Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 6




Chương 6: Đầu tư lớn

Rầm!

Long Văn Thiên bị dọa đến mức lăn xuống khỏi ghế.

Mười tỷ! Còn là tiền tiêu vặt?

Loại người gì vậy?

Bản thân ông ta đã đắc tội với thế lực khủng bố nào thế này?

“Anh Mục, à không, ông Mục! Tôi sai rồi! Tôi sai thật rồi! Xin cậu mở lòng từ bi tha cho tôi đi!”

Long Văn Thiên quỳ xuống đất, vừa cầu xin vừa đập đầu xuống sàn.

Chuyện đã đến nước này.

Không giữ được chức vị của mình là chuyện nhỏ!

Mấu chốt là một nhân vật có thể dễ dàng bỏ ra mười tỷ, nếu muốn đối phó với ông ta thì chẳng phải dễ dàng như bóp chết một con kiến sao?

“Thật xin lỗi, muộn rồi!”

Mục Hàn cười khẩy và bước đến ngồi vào vị trí của Long Văn Thiên.

Đúng lúc này.

Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, gần mười người như ong vỡ tổ xông vào, đứng ngay ngắn hai bên, vô cùng khí thế!

Đầu tư Hoàn Cầu đã thay đổi rồi!

Họ đều là những nhân vật cấp cao, vừa nhận được thông báo đã lập tức lao đến đây ngay.

“Ông già Mộ Dung Phong này làm việc thật nhanh gọn!”

Mục Hàn nhìn những người xung quanh đang run lẩy bẩy, trong lòng biết nhất định là do Mộ Dung Phong sắp xếp.

“Tôi không nói thêm lời nào thừa thãi nữa”.

“Điều tra thật kỹ về Long Văn Thiên! Một tuần sau, tôi muốn thấy kết quả đầy đủ nhất!”

Mục Hàn thản nhiên liếc nhìn đám người trước mặt rồi ra lệnh!

“Vâng! Chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Người phụ trách công việc này nhanh chóng triển khai mệnh lệnh.

Trong phút chốc!

Long Văn Thiên bị năm người đàn ông vạm vỡ tấn công, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh!

Trong thời gian làm tổng giám đốc, ông ta gần như một tay che trời, làm đủ thứ chuyện phi pháp!

Cuộc điều tra này tương đương với một bản án tử hình!

“À, cô tên gì? Làm ở công ty bao lâu rồi?”

Mục Hàn không để ý đến Long Văn Thiên nữa, mà quay sang hỏi người đẹp đang rót trà cho anh.

Người đẹp này cũng là cô gái ở quầy lễ tân đã đưa Mục Hàn vào phòng làm việc.

“Thưa ông chủ, tôi tên Vương Tuyết, làm ở công ty được năm năm rồi!”

Vương Tuyết rất căng thẳng, may là lúc nãy cô ấy không đắc tội với Mục Hàn.

“Tốt! Sau này Vương Tuyết sẽ là tổng giám đốc mới của công ty, lương của mọi người đều sẽ tăng gấp đôi so với ban đầu!”

“Nhưng nếu có ai dám dị nghị về tổng giám đốc hoặc gây chuyện thì cút khỏi đây cho tôi!”

Mục Hàn trầm giọng nói, vừa ban ân huệ vừa đe dọa, anh muốn đám người này hoàn toàn tin tưởng và kính nể mình.

Anh sắp xếp Vương Tuyết làm tổng giám đốc, một là để tán thưởng, hai là để sau này dễ liên hệ hợp tác với Lâm Nhã Hiên.

“Cảm ơn ông chủ!”

Vương Tuyết kích động cúi đầu, đôi mắt đẹp rơm rớm nước mắt.

Cô ấy tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài với năng lực xuất sắc, nhưng không chịu nghe theo lời Long Văn Thiên nên mới bị điều xuống làm việc ở quầy lễ tân trong năm năm!

Bây giờ, cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt rồi!

Mục Hàn khẽ gật đầu.

Sau khi những người khác rời khỏi phòng làm việc, anh giữ lại một mình Vương Tuyết để dặn dò về khoản đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị.

“Nhớ kỹ! Trong lần đầu tư này, cô chỉ có thể liên hệ với một mình Lâm Nhã Hiên, nhất định không được để cô ấy biết ông chủ của tập đoàn đầu tư Hoàn Cầu là tôi, rõ chưa?”

Mục Hàn liên tục nhấn mạnh những vấn đề quan trọng.

“Tôi hiểu rồi!”

Vương Tuyết nặng nề gật đầu!

Trong lòng càng thêm ngưỡng hộ Lâm Nhã Hiên!

Có một người chồng xuất sắc như vậy chắc là phải tích góp phúc phận nhiều đời lắm!

Sau khi thu xếp mọi thứ xong, Mục Hàn rời khỏi tòa nhà đầu tư Hoàn Cầu.

“Vợ ơi, anh đến rồi!”

Mục Hàn đứng lưới tòa nhà tập đoàn Lâm Thị, một tay chống lên xe đạp điện, tay kia vẫy cao!

“Anh đang làm gì vậy? Tôi chuẩn bị đến ngân hàng xem có thể vay tiền được không đây!”

“Bây giờ toàn bộ công ty đang chuẩn bị xem trò cười của tôi, dù thế nào tôi cũng phải cố gắng!”

Lâm Nhã Hiên cắn răng nói, tuy bề ngoài yếu ớt nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ!

“Ha ha! Ai dám cười nhạo vợ anh chứ?”

“Đi! Chồng đưa vợ đi bàn chuyện đầu tư lớn!”

Mục Hàn mỉm cười, vỗ nhẹ lên yên xe phía sau.

“Lúc nào cũng cợt nhả!”

Lâm Nhã Hiên vô cùng tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ cười đùa của Mục Hàn.

Cô xoay người muốn rời đi.

Nhưng không ngờ, vừa cất bước, liền bị Mục Hàn bế lên xe.

“Anh!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhã Hiên đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên Mục Hàn chạm vào cô một cách thân mật như vậy kể từ khi hai người kết hôn!

Nửa tiếng sau.

“Vợ à, xuống xe đi, đến rồi!”

Mục Hàn bảo Lâm Nhã Hiên xuống, sau đó tìm nơi đỗ xe.

“Mục Hàn! Không phải anh muốn dẫn tôi tới Đầu tư Hoàn Cầu để bàn chuyện làm ăn đấy chứ?”

Lâm Nhã Hiên nhìn bốn chữ lớn màu vàng kim trước cửa tòa nhà, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Đầu tư Hoàn Cầu có giá trị thị trường vài tỷ, là một tập đoàn lớn ở thành phố Sở Dương.

Thậm chí còn nằm trong Top mười tập đoàn hàng đầu trong ngành đầu tư ở Sở Châu!

“Đúng vậy, anh đã bảo Mộ Dung Phong… à ông cụ hẹn tổng giám đốc của bọn họ rồi. Mau đi đi! Anh ở đây chờ tin vui của em!”

Mục Hàn sợ Lâm Nhã Hiên chất vấn nên vội vàng thúc giục.

“Mộ Dung Phong… được rồi!”

Lâm Nhã Hiên vốn định đánh chết cũng không tin, nhưng khi cô nghe thấy tên của Mộ Dung Phong, trong lòng liền không khỏi mong chờ.

“Mục Hàn, nếu anh dám lừa tôi thì anh chết chắc!”

Cứ như vậy, Lâm Nhã Hiên hít một hơi thật sâu, mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào cửa Đầu tư Hoàn Cầu.

Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào truyền đến.

“Xin chào! Xin hỏi cô là Lâm Nhã Hiên phải không?”