Điện Đức Hoàng

Chương 1465: 1465: Muốn Chạy Đâu Có Dễ





Có điều thực lực của hai người kia cũng vô cùng mạnh mẽ.

Một trong số đó lập tức nhanh nhẹn tránh thoát được phi đao của Trần Hùng, mà người còn lại bị trúng một nhát đao vào bả vai nhưng không hề bị thương vào chỗ hiểm.
Hai người cũng không hề dừng lại, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Trần Hùng.
Đúng lúc Trần Hùng định hạ nhát đao thứ hai xuống thì Thần Hổ đã chắn ngay trước mặt anh.
Cuộc đại chiến diễn ra hết sức căng thẳng.

Thần Hổ đầu bạc trắng khuôn mặt đầy vẻ hung tợn, ông ta sớm không còn là Thần Hổ môn chủ - người đã từng bỏ ra tất cả công sức để gìn giữ hòa bình một phương, bây giờ ông ta đã là một kẻ vì lợi ích tiền tài mà lòng dạ trở nên độc ác như ma quỷ, có thể giết chết cả đồng môn của mình.
Những năm nay Thần Hổ ở bên Nhật Bản kinh doanh Sơn Đằng Trai, lợi dụng những thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai điên cuồng kiếm tiền.

Có quỷ mới biết ông ta đã phạm bao nhiêu tội ác.

Vừa mới bắt đầu Thần Hổ đã đánh ra chiêu đầu tiên thô bạo mang lực sát thương cực lớn.

Nắm đấm của ông ta thật sự có thể sánh ngang với Thái Tuế.

Đương nhiên là so với trước kia khi thái tuế còn chưa hoàn toàn phát cuồng.

Trên thực tế Thần Hổ chắc chắn không thể nào là đối thủ của Thái Tuế được, nhưng thực lực chênh lệch nhất định cũng không phải quá lớn.
Mà Trần Hùng lại chính là người đàn ông xử lý Thái Tuế.
Vì vậy trận đấu này không hề có gì quá hồi hộp.

Cho dù là bản thân Thần Hổ cũng tự ý thức được khó khăn của trận đấu, cho nên ngay từ lúc mới bắt đầu, ông ta đã kêu hai trợ thủ của mình nhanh chóng rời đi trước.

Chắc chắn ông ta còn có tính toán khác.
Từ trước tới nay, Thần Hổ luôn tự tin nhưng tuyệt đối không tự đại.

đứng trước mặt điện Đức Hoàng điện tổ chức đứng đầu ở nước ngoài, ông ta cũng không có can đảm dám tự đại kiêu ngạo.
Nhưng mà điểm mấu chốt của bản thân Thần Hổ chính là ông ta sẽ không thể nào giơ tay chịu trói.
Chỉ trong chớp mắt tại đại sảnh này, hai siêu cao thủ lớn đã đánh nhau đến mức gió cuốn mây bay.
Hai bóng dáng chuyển động nhanh như chớp, người bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy được dấu vết của bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm đánh nhau trong không khí vang dội như sấm sét trong mưa bão.
Đồng thời mọi đồ đạc bài trí trong cả đại sảnh đều bị tàn phá vỡ tan tành, bất kể là bàn trà bàn làm việc, hay là tủ rượu đằng kia hoặc là đồ vật treo xung quanh tường, bất kỳ đồ vật nào, một khi đã bị hai người giáng xuống một quyền thì chắc chắn nếu không phải không vỡ vụn thì sẽ là thủng lỗ chỗ.
Xem tình hình hiện tại, các siêu cao thủ trên thế giới bình thường không quá ba chiêu đã bại dưới tay Trần Hùng, mà lúc này Thần Hổ đã chiến đấu với Trần Hùng không dưới trăm hiệp rồi.

Có điều, Thần Hổ vẫn luôn có xu thế bị áp đảo.

Nếu như Trần Hùng chưa từng trải qua trận chiến đấu kia với Thái Tuế thì Thần Hổ còn có khả năng lật ngược tình thế chống lại Trần Hùng nhưng dù sao xác suất đó cũng thật sự vô cùng vô cùng nhỏ.
Hơn nữa hiện tại, sau khi Trần Hùng chiến đấu một trận với Thái Tuế, lại không biết thực lực đã tăng lên đến bao nhiêu nữa.

Bởi vì thế nên Trần Hùng của bây giờ chắc chắn không phải là người mà Thần Hổ có thể đánh bại được.
Một quyền Trần Hùng nện xuống người Thần Hổ giống như sức mạnh của một chiếc xe lửa lao thẳng vào ông ta.
Cả cơ thể Thần Hổ bay ngược ra ngoài như một viên đạn, mà bức tường phía sau lưng ông ta cứng như vậy đã bị cú đâm của ông ta làm cho thủng một lỗ.
“Con mẹ nó thế này cũng cục súc quá rồi đấy!”
Tả Quang Đông và Yamamoto đang ở bên ngoài dọn dẹp bãi chiến trường, vừa hay nhìn thấy cả người Thần Hổ lao thẳng đâm sầm vào bức tường, bọn họ đều trừng mắt lên nhìn một màn bay ra này.
Rốt cuộc sức mạnh này mạnh đến cỡ nào mới có thể đánh bay một người như vậy chứ.
Điều khiến cho người ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn chính là sức chịu đựng của Thần Hổ.

Sau khi ông ta chịu một đòn tấn công mạnh bạo như vậy của Trần Hùng thế mà vẫn không chết, thậm chí còn có thể nói ông ta không hề bị thương nặng.
Thần Hổ loạng choạng đứng dậy từ đống đổ nát, sau đó phủi phủi bụi bặm và vết máu trên người đi.


Ông ta không quay lại đại sảnh tiếp tục đánh nhau với Trần Hùng nữa mà xoay người chạy ra ngoài trang viên.
“Ông ta muốn chạy, ngăn ông ta lại.”
Tả Quang Đông và Yamamoto đều hoảng sợ.

Một cao thủ của Tả Bộ Linh gần ông ta nhất dũng cảm quên mình mà nhào người về phía Thần Hổ.
“Cút ra.”
Một tiếng gào rống phát ra từ miệng Thần Hổ, tên cao thủ của Tả Bộ Linh dưới tay ông ta cũng không thể tiến lại gần.
Chỉ trong nháy mắt đã có vài tên cường giả Tả Bộ Linh ngã xuống dưới chân Thần Hổ.
“Muốn chạy ư? Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy?”.