kim Tiểu Sơn vào trong nhà tranh.

Thủy Hành Vân đang ngồi trên giường gỗ, thấy Quan Phúc đi vào, cười lạnh một tiếng hỏi :

- Lão chủ nhân nhà mi nghĩ thông suốt rồi sao?

Quan Phúc gật đầu hỏi :

- Lão phụng mệnh đến báo với các vị, lão gia nhà ta quyết định muốn mời quý tiêu cục cực khổ một chuyến.

Thủy Hành Vân ra vẻ vô ý hỏi :

- Nghe nói lão gia nhà mi có một huynh đệ võ công siêu phàm, sao không để huynh đệ đó áp giải cũng tiết kiệm được một vạn lượng ngân lượng.

Quan Phúc lắc lắc đầu nói :

- Đừng nhắc đến nhị lão gia nhà ta, hơn nữa mỗi nhà đều có việc khó nói, người khác cũng không nghĩ tới được.

Thủy Hành Vân hỏi lại :

- Nhị lão gia của mi có phải tên Quan Hạo?

Quan Phúc giật mình hỏi lại :

- Lão gia làm sao biết được? Nên biết Quan gia xưa nay không qua lại với người lạ. Ngay cả lão gia cũng thường nhắc đến nhị gia ở bên ngoài không được nhắc đến việc Quan gia trang. Ngay cả bọn ta trong vòng chu vi một trăm dặm, người biết được tên của nhị gia cũng không nhiều.

Thủy Hành Vân lãnh đạm cười nói :

- Vậy mà ta biết!

Quan Phúc bất đắc dĩ nói :

- Lão gia bảo ta đến đây nói sáng sớm ngày mai bảo quý tiêu cục lập tức lên đường. Tất cả bọn ta đều chuẩn bị chu đáo cho các vị sau khi đến sẽ giao nhận.

Thủy Hành Vân nói :

- Trở về bảo với lão gia nhà mi, nhất thiết không để lỡ việc, một vạn lượng bạc, lão cũng phải chuẩn bị thỏa đáng.

Quan Phúc đáp :

- Đó là đương nhiên!

Nói dứt lập tức cáo từ bỏ đi.

Nhìn vào đôi mắt hoang mang của đại thúc, Kim Tiểu Sơn nói :

- Chuyến đi này sẽ phải qua núi Hùng Nhĩ, đi về thành Lạc Dương phải mất bốn năm ngày, muốn an bài thế nào?

Hồi lâu Thủy Hành Vân lẩm bẩm :

- Nhanh quá, nhanh đến khiến người ta không chịu nổi.

Kim Tiểu Sơn không hiểu ý của Thủy Hành Vân, thấp giọng hỏi :

- Việc gì nhanh quá?

Thủy Hành Vân nói :

- Tiểu tử mi sao không dùng đầu óc. Ta ra giá năm ngàn lượng, họ Quan kia còn phùng mang trợn mắt, còn mắng bọn ta lòng dạ hiểm độc. Lúc này đây một vạn lượng, lão cũng hào sảng đồng ý.

Kim Tiểu Sơn cười nói :

- Đây mới là “Người kéo lão không đi, quỷ kéo lão mới chạy”, bị một trận rồi mới cam tâm.

Thủy Hành Vân lắc lắc đầu nói :

- Không có đơn giản thế đâu, hơn nữa đâu có lý không suy nghĩ kỹ đã lập tức gọi bọn ta đến áp tiêu lên đường cho hắn, trong này nhất định có âm mưu.

Kim Tiểu Sơn vừa nghe hào khí ngút trời, mở đôi mắt sáng quắc nói :

- Họ Quan dám bày âm mưu, đó là lão không tự lượng sức. Đại thúc cứ yên tâm, chuyến này do một mình Kim Tiểu Sơn đủ rồi.

Thủy Hành Vân nói :

- Người thân mang tuyệt kỹ võ công, đi lại trên giang hồ tất phải cẩn thận cảnh giới, chứ không tự mãn. Người khiêm tốn tiến bộ, kẻ kiêu ngạo sẽ dễ thất bại.

Kim Tiểu Sơn vừa nghe lập tức cười gượng nói :

- Đại thúc dạy rất phải.

Sau khi trầm tư một hồi, Thủy Hành Vân cương quyết nói :

- Ta đoán chắc họ Quan không có hảo ý, lần này một mình ngươi đi, nếu mi quả thật qua được khảo nghiệm này, nửa tháng sau chúng ta gặp lại nơi đây.

Kim Tiểu Sơn nghe nói vội hỏi :

- Đại thúc muốn rời khỏi thôn Lão Kim Khoáng?

Thủy Hành Vân đáp :

- Đất này họ Quan trú ngụ, đại thúc không thể không đề phòng tai họa chưa đến. Việc này không thể nói với bất kỳ ai, kể cả A Phụng.

Kim Tiểu Sơn gật đầu đáp :

- Đại thúc cứ yên tâm, tiểu tử không nói với A Phụng đâu.

Kim Tiểu Sơn không những không nhắc với Tiền Phụng việc bảo tiêu của Quan gia, thậm chí, sáng sớm hôm sau chàng ăn mặc gọn gàng xong, thu xếp hành lý cho phụ tử Thủy Hành Vân, rồi ba người lặng lẽ ra khỏi thôn Lão Kim Khoáng.

Thủy Hành Vân không cưỡi con lừa nhỏ, đây biểu thị lão có thể trở lại và Thủy Hành Vân đã theo Kim Tiểu Sơn đến Quan gia ở thung lũng phía bắc.

Quan Phúc thấy ba người đi đến đã sớm mời vào trong đại đình.

Thoáng chốc bốn tên hộ vệ phòng Quan Kim bước ra đại định. Lão thấy Kim Tiểu Sơn và hai người một già một trẻ, chau mày hỏi :

- Ba người cùng đi sao?

Kim Tiểu Sơn vội nói với Quan Kim :

- Đây là đại thúc của ta, chủ nhân của Kim Ký tiêu cục, có lời gì lão cứ nói với đại thúc.

Quan Kim nhìn kỹ Thủy Hành Vân một hồi, cười hắc hắc nói :

- Quả thật là người không thể đánh giá tướng mạo, núi không thể cân trọng lượng.

Thủy Hành Vân vuốt chòm râu trắng nói :

- Bọn ta đến đây để áp tiêu, không phải nghe chuyện phiếm, lão gia lấy hàng ra.

Cười ha hả Quan Kim ra hiệu cho một tráng háng, tay bưng hộp trầm hương bước đến. Hán tử đó đặt chiếc hộp lên bàn rồi cúi đầu thoái lui, đứng sang một bên.

Quan Kim đưa tay mở nắp hộp, tức thì ánh sáng vàng chói mắt, bắn ra xung quanh. Thủy Hành Vân nghiêng đầu nhìn qua thì thấy bức tượng Bồ Tát cao gần ba tấc ngồi xếp bằng, một tay đặt trên gối, một tay xòe ra phân nửa, thư thái siêu phàm thoát tục. Nhìn kỹ mặt Bồ Tát quả thật hiền từ. Pho tượng quý báu trang nghiêm khiến người ta sinh lòng kính cẩn.

Kim Tiểu Sơn thấy trong hộp trầm hương có lót vải gấm màu đỏ, bất giác nhìn đại thúc nói :

- Quả thật bảo vật hiếm có.

Quan Kim rút ra một phong thư trao cho Thủy Hành Vân nói :

- Chiếu theo địa chỉ trong thư đi!

Nhận lấy thư đó, Thủy Hành Vân đưa cho Kim Tiểu Sơn, rồi đứng lên lấy tượng Kim Bồ Tát trong hộp ra, chỉ thấy lão ngó tả nhìn hữu một hồi, mới đặt trở vào trong hộp.

Kim Tiểu Sơn nhận thư rồi gói chung với tượng Bồ Tát vàng.

Thủy Hành Vân đột nhiên nói với Quan Kim :

- Bạc áp tiêu phải giao phân nửa.

Quan Kim ngạc nhiên hỏi :

- Hàng chưa đưa đi đã đòi bạc rồi!

Thủy Hành Vân cười ha hả nói :

- Đó là quy củ!

Quan Kim giận mắng :

- Tồ bà nó! Đó là một quy củ hủ lậu!